Edit: kitkentt

Beta: kitkentt

Ngày mai nhất định là một ngày tốt để rời đi, ngắm nhìn bầu trời đầy sao, Võ Kinh âm thầm nghĩ, ngay cả ông trời cũng mong muốn mình rời khỏi nơi đây. Đột nhiên có tiếng gõ cửa vang lên, vừa đi tới mở cửa đã thấy Phiêu Thịnh đứng ngoài cửa, thanh âm khàn khàn nói:

“_Ta có thể vào không?”

Dưới ngọn đèn, nhìn thấy Phiêu Thịnh mang theo vài phần tiều tụy cùng mệt mỏi yên lặng nhìn Võ Kinh, ánh mắt kia mang theo vài phần mờ mịt cùng hết cách, còn có nhàn nhạt bi thương, Võ Kinh vừa cười thầm rằng mình lỗi giác, vừa tránh đường để Phiêu Thịnh đi vào.

Chờ Phiêu Thịnh đi vào trong phòng rồi Võ Kinh mới phát hiện trên tay Phiêu Thịnh cầm theo một thau nước, đang có chút hiếu kì vì sao Phiêu Thịnh mang theo thau nước trên tay đến, Phiêu Thịnh lại một tay kéo lấy Võ Kinh đến bên giường ngồi xuống, chậm rãi cởi giầy cùng tất của Võ Kinh ra, động tác dịu dàng như thế, như là đang nâng niu bảo vệ báu vật dễ vỡ, Võ Kinh không cách gì cự tuyệt được bầu không khí này và cả người kia, chỉ đành ngơ ngác để Phiêu Thịnh đem chân mình đặt vào trong thau nước.

Từ sau khi Võ Kinh bị bệnh, rửa chân buổi tối Phiêu Thịnh luôn gọi Xuân Thanh bưng nước ấm tới, đồng thời căn dặn là phải đổ nước ngập đến mắt cá chân mới tốt, ngâm trong khoảng một khắc (15’), như vậy mới có tác dụng thúc đẩy sự lưu thông máu ở chân, nhưng tự mình giúp Võ Kinh rửa chân giống như hôm nay lại là lần đầu tiên.

Phiêu Thịnh nửa quỳ, chậm rãi dùng khăn sạch thấm nước ấm nhẹ nhàng chà lau chân cho Võ Kinh, tựa như lông chim khẽ lướt qua, cảm giác được tay Phiêu Thịnh đang chậm rãi vuốt ve trên chân mình, mỗi khi lướt qua vết thương trên chân đều dừng lại một hồi, cảm giác tiếp xúc như vậy khiến toàn thân Võ Kinh run lên, cuối cùng Phiêu Thịnh nói ra câu đầu tiên kể từ khi hắn vào phòng:

“_Ngươi cũng đã từng giúp ta rửa chân như vậy.”

Ngẩng đầu nhìn Võ Kinh đang ngồi, đôi mắt đen trong vắt mà cuồng nhiệt khiến toàn thân Võ Kinh như bị đóng đinh, một câu cũng nói không nên lời. Võ Kinh vẫn nhìn Phiêu Thịnh đang nhẹ nhàng chà lau chân mình sạch sẽ, sau đó đặt lên giường, thấy Phiêu Thịnh cúi đầu nhìn mình rồi khe khẽ hỏi mình:

“_Ta có thể hôn ngươi không?”

Ánh mắt kia thật xinh đẹp đến nhường nào, cho dù đã qua mười năm cũng chưa từng thay đổi, ánh mắt hoang dã mà nhiệt tình. Võ Kinh giơ tay lên cố sức ôm lấy cổ Phiêu Thịnh, ngắm nhìn đôi mắt như viên ngọc đen dần phóng to trước mặt, trong chớp mắt cảm giác được một bờ môi ấm áp mà kiên định chạm vào mình. Võ Kinh nhắm mắt lại, một giọt lệ chậm rãi chảy ra, lăn dài trên hai gò má, rót vào trong miệng khiến cho nụ hôn này vẫn ngọt ngào lại tăng thêm phần đắng chát tê tái. Nhẹ nhàng mút lấy đôi môi, dịu dàng như thế, mềm mại như thế khiến cho tâm say mà tan nát cõi lòng, một nụ hôn thuần khiết, một nụ hôn mà Võ Kinh cùng Phiêu Thịnh chưa bao giờ có được.

