Giờ nghỉ trưa. Hôm đó sáu người chúng tôi chọn chỗ ăn khác với thường ngày.

Vì Tatsuya và Reita hay ăn ở căng tin nên dạo gần đây tôi thường xuyên ghé qua đó ăn. Mặc dù mẹ có thi thoảng làm bento cho tôi, nhưng mà còn phụ thuộc vào tâm trạng hôm đó của mẹ như thế nào nữa. Bạn cũng có thể mua đồ ăn ở quầy bán quà vặt nữa, nhưng nếu làm vậy thì bạn sẽ phải ăn trong phòng học. Bởi vì các bạn nữ đều ở trong lớp ăn bento nên một đứa con trai như tôi cũng ở đó thì có phần hơi kì. Vì vậy phương án tốt nhất chắc chắn là cùng Tatsuya đến căng tin rồi.

Tuy nhiên, hôm nay một chuyện khá hiếm gặp xảy ra, đó là bọn con gái lại đến căng tin rất đông, vì thế nên sáu người bọn tôi đi ăn cùng nhau.

“Tớ nghĩ lâu lâu xuống căng tin ăn một lần cũng được đấy chứ.”

Hoshimiya nói đầy phấn khởi.

“Bởi vì tớ đã thống nhất với Hikari nên hôm nay tớ cũng chẳng làm bento luôn.”

“Ơ, hôm nào Nanase cũng tự tay làm bento cơ mà?”

Nghe bọn tôi hỏi, Nanase gật đầu nhè nhẹ.

“Thật ra thì cũng có gì to tát gì đâu. Chỉ là tớ nhét bừa mấy món đồ đông lạnh thôi ấy mà.”

“Rồi rồi. Ngoài miệng thì cậu toàn nói thế nhưng trong hộp bento của cậu lúc nào cũng có mấy món trông được chuẩn bị siêu kỹ càng cả.”

Uta nói xen vào, làm cho Nanase chỉ biết cười trừ. “Ừm, có chút tí thôi mà.”.

“Tớ toàn được mẹ chuẩn bị hộ cho nên đôi khi đi ăn ở căng tin thế này cũng không tệ lắm.”

“Hôm nào cũng ăn bento làm tớ ngán lắm rồi! Dù vậy nhưng mà tớ vẫn rất biết ơn mẹ của mình!”

Nghe Uta nói vậy, Hoshimiya liền trưng ra biểu cảm “như vậy cũng có lý”. Biểu cảm của Hoshimiya rất phong phú vậy nên rất dễ hiểu, cộng thêm là biểu cảm cậu ấy cũng dễ thương nữa nên chả có vấn đề gì cả (?).

“Bình thường thì các cậu hay ăn gì vậy?”

“Hừm…Bình thường thì tớ hay ăn phần ăn theo ngày. Đơn giản là vì nó rẻ thôi.”

“Phần ăn theo ngày ăn chả bõ răng gì cả. Giá mà có phần ăn lớn hơn thì tốt biết mấy.”

Tatsuya nói xen vào. Quả nhiên là với một người mà ngày nào cũng tham gia hoạt động câu lạc bộ tiêu tốn rất nhiều calo thì phần ăn có thể thoả mãn tôi không thể nào lấp đầy dạ dày cậu ấy được. Lúc nào cậu ấy cũng ăn phần cơm lớn hơn cả.

“Tớ khuyên các cậu nên ăn món yakitori nhé. Ngon lắm luôn ấy.”

Reita gật đầu một mình. Tôi hiểu mà. Cả món ramen xì dầu cũng ngon tuyệt cú mèo đấy nha.

“Tớ muốn ăn cà ri katsudon!”

Uta nói vậy rồi chạy về phía quầy bán vé.

Khi mọi người đều đã nhanh chóng lấy được phần ăn của mình và đang chuẩn bị ngồi xuống bàn, Nanase liền nói.

“Có vẻ như…là nhiều hơn tớ nghĩ nhỉ.”

Phần ăn mà Nanase đã gọi là thịt lợn gừng shogayaki, và nó lớn chà bá luôn ấy.

“Yuino-chan, có vẻ cậu ăn cũng nhiều đấy nhỉ.”

“Tớ không ăn nhiều như Hikari nói đâu nhé.”

“Cả hai cậu đều ăn nhiều hết! Tớ lo rằng vị trí người có cái dạ dày to nhất của mình đang bị lung lay kia kìa.”

“Này, chuyện đó không liên quan gì cả nhé. Chẳng phải cậu mới là người ăn nhiều nhất sao.”

Tatsuya chỉ tay vào suất cà ri katsudon của Uta mà nói.

Vì thường thì suất ăn cà ri katsudon rất là lớn. Mà Uta thì ăn rất nhiều nên tôi cũng không lo lắng lắm. Thế nhưng cái cơ thể nhỏ bé đó chứa đống thức ăn lớn như vậy ở đâu thì vẫn còn là một ẩn số.

“Suất ăn tiêu chuẩn của trường chúng ta là để phục vụ cho nam sinh nên lớn thế này là đương nhiên rồi.”

Dù thế, tôi nghĩ chuyện 80% số học sinh trường này là nam cũng có lý do của nó. Đúng là may thật đấy.

“Tớ không muốn bị Reita nói như vậy đâu nha.”

“Tớ cũng có định phủ định gì đâu. Cơ thể cậu lớn thì cậu ăn nhiều cũng đâu có gì là lạ.”

“Ý cậu là người tớ nhỏ thế này nên không cần phải ăn nhiều đúng như thế này không?”

“Cậu hiểu nhanh đấy nhỉ. Uta bình thường thế mà nhạy bén thật đấy.”

“Uta bình thường là sao hả?”

Tôi vừa ăn vừa quan sát khung cảnh Uta tấu hài với Tatsuya như mọi khi.

Đột nhiên có người vỗ vai tôi.

Tôi quy đầu sang thì thấy Nanase với biểu cảm xin lỗi trên mặt.

“Món kia…nếu được thì, nhờ cậu ăn hộ tớ một chút với nhé.”

Nanase nhìn về phía đĩa rau chân vịt chần ăn kèm.

Khi tôi hỏi “Cậu không thích à?”, Nanase liền gật đầu. Cậu ấy trông đáng yêu quá.

“…tớ xin lỗi nhé.”

“Ừm. Mà nhân tiện thì, hoá ra cậu vẫn kén chọn đồ ăn nhỉ Nanase.”

Tôi vừa nói vừa cười khúc khích. Nanase bĩu môi.

“…cậu nghĩ tớ là gì vậy hả?”