“Cậu là ai?”
Tiến đến trước mặt mình là một cô bạn chưa hề có dịp được làm quen.
Chuyện xảy ra sau khi mình chia tay Yoshi-kun và đi về phía nhà nghỉ trước ga tàu.
Giọng nói của cô bạn này mạnh mẽ theo cách hết sức tự nhiên, song hòa trong đó còn có cả chút băn khoăn.
Đột nhiên, mình nghĩ về người con trai chỉ mới đây thôi còn đang bên cạnh.
Một linh cảm chẳng lành khiến cho miệng mình khô khốc. Hầu hết những linh cảm của mình về những điều tốt lành chẳng bao giờ thành hiện thực, trong khi những điềm xấu xảy ra thường xuyên đến phát sợ. Thế nên, lần này chắc chắn cũng là…
“Còn cậu là ai?”
Mình hạ giọng, cố gắng đảm bảo rằng cô bạn này không thể nắm được suy nghĩ của mình. Hầu hết bọn họ sẽ thôi không nói nữa mỗi khi mình làm như thế này. Dường như từ hành động ấy của mình có một áp lực nào đó phát ra .
Và có vẻ cô bạn trước mặt cũng cảm thấy rờn rợn trước sức ép trong giọng mình, bởi mắt cô bạn này mở to đầy ngạc nhiên.
Mình muốn quay đầu lại và bỏ đi ngay lập tức, nhưng khuỷu tay chợt bị giữ lại, khiến cho việc chuồn đi là không thể.
“Gì nào?”
“Ờm.”
Giọng nói của đằng ấy đã mất đi sự mạnh mẽ khi nãy, dù vậy thì, cô bạn đó vẫn chưa chịu từ bỏ, thay vào đó còn nhìn thẳng vào mắt mình đầy ngụ ý. Cặp mắt lấp lánh như ánh mặt trời mùa hạ: nóng bỏng, gay gắt, đầy mê hoặc.
Chỉ đến lúc đó mình mới nhận ra là không thể chạy trốn. Cho dù có cố cự tuyệt ra sao, cô ấy sẽ không để cho mình đi chừng nào chưa nhận được một câu trả lời thỏa đáng. Mình là con gái. Bạn ấy cũng là con gái. Mình thừa hiểu.
“Đã vậy thì, nói cho mình biết tên bạn đi.”
“À, hiểu rồi. Xin lỗi, mình là Akane Rindou. Còn, ờm, cậu?”
Mình có nhớ loáng thoáng về cái tên này.
Yoshi-kun đã nhiều lần nhắc đến cô bạn này.
Linh cảm mà mình có ngày càng trở nên giống với hiện thực. Nó có cảm giác khó chịu như thứ gì thô ráp đang chà lên cổ và lưng mình.
Dù vậy đi nữa, mình vẫn kìm chế hàng loạt những thứ đang trỗi dậy trong lòng, buông một tiếng thở dài và hất mái tóc đang đong đưa ra đằng sau. Không biết trông mình có đủ tự phụ không nữa. Ít ra, nếu nó có thể khiến cho đằng ấy chùn chân một lúc thì cũng tốt.
“Tớ là Yuki Shiina. Vậy ra cậu là Akane-chan đó sao? Tớ đã nghe Yoshi-kun nhắc đến cậu.”
“Yoshi-kun là ai?”
“Haruyoshi Segawa-kun. Đó là cách tớ gọi cậu ấy. Cậu học cùng khóa với cậu ấy phải không?”
Ngay cả đối với con gái, Akane-chan vẫn là một cô nàng xinh đẹp.
Cặp chân thon dài lanh lẹ, bên dưới hàng mi dài là đôi mắt tự tin cháy bỏng, nhưng ẩn giấu trong chúng còn là sự chân thật, rồi cả sự yếu đuối. Mái tóc ngắn cũng là một thứ đáng để ghen tị.
Mình đoán là hầu hết lũ con trai sẽ không thể cưỡng lại được bạn này.
Cổ họng mình càng ngày càng khô.
“Thế, bạn muốn gì ở mình hả Akane-chan?”
“Ờmmm…à. Thật ra thì, quan hệ của cậu… với Haru là gì, Shiina-san?”
Piiim.
Tiếng còi ô tô ở đâu đó vang lên, vừa gần lại vừa xa.
Mùa đông thứ mười chín trong đời.
Đây là cách mà mình đã gặp Rindou Akane.
Chuyện không thể giải quyết trong đôi ba câu, mình bảo với Akane-chan như vậy, và đi thẳng đến quán cà phê đã ghé qua một vài lần, không đợi đằng ấy trả lời. Khi đã nhìn thấy những ngọn đèn bên trong cửa tiệm cà phê chán ngắt và vắng tanh, mình mới có thể thở phào nhẹ nhõm. Khi đẩy cánh cửa qua một bên, chiếc chuông rung lên báo hiệu.
Chào mừng quý khách, chị chủ tiệm tiến tới với một nụ cười. Bọn em có hai người, mình bảo chị, đoạn đi tới chỗ ngồi gần cửa sổ, giống như lần đầu đến đây cùng cậu ấy.
“Ờm, Shiina-san.”
Lúc sắp sửa ngồi xuống, Akane-chan bỗng gọi tên mình.
May mắn là, giọng của đằng ấy đủ nhỏ để có thể giả vờ như không nghe thấy. Mình gọi một cốc cà phê đen nóng. Akane-chan không gọi gì mà nhìn mình chằm chằm.
Khi chị chủ quán đã quay đi, mình mới hỏi với một giọng gay gắt hơn dự kiến.
“Bạn đã tới quán này trước đây chưa?”
“Chưa.”
“Vậy sao. Mình cùng với Yoshi-kun đã từng tới đây rồi.”
Mình đang hí hửng cái gì vậy? Nói ra điều đó mới làm mình thua thế ấy. Việc mình đi cùng cậu ấy tới đây đã không còn tồn tại trên thế giới này nữa rồi.
Phải dựa dẫm vào một điều như thế khiến mình thấy thật màu mè và thảm hại.
“Hy vọng cậu sẽ trả lời câu hỏi của mình.”
Akane-chan quay lại với chủ đề, dường như không được vui với câu nói của mình.
Giọng của đằng ấy vẫn hết sức nhẹ nhàng.
“…Gì cơ?”
“Quan hệ của cậu với Haru.”
Dù không muốn gọi thêm gì nữa, nhưng mình vẫn cầm menu trên tay và chầm chậm lật qua các trang. Cơm cà ri, bánh mì kẹp. Sở thích của Yoshi-kun là món pasta phong cách Napoli. Này, Akane-chan có biết điều đó không?
“Kể cả bạn có muốn biết thì mình cũng không hiểu là phải nói thế nào.”
