Mong các bạn đọc giả lưu ý, vì đây là tiểu thuyết dựa trên bối cảnh công nghiệp game phát triển nên sẽ không thể tránh khỏi việc có nhiều thuật ngữ tiếng Anh dành cho mảng gaming quen thuộc mà tiếng Việt không thể nào dịch ra cho phù hợp với văn viết được, nên bản dịch này sẽ có tương đối nhiều từ tiếng Anh (đôi khi dịch ra tiếng Việt) sao cho phù hợp với lối hành văn của mình, mong các bạn không nhầm lẫn rằng mình đang lạm tiếng Anh.
——————————
Có một người đàn ông tên là Yamada Kenichi. Anh năm nay đã ba mươi lăm tuổi, là một nhân viên văn phòng và đang độc thân.
“Thật sự kết thúc rồi sao? Chỉ sau ba năm hoạt động?” anh buồn bã lẩm bẩm trong căn hộ một phòng chỉ rộng hơn 13 mét vuông. Mặc dù đang là sáng ngày thứ bảy, Kenichi lại đang ở nhà. Anh thẫn thờ nhìn vào màn hình máy tình hiện tại đang đang trình chiếu một phong cảnh nhiệm màu với một chữ ‘FIN’ được viết bằng những kí tự hoa mỹ ở góc phải bên dưới. Đó có vẻ như là một tựa game online với vô số các nhân vật đang bày tỏ lời từ biệt bằng vô vàn lời chúc và cử chỉ.
“Trời ạ, chắc cũng chỉ là một tựa game dễ chơi nữa thôi. Cứ như là, dễ nhất trong tất cả chế độ dễ ấy. Nó kết thúc như thế chắc cũng là tốt lắm rồi. Đỡ khỏi phải phí thêm thời gian và đống tiền vào nó.”
Mặc dù đã đổ tiền lương vào trong game để kiếm lượt quay loot box và mua vật phẩm, Kenichi lại không cảm thấy quá buồn về kết cục dành cho tựa game. Sau cùng thì trong ba năm được phát hành, anh lại cảm thấy không thỏa mãn với cốt truyện đơn điệu và độ khó thấp của nó hơn. Điều duy nhất còn níu kéo anh ở lại để chơi là hi vọng một ngày nào đó, game sẽ nhận được một bản cập nhật thêm vào nhiều nội dung cuốn hút.
Song đến cuối cùng, thực tế là điều phũ phàng. Có thể là do số lượng người chơi nền phát triển chậm quá. Hoặc cũng có thể là do bị gì đó khác. Dù sao đi nữa, công ti phát hành game cũng đã thông báo rằng họ sẽ tắt nguồn hệ thống.
“Hửm? Gì đây, họ phát hành trò mới à?”
Khi Kenichi thoát game và kiểm tra trang chủ của công ti, anh tìm thấy một đường link dẫn tới một trang dường như đang giới thiệu một cái tên mới họ vừa ra mắt. Anh nhấp vào đó.
“Để c–Hở?” Kenichi há hốc mồm ngay khi anh đọc được những dòng văn bản giới thiệu vô vọng.
————————————
-Nhân vật của bạn sẽ lên cấp ngay cả khi đang offline!
-Thiết lập lại chức nghiệp bất cứ khi nào bạn muốn!
-AI sẽ đảm nhận tất cả việc chiến đấu cho bạn!
-Hãy tham gia ngay và nhận ba loot box với 100% cơ hội nhận được vật phẩm huyền thoại!
————————————
“Lại một easy game vô vọng khác. Không phải, đây còn chẳng phải là một trò ở easy mode nữa—tầm này thì đây chỉ là một game AFK mà thôi. Từ khi nào mà họ đã ở trở nên tệ hại thế này…”; Kenichi dùng hai tay ôm mặt và ngẫm lại những tựa game vào thời kì hoàng kim của điện tử.
