Chapter 2:Cuộc sống thật là kịch tính.
"Tô Lệ, anh thích em." Nụ cười của Phác Xán Liệt rạng rỡ như ánh ban mai ngày đông. Anh ta mặc một số quần áo hàng hiệu và đứng trước một chiếc xe hơi đắt tiền, anh ấy giống như hoàng tử quyến rũ từ truyện cổ tích.
Thật không may, chủ nhân của chiếc BMW này có thể là một hoàng tử quyến rũ nhưng hắn ta cũng có thể là một kẻ cặn bã. Tô Lệ nhìn người đàn ông từ khóe mắt. Suy nghĩ của cô thật u tối bởi ngay cả trong giấc mơ, Phác Xán Liệt vẫn tỏ ra kiêu ngạo.
*
*
*
“Bạn học Tô lệ à, nếu cậu vẫn chưa dậy thì không có bữa sáng cho cậu đâu.” Tô Lệ ngồi dậy trên giường, nhìn thấy Trần Nguyệt đang cầm sandwich. Chạm vào mái tóc rối bù của mình, cô ấy nói, "Cậu ăn đi, tớ không muốn ăn đâu."
"Này, cậu đang tính tuyệt thực vì chia tay à?" Trần Nguyệt bước lên giường ngồi xuống, trầm trồ nói: “Tớ tự hỏi, Tiểu Lệ Lệ, ngoại hình của cậu cũng không tệ và làn da cũng mềm mại. Vậy thì sao tiểu hồ ly Lâm Kỳ kia có thể lẻn vào được? ”
Sau khi lấy quần áo từ hành lý, Tô Lệ trả lời: “Có lẽ tớ không quản anh ấy đủ chặt. Hoặc có thể Phác Xán Liệt chỉ muốn trốn thoát. Tớ có thể làm gì với điều đó? ”
Trần Nguyệt lắc đầu thở dài, "Tiểu Lệ, nếu Phác Xán Liệt nghe vậy, chắc sẽ tức giận phun ra cả máu đấy.”
Tô Lệ đang thu dọn hành lý dừng lại và lấy ra một khung ảnh. Trên bức ảnh, cô và Phác Xán Liệt đều đang cười rất vui vẻ, cô đơn giản là chưa bao giờ nghĩ rằng họ sẽ phải ở trong hoàn cảnh này.
Thấy Tô Lệ ngơ ngác nhìn bức ảnh, Trần Nguyệt cắn môi nhưng không nói gì.
Tô Lệ cẩn thận chạm vào mặt của Phác Xán Liệt trên bức ảnh trước khi thẳng tay ném bức ảnh vào thùng rác. Sau đó, cô rửa mặt, đặt đồ dùng vệ sinh vào phòng tắm rồi mới thở dài một hơi, “Tiểu Nguyệt Nguyệt, chú và dì đối xử tốt với cậu quá, còn được họ thuê cho một căn hộ hai phòng ngủ. Nó thực sự khiến mọi người phải ghen tị đó.”.
"Rồi, rồi, cậu có thể sống ở đây với tớ." Trần Nguyệt vừa nói vừa giúp Tô Lệ treo quần áo vào tủ, "À đúng rồi, hôm nay cậu không có việc à?"
Tô Lệ lấy ra một số thứ trong hành lý và nói: "Tớ đã nộp đơn từ chức rồi." Trần Nguyệt không hỏi chi tiết và tiếp tục giúp Tô Lệ treo quần áo và giày của cô ấy.”Cậu có muốn đi xin việc ở công ti của gia đình tớ không? Gần đây, họ thường xuyên tuyển dụng nhân viên mới đó.”
Cuối cùng, Tô Lệ cũng tìm thấy bàn chải và kem đánh răng của mình, cô ấy ngẩng đầu lên sau khi nghe thấy Trần Nguyệt và nhìn chằm chằm vào cô ấy, "Vậy thì tôi sẽ giống như những người vào một công ty có quan hệ với người đứng đầu." Tô Lệ cười nhẹ, sau đó đi vào phòng tắm.
Trần Nguyệt nhìn thấy Tô Lệ rời khỏi phòng và nụ cười của Trần Nguyệt dần biến mất trên khuôn mặt cô ấy. Cô biết Tô Lệ khác với những cô gái khác, cho dù có chuyện gì xảy ra, cô cũng sẽ không khóc lóc, la hét. Nhưng những sự kiện xảy ra trong những ngày qua là quá nhiều đối với một người bình thường. Mất việc và bị lừa dối… khó ai có thể chịu đựng được những những điều như thế.
