Edit: kitkentt

Beta: kitkentt

Nhìn nam nhân thống khổ rên rỉ trên giường, khuôn mặt ửng hồng bất thường, đem cơ thể hắn mở ra lại phát hiện hai tay đã chảy máu đầm đìa, Xuân Thanh rợn người không muốn tiếp tục nhìn phần da đùi đã máu thịt lẫn lộn kia. Phiêu Thịnh nhíu mày phân phó Thu Tranh đi đun rượu rồi nhân lúc đó chườm nóng cơ thể. Cẩn thận đánh giá các đốt ngón tay của Võ Kinh đã sớm sưng thũng thành bánh màn thầu, cầm lấy bút viết ra đơn thuốc giao cho Xuân Thanh.

“_Ngươi đem chăn đơn trong phòng ta thay rồi lấy một bộ y phục mới đến, sau đó lập tức đi bốc thuốc, ở trên đơn thuốc này có vài loại dược trong phủ không có, ngươi đến Đức Thiện dược trang lấy. Nhớ kĩ không được kinh động đến những người khác trong phủ.” Lúc này Phiêu Thịnh toàn thân ướt đẫm như sũng nước.

Xuân Thanh không hề chần chờ, nhanh nhẹn trở về phòng Phiêu Thịnh cầm theo y phục sạch sẽ, thay chăn đơn xong liền nửa đêm ra phủ tìm dược. Phiêu Thịnh thay y vật sạch sẽ, đem quần áo ướt đẫm trên người Võ Kinh cởi ra, cầm khăn sạch lau mồ hôi liên tục đổ ra trên người Võ Kinh.

“_Đại thiếu gia, dược đã ngao xong rồi.” Âm thanh phía sau làm Phiêu Thịnh ngừng động tác, xoay người nhìn Thu Tranh đang bưng thau nước đứng ở cạnh cửa.

“_Ừ, đem đến phòng ta.” Phiêu Thịnh vừa phân phó vừa dùng y vật sạch sẽ bao lấy Võ Kinh, dìu hắn vào phòng mình rồi để nằm lên giường, đem thau nước chứa rượu mà Thu Tranh đã ngao thành hồ, xếp khăn trắng lại, nhân lúc còn nóng bọc lấy các đốt ngón tay đã sưng phù của Võ Kinh, chờ tất cả làm xong thì trời đã hửng sáng, sau khi Xuân Thanh bưng thuốc mới sắc xong đi vào phòng, Phiêu Thịnh liền bảo các nàng lui xuống nghỉ ngơi trước.

Nhìn Võ Kinh đang nằm trên giường mình, sắc mặt đã có chút bình thường, biểu tình cũng đã yên ổn hơn, Phiêu Thịnh thở phào nhẹ nhõm, bưng dược, ôm Võ Kinh nửa nằm nửa ngồi cẩn thận tỉ mỉ đút dược, đợi đến khi Võ Kinh nửa mê nửa tỉnh uống hết, lại đem khăn đang bọc các đốt ngón tay làm nóng thay một lần nữa, lúc này Phiêu Thịnh mới uể oải ngồi trên ghế cạnh giường ngủ thiếp đi.

Võ Kinh cảm giác sau khi tỉnh lại phảng phất như thiên hạ đại biến, không gặp Phiêu Thịnh chán ghét cùng căm phận mình nữa, chỉ còn nhìn thấy Phiêu Thịnh cẩn thận tỉ mỉ chăm sóc bản thân không thể cử động. Nửa nằm ở trên giường nhìn Phiêu Thịnh bưng dược giúp mình uống, từ lúc Võ Kinh tỉnh lại phát hiện hai tay mình sớm đã sưng phù không cách nào cầm đồ vật này nọ, việc ăn uống của hắn toàn bộ đều do Phiêu Thịnh giúp, cho dù hiện tại tứ chi của Võ Kinh đã khôi phục bình thường, Phiêu Thịnh vẫn kiên trì đút dược. Sau vô số lần đem nghi vấn trong lòng nuốt xuống, rốt cuộc có một ngày Võ Kinh nhịn không được nữa.

“_Tại sao…như vậy?” Võ Kinh cho rằng tâm mình như ao nước đọng, tình đã tiêu thất, nhưng phát hiện thỉnh thoảng khi Phiêu Thịnh đối mình ôn nhu lại vẫn như cũ khiến bản thân trong lòng chấn động, tim đập nhanh hơn.

“_Xin lỗi.” Chần chờ thật lâu sau, Phiêu Thịnh mới thốt ra một lời như vậy.

“_Xin lỗi? Ngươi tại sao phải xin lỗi ta, câu này hẳn là ta nói mới đúng, dù sao Trần phủ cho ta ăn ngon cùng chỗ ở tốt, ta lại phóng hỏa hại người, ngươi không đem ta giao cho quan phủ, ta mới phải nói cảm tạ a.” Như là thuật lại cảm tưởng, lời nói kia lạnh lẽo cứng ngắc.