Lúc đó, con game online mà anh đã phát hiện ra đầu tiên hai mươi năm về trước, việc lên cấp khó đến nỗi mất cả tháng chỉ để lên một cấp là điều hết sức bình thường. Anh vẫn còn nhớ rõ cảm giác đạt được thành tựu đó là thăng cấp nhân vật của mình lên lớp advance sau sáu tháng trời cày ròng rã.
Mỗi là nhân vật của mình chết, anh sẽ làm rớt tất cả trang bị của mình và mất đi hai mươi phần trăm kinh nghiệm tích lũy được. Những con quái vật cấp boss có thanh máu trâu đến nực cười đến mức mà đánh chúng yêu cầu cần có tổ đội năm mươi người đi raid trong tối thiểu một giờ–một vài trận đánh có thể mất đến ba giờ. Kenichi đã phải giữ bàn phím dự phòng xung quanh bởi vì anh cứ làm hư chúng khi spam phím quá nhiều. Và trên hết, boss chỉ rơi ra duy nhất một vật phẩm, điều đó còn có nghĩa là năm mươi người chơi phải tranh chấp với nhau trong một đấu trường sinh tử sau mỗi trận raid.
Điều đó khá là chính xác bởi vì trò chơi được thiết kế dựa trên sự vô lý là không khoan dung khi mọi vật phẩm và cấp độ mà Kenichi nhận được đều có ý nghĩa đối với anh. Anh đã dành hơn mười nghìn tiếng đam mê cày cuốc vào trong tựa game này, song nó đã kết thúc dịch vụ vào hơn mười năm trước.
Kể từ đó, Kenichi đã thử qua vô số trò chơi, luôn luôn tìm kiếm lại cảm giác phấn khích hồi đó. Tuy nhiên thời đại đã đổi thay, và người chơi giờ đây không còn hứng thú với những tựa game đảm bảo có những giờ chơi căng thẳng nữa. Kết quả là, các công ti game lớn và công ti game độc lập đã chuyển sang làm những trò chơi dễ nhưng nằm trong mức có thể chấp nhận được. Trong số đó, lên cấp là điều dễ như bỡn và mọi thứ, từ vũ khí, trang bị đến kĩ năng đều dễ dàng nhận được.
“Chắc là mình sẽ tìm kiếm ở một chỗ khác vậy.”
Từ bỏ công ti game này, Kenichi lên mạng tìm kiếm thứ gì đó thử thách hơn một chút. Anh nhập “Trò chơi thử thách chế độ địa ngục” vào công cụ tìm kiếm rồi nhấn Enter. Ngạc nhiên là kết quả hàng đầu không phải là trang cá nhân của một công ti game hay là trang chủ giới thiệu của một trò chơi gì đó. “Gì thế—?! Để xem nào…‘Bạn đã được mời vào một trò chơi không hồi kết.’.”
Dòng chữ xuất hiện trên màn hình nhất định đã thu hút sự chú ý của Kenichi với sự hứa hẹn vô số nội dung mà không người nào có thể hoàn thành tất cả mọi thứ mà game đề ra. Sự hứng thú trỗi dậy, Kenichi quyết định nhìn qua trò chơi.
“Hừm, vậy là một thế giới thời trung cổ với kiếm và ma thuật. Ôi chà, thử qua một chút chắc cũng chẳng có vấn đề gì. Chờ tí, gì thế này? Mình phải thiết lập điều chỉnh trên trên trang chủ luôn sao?”
Hóa ra, trước khi được phép tải game, anh cần phải xác nhận vài thiết lập trên cửa sổ trình duyệt. Anh bắt đầu ngó qua từng phần.
“Trước hết, độ khó. Đứng chót là Easy mode, rồi Normal, Extra, và Hell. Dĩ nhiên là không đời nào mình chọn Easy rồi.”
Tất nhiên, người chơi có quyền lựa chọn độ khó trong trò chơi mà họ muốn chơi. Trong mỗi chế độ chơi đều có lời giải thích.
————————————
Easy Mode
Kĩ năng nhận được và lên cấp sẽ nhanh hơn gấp 10 lần Normal Mode.
Bạn sẽ có cơ hội quay ba Extra Skill.
