Mở đầu: Chiếc quần sọc và mấy quả cam
Tôi đang suy ngẫm về người cha của tôi, một người chẳng có chút gì là tốt đẹp cả.
Bạn thấy đấy, ông ta là một gã nghiện rượu, một kẻ ham cờ bạc và chỉ biết vui đùa cùng với những người đàn bà khác, mặc cho ông ta đã có vợ và con trai. Thực sự, mẹ tôi đã khóc, khóc mãi không thôi, cố gắng vượt qua hết khó khăn này đến khó khăn khác. Chính vì thế, tôi coi bố tôi như kẻ thù của mình và luôn tỏ vẻ khinh miệt con người ông ta, rồi tôi cố tránh mọi liên lạc trực tiếp với con người này. Thậm chí thỉnh thoảng tôi và ông ta còn đánh nhau nữa.
Và người cha ấy cũng có nói với tôi một câu. Có lẽ là câu nói nghiêm túc duy nhất của ông ta và nó vẫn cứ mãi ám ảnh tôi:
“ Rồi con sẽ tìm thấy cô gái mà mình thích. Nghe cho rõ đây. Phải cố gắng chăm sóc cho cô ấy!”
“ Ông lẩm cẩm rồi à? Chắc chắn sẽ không giống như những gì ông làm đâu.”, tôi thầm nghĩ.
Tôi đoán là ông ta đã nhìn nhận được những cảm xúc của tôi. Sau khi làm cái vẻ mặt lúng túng ấy, có vẻ như ông ta đã có gì đó thay đổi trong nhận thức của mình, ông ta vẻ mặt tức giận và cuối cùng vì vài lý do khó hiểu nào đó ông ta lại tỏ nét mặt thật kỳ lạ.
Ông ta nói
“ Con thấy đấy, khi đã ở tuổi xế chiều, thậm chí đến cả ta cũng sẵn sàng từ bỏ cái mạng này vì mẹ của con. Không, việc đó đã chẳng hề thay đổi từ cái thời khắc ấy. Đúng vậy, cho đến tận bây giờ.”
“ Sức thuyết phục = 0”, tôi nhủ thầm, “ Tôi chẳng thấy ông như thế bao giờ, dù chỉ một chút.”
Dù gì thì, cái sự kiện này xảy ra vào tầm giữa hè. Một mùa hè đã phá kỷ lục về độ nắng nóng, mặt trời thiêu đốt mặt đất với cái nhiệt độ lên tới 40 độ C trong nhiều ngày liền. Và do bố của tôi cũng là người khá nhạy cảm với cái nóng, thế nên ông ta đi dạo quanh với độc chiếc quần đùi trên người. Một chiếc quần kẻ sọc xanh trắng. Trông cái vẻ ngoài lúc đó của ông ta thì dù có cố gắng sao đi nữa tôi cũng chẳng thể nào cảm thấy được sự thuyết phục trong con người này.
Thế đó, bây giờ nghĩ lại thì lời nói của ông ta có thể thiếu thuyết phục. Nhưng với một người như ông ấy, có lẽ những lời đấy chính là những lời từ tận đáy lòng con người. Đúng thế, lúc ấy, đôi mắt của ông ta --- mặc dù trông chẳng có gì là đẹp đẽ (có lẽ là do bao năm ăn chơi của ông ta) ---- chúng đó, thoáng một tia sáng lẻ loi. Chúng kỳ thực ánh lên như đúng theo nghĩa đen của từ ấy, cũng giống như lúc ông ta đi cá độ ngựa. Ánh mắt hoàn toàn nghiêm túc, chẳng có gì phải nghi ngờ cả.
Có một vài người đã từng nói một câu ngạn ngữ.
“ Chỉ có những kẻ khờ dại mới nói sự thật.”
Kỳ thực đúng là như vậy.
Giờ thì tôi đã ý thức được điều đó.
Cha tôi nói đúng.
Phải rồi----
Giờ thì tôi mới có thể thấu hiểu được những lời nói đó.
Mặc dù phải trải qua những kinh nghiệm thật đau đớn.
Mà nói tới “những kinh nghiệm đau đớn” thì là tôi đang đề cập đến ngay phần tiếp sau đây.