Mình lật qua trang tiếp theo. Có món cà phê Blue Mountain, Kilimanjaro và rất nhiều những tên gọi cà phê khác nhau được liệt kê. Trang bên cạnh là tên của các loại trà đen. Mình nhớ có lần Yoshi-kun đã bảo một câu gì đó đại loại, ai uống thứ này chứ, chỉ có mấy ông sếp sòng thôi.
“Bạn bè?”
“Ai mà biết?”
“Người quen?”
“Phải không ta?”
“Không phải là… bạn gái chứ?”
Mình bất giác dộng mạnh cái menu xuống. Bỏ xừ. Không còn lựa chọn nào khác ngoài việc để cái menu về chỗ cũ. Cuối cùng, mình nhìn về phía Akane-chan.
“Này, mình thắc mắc là, cái đó có liên quan gì đến bạn không? Hai bạn chỉ là bạn bè cùng lớp bình thường đúng chứ?”
“Bọn mình không phải chỉ là bạn cùng lớp.”
“Thế thì là gì? Người quen? Bạn bè?”
Mình bật lại bằng chính những từ mà cô bạn này vừa dùng mười giây trước.
“Cậu không phải là bạn gái của cậu ấy chứ?”
“Không…hề.”
Vào lúc này, đôi mắt của Akane-chan đang rực lên một thứ cảm xúc hoàn toàn khác biệt. Sự tức giận, hay đúng hơn, là sự căm ghét. A, thế này thì dễ hơn cho mình rồi. Hai người đã có thể cãi nhau.
Bởi mình tự cảm thấy như một thứ thật đáng thương khi đối diện với sự chân thành như thế. Mình không thể nào nhìn vào bất cứ ai có một ánh mắt như thế được nữa.
“Thế thì mối quan hệ giữa mình và Yoshi-kun chẳng có gì liên quan. Mình chẳng có gì để nói với một người chỉ là bạn cùng l-”
Trước khi mình kịp nói hết câu, một âm thanh vang lên.
Pặc.
Mình bỗng nhận ra là vừa bị tát, do cảm giác nóng rát ở gò má.
“Tôi đã bảo là tôi không phải chỉ là bạn cùng lớp. Tôi đã thích cậu ấy từ rất lâu.”
“Nhưng đó chỉ là thứ bạn tự nghĩ ra thôi.”
Thấy mình thản nhiên trả lời, Akane-chan giơ tay lên một lần nữa.
Lần này mình đã chuẩn bị tinh thần, bởi mình biết đằng ấy đã chạm đến giới hạn rồi.
Nhưng cánh tay đang giơ lên chậm rãi buông xuống một cách yếu ớt.
Akane-chan cắn chặt môi, đôi mắt ngấn lệ trong lúc quờ quạng chiếc cặp. Xin lỗi vì đã đánh cậu, cô nàng nói, rồi chạy đi.
Phù, mình trút ra một hơi thở dài, bờ vai hẫng xuống. Hai tay mình đang run bần bật. Thật tốt là đằng ấy không nhận ra điều đó. Mình không muốn làm thế, nhưng bởi người ta không để mình đi, nên chẳng có lý do nào để mình nhượng bộ cả.
Đặc biệt là khi đây lại là một cô gái quá đỗi thu hút, đến mức phát bực.
Và bởi không ai chịu nhường ai, nên hai người đành phải làm kẻ thù trọn kiếp.
Không lâu sau, chị chủ quán mang cà phê ra. Chị không nói gì mà chỉ đặt chiếc tách lên bàn cùng nụ cười thường trực. Aaa, tại sao lại gọi thứ này nhỉ? Mình nhấp thử tách cà phê nóng rãy, nhăn mặt.
“Au.”
Lưỡi mình như vừa bị xẻo vậy.
Cốc cà phê này đắng hơn rất nhiều so với mọi cốc mà mình từng uống trước đó.
❄
Sáng đến. Mình thức dậy, thấy những mảnh vỡ của giấc mơ đang từ từ biến mất.
Chuyện thi thoảng vẫn xảy ra, như những bông tuyết nắm trong lòng bàn tay cứ thế mà tan chảy, mình không thể lưu giữ được những mảnh vỡ ấy trong ký ức.
Trong giấc mơ, mình đang nắm tay cùng với một ai đó. Đang cười thật tươi.
Nhưng khi thức dậy, mình không thể nhớ đó là ai. Những xúc cảm trong tim cũng không còn. Rồi cuối cùng, mình cũng quên mất là đã từng có một giấc mơ như thế.
Có lẽ đây là cách mà mình phai đi trong trí nhớ của cậu ấy.
Yoshi-kun, người từng học lớp tám, giờ đã học đến năm cuối cùng của cấp ba.
Kể từ ngày đó, cậu, người từng thấp hơn mình, giờ đã cao lên nhiều, và mình đành phải ngước lên thì mới nhìn được cậu ấy. Gương mặt của cậu ấy đã không còn nữ tính, chắc cũng chẳng ai bảo cậu trông giống con gái nữa.
Đây là bằng chứng cho việc bốn năm đã trôi qua, một khoảng thời gian không hề ngắn ngủi.
Nhưng trong bốn năm ấy của Yoshi-kun, mình chưa bao giờ tồn tại.
10 giờ 54 phút mỗi tối thứ ba, thế giới sẽ xóa đi sự tồn tại của mình.
Sạch bong không một vết tích, như tuyết tan giữa trời xuân. Chẳng còn bất cứ dấu hiệu nào của mình ở bất kỳ đâu trong quá khứ.
Ngày qua ngày, mình lại đi gặp Yoshi-kun, hết lần này đến lần khác.
Tất cả chỉ vì một mục đích duy nhất, là để làm cho Yoshi-kun thích mình bằng bất kỳ giá nào.
Tắm rửa xong xuôi, mình bắt đầu vào việc chuẩn bị tươm tất từ đầu tới chân. Kiểu tóc mà Yoshi-kun thích. Bộ quần áo mà Yoshi-kun thích. Có vẻ như cậu thích con gái mặc áo khoác hơi quá khổ một chút. Có vẻ như cậu thấy việc mình chỉ để lộ ra mấy đầu ngón tay từ ống tay áo là rất dễ thương. Họ gọi cái đó là ‘tay nụ’ hay gì đó. Chính xác khi nào cậu ấy cho biết điều đó thì mình quên rồi.
Mình không hiểu lắm, cơ mà, vì cậu ấy thích nên chẳng sao. Mình sẽ trông thật dễ thương vì cậu ấy.
Sau một lúc lâu, cuối cùng mình cũng đã ăn diện xong theo một phong cách mà Yoshi-kun sẽ thích.
Cùng với cảm xúc từ tận đáy lòng, mình xức lên một mùi hương ngọt ngào.
Hương hoa anh đào mà cậu nói là sẽ không quên.
