Tức Mặc Lan nhìn về phía Diệp Quân: “Diệp công tử, chuyện này ta sẽ xử lý thay ngươi, nhưng có lẽ không bao lâu chuyện này sẽ truyền khắp Đăng Thiên Vực, khi ngươi đến phố Đạo nhớ kiêu ngạo một chút, để cho người ta vừa nhìn đã biết ngươi có chỗ dựa vô cùng vô cùng lớn mạnh, khiến họ cảm thấy, cha ngươi thật sự là cường giả trên cảnh giới Khai Đạo…”

Diệp Quân khẽ gật đầu: “Ta hiểu, phố Đạo này là gì?”

Tức Mặc Lan nói: “Phố Đạo là một nơi đặc biệt ở Đăng Thiên Vực, ở chỗ này sẽ có người thường tiến hành giao dịch, vật đổi vật, không có trật tự, nhưng cũng không loạn. Bởi vì những người dám đến nơi này đều có thực lực không yếu, mọi người kiêng dè lẫn nhau, ngược lại còn sống yên ổn với nhau”.

Diệp Quân gật đầu: “Ta hiểu rồi”.

Tức Mặc Lan nhìn thoáng qua quả Đạo Linh trước mặt, muốn nói lại thôi.

Diệp Quân cười nói: “Lan cô nương, quả này là ta tặng cô, cô cứ nhận đi”.

Tức Mặc Lan hành lễ: “Vậy cảm ơn Diệp công tử”.

Dứt lời, cô ta cầm lấy quả Đạo Linh.

Thật ra, cô ta rất ngại, bởi vì không có công không nhận thưởng, cô ta chỉ để lộ một chút tin tức, nhận thần vật như vậy thì hơi nhiều, nhưng cô ta lại không cách nào từ chối, bởi vì cô ta đã nhận ra đây là vật gì, đây là quả Đạo Linh do Tiên Đạo Thụ của Thủy tộc kết quả.

Nếu là trước đây, một quả Đạo Linh như vậy chẳng là gì với tộc Tức Mặc, nhưng hiện giờ dẫu sao tộc Tức Mặc cũng không còn như năm đó nữa, vì vậy một quả Đạo Linh vô cùng quan trọng với cô ta.

Do đó cô ta chỉ có thể giúp đỡ Diệp công tử nhiều hơn.

Nghĩ tới đây, Tức Mặc Lan lại nói: “Diệp công tử, mặc dù tộc Tức Mặc ta không còn mạnh như trước, nhưng vẫn vài tai mắt ở Đăng Thiên Vực, nếu có động tĩnh gì ta sẽ báo cho ngươi đầu tiên”.

Diệp Quân cười nói: “Cảm ơn cô”.

Tức Mặc Lan vội vàng lắc đầu: “Không cần, không cần, sau này nếu Diệp công tử có việc cần ta làm, cứ việc dặn dò là được”.

Diệp Quân cười nói: “Vậy sau này có thể sẽ làm phiền nhiều rồi”.

Tức Mặc Lan mỉm cười nói: “Được, Diệp công tử, bây giờ ta sẽ đi sắp xếp, đợi sau khi tin tức cha cậu là cường giả cảnh giới trên Khai Đạo truyền khắp Đăng Thiên Vực thì Diệp công tử có thể đi một chuyến đến phố Đạo , nhớ kỹ phải kiêu ngạo một chút”.

Diệp Quân gật đầu: “Được, đến lúc đó ta nhất định sẽ kiêu ngạo”.

Tức Mặc Lan gật đầu, không nói gì nữa, đưa ca ca của mình xoay người rời đi.

Đợi hai người rời đi, Diệp Quân ngẩng đầu nhìn, mục tiêu của hắn bây giờ là phải đi đến Trọng Thiên thứ hai.

Thật ra thực lực Thiên Khải cũng đủ mạnh, nhưng vì đối phương bị Đại Đạo áp chế và vấn đề bản thân ông ta, cho nên thực lực đã giảm đi nhiều, do đó bây giờ vẫn không có quá nhiều uy hiếp đối với hắn.

Diệp Quan cần tìm một đối thủ mạnh hơn, tốt nhất là cho hắn cảm nhận được mối nguy hiểm kề cận cái chết.

Ngoài điều này ra, còn có một kế hoạch nảy sinh trong đầu hắn.

Nơi này có Cửu Trọng Thiên, nói cách khác, sẽ có ít nhất chín vị cường giả tuyệt thế, mà chín vị cường giả tuyệt thế này đều bị Đại Đạo trấn áp ở đây.

Nếu hắn thu phục được chín vị cường giả này…

Mẹ kiếp!

Thế thì lật đổ Ác Đạo Minh luôn!

Diệp Quân rất phấn khích.