Ọe! Tớ không ăn đâu!

Khả Như xua tay, nhìn món ăn trước mặt với vẻ ghét bỏ.

Cô không muốn lại ói nữa đâu.

- Haiz, sáng giờ cậu cứ vậy hoài, hay là tớ mua cháo cho cậu nha!

Dương Thần thở dài, đành để tô cơm qua một bên.

Nghén thai của Khả Như sao mà lại nặng như thế không biết.

- A Thần à, con đừng có để con bé này đánh lừa!

Liễu Như Ngọc đang sắp xếp quần áo trẻ con bỗng lên tiếng.

- Mẹ à! con gái của mẹ thật sự không ăn được cơ mà!

Khả Như uất ức nói.

- Đừng có tưởng mẹ không biết con lén lút ăn vặt! Con ăn uống như vậy làm sao bảo bối nhỏ của mẹ có sức khỏe được hả?

- Ặc! Con...

Khả Như lắp bắp vẻ mặt có chút tránh né.

Cô lén ăn có một chút thôi vậy mà mami đại nhân cũng phát hiện.

Cún nhỏ à, con đúng là giày vò mẹ mà!

Cô khẽ xoa lấy cái bụng to rồi thở dài.

- Bà ơi, Hoàng Bảo xếp xong rồi!

Phạm Hoàng Bảo nhìn Liễu Như Ngọc vui vẻ nói.

Cậu nhóc rất thích chị Khả Như vì thế cậu nhóc cũng muốn chăm sóc cho em bé nhỏ.

- Ái chà, Bảo Bảo đúng là ngoan ngoãn đáng yêu mà!

Liễu Như Ngọc ôm cậu nhóc hôn lấy một cái.

Thằng bé đúng là đáng yêu khiến người ta ưa thích!

Cạch!

- Bà xã, anh về rồi đây!

- Chồng!

Nghe thấy tiếng gọi thân thuộc, Khả Như liền hào hứng nhào vào lòng chồng mình.

Dương Thừa Nam nhẹ nhàng đỡ lấy cô, ánh mắt vô cùng sủng nịch yêu quý.

- Sao vậy, ở nhà có ăn uống đủ dinh dưỡng hay không?

Từ sau khi mang thai Khả Như liền bám anh hơn trước.

Vì thế anh cũng phải bàn giao lại công việc cho trợ lý.

Đến cả ba của anh còn phải giúp anh quản lý một số công việc để anh có thời gian về nhà chăm sóc hai mẹ con.

- Anh yên tâm đi! Em không để bảo bối đói bụng đâu mà!

Cô nũng nịu dụi vào người anh không khác gì một con mèo béo ú.

- Cái con nhóc này!

Bốp!

- Ui da!

Bị ăn đau, Khả Như quay mặt qua hờn dỗi mẹ mình.

Sao lại đánh cô chứ?

- Con đó, có thai mà cứ như con nít, chạy nhảy như vậy biết nguy hiểm lắm không?

Cái thai của Khả Như đã rất lớn rồi, tính tới nay cũng đã chín tháng mấy.

Thế mà con bé này lại cứ tung tăng như trẻ con hết nói nỗi.

- Xì, em bé cũng muốn vận động mà...

Cô chu môi nhỏ giọng.

Trong thời kỳ mang thai cô cũng cảm nhận được mình không khác gì trẻ con cả.

- Ba nhỏ ơi, em bé sắp chào đời rồi phải không ạ?

Phạm Hoàng Bảo thấy mọi người đang trò chuyện nên khẽ lại chỗ Dương Thần nắm góc áo cậu rồi hỏi.

- Ừ! Em bé sinh ra rồi Hoàng Bảo là anh phải biết yêu thương em nghe chưa?

Cậu dịu dàng xoa mái tóc ánh bạc của đứa nhỏ.

- Dạ! Hoàng Bảo nhất định sẽ chơi với em! Sẽ mua cho em thật nhiều đồ ăn luôn!

Cậu nhóc vung tay, giống như đang biểu thị một núi bánh kẹo.

- Á! Đau...đau quá...

Bất chợt Khả Như nhăn mày, vẻ mặt tái nhợt trắng bóc.

- Khả Như em sao vậy?

Bàn tay cô nắm chặt cánh tay anh khiến Dương Thừa Nam vô thức hoảng hốt.

- Em....em đau quá!

- Trời ơi! Vỡ nước ối rồi! Mau bồng vợ con ra xe đi!

Liễu Như Ngọc nhìn vũng nước dưới chân cô liền hốt hỏang hét lớn.

- Dạ!

Dương Thừa Nam không chần chừ liền bế Khả Như lên, sau đó vội vã chạy ra ngoài.

- Vợ ơi, ráng lên em!

- Anh ơi...đau...đau quá!

.............

- Trời phật phù hộ, tổ tiên phù hộ!

Liễu Như Ngọc không ngừng chắp tay xầu xin mong cho cô và đứa nhỏ có thể mẹ tròn con vuông.

- Như Ngọc, con bé sao rồi?

Trịnh Tú Thi và Dương Thừa Hiên chạy đến.

Vẻ mặt cũng sốt ruột không kém gì người kia.

- Chưa, con bé vẫn còn trong phòng sinh.

Bà thở dài, vẻ mặt thoáng lên sự lo lắng.

Bà biết rõ phụ nữ trải qua chuyện sinh đẻ phải chịu đau đớn cỡ nào.

Mong rằng trời đất phù hộ, cho con bé mạnh khỏe sinh ra đứa nhỏ.

- Anh bình tĩnh đi, Khả Như cậu ấy sẽ ổn thôi!

Dương Thần thấy người kia cứ không ngừng đi qua đi lại liền lên tiếng nói.

Tâm trạng của người làm cha cậu có thể hiểu mà.

Nhưng ngặt nỗi nhìn anh ấy cậu cũng muốn chóng mặt luôn.

- Tôi biết rồi..

Anh máy móc đáp, vẻ mặt vẫn không thể che đi sự lo lắng.

Vợ ơi, con ơi, hai người phải bình an đó!

- Oe! Oe!

Bỗng nhiên cánh cửa phòng sinh mở ra, tiếng khóc của em bé cũng bắt đầu vang vọng.

- Chúc mừng gia đình, là một bé trai rất bụ bẫm!

Y tá với chất giọng vui mừng nói với họ.

- Tốt quá! Tốt quá rồi!

Dương Thừa Nam hét lớn, vẻ mặt không kiềm được sự hạnh phúc.

Anh bây giờ còn đâu hình ảnh sếp tổng mặt lạnh khó gần nữa chứ?

- Vợ tôi em ấy sao rồi?

Nhìn cô y tá, anh sốt ruột hỏi

- Cô ấy đang nghỉ ngơi trong đó, gia đình có thể vào thăm!

Y tá nhìn anh chuyên nghiệp đáp.

- Cảm, cảm ơn mọi người!

Nói xong anh liền lập tức chạy vô phòng sinh.

Khả Như của anh, em vất vả rồi!

.............

Nhìn cục bông nhỏ trên tay chồng minh, trái tim Khả Như cứ như muốn tan chảy đến nơi.

Con trai của cô thật đáng yêu quá đi!

- Oa! Ba nhỏ ơi em bé có chút xíu à!.