Khi bước ra khỏi nhà nghỉ, bầu trời đã hoàn toàn xám xịt.
Có vẻ như tuyết sắp rơi thêm một lần nữa.
Hãy rơi thật nhiều xuống nhé, mình cầu nguyện như vậy.
Đi ra một lần rồi lại đi vào, mình quyết định quăng đôi găng tay màu đỏ lên giường. Mình không biết sẽ phải làm gì với đôi tay trắng bệch không đeo găng, song mình cuộn chặt những đầu ngón tay đỏ ửng lại, trước khi đi tới ngôi trường để gặp Yoshi-kun thêm một lần nữa.
Cho tới hiện tại, đã 213 lần mình bắt chuyện với Yoshi-kun.
Nhưng chưa từng có một lần cậu ấy nói thích mình.
❀
Tôi nghe thấy một tiếng két mạnh của tiếng ghế kéo lên trên sàn, bèn ngẩng đầu lên khỏi trang sách.
Lớp học của năm cuối cấp có rất nhiều ghế trống, bởi đây là thời gian mà học sinh có thể đi học hay không tùy ý. Nijou, người ngồi trước mặt tôi đã chẳng thấy mặt mũi đâu được một tuần, nên cũng lâu rồi tôi mới nghe thấy âm thanh ấy.
Tuy nhiên, người ngồi xuống lại không phải thằng bạn có kiếu tóc dựng đứng chẳng giống ai, mà là một đứa con gái với mái tóc mượt dài ngang vai. Nếu không cất tiếng nói, đây sẽ là một nữ sinh dễ thương xinh đẹp, nhưng cô ấy không hề có ý định che dấu đi tính cách cộc lốc của mình khi nhe răng ra cười.
“Ê, Haru.”
“Ớ, Akane?”
“Ớ cái gì mà ớ? Tớ ngồi đây đấy, có sao không?”
Có vẻ như cô nàng đang có chuyện gì đó nên mới phồng má phụng phịu. Theo quy trình thường ngày, tiếp theo sau đây sẽ là một cú đấm. Tôi thật sự rất muốn nó không xảy ra.
May là có chuyện khác để bàn bạc, nên tôi đã tận dụng ngay.
“Không có gì, chỉ hơi bất ngờ thôi. Hiếm khi nào thấy cậu để tóc dài nên không nhận ra luôn. Nó gây một ấn tượng rất khác đấy. Cậu để dài được chừng nửa năm rồi nhỉ?”
“À, ừ. Chị gái đã dạy tớ cách chăm sóc tóc, và tớ đang rất cố gắng. Vui lắm, nhưng cũng có mấy khoản khá mệt mỏi.”
Kể từ khi Akane nghỉ tham gia câu lạc bộ hồi hè, cô ấy đã cư xử giống con gái hơn.
Akane từ đó đã để tóc dài, và dường như còn trang điểm nữa. Cũng không đến nỗi quá lộ liễu nhìn qua là thấy, nhưng chỉ một chút son phấn cũng đã tăng thêm sức hấp dẫn của cô ấy rất nhiều. Tôi được biết rằng chỉ trong nửa năm vừa qua, có tới năm người đã tán tỉnh Akane.
Akane vặn vẹo ngón tay - chắc tại vì tôi đang nhìn cô ấy chằm chằm – rồi hỏi một câu,
“Cậu có thấy nó kỳ không?”
Câu hỏi đi cùng với chút lưỡng lự. Có lẽ một trong những nét đáng yêu của cô ấy nằm ở những biểu cảm luôn luôn thay đổi, tôi mơ màng nghĩ vậy.
“Không hề. Tớ thấy xinh mà.”
“Thật không? Thế thì tuyệt. Ơ, à. Tự nhiên lại quên mất định nói gì. Tớ vừa nói chuyện với Takuma xong. Hôm nay cậu có muốn đi tới đền để cầu nguyện không?”
“Không phải bọn mình đã đi rồi sao?”
“Kệ. Chứ. Đi nhiều lần cũng được mà, chắc vậy…”
Thật không đấy? Thần linh không thấy phiền hà khi bị quấy rầy bởi vô số những ước muốn như vậy sao? Hay là các ngài sẽ hiện thực hóa chúng do thấy được sự khẩn thiết trước hành động đó?
Mà, dù sao thì,…
“À không. Hôm nay tớ không đi đâu. Có hẹn rồi.”
Tôi lắc đầu để từ chối.
Bởi vì tôi đã có một cuộc hẹn với cô gái mà mình vừa mới gặp.
Nghe thấy thế, Akane nhíu mày, tâm trạng quay ngoắt 180 độ. Xem nào, như thể giữa hè bỗng có cơn dông ấy. Tôi có cảm giác rằng sấm chớp đang kéo đến tới nơi. Mặt cô ấy hoàn toàn bị che phủ bởi mây đen.
“…Với Yuki Shiina à? Bạn ý xinh ghê nhỉ.”
“Hở? Sao cậu biết?”
“À, đoán vậy thôi. Gần đây cậu vẫn hay đi cùng bạn ấy đúng không hả Haru? Tớ đoán là cậu rảnh rỗi trước kỳ thi lắm nhỉ. Bọn mình là sĩ tử đến nơi rồi đấy. Không có thời gian để ra ngoài đi chơi với những thành phần kỳ quặc như vậy đâu biết chưa?”
“Không phải thế…”
“Hứa rồi đấy.”
Tôi muốn vặc lại, nhưng câu nói của Akane đã nhấn chìm tôi. Mọi người trong lớp đang nhìn vì cô ấy nói quá to. Một số trong đó, tất cả đều là con gái, đang quan sát bằng những đôi mắt lấp lánh. Họ đang chờ đợi diễn tiến của câu chuyện.
“Ê, đợi đã nào, Akane.”
Akane đi ra như không nghe thấy gì. Mặc dù vậy, tôi vẫn phải hét lên.
“Tớ có hẹn rồi mà!”
❄
Tiếng chuông ba rưỡi chiều kêu reng, mình đứng dậy, di chuyển từ cột điện ra trước cổng trường. Mình đã hứa với Yoshi-kun hôm qua là hai đứa sẽ gặp nhau ở cổng.
Mình chỉnh lại mái tóc với sự giúp đỡ từ chiếc gương tay, kéo chiếc khăn quàng cổ xuống và thở chút hơi nóng lên những ngón tay nhức buốt. Chúng ấm lên trong khoảnh khắc, để rồi lại lạnh cứng ngay tức thì. Chờ Yoshi-kun xuất hiện rồi bọn mình phải đi tìm thứ gì đó nóng nóng để ăn mới được. Mình sẽ đãi cậu ấy để thưởng cho những nỗ lực học tập chăm chỉ.
Nhưng rồi, quá 4 giờ, quá 4 rưỡi mà vẫn không thấy Yoshi-kun đâu.