Chế độ này dành cho người chơi mới tiếp xúc với điện tử hay những người không thích cày level.
Normal Mode
Đây là độ khó tiêu chuẩn.
Bạn sẽ có cơ hội quay một Extra Skill.
Đây là chế độ chơi phổ biến nhất và sẽ cho phép bạn phát triển nhân vật đến một mức giới hạn nhất định.
Extra Mode
Kĩ năng nhận được và lên cấp sẽ lâu hơn gấp 10 lần Normal Mode.
Đổi lại, bạn sẽ có thể phát triển được nhân vật xa hơn Normal Mode.
Bạn sẽ có cơ hội quay một Normal Skill.
Đây là chế độ chơi tuyệt nhất cho những người chơi đã quen thuộc với điện tử, thấy Normal Mode là quá dễ để tận hưởng.
Hell Mode
Kĩ năng nhận được và lên cấp sẽ lâu hơn gấp 100 lần Normal Mode.
Tiềm năng phát triển nhân vật là không giới hạn.
Những kĩ năng duy nhất bạn bắt đầu là những thứ gắn liền với chức nghiệp của bạn—bạn sẽ không nhận được cơ hội để quay skill.
Bạn sẽ có thể hối hận vì đã chọn chế độ này, và sẽ không thể nào quay đầu trở lại. Tuy nhiên, nếu bạn có thể xoay sở vượt qua nỗi tuyệt vọng này, không nghi ngờ gì nữa, bạn chắc chắn sẽ học được Nguyên Tắc của Thế Giới.
Chế độ này được các nhân viên phát triển tạo ra cho vui.
————————————
Vậy là, độ khó càng cao, càng khó để nhận được kĩ năng mới và lên cấp. Mặt khác, tiềm năng phát triển là cao nhất.
“Dĩ nhiên là Hell Mode rồi.”, Kenichi lẩm bẩm mà không do dự. “Tiếp theo là…chức nghiệp.”
Màn hình tiếp theo là chọn chức nghiệp. Tiêu chuẩn của MMO đều hiện hữu ở đây: Kiếm Sĩ, Đấu Sĩ, Đạo Chích, Thương Gia, Pháp Sư, Hiền Nhân, Bậc Thầy Kiếm Thuật, Thánh Nhân, Đại Phù Thủy. Mỗi chức nghiệp có một thiết lập độ khó khác nhau, và nhấp chuột vào từng lựa chọn là có thể thấy thêm nhiều chi tiết.
“Có nhiều sự lựa chọn phết. Có vẻ như càng xuống cuối danh sách là càng khó để làm chủ được nó. Ôi chao, còn có chức nghiệp Anh Hùng và Quỷ Vương nữa này.”
Khi Kenichi tiếp tục lướt xuống, anh thấy rằng các chức nghiệp được xếp theo độ hiếm và sức mạnh. Đồng thời, đồng thời chúng cũng được định mức số sao tương ứng biểu thị cho mức độ khó để thành thục được nó: Kiếm Sĩ và Đấu Sĩ đều chỉ có một sao, Bậc Thầy Kiếm Thuật và Đại Phù Thủy đều là ba sao, Anh Hùng và Quỷ Vương thì năm sao, và cứ như vậy cho đến cao hơn.
“Chờ tí, nếu cả Kiếm Sĩ và Bậc Thầy Kiếm Thuật đều hiệu lực thì chọn Bậc Thầy Kiếm Thuật chẳng phải là điều dĩ nhiên quá rồi sao. Cho lựa chọn này có ý nghĩa gì cơ chứ?”
Chỉ đánh giá qua cái tên, chẳng phải Bậc Thầy Kiếm Thuật là phiên bản cao cấp hơn Kiếm Sĩ hay sao? Như vậy thì ai mà thèm chọn Kiếm Sĩ nữa?
Kenichi quyết định nhấp vào Kiếm Sĩ để xem thử có gì. Màn hình tiến hành hiển thị địa vị xã hội hiệu lực.