Rồi đột nhiên nụ hôn này trở nên kịch liệt, liên tục hôn lên môi Võ Kinh, lên nước mắt của Võ Kinh, đầu lưỡi tiến vào trong miệng Võ Kinh mang theo ý muốn kích thích nhiệt tình của đối phương. Trong khoang miệng bị tàn sát bừa bãi, quấn lấy nhau, tim Võ Kinh đập nhanh hơn, ngoan ngoãn mở miệng để đầu lưỡi Phiêu Thịnh càng thêm tiến sâu vào, lưỡi cũng không tự chủ được bắt đầu nghênh đón, cùng hắn dây dưa thật sâu. Trong đêm tĩnh lặng nghe được âm thanh trong lúc đầu lưỡi quấn quít lấy nhau, tâm Võ Kinh bỗng chốc kinh hoàng, cố sức đẩy Phiêu Thịnh ra. Đối mặt nhau, âm thanh Võ Kinh run rẩy không cách gì nghe rõ được:

“_Không…còn như vậy…khiến ta…vạn kiếp bất…phục…” (vạn kiếp bất phục: không thể quay đầu/không thể hồi phục)

Thời gian lúc này như đọng lại, thẳng đến khi âm thanh của Xuân Thanh từ ngoài cửa truyền đến, phá vỡ tất cả:

“_Đại thiếu gia, lão gia, phu nhân đã trở về.”

Phiêu Thịnh chỉ yên lặng đứng nhìn Võ Kinh một hồi liền xoay người ra cửa, Võ Kinh chậm rãi từ trên giường trượt xuống, toàn thân run rẩy không ngừng. Ngoài cửa, âm thanh của Xuân Thanh trong màn đêm đặc biệt vang vọng:

“_Đại thiếu gia, người làm ta giật cả mình, ta còn tưởng rằng người vẫn đang ở trong phòng.”

Phiêu Thịnh vừa đi vừa tự suy xét nguyên nhân nhị lão đột nhiên trở về hẳn là có liên quan đến Võ Kinh, nhưng không ngờ tới vừa thấy mặt, phụ thân liền đi thẳng vào vấn đề:

“_Việc A Nê ngươi giải quyết như thế nào rồi? Vốn chúng ta cũng không chút nghi ngờ năng lực xử lí của ngươi, chỉ là hôm trước đột nhiên biết được trận hỏa hoạn thứ hai của Trần phủ cùng việc Niếp Nham bị tập kích đều do một người gây nên, lòng nương ngươi lo cho ngươi, vội về trong đêm.”

Thầm nghĩ làm sao để trả lời nhị lão, đành phải thận trọng nói:

“_Việc này ta đã sớm biết, không muốn quấy rầy thanh tĩnh của phụ mẫu nên tự mình xử lí rồi, tự thân ta đã đến Niếp phủ giải thích, về phần A Nê ta tự có an bài.”

“_Thật sao?”

Ngồi trên ghế, Trần lão gia gõ gõ bàn.

“_Vậy tại sao khi ta hồi phủ thì có người báo cho ta biết A Nê vẫn ở lại trong các của ngươi như trước, còn nói hai ngày trước hắn sinh bệnh, người trong các liền vội thành một đoàn. Nếu A Nê chỉ là ân nhân cứu mạng của ngươi, việc này cũng là bình thường, chỉ là A Nê kia, ta âm thầm điều tra lai lịch không rõ, lại lén lút phóng hỏa hại người, việc này không chừng có người khác sai khiến…”

“_Phụ thân, xin người đừng nói nữa.”

Phiêu Thịnh cũng không biết hành động này của mình là đúng hay sai, chỉ là nghe phụ thân nói về A Nê, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy tức giận, nói ra lời thường ngày tuyệt không có khả năng nói. Phiêu Thịnh quay đầu lại nhìn người hầu hai bên, tự ý phân phó bọn họ lui xuống dưới, không cho phép tiến vào.

