Khi đó, mình đang từ trường đi về.

Bước chân mình dừng lại bên ngoài một công viên nhỏ, đi qua đó là đường tắt dẫn về nhà.

Bởi trên băng ghế màu xanh đầy bụi bẩn ở đó, có một người xinh đẹp vô cùng đang ngồi một mình. Trong đời mình chưa từng thấy ai đẹp đến vậy. Có một quyển sách gấp lại đặt trên đầu gối chị, cộng thêm cái kẹp sách màu hồng nằm trên bìa, thay vì nằm giữa những trang giấy.

Mình tự hỏi phải chăng chỉ có thế giới này, hay các vị thần thánh mới biết rõ được về vẻ đẹp ấy.

Chỉ mấy ngày trước tuyết vẫn còn chất đống, thế mà giờ đây, nắng đã lên chan hòa và ấm áp, thật khó mà tin nổi. Cứ như thể mặt trời đang ló rạng chỉ để chúc phúc cho chị ấy. Khung cảnh này cứ như một bức tranh, nếu có thể mình muốn được ngắm nhìn nó lâu thật là lâu.

Bị thôi thúc bởi những rung động đó, mình nắm thật chắc vào đai của chiếc cặp đỏ, lấy một hơi thật sâu. Lòng thầm nhủ lời khích lệ tới bản thân, mình đổi hướng và thận trọng tiến tới chị gái xinh đẹp đang ngồi, tựa như đang tiến tới một chú mèo con vừa mới được tìm ra. Cuối cùng, mình ngồi xuống cạnh chị.

Chị liếc nhìn mình, nhưng rồi lại nhanh chóng nhìn về một nơi thật xa. Mắt chị hướng lên bầu trời. So với ngày hôm qua, sắc xanh của nó đã gần với mùa xuân hơn một chút.

Tuy vậy, mùa xuân hãy còn xa mới tới, những cây anh đào xung quanh vẫn đang trơ trụi.

Nếu thế thì cái mùi hoa anh đào thơm lừng phảng phất quanh đây là sao? Mình tự hỏi.

Mình không thể rời mắt khỏi chị.

Chiếc cổ thẳng tắp.

Chiếc cằm hơi hất lên.

Đôi mắt phản chiếu lại sắc trời mùa xuân.

Đến khi được ngắm nhìn chị gần hơn, vẻ đẹp ấy trông lại càng thêm rực rỡ.

Chị có mái tóc dài thật mềm, đôi lông mày của chị hơi cong lên trên. Những sắc thái hiện lên trên khuôn mặt chị là sự vui mừng, sung sướng, hạnh phúc, thế nhưng…

Dường như còn có một chút ưu tư.

Dù cho khung cảnh này hoàn hảo đến vậy… à không, có lẽ chính bởi nó hoàn hảo, nên mình mới có thể cảm nhận được một khiếm khuyết cỏn con ấy. Chắc cũng chính vì nỗi buồn nhỏ nhoi ấy nên mình đã quyết định lên tiếng.

“Chị, chị ơi.”

Chị ấy giật mình đến mức dựng cả hai vai. Chị quay đầu về phía mình, chỉ tay về phía khuôn mặt xinh đẹp của chị. Mắt chị tròn xoe, trông thật đáng yêu. Mà có lẽ nói một người lớn tuổi hơn là đáng yêu thì có hơi vô lễ. Nhưng chịu thôi, đó là điều đầu tiên hiện lên trong đầu mình.

“Chị, em gọi chị á?”

“Vâng.”

“Ừ… chuyện gì thế?”

Cuộc trò chuyện của hai chị em bắt đầu bằng một chủ đề vô thưởng vô phạt.

“Tóc chị dài và đẹp thật đấy.”

Gương mặt chị sáng bừng.

“Thật không?”

“Để tóc dài như vậy có mệt không ạ?”

“Mệt lắm. Nhưng chị chưa bao giờ có ý định cắt đi.”

“Ủa… vì sao ạ?”

“Bởi vì đây là niềm tự hào của chị. Cùng với thời gian trôi, cùng với những cảm xúc được chị trân trọng gìn giữ, tất cả sẽ chứng minh rằng chị đã từng yêu một người.”

Mình nhớ mẹ đã bảo một lần rằng mái tóc sẽ dài thêm 15cm mỗi năm.

Thời gian là thứ không thể trông thấy, có điều ở đây, trông như thể nó đang nhẹ nhàng lay động bên chị. Mái tóc ấy bây giờ đang dài bao nhiêu nhỉ?

