Mặt đường ánh lên bóng hàng rào cao vút. Khi bước vào mê cung tiếng nổ vang như sấm xung quanh trong nháy mắt biến mất sạch, tựa như dìm mình xuống nước hoặc rơi vào một thế giới khác, Harry đương nhiên biết, nó cũng không phải vì hàng rào quá cao quá rậm hoặc y quá nhập thần, mà là vì trong mê cung có pháp thuật cắt đứt. Trong nháy mắt vào mê cung, đũa phép của y vung lên, một thủ hộ thần có hình rắn khổng lồ toả ra ánh sáng bạc xuất hiện bên y. Sau đó y đặt đũa phép nằm vào lòng bàn tay, nhẹ nhàng niệm một câu: "Point me."

Đi chừng mấy mét, Harry nghe Bagman thổi còi lần thứ hai, y biết Moxipher đã vào mê cung. Lại qua một hồi tiếng còi của Bagman vang thêm hai lần, lúc này, y biết tất cả dũng sĩ đều đã vào mê cung. Y tăng nhanh nhịp bước, tới giao lộ thứ nhất, đũa phép xoay một vòng trên tay, dừng lại rồi chỉ về phía bên phải, chỉ vào hàng rào. Đường về hướng Bắc, vậy y phải men theo hướng Tây Bắc, sau đó mới có thể tới giữa mê cung, Harry suy nghĩ một lát, hiện tại y cần làm là đi đường bên trái, rồi nhanh chóng quẹo phải. Thế là y lựa chọn lối trái. Thời gian chạng vạng từng giây nhích qua, màn đêm càng lúc càng sâu, mê cung cũng ngày càng tối, Harry không hổ là kẻ mạo hiểm kinh nghiệm phong phú, từ khi vào mê cung đã gọi thủ hộ thần ra, hiện tại nó hoàn toàn rọi sáng con đường trước mặt y. Mà đũa phép trên tay thì tùy thời chuẩn bị chiến đấu và chỉ đường, không cần làm nguồn sáng nữa.

Khán giả ở khi vào sân bóng đã được phân phát một cái kính viễn vọng toàn tức chuyên dụng, hiện tại mọi người đang nhìn bốn dũng sĩ phân biệt len lỏi giữa mê cung. Đương nhiên nếu có người nguyện ý, cũng có thể nhìn riêng một vị dũng sĩ. Severus vừa đeo kính lên đã trực tiếp bật tới chỗ Harry, thấy y vừa vào mê cung đã gọi thủ hộ thần, anh không khỏi cười, hào quang của thủ hộ thần cự xà mạn đà la sáng hơn thủ hộ thần bình thường rất nhiều, có lẽ là vì tâm ý anh muốn bảo vệ y? Severus nghĩ đến đây, không khỏi sờ trái tim mình, anh nghĩ, thủ hộ thần ấy có lẽ nên sáng hơn nữa...

Harry như cảm giác được gì, cự xà mạn đà la bên cạnh đột nhiên sáng thêm mấy phần, hào quang vốn dĩ chỉ có thể rọi sáng năm bước hơn trong nháy mắt bùng nổ, lập tức sáng gấp đôi. Harry có thể thấy lối ra ở cách đó mười bước, khóe miệng y vui vẻ kéo lên —— đây là tâm ý của Severus.

Đại đa số không biết y gặp chuyện gì, khiến thủ hộ thần bên cạnh nháy mắt sáng hơn nhiều vậy, nhưng không ít người lại biết, bọn họ chỉ có thể thở dài vị của nhà Prince dĩ nhiên có ý bảo vệ bạn lữ mình mạnh mẽ đến thế.

Harry hớn hở tăng tốc vượt mê cung, con đường y đi ra vẻ rất hoang vu, phía trước vẫn yên ắng. Khi y tới lối ra tiếp tục quẹo phải và đi tiếp, đường vẫn thông suốt. Harry cảnh giác nắm chặt đũa phép, y đột nhiên nghe thấy có thứ gì di chuyển phía sau mình, lập tức xoay người, đũa phép vung lên công kích, sau đó mới tập trung nhìn: Một con heo Tebo nằm cách đó năm bước, thân thể ánh màu xám nhạt, hiển nhiên đã chết. Harry chạy tới, xử lý con Tebo đã chết này, sau đó tiếp tục chạy.

Các phù thuỷ thấy thần chú lưu loát của y đều vì sự mẫn cảm mà công kích tinh chuẩn ấy dọa hãi, phải biết heo Tebo có khả năng ẩn hình, điều này khiến đa số người rất khó né tránh công kích của nó, nhưng Harry phản ứng quả thật là khiến người không thể tưởng tượng được.