Kinh ngạc với lời nói của nhi tử, Trần lão gia cùng phu nhân quái lạ nhìn nhi tử, lúc này mới phát hiện nhi tử nhiều ngày không gặp hôm nay lại tiều tụy đến thế, vẻ mặt luôn tươi tắn nay bị một màn âm u, ủ dột như mưa dầm che phủ. Lo lắng cho nhi tử, Trần phu nhân vội vàng tiến lên phía trước muốn cẩn thận quan sát lại bị Phiêu Thịnh thốt ra một câu không hợp chủ đề dọa sốc.

“_Nếu như một người hầu đã từng phạm sai lầm, sau biết hối cải làm người mới, bây giờ muốn trở về Trần phủ, nhị lão nghĩ ta nên xử lí việc này như thế nào?”

“_Tục ngữ nói lãng tử hồi đầu kim bất hoán (người có lỗi biết hối lỗi quí hơn vàng), nếu hắn quả thật muốn làm lại cuộc đời, Trần gia cũng chẳng phải là nơi cố chấp cổ hủ, tất nhiên vẫn sẽ đối xử với hắn không khác gì người thường.” Trần lão gia tuy thấy có chút kì quái nhưng vẫn trả lời.

“_Vậy nếu người hầu ấy tên là Võ Kinh, phụ mẫu nghĩ thế nào?” Nói tiếp nối phụ thân, Phiêu Thịnh nói rõ ràng từng chữ từng chữ một.

“_Ngươi….nói cái gì?” Không thể tin nổi bản thân vừa nghe được cái tên này, Trần phu nhân đứng chết lặng, âm thanh run run hỏi.

“_Nếu người hầu kia tên là Võ~Kinh, phụ mẫu nghĩ thế nào?” Thong thả nhắc lại lời vừa nói, đặc biệt ở hai chữ “Võ Kinh” Phiêu Thịnh còn đặc biệt nói chậm mà nhấn mạnh. Chỉ thấy phụ mẫu vì cái tên vừa nói ra, sắc mặt liền từ trắng chuyển xanh, từ xanh lại hóa hồng.

“_Tuyệt không cho phép.” Trần lão gia cùng phu nhân trăm miệng một lời nói, âm thanh kia vừa vội vừa sợ.

“_Vì sao không được?”

Phiêu Thịnh ánh mắt thoáng động, nói tiếp:

“_Không phải phụ thân nói tất nhiên sẽ đối xử không khác gì người thường sao? Võ Kinh cũng không phải phạm tội tày trời gì, bất quá chỉ là ăn cắp chút tài vật mà thôi, nay hắn ăn năn, Trần phủ cần gì phải vì chuyện xưa mà ghét bỏ.”

“_*Rầm* Ta nói không được là không được.” Nặng nề đập xuống bàn, Trần lão gia giận dữ nói.

“_Ngày hôm nay nói về chuyện của A Nê, ngươi sao lại nhắc đến Võ Kinh.”

“_Đúng rồi, con à, hôm nay ngươi làm sao vậy, cứ nói mấy chuyện kì quái với chúng ta, có phải nhiều ngày qua đã rất vất vả hay không?” Nhìn vẻ mặt hời hợt của Phiêu Thịnh, Trần phu nhân có một cổ dự cảm không rõ trỗi lên, đồng thời muốn làm giảm bớt bầu không khí trở nên căng thẳng này.

“_Ngươi đi xuống nghỉ ngơi trước đi, việc này ngày mai chúng ta lại bàn.”

“_Tại sao không được, Võ Kinh vì sao không thể trở về?” Cố chấp muốn có được một đáp án, Phiêu Thịnh đứng yên tại chỗ.

“_Tại sao sự việc cho tới bây giờ, đã nhiều năm trôi qua như vậy các ngươi vẫn không chịu nói ra chân tướng sự thật năm đó?” Bình tĩnh nói ra không chút kích động, nhưng vẫn không giấu được ánh mắt hung hăng dọa người.

“_Sự thật gì?” Trong lòng kinh hoàng, Trần phu nhân nghĩ một đằng nói một nẻo.

“_Ngày hôm nay xem ra ngươi thật rất mệt mỏi rồi.”

“_Sự thật gì?” Máu bởi vì câu này mà đột nhiên sôi trào, không thèm cân nhắc xem lời nói ra có đúng mực hay vô lễ hay không, hiện tại trong lòng Phiêu Thịnh chỉ có một cơn lửa giận thiêu đốt:

“_Việc đã đến nước này các người cần gì phải che giấu nữa, nếu năm xưa quả thật chỉ là ăn cắp chút tài vật của Trần phủ, ta nghĩ một người hầu vặt vãnh cũng không thể ăn cắp được vật gì đáng giá, Trần phủ thật sự cần phải dụng tư hình, bức người vào chỗ chết, gần như là đuổi tận giết tuyệt sao!”

