Tôi không có việc làm thêm, cũng không có hoạt động câu lạc bộ gì sau giờ học.

Hiện giờ tôi đang ngồi trên sân thượng, vừa nghe nhạc vừa ngắm cảnh phố phường dù không có lý do gì đặc biệt.

Không, nghiêm túc mà nói thì có lý do đấy. Đó là vì tôi nghĩ rằng làm như vậy có cảm giác rất đậm vẻ thanh xuân.

Có lẽ là do tôi xem hơi quá nhiều phim về thanh xuân. Bởi vì tôi muốn làm thử một lần cho biết nên tôi đã lên đây, nhưng chỗ này thực sự khá vắng, và cũng sắp đến giờ về rồi.

“Nè!”

“A… á!?”

Đột nhiên bị ai đó vỗ sau lưng khiến tôi phát ra một âm thanh cực kỳ xấu hổ.

Tôi cuống quýt quay đầu lại, trước mặt là Uta đang mỉm cười đầy thoả mãn.

“Ahaha! Cậu hơi ngạc nhiên quá rồi đó!”

“Bởi vì đang nghe nhạc nên tớ có chú ý tới xung quanh chút nào đâu…”

Uta nhìn chăm chăm vào đôi tai nghe tôi vừa tháo ra để trả lời.

“Vậy hả, cậu đang nghe gì thế?”

Sau khi được tôi cho thấy hình ảnh trên điện thoại của mình, Uta vui vẻ thốt lên một tiếng “A ha”.

“Chẳng phải đây là bài “Đại lộ 66” của nhóm Bump of Chicken sao. Cậu biết chọn bài đấy Natsu.”

Uta, trông có vẻ rất hào hứng, tựa lên vai tôi. Ấy, thế này chẳng phải là quá gần rồi sao? Trong lúc tôi còn đang bồn chồn đứng ngồi không yên thì Uta đã dùng tay điều khiển ứng dụng âm nhạc trên điện thoại tôi.

“A… danh sách nhạc của Natsu, gu cũng được đấy. Có cả ELLEGARDEN nữa này. Không tệ chút nào đâu.”

Ừm, tôi hiểu mà. Nhóm ELLEGARDEN, đặc biệt là bài “Ngày có gió” rất tuyệt đấy nha… Mặc dù hồi trước thì tôi thích mấy ca khúc ngầu ngầu hơn, nhưng giờ thì gu tôi đã đổi sang mấy bài hát tích cực rồi… Ấy chết, giờ không phải lúc đồng ý với cậu ấy.

“Này, đừng có tự tiện điều chỉnh danh sách nhạc của người khác như thế chứ.”

“Ahaha, tớ chỉ thêm mấy bài hát mà tớ đề cử thôi mà.”

Sau khi kiểm tra lại danh sách nhạc của mình thì có vài bài mà tôi không biết đã được thêm vào.

“Bởi vì gu âm nhạc của Natsu và tớ khá giống nhau nên tớ nghĩ là cậu sẽ thích mấy bài này thôi.”

“Thật hả. Vậy để tớ nghe thử xem sao.”

Sau khi tôi nhấn nút phát,

“Tớ cũng muốn nghe nữa!”

Uta giật lấy một bên tau nghe của tôi và đeo lên tai cậu ấy.

Tay của Uta chạm vào tôi. Tai nghe của tôi là loại có dây (nhân tiện thì những đồ không dây cũng chưa tồn tại trong thế giới này), và sợi dây tai nghe đó nên hiện giờ tôi và Uta đang ngồi cạnh nhau. Căng thẳng hồi hộp quá…

Khi tôi nghĩ về Uta, cậu ấy mới tuyệt vời làm sao… Khi tôi đưa mắt liếc trộm Uta, mặt cậu ấy cũng đang đỏ bừng lên.

Quả nhiên là bậy bạ quá mà! Dù trong đầu nghĩ vậy nhưng mặt tôi hiện giờ cũng đỏ lửng như trái cà chua nên tôi chẳng có tư cách gì mà nói cậu ấy cả. Tôi cứ giữ nguyên tư thế như vậy trong khi tiếng nhạc Rock n’ Roll với âm bass nặng nề vang lên trong tai.

Trên sân thượng bây giờ chỉ có hai người, bọn tôi dựa lưng vào lan can và tựa vào người nhau. Không phải là tôi không nghĩ đến việc cậu ấy lên đây làm gì, nhưng thú thật là tôi không hề muốn nghĩ đến chuyện phải giữ khoảng cách với cậu ấy.

Những cơn gió thổi những lọn tóc của bọn tôi bay lất phất. Tiếng guitar vô cùng nhiệt huyết cứ thế đi vào tai bọn tôi. Uta đung đưa người theo điệu nhạc. Quả thực là bài hát này tràn đầy cảm xúc tích cực.

Sau khi nghe xong ca khúc đầu tiên, tôi tự hỏi vì sao mình lại không biết bài hát này chứ… trong khi tôi đang nghĩ vậy, Uta tháo tai nghe ra và hỏi tôi “Tuyệt thật nhỉ?”. Tôi nhẹ nhàng gật đầu.

Đúng là gu âm nhạc của tôi và Uta rất giống nhau. Có lẽ sau này tôi cũng có thể tham khảo danh sách nhạc của cậu ấy.

“Chúng ta nghe thêm mấy bài khác nữa đi.”

“Tớ biết chắc là cậu sẽ thích mà! Dù sao thì cũng là những bài do tớ giới thiệu mà lị!”

Uta nói vậy với một nụ cười nở rộ trên môi, rồi cậu ấy bỗng chớp mắt hỏi tôi như vừa phát hiện ra điều gì đó.

“… tại sao cậu lại lên sân thượng nghe nhạc thế?”

“Tớ cũng không biết nữa.”

Nếu nói với cậu ấy là tôi làm như thế này để tận hưởng cảm giác thanh xuân thì xấu hổ lắm nên tôi mới phải bất đắc dĩ trả lời như vậy. Nghe tôi đáp như vậy, Uta đẩy vai tôi, nói, “Gì vậy chứ, cậu trả lời nghiêm túc đi.”.

“… bỏ qua chuyện đó đi, còn hoạt động câu lạc bộ của cậu thì sao hả Uta?”

Mặc dù rõ ràng là tôi đã cố tình thay đổi sang chủ đề khác, thế nhưng Uta vẫn thành thực trả lời câu hỏi của tôi.

“Hôm nay là ngày nghỉ mà. Mỗi tháng tớ được nghỉ khoảng hai hoặc ba hôm gì đó.”

“Có thật không đó. Lần đầu tớ nghe tới đấy.”

Dù sao thì đương nhiên là không có câu lạc bộ nào tập luyện quanh năm suốt tháng không ngừng nghỉ cả.

“… nhưng mà, tại sao cậu lại ở trên sân thượng?”

Đột nhiên nhận ra, tôi đặt lại câu hỏi mà cậu ấy hỏi tôi trước đó.

Không hiểu sao hai gò má của Uta lại đỏ ửng cả lên, thế rồi đột nhiên cậu ấy quay sang chỗ khác.

“… tớ không biết.”

“Hả?”

“Cậu cũng không biết mà, đúng không Natsu? Vậy thì tớ cũng không biết.”

Uta giải thích, trông có vẻ bối rối. Khi thấy ánh mắt hoang mang của tôi, cậu ấy nói “Vậy tớ đi đây! Hẹn gặp lại sau nhé!” rồi biến mất khỏi sân thượng nhanh như một cơn gió.

Rốt cục thì chuyện gì vừa xảy ra vậy…?