Khom mình, mọi người nhìn Harry nhặt lên cây đũa phép gỗ tử sam của Voldemort, nó từng là tượng trưng cho quyền lực cao nhất của Death Eaters.

Bầy Death Eaters vây quanh sân đấu đều dại ra, thế giới thay đổi quá nhanh, hay năng lực đón nhận của chúng quá chậm? Chủ nhân vĩ đại của chúng dĩ nhiên cứ thế... cứ thế mà chết? Vừa rồi chúng không phải còn đang hồi ức huy hoàng từng có sao? Nhưng tất cả đã... kết thúc? Bầy Death Eaters kinh ngạc, nhưng một giây sau, chúng đều rút đũa phép. Có thể ở lúc này xuất hiện ở đây phải biết đều là tử trung của Voldemort, chúng sao có thể không làm chút gì cho chủ nhân đã chết chứ?

Năm đó các Death Eaters sau chiến tranh là những kẻ này lãnh đạo, chúng hầu như không từ chối bất cứ việc ác nào, nếu nói phái cấp tiến của Hội Phượng Hoàng là bị những kẻ này biến thành cấp tiến, vậy cũng không khoa trương. Tuy rằng lúc đó đại bộ phận đều đã vào Azkaban, nhưng chúng vì trả thù báo ra một đống phù thuỷ trung lập không liên quan gì tới chuyện này, dẫn đến Bộ Pháp Thuật tra xét đã lâu phát hiện đối phương là phái trung lập thế rồi thả ra, nhưng phái cấp tiến Hội Phượng Hoàng thấy Bộ Pháp Thuật bắt người lại nhanh chóng thả người, cho rằng quan viên nhận hối lộ, bèn thay trời hành đạo. Vì thế mới có một điều rằng: phàm là trong chiến tranh không vì chính nghĩa xuất lực đều đáng chết.

Lúc này, Harry bình tĩnh đến mức bản thân cũng không ngờ được, y từng cho rằng khi mình có thể một lần nữa giết chết Voldemort y sẽ rất kích động, nhưng giờ này khắc này y không hề có cảm giác đặc biệt hưng phấn ấy. Y thậm chí còn cảm thấy, độ mạo hiểm của một khu rừng nào đó mình từng đi có lẽ còn phức tạp hơn việc này. Harry trải qua nhiều lắm, sớm đã không phải một thằng oắt giết người sẽ hổ thẹn hoặc vui vẻ rồi.

Khi thấy bầy Death Eaters giơ lên đũa phép, Harry không hề ngoài ý muốn.

Harry biết y lẻ loi một mình, mỗi kẻ trong chúng quăng một câu thần chú, cũng có thể ép y mệt lả, thế là không để chúng kịp phản ứng, y lập tức giơ đũa phép lên: "mάti-tης-mέδouσaς!"

Đỉnh đũa bắt đầu lóe ra từng làn sóng nhỏ bé hợp thành một đôi mắt, ngoại trừ thi pháp giả, người xung quanh đều ngay lập tức biến thành tượng. Những pho tượng sinh động đến mức có thể phân rõ từng nếp uốn, tựa như nạn nhân nhìn vào đôi mắt của Medusa trong truyền thuyết. Không sai, pháp thuật này có tên là "Ánh mắt của Medusa", là một Nghệ Thuật Phép cổ xưa. Hiệu quả của nó mạnh hơn cả Body Freezing Spell, thậm chí có thể sánh ngang với ánh mắt của Basilisk, cần phải phối chế độc dược đặc thù mới có thể giải trừ hiệu quả.

"Cúp Accio!" Harry nhẹ nhành phun ra Summoning Charm, trong nháy mắt bắt lấy tay cầm của cúp, y dùng pháp thuật thay đổi khóa cảng truyền tống một chiều, sau đó, khóa cảng bắt đầu hoạt động. Nó khiến y không ngừng gia tốc giữa cơn lốc xoáy——

Khi Harry một lần nữa xác định mình nên nghiên cứu cách lữ bằng pháp thuật mới, khóa cảng đã đưa y về Hogwarts. Y rất nhanh ngửi được mùi cỏ xanh, khi y chân chính thả lỏng xuống mới phát hiện mình đã mệt mỏi cỡ nào. Khi khỏa cảng truyền tống, Harry vẫn luôn nhắm mắt, hiện tại y chưa mở ra, cũng chưa động đậy thân mình, hơi thở quen thuộc của Hogwarts khiến y chỉ muốn ném mình vào giấc ngủ, nhưng y biết y sợ rằng còn phải ứng phó với các chính khách, thế là kéo lên tinh thần, y chậm rãi bò dậy.