Không để ý đến khẩu khí của Võ Kinh, Phiêu Thịnh chỉ đem chén thuốc đã uống hết đặt ở trên bàn rồi xoay người ngồi ở trên giường Võ Kinh.

“_Nếu như không phải bởi vì chuyện quá khứ, hiện tại ngươi cũng sẽ không…”

“_Quá khứ có chuyện gì!?” Võ Kinh nhịn không được đề cao thanh âm

“_Quá khứ có chuyện gì chứ, bất quá chỉ là một người hầu lớn mật làm bậy, mơ tưởng đến thứ không xứng với hắn, làm điều hắn không được phép làm mà thôi.”

“_Ta không muốn cãi nhau với ngươi.” Phiêu Thịnh đột nhiên bạo phát, mấy ngày nay nói không nên lời cảm giác hổ thẹn này là cái gì, mỗi khi hắn nhìn thấy Võ Kinh luôn luôn là một trận đau lòng cùng chua xót, đánh một quyền lên vách tường, Phiêu Thịnh phát ra tiếng:

“_Ngươi rốt cuộc muốn thế nào? Ta biết ta quên đi quá khứ, quên đi ngươi, ta rất áy náy. Nếu không phải vì ta, hiện tại ngươi cũng sẽ không lỡ bước biến thành cái dạng này. Ta biết ngươi hận ta cho nên mới làm ra những chuyện này, thế nhưng ngươi có biết tâm tình của ta ra sao không, đột nhiên phát hiện thì ra bản thân cư nhiên lại cùng một người nam nhân…” Phiêu Thịnh ngừng nói, hắn thấy diện mục Võ Kinh tái nhợt, con mắt trừng to nhìn mình.

“_Ta muốn thế nào?”

Võ Kinh ung dung nói:

“_Thì ra ngươi làm tất cả chuyện này là vì bồi thường ta. Ngươi cho rằng ta hận ngươi.”

“_Đừng loạn tưởng! Lẽ nào ngươi xuất hiện tại Trần phủ, phóng hỏa hại người đều không phải vì nguyên nhân này? Nếu không phải hận ta, ngươi sẽ liên lụy đến người vô tội? Không phải ngươi luôn mong muốn ta nhớ lại quá khứ sao? Hiện tại ta nhớ lại rồi, nhớ lại ngươi, nhớ lại quá khứ, ngươi thỏa mãn rồi chứ? Ngươi có biết hiện tại tâm tình của ta ra sao không, nhìn thấy ngươi, nhớ lại quá khứ của ngươi, ta không áy náy sao?” Phiêu Thịnh cáu kỉnh đi tới đi lui trong phòng.

“_Ngươi…đã…nhớ lại.” Võ Kinh ngữ điệu bất ổn nói.

Ngừng bước chân, Phiêu Thịnh nhìn Võ Kinh.

“_Đúng vậy, ta đã nhớ lại ngươi, cũng biết được chuyện phát sinh năm đó…”

“_Thì ra ngươi đã nhớ lại a, thì ra là bởi vì ngươi đã nhớ lại quá khứ mà cảm thấy áy náy, vì vậy ngươi tha thứ chuyện ta đã làm, vì vậy ngươi muốn bồi thường ta. Không, có lẽ ngươi chỉ là thấy xấu hổ vì đã từng có tình cảm cùng một người…”

“_Không phải sao, vậy ngươi muốn thế nào? Ta biết có rất nhiều việc hiện tại ta làm gì cũng vô ích, những tổn thương mà Trần gia gây ra cho ngươi đều không thể bù đắp…” Câu nói kế tiếp bị âm thanh ngoài cửa cắt đứt.

“_Đại thiếu gia, có người chờ ngài ngoài cửa.”

Không nhìn thấy Phiêu Thịnh rời đi, Võ Kinh chỉ ngồi ngơ ngác, lầm bầm trong miệng:

“_Bù đắp, áy náy…ha ha…Lẽ nào ta trở vể chính là vì cái này, lẽ nào ta thống khổ chỉ là chờ một câu xin lỗi, không phải. Ta chỉ là muốn nhìn lại quá khứ một chút, thầm nghĩ len lén nhìn thấy hắn.”

Tim đau thắt, Võ Kinh chậm rãi từ trên giường đứng xuống, vịnh lấy tường nhìn quanh căn phòng xa lạ này.

“_Ta không nên trở về, ta không nên trở về.”

Cửa được mở ra, ngoài cửa ánh dương rực rỡ, đứng trên hành lang, Võ Kinh đột nhiên nghe được một tiếng nói quen thuộc.

“_Đại thiếu gia.”