Mình không lo lắm. Mình biết cậu ấy có lý do để không đến kịp.
Ví dụ như, có khả năng cậu đang nhờ giáo viên giải đáp về một bài tập mà cậu phải giải.
Nhưng đôi chân mình phớt lờ mọi lý trí và kéo mình về phía ngôi trường. Mình chợt nghĩ về cô bạn hôm trước. Quả là xinh xắn. Khi nhớ lại ánh mắt chân thành ấy, ngực mình lại nhói đau. Này, Yoshi-kun, mình đang đau đớn. Tại sao vậy?
Càng đi tới gần ngôi trường càng có nhiều học sinh xuất hiện. Mình rảo bước.
Đây là lần đầu tiên mình đến đón cậu ấy ngay tại trường.
Bởi mình chưa một lần đặt chân vào đời học sinh của Yoshi-kun.
Vì sự xuất hiện của mình mà Yoshi-kun đã mất đi rất nhiều thời gian.
Cậu ấy nên dành thời gian của mình cho gia đình và bè bạn, nhưng rốt cuộc lại cô độc. Trong ký ức của Yoshi-kun, cậu ấy đã chỉ có một mình ở rất nhiều địa điểm.
Nên ít nhất, mình nghĩ mình không nên lấy đi những ký ức của cậu ở trường.
Nhưng vào lúc này, mình không có tâm trạng để tuân theo nguyên tắc mà mình đã đặt ra.
Mình bước vào cổng trường. Vì không mặc đồng phục, trông cũng không giống giáo viên nên mình rất nổi bật. Vô số những ánh nhìn chích lên da mình. Mình đã quen với điều này, nhưng vào hôm nay, mình thấy hơi ghê ghê.
Mình bắt đầu nghĩ ngợi theo cái cách thật vô lý, rằng nếu là học sinh ở đây, sẽ chẳng có ai nhìn mình như vậy.
❀
Có cố gắng nói chuyện với Akane đến bao nhiêu lần cũng vô ích. Chẳng mấy khi tôi thấy cô ấy giận đến thế. Không còn nghi ngờ gì nữa, tôi đã chạm phải nọc của Akane, nhưng không biết đó là điều gì. Ngay sau các tiết học, tôi đã đến nói chuyện với cô ấy, nhưng lúc nào Akane cũng tránh mặt trong nhà vệ sinh nữ, khiến tôi không có cơ hội để mở miệng.
Sau ít nhất là sáu lần, giờ học đã kết thúc.
“Tớ đã bảo là có hẹn trước rồi mà. Nghe tớ nói đi chứ Akane.”
Tôi đi tới hành lang nối khu lớp học với khu nhà câu lạc bộ. Sàn nhà bằng tre rung bần bật dưới sức nặng của chúng tôi.
“Tớ biết rồi. Thế ra cậu thích đi chơi với một cô gái mà cậu vừa mới quen hơn là tớ chứ gì?”
“Cũng không hẳn. Mai thì sao? Bọn mình mai đi được không?”
Akane có lẽ đã bực mình vì phải nghe đi nghe lại quá nhiều lần, cuối cùng cũng quay về phía tôi.
Rồi một thứ không thể tin nỗi xảy ra. Những tưởng Akane trông sẽ rất cáu giận và sẽ lườm tôi. Ấy vậy mà khi nhìn về phía tôi, cô ấy thừ người ra một lúc, rồi mới quay sang lườm. Cái nhìn đó là sao?
“…Hiểu rồi. Thế thì cho tớ xin chút thời gian đi. Chỉ một lúc thôi. Đi nào.”
Rồi cô ấy nắm lấy vạt áo đồng phục của tôi và đi sâu vào trong dãy nhà.
“Chờ tí, Akane. Tớ tự đi được mà. Đừng có kéo như vậy.”
Tôi cố gắng lấy thăng bằng, cố gắng để không ngã bổ nhào trong lúc bị Akane lôi đi.
❄
Mình đang ở trong trường, tìm kiếm Yoshi-kun. Qua khoảng sân sinh hoạt chung, đi về phía hành lang đối diện, mình nghe được vài giọng nói. Họ đang ở sau lưng mình. Ở chỗ hành lang mà mình vừa đi qua có người.
“Tớ đã bảo là có hẹn trước rồi mà.”
Mình hướng về phía nguồn gốc của giọng nói ấy.
Nhưng mình không thể nào ngoảnh lại, đứng nấp sau một cây cột. Cái gì thế này? Tại sao chứ? Đâu cần phải trốn. Mình phải gọi cậu ấy. Nói gì đi.
Nhưng cơ thể mình không nghe lệnh.
“Nghe tớ nói đi chứ Akane.”
“Tớ biết rồi. Thế ra cậu thích đi chơi với một cô gái mà cậu vừa mới quen hơn là tớ chứ gì?”
“Cũng không hẳn. Mai thì sao? Bọn mình mai đi được không?”
Ngày mai. Nghe đến từ ngữ đó, mình run bắn.
Ngày mai, mình sẽ biến mất trong ký ức cậu ấy. Cái ‘ngày mai’ đó sẽ bị một người khác lấy mất. Mình đột ngột mất thăng bằng, ngã khuỵu xuống. Không còn chút sức lực nào nơi đôi chân mình nữa, chỉ vừa đủ để có thể nhấc người lên theo bờ tường để nhìn về phía nguồn gốc của những giọng nói, để rồi bắt gặp ánh mắt của một người.
Cô bạn đó nhìn về phía mình hơi bàng hoàng. Rồi cô ấy cất tiếng, có lẽ là để mình nghe thấy.
“…Hiểu rồi. Thế thì cho tớ xin chút thời gian đi. Chỉ một lúc thôi. Đi nào.”
Rồi cô ấy kéo áo cậu con trai và bỏ đi.
Họ đi mất, để lại sau lưng một khoảng không ngày một rộng ra, đối lập với sự ồn ào trước đó.
Tại sao mặc dù muốn khóc òa lên mà mình lại không thể tạo ra được một thứ âm thanh nào?
Mình đứng chết lặng ở đó chừng hai phút.
Song, mình lấy hết can đảm, bám víu vào chút hy vọng và tiến về phía giọng nói đang lịm dần.
Nếu không làm như vậy, mình sẽ mất đi điều gì đó.
Linh cảm ấy buộc mình phải di chuyển.
Hai người họ đi khuất về phía khu nhà lác đác người.
Có vẻ như đó là nhà dành cho các câu lạc bộ. Vào hôm lễ hội văn hóa, Yoshi-kun đã đưa mình đi một vòng quanh trường, và mình nhớ cậu có bảo rằng, “thỉnh thoảng mình vẫn vào lớp này chơi. Giữ bí mật nhé.” Cậu đặt ngón trỏ lên môi và suỵt mình.