“Chị ơi, chị đã từng yêu ạ?”

“Phải rồi. Đó là tình yêu hạnh phúc nhất trên cả thế gian này.”

Mình ngước nhìn chị, cố gắng lĩnh hội ý nghĩa của những từ đó. ‘Tình yêu hạnh phúc nhất trên cả thế gian’. Là gì nhỉ? Nó có ngọt lắm không?

Nói đến đây mới nhớ.

Mình lục lọi trong túi cho đến khi tay chạm phải một vật cưng cứng. Tuyệt. Mình vẫn còn hai cái.

“Chị muốn ăn sô cô la không?”

Mình lấy ra một viên sô cô la từ trong túi ra và đưa cho chị. Mình muốn dành lại để tí nữa làm đồ ăn vặt nhưng đưa cho chị ấy cũng không sao. Bởi vì hôm nay là…

“Hả?”

“Chị không thích sô cô la à?”

“Không, chị thích lắm. Nhưng sao em lại đưa cho chị?”

“Mỗi khi ăn đồ ngọt em lại thấy phấn chấn hơn. Chị có thấy thế không?”

“Có, chị cũng vậy.”

“Thế thì chị cầm đi.”

Mình ăn một trong hai viên sô cô la và đặt viên còn lại xuống cạnh chị. Dù có hơi do dự, nhưng cuối cùng chị cũng lấy nó.

“Cảm ơn em.”

Nhìn chị đưa viên sô cô la vào giữa làn môi đỏ, mình nói: “Em nghe mọi người bảo rằng hôm nay là ngày Valentine, là ngày để tặng sô cô la cho bạn bè hoặc những người quan trọng với mình.”

Nói thế khiến mình cảm thấy hơi chút xấu hổ, nên mình vội vàng nhìn đi chỗ khác.

Ánh mắt mình dừng lại ở khu vui chơi của công viên. Đằng ấy có xích đu và cầu trượt. Vắng bóng người, nên trông nơi đó thật hiu quạnh, như thể đã bị cả thế giới quên lãng. May sao vẫn còn có người chị gái đang ngồi bên cạnh.

Song chị đang ngậm sô cô la trong miệng nên không nói gì.

Thế là mình tiếp tục độc thoại.

“Em muốn tặng sô cô la cho Tai-chan và Kai-kun. Chị đã tặng cho ai chưa?”

Chị nhẹ nhàng gật đầu.

“Vậy thì ai cũng vui rồi. Em cũng sẽ rất vui nếu thấy chị tươi cười hơn một chút.”

“…Nhưng chị đang vui mà?”

“Thật ra trông chị như đang khóc vậy.”

Nghe thấy thế, chị chạm tay lên gò má như để kiểm tra điều gì.

Ngón tay chị không tìm được chỗ nào ướt.

“Hì hì. Có người cũng đã từng nói vậy với chị một lần. Thật là khó nghĩ, khó nghĩ quá đi.”

Chân chị đung đưa qua lại, giống như chiếc xích đu.

Vẻ ngoài có vẻ như lại chất chứa thêm một chút ưu phiền. Thế nhưng nét mặt chị trông đã hạnh phúc hơn hẳn lúc trước. Tại sao lại như vậy không biết nữa?

“Lời hứa đó đã chạm đến được anh ấy, giọng nói văng vẳng của anh ấy vẫn còn đuổi theo chị đến bây giờ, nhất định không chịu rời.”

--Câu nói ấy nghe giống như một lời nguyền (hoặc là một điều may mắn.)

Chị vừa dứt lời, một cơn gió nhẹ bỗng thổi qua rặng cây, lay động những cành lá. Trời vẫn còn chút lạnh vì chỉ mới qua mùa đông. Ánh nắng vàng của mùa xuân lấp lánh trong khóe mắt mình.

Trong khoảnh khắc đó, chiếc kẹp sách màu hồng rời khỏi tay chị và bay lên không trung.

Nó biến mất trong làn ánh sáng, trông như một cánh hoa anh đào.

“Ôi.”

Hai người cùng nhau thốt lên, đứng dậy và với tay theo nó. Nhưng cuối cùng nó lọt qua tay chị và chậm rãi rơi vào tay mình. Một mẩu giấy bình thường, không ghi gì trên cả hai mặt. Thế nhưng mình biết chị đã trân trọng và giữ gìn nó trong một thời gian dài. Mùi hoa anh đào đặc trưng của chị đã thấm sâu vào mặt giấy.