Xử lý xong con heo, Harry lập tức rời khỏi chỗ này. Kế, trong một góc nhỏ y thấy —— một cái bóng ngã trên đất, người nọ mặc hắc bào, tóc đen tán loạn, nằm giữa vũng máu, mọi người kinh ngạc nhận ra đó là gia chủ Prince, sắc mặt Harry lập tức trắng bệch, kế đũa phép của y chỉ vào cái bóng ấy, rét lạnh phun ra câu thần chú: "Reducto!"

Rồi y lạnh lùng bước qua Boggart bị mình nổ thành mảnh vụn, khán giả thấy y hung tàn như vậy đều không khỏi run lên. Mà có chút kiến thức lập tức hiểu được gì, bọn họ thầm thề, tuyệt đối sẽ không chọc vào hai người này.

Harry tiếp tục hướng về phía Tây Bắc, ở một ngã rẽ y thấy có một cụm sương mù màu vàng kỳ quái, lập lờ bất định. Đũa phép ưu nhã vung vẫy, trong nháy mắt ấy, sương mù dày đặc tan đi. Mấy vị trọng tài phát ra tiếng thở dài ca ngợi, đây là pháp trận điên đảo rất khó phá giải, dĩ nhiên chỉ như chuyện nhỏ ở trước mặt Harry.

Trực tiếp bước vào lối mòn khi màn sương vàng tan mất, Harry thấy tín hiệu cầu cứu màu đỏ từ góc nào đó của mê cung bắn lên, y biết có một tuyển thủ đã vô duyên với Chiếc Cốc Lửa. Tiếp tục đi tới, bên cạnh y là con rắn mạn đà la ánh bạc, bóng nó lắc lư giữa hai hàng rào. Y rẽ qua góc, trước mặt y là một con Blast-Ended Skrewt. Con Blast-Ended Skrewt này dài chừng 10m Anh, thoạt nhìn như một con bò cạp khổng lồ. Cái đuôi hình kim màu vàng dài ngoẵng cong quắp trên lưng, lớp mai dày kiên cố lòe lòe tỏa sáng dưới ánh huỳnh quang của đũa phép, Harry chỉ đũa phép vào nó. "Stupefy." Câu thần chú chính xác đánh vào phần bụng không có mai bảo vệ, sau đó trực tiếp lướt qua người Blast-Ended Skrewt, đạp bước lên con đường hướng về phía Tây Bắc.

Men theo con đường đen kịt này, xung quanh chỉ có thủ hộ thần làm bạn, theo thời gian trôi qua, bóng tối không ngừng bao phủ khiến y vững tin mình cách trung tâm mê cung đã ngày càng gần. Kế khi chạy dọc theo một lối mòn vừa dài vừa thẳng, y phát hiện phía trước có thứ gì đó đang đi chuyển.

Là Sphinx. Thân thể nó như một con sư tử lớn hãi hùng: bộ vuốt khổng lồ, cái đuôi dài thòng màu vàng, cuối đuôi có một túm lông. Nhưng nó lại mọc một cái đầu của phụ nữ —— khuôn mặt khá thanh tú mỹ lệ. Khi Harry ưu nhã tới gần, đôi mắt hạnh xếch dài của nó nhìn về phía y. Y lễ phép thu hồi đũa phép, giơ đũa phép với một sinh vật huyền bí có trí tuệ là sự bất kính. Sphinx nhìn hành động của y chỉ là đi tới đi lui ngăn cản đường đi.

"Tôi phải làm cách nào mới có thể qua được đây, nữ sĩ tôn kính?" Harry làm một lễ gặp mặt quý tộc rất cổ xưa với nó —— đây là y học được từ chỗ Stephen. Harry biết đối với sinh vật cổ xưa mà cao quý, y phải giữ lễ tiết với chúng, để bày tỏ sự tôn trọng.

Sphinx hiển nhiên rất giật mình với biểu hiện của Harry, sau đó nó lên tiếng, giọng âm u mà khàn khàn, "Cậu đã cách mục tiêu rất gần, mà lối tới đích gần nhất là thông qua ta. Hiện tại đã rất ít có người biết lễ nghi cổ xưa này. Tuy không biết cậu là người thừa kế của gia tộc cổ xưa nào, nhưng... Sphinx sẽ đáp lại sự tôn trọng của kẻ đã tôn trọng mình. Vậy đi, vốn dĩ cậu phải trả lời được câu đố của ta mới có thể thông qua, nếu trả lời không được hoặc không trả lời ta có thể công kích cậu, bất quá hiện tại..." Nó do dự một lát, "Ta bỏ quyền công kích, cậu có thể chọn trả lời hoặc không trả lời, mời..."

"Vậy, tôi có thể nghe câu đố sao?" Harry lễ phép hỏi.

Sphinx khuỵu chân sau của mình xuống, ngăn giữa đường, thì thầm: "Đầu tiên hãy tìm ra kẻ luôn đeo theo mặt nạ, hành động bí hiểm, nói dối hết lần này đến lần khác. Rồi nói cho ta biết cái thứ luôn được chắp vá, giữa của giữa, cuối của cuối? Cuối cùng trả lời ta khi không để đáp được, từ gì sẽ được thốt ra miệng. Hiện tại nối chúng lại với nhau, cho ta biết, động vật nào cậu không nguyện ý hôn môi?"