Mình thậm chí còn chẳng phải học sinh ở đây. Nói với ai cơ chứ? Tuy ngạc nhiên nhưng mình cũng vui vì cậu ấy đã sẵn lòng chia sẻ một bí mật, thế là mình gật đầu, ừ. Nếu nhớ không nhầm, lớp học đó-
Mình chạy lên đoạn cầu thang có những bậc to, vòng sau một khúc quanh, tiếp tục là những bậc thang to giống hệt. Nắm chặt vào tay vịn, mình dồn sức vào hai cẳng chân trong lúc tiến lên tầng hai. Trên đây không có ai. Cứ như thế, mình lại lên tầng ba. Dọc hành lang chỉ có duy nhất tiếng bước chân của mình vang dội.
Cuối cùng, mình đã đến được trước căn phòng nằm ở xa nhất về hướng tây trên tầng ba.
Đó là một lớp học không được sử dụng nữa. Tuy nhiên, có bóng người phía trong. Mình không thể nghe rõ, nhưng chắc chắn có tiếng nói chuyện. Yoshi-kun hẳn phải đang ở bên trong. Đi nào. Nếu vào bây giờ, mình sẽ vẫn kịp.
Mình gắng hết sức để giữ nụ cười trên môi trong lúc đặt tay lên nắm cửa. Ngay lúc đó, một giọng nói lớn thốt lên.
“Tớ thích cậu, Haru. Hẹn hò với tớ đi.”
Cặp mắt luôn luôn chân thành của cô bạn đó chắc chắn đang mê hoặc Yoshi-kun.
Mình bỏ tay ra khỏi cửa, chạy một mạch xuống cầu thang.
Chính xác thì mình đang đi đâu vậy? Trên thế giới này đâu còn nơi nào để mình có thể đến. Cái nơi mà xưa nay mình luôn thuộc về cũng đã bị lấy đi.
Nhưng cho dù vậy, mình vẫn thà chạy trốn, còn hơn là ở lại.
❀
Cánh cửa của căn phòng học trống đóng lại, trong không gian này chỉ còn lại duy nhất tôi và Akane.
Vào lúc đó, tâm trạng xung quanh hai chúng tôi thay đổi.
Kể cả một thằng tối dạ như tôi cũng biết tiếp theo đây sẽ là chuyện gì.
“Haru.”
Tên tôi được gọi ra.
Ơi. Tôi trả lời, cơ thể vẫn cứng ngắc.
Phì, Akane bật cười.
“Sao cậu lại lo lắng thế hả?”
“À thì..”
“Đừng lo, tớ có ăn thịt đâu mà sợ. Nghe tớ này, được chứ?”
“Ừ.”
Tôi gật đầu, quay mặt về phía cô gái đang ở trước mặt. Hai đôi mắt bắt gặp nhau. Một thứ gì đó sắp sửa bắt đầu, hoặc là,…
“Ờ, cảm ơn. Ừm, tớ đã luôn luôn để ý đến cậu rồi, Haru. Nhưng trong kỳ nghỉ hè cuối cùng của cấp hai thì mới nhận ra. Cậu có nhớ có lần bọn mình đã gặp nhau trong sân trường hồi đó không?”
Đó có phải là hồi Akane còn đang suy nghĩ về chuyện có nên từ bỏ đường bơi không nhỉ?
“Hồi đó, cậu đã bảo tớ rằng, ít nhất thì cậu có thể lắng nghe tâm sự của tớ. Có lẽ cậu đã nghĩ rằng đó chẳng phải chuyện gì to tát cả, nhưng đối với tớ thì không đúng chút nào.”
Xung quanh chúng tôi đã hơi xẩm tối, nên tôi không thấy được đôi chân run rẩy của Akane. Đôi mắt thật thà của cô ấy đong đầy những vệt sáng long lanh. Tuy nhiên, cô ấy lại là một người có thể vượt qua được nỗi sợ hay sự hồi hộp.
“Tớ đã nghĩ rất nhiều về nó. Về chuyện gì sẽ xảy ra sau khi tớ tốt nghiệp trung học, hoặc khi vào được đại học. Nhưng có lẽ đây là cơ hội cuối. Tớ sẽ nói ngay tại lúc này…”
Rồi Akane nói ra những chữ ấy, bằng cái giọng to lớn thường ngày,
“Tớ thích cậu, Haru. Hẹn hò với tớ đi.”
Lời nói của cô ấy như một viên đá ném thẳng vào tim tôi. Nó rơi chủm một cái, tỏa ra những gợn sóng xung quanh. Giữa những gợn sóng ấy, tôi thấy tương lai của mình cùng với Akane.
Trông chúng tôi có vẻ rất hạnh phúc.
Tôi không ghét Akane.
Nói thật là, tôi thấy cô ấy rất dễ thương.
Tôi có thể nói về rất nhiều chuyện cùng cô ấy, chúng tôi cũng thích những món ăn giống nhau, có chung bạn bè, và có sở thích chơi thể thao trong những ngày nghỉ.
Chắc chắn đã có những lúc chúng tôi bất hòa. Nhiều là khác.
Nhưng sau đó, chúng tôi luôn có thể làm lành. Tôi không biết chúng tôi đã cãi nhau bao nhiêu lần, chỉ biết là cho đến bây giờ hai đứa luôn có thể làm lành và cười nói với nhau. Tôi không thật sự có thể nói rằng mình thích Akane như một người bạn khác giới, nhưng tôi tin rằng chúng tôi có thể tiếp tục bù đắp cho nhau những gì còn thiếu.
Bởi thời gian mà chúng tôi đã dành bên nhau là minh chứng rất rõ ràng.
Nhưng dù có là thế, tại sao vậy nhỉ?
Vào lúc này, tôi nghe rõ mồm một có tiếng người đang gọi tên mình. Một cái tên mà đáng lý ra tôi không thể nghe được.
“Yoshi-kun.”
Chỉ có duy nhất một người trên cả thế giới này gọi tôi như vậy.
Tôi lấy lại bình tĩnh và nghe thấy tiếng chân phát ra từ đâu đó. Nó trở nên xa dần. Không thể như thế được, nhưng trong đầu tôi hiện lên duy nhất hình ảnh của một người con gái.
Và đó không phải là Akane.
“Xin lỗi cậu.”
Đầu tôi đã cúi gằm xuống từ bao giờ.
❄
Ngực mình thắt lại. Có lẽ là bởi mình đang chạy và phổi mình đang nhận vào rất nhiều không khí lạnh. Đúng rồi. Chính xác là thế. Chẳng có lý do nào khác.
Vì mình đâu có thích Yoshi-kun.
Ai cũng được. Chẳng qua là Yoshi-kun có vẻ tương đồng với những thứ mình muốn, và tình cờ xuất hiện trước mặt mình. Thế nên mình mới chọn cậu ta.