Chỉ trong chốc lát yên lặng trầm mặc, *Rầm!* một chưởng nặng nề giáng xuống bàn, theo sau đó là một trận âm thanh đổ nát của chiếc bàn. Trừng mắt, mặt Trần lão gia đã sung huyết đến đỏ bừng, chỉ vào Phiêu Thịnh phẫn nộ hét lên:

“_Ngươi đang nói cái gì? Cái gì mà bức người vào chỗ chết, cái gì đuổi tận giết tuyệt? Đối với một kẻ không biết liêm sỉ như thế, ngươi cư nhiên dám dùng lời nói như vậy để hình dung thân nhân của ngươi!”

Lộ vẻ sầu thảm cười, Phiêu Thịnh cố gắng áp chế cuồng bạo đang muốn thoát ra:

“_Thật ra nói đến kẻ không biết liêm sỉ không phải là Võ Kinh, mà là nhi tử của các ngươi, cũng chính là ta.” Lời nói xong cũng cực kì bình tĩnh, chỉ là Phiêu Thịnh phải hít sâu một hơi, bộ ngực mãnh liệt phập phồng nói rõ tâm tình của hắn.

“_Ngươi đang nói cái gì vậy?” Trần phu nhân không thể tin kêu lên.

Sự đau đớn như bị xé rách từ trong phế phổi đến lục phủ ngũ tạng, âm thanh Phiêu Thịnh khàn khàn đến đáng sợ:

“_Ta chỉ là nói sự thật, các người thật sự cho rằng kí ức quá khứ quan trọng nhất của một người, loại kí ức khắc cốt ghi tâm này sẽ vĩnh viễn bị lãng quên? Các người có thể nói chuyện phát sinh năm đó tất cả đều là lỗi của một mình Võ Kinh? Các người hãy tự vấn lòng mình xem, nhi tử của các người là ta hoàn toàn vô tội? Các người có thể thản nhiên nói năm đó dụng tư hình không một chút thiên vị?”

“_Ngươi….ngươi điên rồi.” Trần lão gia nói không nên lời, tay chỉ có thể run rẩy chỉ về phía Phiêu Thịnh.

“_Điên rồi, ha ha~” Cười to hai tiếng, Phiêu Thịnh liếc mắt nhìn thoáng qua nét mặt của nhị lão.

“_Mười năm trước ta là người điên, vì vậy ta không biết cũng không thể bảo vệ được hắn, mười năm sau ta đã thanh tỉnh, hiện tại ta biết bản thân đang nói gì, làm gì.”

“_Thịnh nhi!”

Run rẩy đi về phía nhi tử, Trần phu nhân muốn xoa mặt nhi tử lại bị chấn động vì sự nghiêm túc cùng đau đớn của Phiêu Thịnh, miễn cưỡng cười:

“_Chúng ta không phải đang nói đến chuyện A Nê sao, nói một hồi thế nào lại nói về người khác vậy. Thịnh nhi, phải biết rằng tất cả những việc chúng ta làm đều là vì ngươi.”

“_Là người khác? Chỉ là vì ta? Tất cả thật đơn giản như vậy?”

“_Rốt cuộc hôm nay có chuyện gì xảy ra với ngươi vậy?” Trần phu nhân rốt cuộc nổi giận.

Nhìn song thân mà mình luôn kính yêu, cũng chính là người vẫn luôn yêu thương mình nhất, phụ thân uy phong lẫm liệt của ngày xưa nay đã già hơn, còn mẫu thân xinh đẹp dịu dàng không biết tự lúc nào trên khóe mắt đã sớm xuất hiện nếp nhăn, đau thương nhìn phụ mẫu đang từ từ già yếu đi, Phiêu Thịnh khe khẽ nói:

“_Ta chỉ muốn nói cho phụ mẫu mà ta kính yêu biết một người, một người ta đã từng yêu, cái tên đã bị ta lãng quên mất mười năm, cũng là người bị các người hiểu lầm trong suốt mười năm qua.”