Nghe được câu đố quen thuộc, Harry hầu như không cần nghĩ ngợi, đã đáp: "Là "Spider", nhện."

Sphinx cười càng thân thiết. Bà đứng dậy, duỗi thẳng hai cái chân trước, lui sang bên: "Bất kể là gia tộc cổ xưa nào, có được người thừa kế như cậu đều là vinh quang."

"Cảm ơn." Harry lại làm một lễ cáo biệt tiêu chuẩn với Sphinx, chạy về phía trung tâm mê cung.

Rời khỏi tầm mắt Sphinx xong, y lập tức giơ đũa phép, thủ hộ thần vẫn theo bên cạnh.

Lúc này, tình huống của ba dũng sĩ khác đều không lạc quan——

Đầu tiên là Neville, cậu ấy gặp phải một con quái lông đầu to, ngay lập tức Neville bắn ánh sáng đỏ cầu cứu lên trời, thế là, các Auror ở trước khi Neville kịp hôn mê đã cứu cậu ra.

Sau đó là Moxipher, Moxipher trước là bị mấy con quỷ lì quấn quít, sau khi thoát khỏi chúng, Moxipher lại gặp một người tuyết, hiện tại thì đang bị giam trong một cái bẫy pháp thuật.

Về phần Fleur, trước là gặp một bầy thằn lằn lửa, sau lại bị một con Boggart dọa đến chạy tán loạn trong mê cung, giữa lúc hoảng hốt còn đánh mất đũa phép, giờ cô đang trốn trong góc nào đó của mê cung khóc thút thít. Đương nhiên các Auror cũng đang cố gắng tìm cô.

Mọi người lúc này đã bật kính viễn vọng toàn tức tới chỗ Harry.

Harry và thủ hộ thần tiếp tục dạo bước giữa mê cung, chốc lát sau y thấy phía trước có một tia sáng chỉ cách mình không đến trăm mét, cái cúp màu lam bạc của trận đấu Triwizard đang nằm tỏa sáng trên đất. Vẫn không quên cảnh giác, nhưng y tăng nhanh bước chân, đột nhiên người xem thấy có mấy cái càng bắn ra từ phía bên trái, dọc theo giao lộ xông thẳng tới. Quái vật ấy chạy rất nhanh, Harry phản ứng cũng rất nhanh ——

"Petrificus Totalus!"

Lần này mọi người thấy rõ nó là quái vật gì, dĩ nhiên là 5 con Acromantula!

Body Freezing Spell của Harry rất mạnh, lập tức đã hóa đá 5 con Acromantula này. Mọi người thông qua kính viễn vọng toàn tức có thể thấy rõ, khuôn mặt xinh đẹp của y lộ ra một nụ cười thư thái, rất nhiều năm sau, bọn họ vẫn không quên nụ cười tuyệt đẹp đó, cho dù kẻ tuấn mỹ đến rung động lòng người ấy đã là Hôi Nghê Hạ có quyền thế nhất Thế Giới Phù Thủy, cho dù nụ cười ấy sớm đã là cất giữ độc nhất vô nhị của chủ nhân binh đoàn hắc ám kỵ sĩ...

Hiện tại, Harry đứng trước cái cúp, xung quanh không có bất kỳ ai. Y không sốt ruột, đứng đó thưởng thức một hồi, xua tan thủ hộ thần của mình, cuối cùng thu hồi đũa phép.

Y đương nhiên đã phát hiện, trên cúp không chỉ có thần chú khỏa cảng, còn có một cân thần chú đánh ngất. Xem ra Voldemort hoặc nhiều hoặc ít đã thay đổi một ít kế hoạch —— vậy cũng tốt, đỡ cho chúng nghĩ rằng y cố ý không phản kháng.

Mọi người lấp đầy mong đợi nhìn Harry, y nhắm mắt, đè lại xúc cảm khẩn trương, y phải làm tốt chuẩn bị cho những việc kế tiếp.

Sau đó, Harry vươn tay, trong lòng thì thầm mấy câu: "Ba! Hai!... Một!"

Mọi người thấy y chậm rãi vươn tay bắt lấy cái cúp...

Một khắc chạm vào cúp, Harry cảm thấy có một thứ lực lượng giật mạnh thân thể mình, phản ứng đầu tiên của y là buông tay, nhưng, tay y lại bị dính chặt trên đó, không cách nào buông được, rốn truyền tới cảm giác lôi kéo y khó mà ưa được. Theo sau, Harry cảm thấy hai chân mình rời khỏi mặt đất, thân thể bị cái gì đó lôi về phía trước, gió lốc bốn phía rít gào... Một giây kế, thần chú đánh ngất bắt đầu có tác dụng —— Harry mất đi tri giác.