Bằng đôi bàn tay lạnh buốt, mình gắng hết sức để gạt sạch những thứ nhòe nhoẹt đang che trên mắt. Không biết có phải vì mình đã quá mạnh tay hay không mà, hai mắt mình nóng rát. Đáng nhẽ nên đeo găng tay mới phải. Haa. Việc thở trở nên khó khăn, cổ họng khô khốc. Mình nghiến chặt răng lại, giống như cái đêm mình gào thét về phía bầu trời.
“Đồ ngốc, đồ ngốc đồ ngốc đồ ngốc đồ ngốc đồ ngốc đồ ngốc-“
Chính xác thì những cảm xúc, những từ ngữ đó đang hướng về ai chứ?
Akane? Yoshi-kun?
Hay là mình?
Mình lặp đi lặp lại câu từ ấy không biết bao nhiêu lâu, không biết vì sao.
Hai từ ngữ dùng để chỉ một kẻ hồ đồ được thốt lên vô số lần, tan biến vào bóng tối của màn đêm.
❀
Tâm trí tôi bị Yuki choán đầy.
Tôi vừa được một người bạn nữ lâu năm tỏ tình, ấy vậy mà, bằng một cách phũ phàng, tôi lại ưu tiên một người con gái khác.
Đã quá thời gian hẹn một tiếng, đúng như dự đoán, cô không có ở đó. Tim tôi bỗng nhói đau.
Từ sâu trong tai tôi vang lên tiếng bước chân của người đó đang bỏ đi, và nó đã thôi thúc tôi di chuyển.
Đó là lần đầu tiên trong đời-
Lần đầu tiên tôi mong mỏi được gặp một người.
Tôi muốn được gặp Yuki.
Vậy nên tôi cứ chạy mãi.
❄
Đến cuối cùng, mình vẫn không thể nhận ra nỗi đau day dứt ấy là gì. Mình chạy, chạy mãi, cho tới khi đến được một khu đất trống cách không xa so với ga tàu.
Tấm biển quảng cáo trên mảnh đất này vừa được thay cách đây không lâu. Trong mùa xuân tới, có vẻ như sẽ có một tòa nhà chọc trời được xây dựng ở đó. Thêm một thứ quan trọng với mình sẽ bị lấy đi.
Đây là nơi Shiro yên giấc ngàn thu.
Mình cố điều hòa lại nhịp thở bằng cách hớp lấy không khí. Miệng mình cực kỳ khô, nên mình cứ nuốt nước bọt miết. Tại sao chứ? Vừa thắc mắc, mình vừa đưa tay dụi dụi mắt, nhưng nó vẫn không biến mất.
Là hiện thực ư.
Miễn cưỡng, mình hỏi. Mình hỏi con người bằng một cách nào đó đã tới được trước mặt mình, người đáng ra không nên có mặt ở khoảng không mênh mông này.
“Tại sao cậu lại ở đây?”
Cậu đang chụm hay tay lại, như thể để cầu nguyện. Khi nghe được giọng của mình, cậu ngẩng đầu lên.
Đó là Yoshi-kun, mặc chiếc áo khoác đồng phục mà cậu vẫn hay càu nhàu. Cậu không có vẻ gì là sẽ về nhà sớm. Đặt dưới chân là chiếc cặp đã cũ.
“Cách đây rất lâu, mình đã chôn một bé mèo xinh đẹp ở đây. Mình đã tình cờ nghĩ về nó khi đi ngang qua đoạn đường này, nên đã quyết định tới đây chắp hai tay lại để cầu nguyện.”
Nói xong, cậu đứng dậy và phủi bụi ở hai đầu gối.
“Tìm thấy cậu rồi. Vì không thấy cậu ở chỗ mà bọn mình đã hẹn nên mình đã đi tìm cậu.”
“Mình về đây.”
Mình quay đầu lại và rảo bước. Tuy nhiên, khi còn cách con đường hai mét, bàn tay mình bị níu lại. Tay cậu ấy lạnh vô cùng, có lẽ vì đã ở bên ngoài quá lâu. Còn mình, người có đôi bàn tay đáng lẽ phải lạnh hơn nữa, thì lại ấm vì mình đã xoa hai tay vào với nhau. Mọi thứ so với ngày trước thật khác biệt, từ nhiệt độ đôi tay, câu chuyện, cho đến người bị đuổi theo. Từ trước tới giờ, mình vẫn luôn là người đuổi theo cậu ấy.
“Cậu làm gì thế?”
“Xin lỗi vì đã thất hẹn. Cậu giận à?”
“Không thèm.”
“Là lỗi của mình. Mình thực sự xin lỗi cậu.”
“Xin lỗi vì cái gì chứ?”
Mình bất giác mắng cậu ấy.
“Không phải cậu vẫn luôn thế này sao? Không phải cậu đã thất hứa vô số lần rồi sao? Tại sao bây giờ lại xin lỗi. Bỏ ra. Đau tay mình!”
Dù biết là mình chỉ đang làm ầm lên như con nít, nhưng mình cũng không còn lựa chọn nào. Những thứ trong lòng mình còn chưa nguôi đi. Lời nói của cậu chỉ như đổ thêm dầu vào đống cảm xúc đang bừng bừng của mình.
Mình cần thời gian để quay trở về với tính cách thường ngày.
Thế nên hãy để mình đi đi.
“Chờ đã. Mình xin lỗi. Đừng khóc. Mình không nghĩ là cậu sẽ buồn thế này.”
A, tại sao cậu lại vẫn nói ra những lời như thế chứ? Cậu có cần phải lặp lại sự hiểu lầm này thêm một lần nữa không?
Mình không thể chịu đựng được.
Mình đang buồn.
Mình đang đau.
Mình có thể cảm nhận được hơi nóng của những giọt nước mắt đang lăn trên má.
“Bởi vì mọi chuyện không phải như vậy. Bởi vì cậu không biết. Thế nên mình mới không vui, thế nên mình mới buồn!”
Mình đập mạnh lên ngực Yoshi-kun. Mỗi phát đánh, tay mình lại đau. Bên trong mình đang rỉ máu. Nhưng cho dù vậy, tay mình vẫn không ngừng đập.
“Mình cô đơn vì cậu không bao giờ thích mình. Cảm giác đó đau đớn lắm.”
Yoshi-kun không nói gì và cứ thế cho mình đánh.
“Bởi vì, cậu thuộc về một người nào đó khác mình, và mai kia, cuộc sống thường ngày của mình với cậu sẽ không còn ở đó. Mình thấy lạnh lẽo, sợ hãi…”
Mình vẫn cứ đập cho đến phút cuối cùng, tạo ra những tiếng bụp rất to. Hai tay chạm vào Yoshi-kun đang ấm nóng. Bụp. Mình đặt trán lên ngực cậu ấy. Trán mình ấm nóng. Mình cảm nhận được nhịp tim của Yoshi-kun. Đây là thứ mình muốn.