Chỉ có một số địa vị xã hội được miêu tả trong tiểu thuyết về thế giới khác là có trong danh sách. Kenichi nhận ra những thuật ngữ này gần như ngay tức thì, bởi lúc nhỏ anh cũng đã đọc một ít tập truyện. Anh ấn Back để quay lại màn hình lựa chọn chức nghiệp và chọn Bậc Thầy Kiếm Thuật lần này.
“Chỉ có Nông Nô, Thường Dân, và Nam Tước. Hiểu rồi, vậy là chức nghiệp càng mạnh thì địa vị xã hội càng thấp, từ đó cũng đoán được rằng đó là để khó lên cấp hơn.”
Để cho chắc ăn, Kenichi kiểm tra chức nghiệp Anh Hùng. Như suy đoán, địa vị xã hội được thiết lập chọn ngẫu nhiên giữa Nông Nô và Thường Dân. Khả năng nhận được từng địa vị xã hội đã được hiện lên rõ ràng, điều đó chỉ ra rằng chức nghiệp đã chọn càng mạnh thì nhân vật càng có thể xuất thân từ địa vị xã hội thấp kém. Kenichi nắm bắt được điều này khá nhanh chóng.
“Mình nên chọn cái nào đây? Mình đã thử dùng kiếm và chơi pháp sư trong những con game khác. Lần này làm Hồi Phục Sư có vẻ cũng được. Ờ, chờ tí, nhưng mình chưa chơi Quỷ Vương bao giờ. Môt Quỷ Vương xuất thân từ Nông Nô nghe có vẻ thú vị đấy chứ. Đợi đã, còn nữa sao?”
Vẫn còn phân vân về việc nên chọn cái nào, Kenichi đang định chọn cái anh ấy nghĩ là lựa chọn ở cuối danh sách, Quỷ Vương, thì anh ấy phát hiện ra còn một chức nghiệp nằm ở vị trí thấp hơn nữa.
“Triệu Hồi Sư? Làm Triệu Hồi Sư còn khó hơn cả Quỷ Vương sao?”
hức nghiệp cuối cùng của danh sách là Triệu Hồi Sư, được đánh giá tám sao. Khi Kenichi nhấp vào đó, anh thấy rằng địa vị xã hội đi cùng chỉ có Nông Nô.
“Triệu Hồi Sư sao? Mình chưa bao giờ chơi qua lần nào. Ờ, sẽ khá là tuyệt nếu mình có thể triệu hồi được một con rồng thần hay gì đó.”
Là một game thủ đầy khát vọng, tất nhiên Kenichi cũng đã từng chơi qua game console. Anh bỗng nhớ lại một trò chơi nổi đình đám khắp cả nước, trong đó anh có thể triệu gọi dựa trên thần thoại Hi Lạp.
“Được rồi, vậy là Triệu Hồi Sư. Địa vị xã hội là Nông Nô. Và dĩ nhiên, độ khó là Hell Mode. Thiết lập vậy là xong chưa?”
Kenichi kiểm tra từng góc cạnh của giao diện, ngoại trừ màn hình lựa chọn giới tính trong phần tùy chỉnh nhân vật ra thì anh không còn thấy gì khác. Chỉ có một nút ‘Bắt Đầu Trò Chơi’ ngay chính giữa màn hình. Không còn lựa chọn nào khác, anh nhấp vào đó.
<Chức nghiệp Triệu Hồi Sư vẫn đang trong giai đoạn thử nghiệm và hiện tại không có người nào sử dụng. Bạn vẫn muốn tiếp tục quá trình chứ? Có/Không>
“Hử? Vẫn còn đang thử nghiệm sao? Vậy thì tại sao mấy người còn để tôi chọn nó chứ? Hừm, nhưng mà như vậy nghe cũng có vẻ vui. Được rồi, tôi sẽ thử nó cho mấy người!”
Không lằng nhằng thêm nữa, Kenichi nhấp vào <Có>. Ánh sáng phát ra từ màn hình, để lại căn hộ của anh trống rỗng, không một tồn tại.
Yamada Kenichi không còn tồn tại trên thế giới này nữa.