*
*
*
Tô Lệ thường hối hận về những quyết định của mình, chẳng hạn như đồng ý đi mua sắm với Trần Nguyệt. Cô ấy nhìn Trần Nguyệt thoải mái đi lại trong khi mình đi giày cao gót 10cm. Môi cô ấy giật giật. Hai người đều là phụ nữ, nhưng khi cô đi giày cao gót cả tiếng đồng hồ, cả lưng và chân của cô đều đau nhức. Vì thế nên cô cảm thấy hơi xấu hổ.
“Tiểu Lệ Lệ, cậu nghĩ sao? Dáng người của cậu không tệ, sẽ rất hợp với cậu đó, ”Trần Nguyệt chỉ vào một chiếc áo khoác sáng màu và nói với nhân viên bán hàng bên cạnh,“ Mang chiếc áo khoác đó qua để cô ấy mặc thử ”.
Nhưng Trần Nguyệt đã bị Tô Lệ dùng hết sức mình ngăn chặn lại, “Chị Trần, Trần hoàng hậu, tôi đã mang theo hai bộ quần áo nhờ gu thời trang tuyệt vời của ngài. Tôi cầu xin ngài, xin hãy giải thoát cho tôi. ”
Trần Nguyệt đưa chiếc áo khoác cho Tô Lệ và cười rạng rỡ: “Âu cậu yêu à, tớ sẽ cho cậu diện thật đẹp trong buổi họp khóa đó. Ngay cả khi con hồ ly Lâm Kỳ và thằng khốn Phác Xán Liệt xuất hiện, cậu vẫn sẽ trở thành trung tâm thu hút sự chú ý của mọi người. "
Tô Lệ bất lực, cô bước vào phòng thay đồ, cam chịu. Thế giới này quá tàn nhẫn. Đầu tiên, đó là tâm trí cô bị dày vò, và bây giờ, chính thể xác của cô đang bị dày vò.
*
*
*
“Ngài Ngụy à, về sự hợp tác lần này, xin vui lòng xem…” người đang phát biểu phát hiện ra rằng bên kia có vẻ hơi mất tập trung và nhìn theo hướng nhìn của bên kia,nhưng hướng đó không có gì để nhìn cả.
"Tôi xin lỗi." Ngụy Chu mỉm cười và nhấp một ngụm cà phê trước khi nói, "Anh Vương, giá đưa ra hơi thấp, điều đó sẽ gây ảnh hưởng cho tôi."
"Giá cả có thể được thảo luận," người đang trình bày cũng mỉm cười, "Hay là chúng ta xem xét sản phẩm một lần nữa?"
Ngụy Chu gật đầu nhưng anh vẫn tiếp tục hướng tầm nhìn của mình ra ngoài cửa sổ, trong mắt dần trở nên ảm đạm.
*
*
*
“Thưa ngài, hãy nghỉ một chút đi ạ!” Tô Lệ nói sau khi bọn họ đi ngang qua một quán cà phê. Cuối cùng cô không thể chịu đựng được nữa và cô ôm chặt lấy cột đèn mà không có ý định buông ra. “Tớ thà mặc quần áo rách rưới đi dự buổi họp mặt còn hơn là đi mua sắm”.
Trần Nguyệt vỗ đầu Tô Lệ, “Ngoan. Một cửa hàng nữa thôi, tớ sẽ dẫn cậu đi ăn. ”
"Bà đã nói câu đó năm lần rồi đó!" Tô Lệ ấm ức lên tiếng.
Nụ cười của Trần Nguyệt vẫn không biến mất, “Vậy thì tớ sẽ đi ăn trưa một mình. Tất nhiên, cậu có thể ở lại và tiếp tục ôm cột đèn ”.
Tô Lệ chịu thua, buông cột đèn, trước khi đi theo Trần hoàng hậu vào một cửa hàng giày dép.
