Đây là cuốn thứ năm rồi nhỉ? Viết nhiều bản thảo cùng lúc cũng hơi lạ vì tôi không rõ chúng sẽ được phát hành theo thứ tự nào nữa.

Kazuma Kamachi đây.

Tập này là một ngoại truyện. Đây là câu chuyện về một cô bé khô cứng hơn nhiều so với Quenser và Heivia. Tôi nghĩ khái niệm Khu Giới Hạn Bắc Âu xuất hiện lần đầu trong Cuộc Chiến Lựa Chọn, nhưng giờ chúng ta mới có một phi công át chủ bài từ nơi đó xuất hiện với tư cách nhân vật chính.

Technopics xuất hiện trong tập tiểu thuyết này là một loại “cuộc chiến" bị bóp méo bởi công nghệ hiện đại giống như các cuộc chiến tranh sạch tạo ra bởi các Object.

Đương nhiên, doping chẳng tốt lành gì. Và sẽ chẳng còn tí tinh thần thể thao nào nếu những người bỏ hầu hết tiền vào quần áo và giày thể thao tự động giành chiến thắng.

Thế nhưng…

Con người sẽ làm đến mức nào nếu họ không bị trói buộc bởi những quy tắc ấy?

Đó là câu hỏi hơi hờ hững mở rộng sang câu chuyện này. Tôi nghĩ một trong số ít điểm thuận tiện mà truyện hơn đời thực là khả năng giải quyết việc hoặc bất khả thi hoặc thiếu khôn ngoan trong thực tế như vậy. Các bạn nghĩ thế nào?

Ngoài ra, thế giới của câu chuyện này có một lĩnh vực sử dụng công nghệ tương tự Technopics nhưng lại không bị trói buộc bởi các quy tắc thể thao.

Đó dĩ nhiên là quân sự.

Nói đơn giản, các Elite lái Object và các vận động viên tham gia Technopics đều là kết quả từ công nghệ tương tự, và họ đều chiến đấu trong các cuộc chiến ủy nhiệm để tránh một cuộc chiến tranh trường kì, toàn diện hơn.

Mariydi Whitewitch có thể được coi như một dạng khác của Elite, kiểu phân nhánh từ chính truyện, nên tôi cảm thấy cô ấy rất hợp với vai trò nhân vật chính của một ngoại truyện.

Và vì tôi đang viết ngoại truyện, nên tôi nghĩ nếu sử dụng góc nhìn khác Vương Quốc Chính Thống thì chắc sẽ rất vui. Thay vì đơn giản sử dụng hệ thống và phong tục của các thế lực khác, sẽ rất thú vị nếu xem bản chất của các nhân vật thay đổi làm họ phản ứng khác trong những việc họ thấy hoàn toàn bình thường hay rất kì lạ.

Nói cách khác, tôi có thể giải trí bằng cách chất vấn những điều Quenser và Heivia cảm thấy là điều tự nhiên rồi đưa ra những điều họ thấy kinh ngạc được chấp nhận như không. Các bạn không nên tin tưởng mọi điều hai tên ngốc đó nói nhé.

Khi viết câu chuyện học đường, tôi cảm thấy người ta phải khiến độc giả muốn đi đến ngôi trường đó, nhưng trong một câu chuyện như thế này, "chuyến du lịch trường" là điều không cần thiết. Tôi cảm thấy đó là lí do chính tôi có thể phô bày sự tàn nhẫn của các hệ thống xã hội.

Tôi muốn làm mọi thứ có thể để viết thêm nhiều câu chuyện khiến các bạn sợ phải sống trong thế giới ấy nhưng lại khiến cảm thấy các nhân vật thật tuyệt vời vì sống được ở nơi đó, nhớ đón đọc nhé.

Tôi xin gửi lời cảm ơn đến minh họa gia Nagiryo-san và biên tập viên Miki-san. Với thiết lập như một hòn đảo nhân tạo khổng lồ, tôi muốn hình minh họa giúp đỡ đôi chút và bầu không khí thì liên tục đổi qua lại giữa chiến trường với đấu trường thể thao, nên hẳn đây là công việc khá phiền. Tôi thành thật biết ơn họ vì đã chịu giúp tôi một lần nữa.

Tôi cũng xin gửi lời cảm ơn đến các độc giả. Ngoại truyện là thứ ta chỉ có thể làm với một bộ truyện đang tiếp diễn, và tôi cảm thấy chắc chắn nhờ vào các bạn mà nó mới có thể tiếp tục được. Tôi thành thật rất biết ơn.

Tôi mong cuốn sách này sẽ đọng lại trong tim các bạn theo cách nào đó.

Tôi xin được gác bút tại đây.

Mấy cái Second Venice là tôi tiên báo trước vài điều mà tôi không biết khi nào mình sẽ sử dụng đấy.

-Kamachi Kazuma-