Đây là thứ mình đã mất.
“Vậy đó là lý do cậu khóc sao?”
Riêng việc thở thôi cũng đã tốn hết sức lực, nên mình chỉ có thể gật đầu.
Thật là kỳ lạ quá.
Đáng ra Yoshi-kun phải là người đau khổ chứ. Đáng ra Yoshi-kun phải là người đang khóc chứ. Yoshi-kun đáng ra phải là người nhớ được tên mình chứ.
Tại sao mình lại phải khổ sở quá nhiều như vậy?
Tại sao mình lại phải chịu đựng những ký ức đau đớn đến vậy?
Tại sao? Tại sao chứ? Tại sao mình là người duy nhất nhớ đến Yoshi-kun? Thật không công bằng. Tại sao bất cứ thứ gì về mình cũng đều biến mất chứ?
“Nghe này, mình hiểu ý cậu. Có lẽ mình không biết điều gì về cậu thật. Không, mình thực sự không biết điều gì về cậu hết. Nhưng…”
Lời nói của Yoshi-kun ngừng lại ở đó. Hai tay cậu nhéo vào má mình. Bằng một sự nhẹ nhàng không có cách nào cưỡng nổi, cậu ngửa mặt mình lên. Hai bàn tay thô ráp của một người con trai. Nước mắt mình tuôn lên tay cậu. Cậu cười, rồi lại nhướn mày,
“Mình không đồng ý với hai câu cuối cùng của cậu, nên mình sẽ đáp lại thế này.”
“Hế?”
Yoshi-kun cuộn ngón giữa của cậu lại giữ nó lại bằng ngón cái. Một giây sau, ngón giữa ấy búng mạnh vào trán mình. Pắc. Nghe không giống như trán mình bị búng lắm, mặc dù đúng là thế. Nhưng cảm giác đau khiến mình vội vàng giơ tay che đầu.
“Huu. Cậu làm cái gì thế?”
“Cậu là người đánh mình còn gì. Mình cũng biết đau chứ.”
“Nhưng cậu là con trai.”
“Chẳng liên quan. Ai bị đánh mà chẳng thấy đau.”
Về phần mình. Mình vô ý hét lên.
“Mình đau hơn cậu rất nhiều. Cậu đang hẹn hò với cái bạn Akane-chan đó đúng không? Bạn ấy đã thổ lộ với cậu đúng không?”
Cậu đã bỏ rơi mình. Mình cô đơn là vì cậu đấy biết không?
“Sao cậu biết vậy?”
Mình không nói ra việc đã nghe lén họ. Trong lúc mình im lặng, Yoshi-kun thở dài.
“Ừ, đúng là cậu ấy đã tỏ tình. Nhưng mình đã từ chối.”
“Tại sao chứ?”
Cậu ấy, người nãy giờ bị mình đánh đập và la hét vẫn không hề lay chuyển, bỗng lặng người đi. Mình không biết tại sao cậu ấy lại mang một vẻ mặt như vậy.
Sau một hồi suy nghĩ, cậu nhắm mắt lại, sau vài giây lại mở ra,
“Thì tại, mình thích cậu.”
Mình cảm thấy nhịp tim như dừng lại. Câu nói đó làm mình sốc đến mức ấy. Mình không thể hiểu được. Cậu vừa mới nói là?
“...Hở?”
“Mình vừa mới nói còn gì? Mình không đồng ý với hai câu nói cuối cùng của cậu. Mình thích cậu, nên mình không có ý định thuộc về bất kỳ ai khác ngoài cậu đâu.”
Có vẻ như mình đã không nghe nhầm.
“Từ bao giờ?”
“Có lẽ là từ lần đầu tiên bọn mình gặp nhau. À không, chắc mình đã đổ gục ngay từ lần đầu cậu gọi tên mình.”
Đây đáng ra là những từ mà mình rất muốn nghe thấy.
Nhưng có người nào đó ở trong tim đang nhất quyết cho rằng nó chỉ xuất phát từ lòng thương hại.
Nếu là thương hại thì mình không cần. Nó làm cho câu tỏ tình trở nên thật vô nghĩa. Mình đang giận, mình đang khóc, thế mà cái con người dịu dàng này lại vừa nói ra những điều đó.
“Đừng có nói bừa!”
Nếu câu mình thích cậu đó không đến từ tận trái tim, thì sau cùng mình vẫn chẳng thể lưu lại ở đó. Nếu cơ thể không cháy lên sự nhiệt thành, sẽ chẳng có gì để níu mình lại. Một ngày nào đó, mình sẽ biến mất.
“Mình nghiêm túc đấy.”
“Cậu nói dối.”
“Mình không nói dối.”
Cậu nghĩ mình đã cố làm điều này bao nhiêu lần chứ?
Mình đã làm vô số điều để làm cậu ấy thích mình. Nhưng lần nào cũng vậy, chưa từng bao giờ cậu ấy nói, mình thích cậu. Cảm xúc cậu dành cho mình chưa đủ để cậu thổ lộ.
Lần này, bọn mình chỉ đi dạo loanh quanh sau giờ học, chẳng có gì đặc biệt cả, vậy nên chẳng bao giờ cậu ấy lại thích mình chỉ vì điều đó. Sao lại có chuyện cậu nói là thích mình được chứ. Mình không thể tin. Mình không tin.
“Làm sao mà mình có thể tin lời cậu khi cậu không biết gì chứ?”
“Vậy thì cậu muốn mình làm gì để cậu có thể tin?”
Suy nghĩ một lúc, mình mở miệng nói. Mình nghĩ mình đã bỏ cuộc với một thứ gì đó.
“Mình sẽ kể cho cậu một chuyện. Đây không phải là điều tồn tại ở bất cứ đâu trên thế giới này, nhưng chắc chắn nó có liên quan đến mình và cậu. Nếu cậu nghe xong và có thể nói ra cái câu ‘mình tin cậu’ ngu xi ấy…”
Mình đã không nói tiếp.
Sao có thể có chuyện cậu ấy sẽ tin chứ.
Tin tưởng mình đồng nghĩa với việc nghi ngờ thế giới, nghi ngờ trí nhớ của chính cậu. So với cái thế giới mà mình định nói đến, cái thế giới mà cậu sẽ đặt niềm tin vào là quá rõ ràng.
Đó là lý do mà mình chưa từng nhắc đến nó một lần.
Cậu cứ chằm chằm nhìn lấy mình, không hề ngoảnh mắt đi dù chỉ trong tích tắc. Mình coi đó như một cái gật đầu, và bắt đầu chầm chậm giải thích.
Mình giải thích về rất nhiều những thứ đã xảy ra kể từ vụ tai nạn trong ngày sinh nhật mình 7 tuổi.