Ở lối vào, họ nhìn thấy Lâm Kì và Phác Xán Liệt. Tô Lệ có cảm giác như mình đang diễn trong một vở kịch dở tệ, nơi mà mọi phân cảnh có thể đoán trước và phân cảnh sáo rỗng sẽ xảy ra trong khi bản thân cô ấy là nữ chính của bộ phim này…
Cô nhìn Phác Xán Liệt cúi xuống giúp Lâm Kỳ thay giày. Đôi mắt đầy dịu dàng, cô chợt thấy quặn đau trong lòng và nhíu mày bước vào cửa hàng giày mà không cần suy nghĩ.
Trần Nguyệt phát hiện ra Phác Xán Liệt và Lâm Kì, nhưng cô ấy không muốn đối phó với họ nên đã tiến đến bên cạnh Tô Lệ trong khi lấy một đôi giày, "Tiểu Lệ Lệ, hãy thử đôi này, chân của cậu trắng như vậy, đeo vào chắc chắn sẽ đẹp lắm á!”
“Trông nó có vẻ đẹp, nhưng liệu ai đó có đủ tiền để mua nó không ta?” Lâm Kì nói khi cô nhìn Tô Lệ với vẻ khinh bỉ, “Chỉ với mức lương vài nghìn tệ một tháng, tốt hơn là nên tiết kiệm nếu không cô sẽ không có đủ tiền để chuẩn bị của hồi môn khi kết hôn đâu ”.
Trần Nguyệt và Tô Lệ đồng thời đưa tay lên trán. Người phụ nữ này, cô ấy có phải diễn như những nhân vật phụ xấu xa trong những bộ phim thần tượng hạng 3 đó không? Sử dụng những câu khích đểu đó… nó thực sự khiến mọi người không nói nên lời.
Tô Lệ che mặt, vờ như không quen gì con đàn bà kia.
Thật không may, Lâm Kì rõ ràng cảm thấy như cô ấy chưa trêu chọc đủ và tiếp tục trong khi đặt tay lên cánh tay của Phác Xán Liệt. “Tôi nghe nói sẽ có một cuộc họp khóa vào tối mai, đó là lý do hôm nay Liệt đi cùng tôi để mua giày… Có lẽ nào ngày mai cả hai người cũng sẽ tham dự cuộc họp khóa?”
Phác Xán Liệt im lặng. Hắn chỉ ngẩng đầu nhìn Tô Lệ nhưng cô chưa từng để mắt đến hắn như thể hắn ta không tồn tại trên trái đất này vậy.
Như thường lệ, Tô Lệ không để ý đến Lâm Kì và đi thử đôi giày mà Trần Nguyệt đã đưa cho cô. Đôi giày cảm thấy khá thoải mái và gật đầu, “Lấy đôi nay đi. Thưa ngài, ta có thể đi ăn ngay bây giờ không? ”
Trần Nguyệt vỗ đầu Tô Lệ, hài lòng và trả lời: "Cậu có thể."
Lâm Kỳ thấy lời nói của cô không nhận được bất kỳ phản ứng nào từ Tô Lệ, lập tức cảm thấy 'quê'. Mặt cô nóng lên, không nhịn được tức giận rồi nói: "Tô Lệ, bạn trai cô đã vứt bỏ cô rồi, cô không có gì để nói sao!"
Tô Lệ giễu cợt nhìn Lâm Kì với vẻ chế giễu, “Tối hôm qua cô bị mù à. Chính tôi là người đã vứt bỏ hắn ta. Một kẻ ngoại tình và một con ả lẳng lơ, không phải là một cặp sao. Ta đã tuyệt đối chúc phúc cho hai người, các ngươi còn bất mãn cái gì? ”
Những khách hàng trong cửa hàng xung quanh họ nghe thấy những gì Tô Lệ nói và họ đều quay lại nhìn chằm chằm vào Lâm Kì và Phác Xán Liệt. Họ tỏ ra rất tò mò với ả tình nhân và kẻ bắt cá hai tay kia, rốt cuộc, ả tình nhân là người thường bị chửi. Nhưng đây không phải là một vở kịch.
Biểu cảm của Phác Xán Liệt trở nên xấu xí và anh ấy đứng đối mặt với Tô Lệ, "Tô Lệ, đừng gây sự chú ý nữa." Những lời Tô Lệ nói thật sự rất khó nghe.