Hàng rào xanh không biết bao thuở đã biến mất, cả sân bóng Quidditch an tĩnh cực kỳ, không gian khổng lồ như chỉ có mình Harry. Y cảm thấy mình có thể nghe rõ tiếng hít thở của bản thân, hai cánh tay trĩu nặng là bị xiềng xích. Nhưng y vẫn cố gắng giơ cao Chiếc Cốc Lửa tỏa ra hào quang màu u lam, lúc này sân bóng vang lên tiếng ông ông. Kế không biết là ai, đầu tiên thét lên: "Tôi đang nằm mơ đó hả?!"

Nữa là những tiếng thét chói tai, Harry cảm thấy một hơi thở quen thuộc đang tới gần, sau đó, y bị kéo vào một cái ôm ấm áp, một liều nâng cao tinh thần và một liều giảm bớt Cruciatus Curse loại mạnh bị rót vào miệng, lúc này, Harry mở mắt ra.

Y nhìn thấy đầu tiên là màn đêm đen kịt, sao trăng tranh diễm. Kế y lộ ra một nụ cười với bạn lữ của mình.

"Severus, dẫn tiểu quỷ đầu về hầm đi, tin tưởng ở đó nó sẽ được chăm sóc tốt. Thằng bé thoạt nhìn rất tệ, việc còn lại cứ giao cho chúng ta." Peclers nói.

Thế là, được Peclers đặc cách Severus không để ý tới mọi người xung quanh, ôm bạn lữ của mình, lập tức rời khỏi sân Quidditch.

Đi dọc hành lang có ánh đuốc dẫn đường của Hogwarts, giờ này khắc này tòa thành yên lặng đến chỉ có tiếng bước chân của anh.

"Harry..." Severus vừa chạy, vừa khẽ gọi.

"Ừ?" Harry híp mắt cọ cọ phần ngực của người đàn ông nhà mình.

"Nghìn vạn lần đừng ngủ." Severus không quên bạn lữ nhận rất nhiều Cruciatus Curse, cho dù có thuốc giảm bớt của anh, đồng thời anh cũng lập tức cho y một liều loại mạnh, nhưng lúc này kiêng kị nhất là ngủ.

"Dạ." Harry có thể cảm giác được lực tay cẩn thận ôm lấy y của Severus, chỉ sợ dùng sức, sẽ làm y đau.

Rất nhanh, đã tới hầm.

Severus biến sô pha thành giường, lập tức cẩn thận để người trong lòng lên, rồi gọi tới mấy bình độc dược, cẩn thận xắn cao tay áo phải của Harry, nhẹ nhàng rửa sạch vết thương bị Peter dùng để lấy máu.

"May mắn không kèm theo Nghệ Thuật Hắc Ám." Severus thở ra một hơi, sau đó rót lên đó một bình nước mắt phượng hoàng.

Vết thương lấy tốc độ mắt thường có thể thấy rõ khép lại, Severus ném thêm một câu thần chú, xác nhận thân thể của bạn lữ không còn trở ngại, mới đau lòng ôm y vào lòng.

"Tiểu cự quái..." Severus nhẹ nhàng nỉ non một tiếng.

"Cái gì?" Harry biết Cruciatus Curse của Voldemort đã dọa hỏng Severus.

"Ta yêu em..." Ta yêu em, thế nên không thể mất em; ta yêu em, thế nên mọi đau khổ của em ta sẽ lây nhiễm. Một liều tình dược có hiệu lực từ 3 tháng đến 1 năm rưỡi, nhưng, tiểu cự quái của ta ạ, em đã kéo dài tình yêu của ta, mãi đến nay đoạn cảm tình ấy vẫn nồng cháy biết bao.

Harry thở dài, đây chính là Slytherin chân chính, duỗi tay ôm lấy cổ người đàn ông. Lo lắng hỏi: "Anh thì sao? Sev, anh vẫn ổn chứ? Giúp em chia sẻ nhiều như vậy, anh không sao chứ?"

"Ta không sao." Chỉ là đau mà thôi, thần chú không trực tiếp tác dụng lên người ta.

"Sev..." Harry ôn nhu nỉ non, một nụ hôn khẽ như cánh ve rơi vào khóe môi Severus, khiến người không tự chủ được sa vào đó...