Việc tôi ném thẳng tờ tạp chí vào mặt Rika hoàn toàn chỉ là vô tình mà thôi. Khi tôi tìm ra một cuốn manga rất thú vị, tôi đã cầm theo cuốn tạp chí và cả cuốn manga ấy, đi dọc theo hành lang đến phòng cô ấy, đầy thiện chí. Việc này là do tôi muốn an ủi cô ấy, dù cho nó có vô nghĩa hay là không, bời vì từ lúc cuối gặp mặt tôi trông cô ấy không được khỏe. Tôi có lẽ đã khóc òa lên vì tôi là một con người nhạy cảm. Tôi lúc đấy trông như một chú cún con vẫy vẫy đuôi trước mắt chủ của mình.
Nhưng cái cách cô ấy phản ứng lại thì chẳng phải là
“ Cảm ơn cậu.”
Cũng chẳng phải là
“ Cám ơn!”
Mà càng không phải là
“ Yuuchi, cậu tốt quá.”
Một quả cam
Đập vào tôi là cái cách cô ấy đáp lại.
Bây giờ tôi sẽ giải thích việc gì đã xảy ra… thời điểm mà tôi đi vào phòng bệnh của cô ấy thì một trái cam rơi ngay xuống chỗ tôi. Đó là quả cam mà mấy người khách đến thăm để lại cho cô ấy và cô ấy đã đặt nó lên trên bậu cửa, tất nhiên là sau đó nó liền rơi ngay vào đầu tôi khi tôi đi vào.
Việc này cũng hay thường xảy ra trong mấy bộ tình cảm cổ, kiểu như
“ Miếng mút lau bảng rơi ngay chóc đầu giáo viên.”
Cái bẫy của cô ấy đơn giản vậy thôi.
Tôi thật ngốc, tôi bị sập vào cái bẫy cũ rích này, rồi lại còn giật mình nữa chứ, thế rồi tôi làm văng mất cuốn tạp chí mà mình đang cầm. Và đó là cái cách mà quyển tạp chí ấy đập thẳng vào khuôn mặt của cô gái đang ngồi trên giường ngay đối diện tôi.
Tôi khẳng định lại: tôi không có cố tình.
Đó đúng hơn là lỗi của cô ấy đã đặt cái bẫy oái ăm mà tôi kiểu gì cũng dính đạn, tôi nói với cô ấy như vậy…
Tất nhiên Rika không có cùng chung quan điểm với tôi.
“ Cc-cậu làm cái trò gì thế?!”
Một tay để lên chiếc mũi vẫn còn đỏ ửng của mình, tay kia cô ấy bắt đầu ném lia lịa những trái cam, hết quả này đến quả khác, vẻ mặt cô ấy đầy tức giận. Một, hai ba --- trái cam bay lia lịa. Vừa la “ Uwawawawa”, tôi cố gắng chộp từng quả một. Nhưng đến quả thứ tư thì tay tôi chẳng thể nào mà giữ thêm được nữa. rồi quả thứ năm bay đến, đâm thẳng vào mặt tôi.
“ Uwaah---!”
La lên một tiếng, tôi ngã vật ra.
Rika cười vang lên khi trông thấy tôi như vậy.
“ Chết đi! Đó là một bài học cho cậu đó!”
Trời ơi, sao lại phũ phàng thế này?! Nhưng kể cả có việc gì tương tự có xảy ra đi chăng nữa thì tôi cũng không bỏ cuộc. Chắc chắn rồi, thật nản lòng và cũng thật giận, nhưng tôi sẽ không bao giờ bỏ cuộc.
Đó là những lúc mà tôi lại nhớ lại những lời nói của cha tôi.
Hãy để tôi cho bạn biết rõ điều này.
Đây là một câu chuyện bình thường,
Chỉ là một câu chuyện về một chàng trai gặp một cô gái.
Chẳng có gì hơn.
Tất nhiên là vẫn có nhiều việc xảy ra, nhưng những điều đó có lẽ cũng chẳng thể nào mà so được với những sự kiện nghiêm trọng xảy đến ở mọi nơi trên thế giới này (tỉ dụ như hàng trăm người bị chết vì đói khát, một cuộc chiến bùng nổ vì những tên độc tài ngu dốt và hung tàn, hay một cuộc khủng hoảng tài chính).
Đúng thế, một câu chuyện rất đỗi bình thường.
Nhưng với chúng tôi nó lại thật đặc biệt.
Không, không hẳn là vậy...
Với chúng tôi, câu chuyện này là một thứ thực sự rất rất, quý giá.