Tô Lệ lắc lắc ngón tay, “Phác Xán Liệt, tôi không tạo sự chú ý, chính Lâm Kỳ là người tạo ra nó. Đối với một người như anh, tôi không muốn đánh mất phẩm giá của mình trong tình huống như thế này. " Sau khi nói, cô ấy quay sang Trần Nguyệt, người đang ở bên cạnh cô ấy và nói, "Trần Nguyệt, chúng ta hãy rời đi." Nếu bây giờ họ không rời đi, cô sợ mình có thể trở thành nữ chính trong các bộ vở kịch nổi tiếng về cách họ đá người yêu họ. Thành thật mà nói, cô ấy ghét những âm mưu của các vở kịch đó vì sẽ là một cơn ác mộng nếu cô ấy sở hữu trí thông minh của nữ chính.
Ra khỏi cửa hàng giày, Trần Nguyệt lo lắng liếc nhìn Tô Lệ, nhưng biểu hiện của Tô Lệ vẫn bình thường, không lộ ra vẻ gì không vui. Trần Nguyệt thở dài nhẹ nhõm và đi đến gần một nhà hàng Trung Quốc, "Cô gái, hôm nay tôi đãi, cô muốn ăn gì?"
“Nhân sâm, vi cá mập, bào ngư, tổ yến.” Tô Lệ nhìn chằm chằm Trần Nguyệt, "Cho tớ ăn cái đó được không?"
Trần Nguyệt cười rất tươi, “Mơ đi bà!"
“Trần hoàng hậu, gia đình cô thật giàu có,” Tô Lệ than thở, “Cậu không phải nên an ủi một người đáng thương như tớ vừa mới chia tay sao?”
Vẻ mặt của Trần Nguyệt vẫn như cũ, "Đó là lý do tại sao tớ quyết định sẽ bao cậu bữa cơm đó.”
Sau khi vào nhà hàng, Tô Lệ đặt những món ăn cô order theo xuống rồi bực bội nói: “Trần hoàng hậu, ngài thật là keo kiệt.”
Trần Nguyệt tự hào,”Đó là lý do tớ giàu.”
Tô Lệ yên lặng cắn hạt dưa miễn phí được để trên bàn của họ.
Các món ăn nhanh chóng được dọn ra và đặt lên bàn. Mặc dù không có nhân sâm và bào ngư, v.v., nhưng đồ ăn cũng không tệ, Tô Lệ nhanh chóng chọn một miếng sườn nhiều thịt để ăn.
“Tô Lệ, cậu đúng là một người có tâm hồn ăn uống,” nhìn thấy Tô Lệ như vậy, Trần Nguyệt vốn lo lắng cho cô ấy giờ đã bình tĩnh lại. bình thường khi người khác chia tay, họ sẽ uống rượu và khóc lóc ỉ ôi các thứ, nhưng Tô Lệ lại tỏ ra hoàn toàn bình thường.
gắp chặt miếng sườn, vẻ mặt của Tô Lệ trở nên u ám, "Mẹ tớ đã từng nói với tớ, nếu một người phụ nữ sống cả đời vì một người đàn ông thì họ đã sống vô ích rồi"
Nét mặt của Trần Nguyệt hơi thay đổi và cô ấy vẫn im lặng khi gắp miếng sườn khác vào bát của Tô Lệ.
Tô Lệ mỉm cười nhìn Trần Nguyệt, “Nguyệt Nguyệt, cậu không cần lo lắng cho tớ đâu, đó chỉ là một thằng đàn ông. Tớ, Tô Lệ, chưa tới mức không thể sống thiếu Phác Xán Liệt. Điều tôi cần làm là sống tốt hơn nữa so với trước đây ”.
Trần Nguyệt mở to mắt, "Cô nương này lo lắng cho ngươi từ khi nào vậy ?!"
Tô Lệ tiếp tục cười, ngay cả mắt cũng hình lưỡi liềm. Nếu Trần Nguyệt không lo lắng cho cô ấy, thì Trần Nguyệt đã không nghỉ làm một ngày chỉ để đi cùng cô ấy. Có một người bạn như thế này là gia tài của cô ấy.
*
*
*.
“Ngài Ngụy, bây giờ không còn sớm. Có một nhà hàng Trung Quốc gần đó, ngài có muốn đến đó và ăn trưa không? " Người lái xe quan tâm hỏi.
Ngụy Chu lắc đầu, kéo cửa sổ xe lên và nói: "Trở về công ty trước."
Người tài xế gật đầu và cho xe quay đầu chạy thẳng về công ty.