Cái chạm nhẹ nhàng ấy không ngừng lại dưới sự yêu cầu vội vã của người đàn ông lớn tuổi, Harry nhắm mắt, toàn tâm cảm nhận nụ hôn ôn nhu đến khiến người say lòng từ một nửa khác của mình, cảm nhận sự thỏa thích khi linh hồn giao hòa, cảm nhận dòng nước mùa xuân khi hai trái tim yêu nhau hòa làm một, hạnh phúc "trong anh có em, trong em có anh".

Bọn họ dùng tất cả khả năng để xác nhận sự tồn tại của đối phương...

Một đêm rối ren, Bộ Pháp Thuật Anh, 《Nhật Báo Tiên Tri》 hầu như đều tăng ca vì cái chết của Voldemort.

Ngủ đến chạng vạng, Harry mới tỉnh dậy từ giường của Severus, ném ra một câu thần chú xem giờ, đã năm giờ chiều. Nhìn toàn thân dấu vết và chua sót trên người, chỉ biết tối qua điên cuồng cỡ nào.

Severus cảm thấy bạn lữ đã tỉnh lại, bèn cầm độc dược và nước lọc vào phòng ngủ.

"Dậy rồi à?" Nhẹ nhàng xoa đầu y, sau đó cười hỏi một tiếng.

"Ừ." Harry phát ra một âm đơn đã phát hiện giọng mình khàn khàn.

"Tới, uống nước đi." Severus đưa cho Harry ly nước, rồi mở nắp năm bình độc dược từng bình đưa tới.

"Đi rửa mặt, sau đó, xét thấy em hầu như ngủ một ngày, có chút việc ta phải nói cho em biết." Severus nói.

Harry gật đầu, đứng dậy khoác áo ngủ lên người rồi vào phòng rửa mặt.

Mười lăm phút sau, y đã ngồi đối diện Severus ưu nhã quấy một ly cà phê đen, trên tay là một miếng bánh trái cây.

"Harry, tối nay sẽ cử hành nghi thức trao giải, còn có ban tặng huân chương Merlin bậc một." Severus nói.

"Ừ? Lúc nào mấy ông cụ của Wizengamot làm việc hiệu suất như vậy? Còn có, lũ quan liêu của Bộ Pháp Thuật nữa chứ..." Harry không hiểu nâng mắt lên nhìn.

"Xem cái này đi..." Severus đẩy phần 《Nhật Báo Tiên Tri (số đặc biệt)》 của hôm nay qua, hàng tít trên cùng có tấm ảnh của bốn đầu sỏ và Peclers, còn dùng font chữ đặc biệt viết 《Đầu sỏ sống lại: Chúng ta thu dưỡng Harry》.

Được rồi, có tin tức lớn này, thảo nào Wizengamot và Bộ Pháp Thuật không dám kéo.

"Em ước chừng đã rõ, vậy buổi tối em nên mặc lễ phục, đúng không?" Harry hỏi, "Còn gì nữa?"

"Là Body Freezing Spell của em, hiện tại mớ tượng ấy đã bị chuyển tới Azkaban, chỉ còn chờ ta nấu xong thuốc giải, kế là thẩm vấn." Severus nói, "Nhưng mà, những kẻ này đại khái đa phần là Slytherin, thế nên kế tiếp, e là rất bất lợi cho Slytherin, vì thế, buổi trưa Draco tới tìm em, em chưa dậy, thằng bé muốn hỏi em có chủ ý nào không..."

"Việc này không khó, chờ ăn xong, em sẽ tới phòng nghỉ công cộng tìm Draco, lúc này, cậu ấy hẳn ở đó?" Y ngẫm lại nói.

"Phải."

"Đúng rồi, mấy vị khách của chúng ta hôm nay sẽ rời khỏi Hogwarts, đúng không?" Harry nhắc tới cái này đã thấy đau đầu, chưa chuẩn bị quà tạm biệt cho con gái đỡ đầu.

"Cho em, hẳn có thể khiến nhà Grindelwald thoả mãn." Severus lấy ra một quà đã được gói cẩn thận.

"Đây là?"

"Một liều độc dược sinh tử. Ta tin chắc, con gái đỡ đầu đáng yêu của em —— Angelique nhất định muốn vài thằng em hoặc cô em làm bạn..." Severus giải thích.

"Ôi, Severus..." Harry cười xấu xa, "Anh thật là Slytherin."

Harry sao không biết vì ba bào thai, Severus bị Schatz chế nhạo nhiều lần. Cho nên, liều thuốc lần này sợ rằng đã bị làm tay chân.