Một thời gian dài đã trôi qua cho đến khi mình giải thích xong.
Còn mười phút nữa cho đến điểm kết thúc của thế giới, hay đúng hơn, điểm tái lập của thế giới.
“Vậy cậu có muốn tin vào những điều mà mình vừa kể?”
“Mình tin. Không, mình muốn tin.”
Cậu trả lời không chút đắn đo.
“Tại sao cậu vẫn có thể nói vậy chứ?”
Nghe mình nói xong, Yoshi-kun ngẩng đầu nhìn lên trời.
Đằng sau lớp mây xám, sao Thiên Lang hẳn vẫn đang sáng rực, cả sao Betelgeuse và Rigel cũng thế. Một lần, bọn mình đã dành thời gian để tìm các chòm sao. Cả hai đều không có kiến thức gì về chúng, nên bọn mình đã kiếm mấy cuốn sách minh họa và nhìn theo đó.
Cậu không biết về chuyện đó phải không?
Ngay lúc đó, Yoshi-kun lầm bầm. Aa, cậu thật là một cô gái rắc rối đấy.
“Cá-cái gì cơ? Rắc rối cái gì?”
“Đúng còn gì. Mà, mình nghĩ cậu dễ thương chính vì như thế. Mình nghĩ đây là một trò chơi thi xem ai yêu trước thì người đó thua. Này, Yuki.”
Cậu gãi gãi đầu, môi cười, mắt nhìn thẳng vào mình.
Giống hệt như ngày Giáng sinh bốn năm trước.
“Đúng là mình thấy những thứ mà cậu kể thật kỳ lạ. Điều mà cậu kể khác so với trí nhớ của mình, và tất nhiên là khó để mình có thể tin cậu hoàn toàn. Nói thật thì, cho dù điều cậu nói có đúng hay không thì cũng không quan trọng với mình. Dù sao đi nữa, mình sẽ nói rằng, mình tin cậu. Mình không muốn cậu hiểu lầm rằng đây chỉ là sự thương hại. Con người mình ở cạnh cậu suốt từ trước đến này vẫn luôn luôn như thế này phải không nào?”
Mình không thể chối bỏ.
Bởi vì đúng như cậu nói.
Cảm xúc của bốn năm trong tim mình không cho phép mình chối bỏ.
À, đúng thế. Yoshi-kun chưa từng thực hiện một lời hứa nào với mình, nhưng cậu ấy cũng chưa lần nào làm mình thất vọng. Cậu đã làm mọi thứ để đáp ứng những kỳ vọng của mình. Mỗi khi mình nói ra những khó khăn, cậu sẽ giúp mình, và cậu sẽ đến bên mình bất kỳ lúc nào.
“Mình đoán là suốt từ trước đến nay mình vẫn luôn thích cậu.”
Vẫn là những lời nói như vậy, nhưng lần này, chúng đã chạm đến được tim mình.
Hơi nóng tương tự như đôi bàn tay của cậu ấy phả vòng trong người mình. Hiểu rồi. Chắc mình không còn lựa chọn nào khác nữa.
Mọi người có thể sẽ gọi thứ hơi ấm này là ‘tình yêu’.
Nếu vậy, có lẽ mình cũng giống cậu. Trong một khoảng thời gian rất dài.
Trước khi mình kịp để ý, những bông tuyết đã rơi xuống. Thế giới chìm trong màu trắng.
“Nhắc mới nhớ, từ lần gặp đầu tiên của bọn mình cậu đã là một người lập dị rồi, Yoshi-kun.”
Mình mỉm cười, như cậu muốn, và giơ tay ra. Cậu cũng cười và nắm lấy tay mình.
Hành trình dài của mình sẽ kết thúc ở đây.
Mình đã tiếp tục sống cho khoảnh khắc này, muốn được nghe cậu ấy nói thích mình. Ngay lúc này, sự tồn tại của mình sẽ có thể đọng lại mãi mãi trong tim cậu ấy.
Nhưng đột nhiên mình có một nỗi tiếc nuối còn vương lại.
Mình vẫn chưa thể bày tỏ cảm xúc của mình tới Yoshi-kun một cách đường hoàng.
Đó là lý do chuyện chưa thể kết thúc ở đây được. Vì chúng mình, hai người cứ mãi gặp nhau mặc dù chưa bao giờ nói câu chào tạm biệt tử tế, đây là một câu nói mà cả hai phải cùng nhau đánh dấu.
“Này, Yoshi-kun, mình cũng…”
Nhưng mấy từ của mình không bao giờ chạm tới được Yoshi-kun. Câu nói bỏ lửng tại đó.
À, là vậy sao.
Khi nhìn thấy gương mặt của Yoshi-kun, mình đã hiểu.
Giống như những lần trước đó, cậu đang nhìn mình với ánh mắt của một người lạ mặt. Nơi đó không còn là người con trai đã nói thích mình.
Lặng lẽ, không dấu hiệu, thế giới được viết lại.
Trước khi mình nhận ra, hai bàn tay đã tách rời.
Chắc chắn rằng, việc cậu nắm tay mình đã bị xóa bỏ. Mặc dù vậy, trên tay mình vẫn còn hơi ấm đang đọng lại.
Thế là đủ.
Chỉ vậy cũng đã đủ để mình bước tiếp.
Tim mình đang đập rộn ràng.
Mình hít một hơi sâu.
Mình đã làm nó hàng chục, hàng trăm lần, nhưng cho tới tận bây giờ, mình vẫn chưa tài nào quen được.
Mỗi khi bắt chuyện với một Yoshi-kun không quen mình, mình vẫn luôn thấy hồi hộp.
Câu mở đầu mà mình nói lúc nào cũng khác. Nóng nhỉ, lạnh nhỉ, chăm chỉ quá nhỉ. Mình thậm chí đã từng có lần nói, mình muốn cậu đưa mình tới rạp chiếu phim. Lấy cuốn sách đó giúp mình.
Cứ như thế, mình đã làm quen với Yoshi-kun 213 lần.
Chưa một lần cậu cảm thấy khó chịu vì chuyện đó.
Những lời chào được mình nói ra đó, chính là những nỗ lực thổ lộ của con người vụng về này.
Mình muốn Yoshi-kun thích mình, nên mình vẫn tiếp tục làm quen với cậu ấy. Vì lý do ấy, nên mình cứ mãi đến gặp cậu ấy. Vậy thì, chẳng phải có một việc đơn giản và thích hợp hơn sao?
Mình đã quyết định.
Mình từ từ mở miệng. Không khí khẽ rung động.
Nào, bọn mình hãy bắt đầu lời từ biệt đầu tiên và cũng là cuối cùng thôi nhỉ.
“Này, Yoshi-kun. Mình rất thích cậu.”