“Đây chị ơi.”

Chị nhìn nó chăm chú, rồi lắc đầu.

“Em giữ nó đi. Đổi lấy sô cô la.”

“Nhưng không có nó thì làm sao chị biết đã đọc đến đâu.”

“À… thật ra nó không phải là kẹp sách đâu…” giọng chị nhỏ dần, và chị bắt đầu thì thào với chính mình.

“Chắc khoảnh khắc ấy… đã thực sự xảy ra nhỉ. Không phải lời nói dối đấy chứ?” Hình như chị nói vậy.

Sau đó, chị bảo với mình thật ra nó là cái gì. Chị giữ nó cùng với quyển sách, nên mình mới tưởng là kẹp sách, nhưng nghe chị nói thì nhìn nó đúng là giống “cái đấy” hơn. Có một cái lỗ ở trên đầu, mặc dù không có gì xâu qua nó.

Đây là một vật dùng để gửi ước nguyện tới những vì sao.

“Em giữ được ư?”

“Ừ. Điều ước của chị đã thành hiện thực rồi.”

“Chị ước gì thế ạ?”

“Chị, à không, cả hai mới đúng… Đến giây phút cuối cùng, bọn chị đã gửi cho nhau cùng một điều ước. Giống như Ngưu Lang và Chức Nữ tỏa sáng lung linh trên bầu trời đêm. ‘Hãy đến gặp anh’, ‘gọi tên em đi’, bọn chị đã hét lên những điều như vậy. Đó chính là…”

Chị ngừng lại, hít một hơi thật sâu rồi ngẩng đầu lên.

Lần này, chị nở một nụ cười xuất phát từ tận đáy lòng.

“Minh chứng cho một tình yêu thật tuyệt vời.”

Bằng cách nào đó, sự ưu phiền đã biến mất khỏi gương mặt chị. Có phải sự ngọt ngào của sô cô la đã làm nó tan biến đi? Hay là chị vừa nhớ ra một chuyện gì đó vui đến mức có thể xóa tan đi hết những buồn bã và đau khổ sâu kín nhất? Mình chẳng có cách nào hiểu được.

Song có một điều mà mình biết.

Cả đời này mình chưa từng gặp ai có một nụ cười đẹp đến như thế.

Mình bắt đầu luống cuống, tưởng như có thể khóc đến nơi. Sống mũi mình cay cay, mọi vật xung quanh cũng hơi chao đảo một chút. Mình không buồn, không khó chịu, và dĩ nhiên cũng chẳng thấy đau đớn.

Giống như là… như là chị ấy vừa mới thu hết tất cả những niềm hạnh phúc trên thế gian vào trong nụ cười, khiến trái tim mình ngập tràn sự ấm áp.

“Thế nên nếu trong tương lai em có điều ước gì, hay tìm được một thứ gì đó mà em thực sự mong muốn, em có thể thử viết điều ước lên đó. Chắc chắn nó sẽ chạm tới được các vì sao, giống như điều ước của chị đã từng.”

Nếu vậy, liệu mình có thể nở một nụ cười thật đẹp giống như chị ấy chăng?

*

Giữa chừng làm bài tập về nhà, mình mở ngăn kéo ra để lấy cục tẩy. Có một bức ảnh chụp mình với bạn bè, bài kiểm tra mười điểm đầu tiên, lá bùa đại cát mà mình bốc được ở đền thờ, viên bi thủy tinh trong chai nước ramune, cùng rất nhiều những kỷ niệm khác được cất giữ bên trong ngăn kéo.

Tuy vậy, thứ hút lấy ánh mắt của mình là một mùi anh đào thoang thoảng đến từ một tờ giấy màu hồng.

Trông nó giống như một cái kẹp sách, nhưng thật ra, nó được dùng để viết một điều ước.

Đây là vật mà mình nhặt được tại một công viên cách đây rất lâu. Bây giờ mình đã là một người khác hẳn so với hồi ấy, nhưng dù sao thì mình cũng có một điều ước mà mình muốn được thực hiện. Mình thử cố nhớ, nhưng không được. Rút cục, chưa bao giờ mình có thể bắt đầu để đuổi theo điều ước ấy.

Thế nên mảnh ghép màu hồng của mùa xuân này, được mang đến bên mình bởi cơn gió lạnh của mùa đông sắp tàn, vẫn nằm trống trơn trong ngăn kéo.

Và nó sẽ tiếp tục như vậy, cho tới ngày mình có thể viết được điều ước ấy lên.