Trong lòng chấn động, theo hướng âm thanh nhìn lại, Phiêu Thịnh đang cùng một vị nữ tử nói chuyện trong đình viện dưới lầu. Lục Châu tỷ tỷ, Võ Kinh gần như muốn kêu lên, dựa vào tường bình ổn trái tim đang đập liên hồi khi vừa nhìn thấy. Ta phải rời khỏi đây, ta phải rời khỏi đây. Trong tâm chỉ còn tâm tâm niệm niệm một câu này, Võ Kinh len lén bước nhanh xuống lầu. Xuân Thanh cùng Thu Tranh đang đứng trò chuyện thân mật ngoài cửa, Võ Kinh không dám đi cửa chính, len lút chuồn vào gian phòng ở lầu một rồi trèo qua cửa sổ ra khỏi các, thừa lúc mọi người không chú ý rời khỏi Hiên Văn các.

Bên ngoài Hiên Văn các tiết trời vẫn quang đãng như trước, một hồi trùng kêu chim hót ung dung tự tại. Lục Châu tới thăm khiến Phiêu Thịnh cảm thấy vô cùng bất ngờ, nhìn mặt mày lấm lem bụi bặm của Lục Châu, vừa thấy mình đã bắt lấy, không đợi Phiêu Thịnh lên tiếng thì đã ào ào như nước đổ nói:

“_Đại thiếu gia, ngươi vừa đi lòng ta luôn bất an. Ta nghĩ chuyện ta đã nói nhất định sẽ làm ngươi nảy sinh hiểu lầm, nghĩ tới nghĩ lui, nói ra rồi thật xin lỗi lão gia phu nhân, không nói lại có có lỗi với Võ kinh, ta không muốn lương tâm mình bất an, vì vậy cách nhiều ngày như vậy ta mới đến. Đại thiếu gia, ngươi đừng nói, để ta nói, ta sợ nhất mỗi khi dừng lại sẽ khó mở miệng, ta đã từng không hiểu Võ Kinh cùng đại thiếu gia là quan hệ gì, nhưng từ khi ta có gia đình, có trượng phu, có hài tử, ta đã biết, ta hiểu được. Võ Kinh hắn vẫn luôn yêu ngươi, vẫn luôn thương tiếc ngươi, Võ Kinh thẳng thắn đem đại thiếu gia trở thành hài tử của mình, trở thành người yêu của mình mà yêu mà thương, còn đại thiếu gia cũng thẳng thắn đem Võ Kinh trở thành thân nhân, hay thậm chí là ái nhân…”

Lục Châu nhìn vẻ mặt bình tĩnh của đại thiếu gia, ngăn không được hoảng hốt, vốn nghĩ đại thiếu gia khi nghe nói như thế hẳn là khiếp sợ, khó xử, kinh ngạc chứ không phải là vẻ mặt biểu hiện ra như lúc này, Lục Châu lời lẽ mất trật tự tiếp tục nói:

“_Đại thiếu gia, ta biết ngươi nghe xong nhất định không tin, nhưng ta nói chuyện này cũng không phải muốn cho ngươi vì chuyện năm đó mà cảm thấy áy náy, thống khổ hoặc là khiến ngươi cảm thấy bị sỉ nhục. Ta chỉ muốn cho ngươi biết sự thật chuyện năm xưa rốt cuộc là như thế nào, năm đó, ngươi…từng…cùng một người yêu nhau, ta không muốn sự thật bị bóp méo.”

Nhìn vẻ mặt chân thành của Lục Châu, tâm Phiêu Thịnh kinh hoàng, mở miệng nửa ngày cũng thốt không ra lời nào, rốt cuộc thanh âm run run từ trong yết hầu vọt ra:

“_Ta quên đi Võ Kinh, có phải thật có lỗi với hắn hay không!?”

“_Sẽ không.”

Lục Châu liên tục lắc đầu nói:

“_Võ Kinh sẽ không nghĩ như vậy, nếu như Võ Kinh còn sống, hắn nhất định chỉ là mong muốn ngươi có thể nhớ kĩ có một người tên gọi Võ Kinh, các ngươi đã từng yêu nhau.”

Phiêu Thịnh ngơ ngác đứng sững trong phút chốc, dường như đột nhiên tỉnh ngộ hiểu ra tất cả, xoay người chạy ào vào lầu các. Ta không nên nói xin lỗi, điều Võ Kinh cần không phải là câu này. Hắn không hy vọng tình yêu của hắn trở thành tội lỗi cùng trừng phạt làm gánh nặng cho người khác, xin lỗi, cái hắn chờ chưa bao giờ là câu này.

Gian phòng rộng mở không một bóng người. Máu trong cơ thể như bị đông cứng lại.

*********

Ta đi về đâu, nơi nào là chốn ta có thể dung thân. Rốt cuộc vì sao ta lại làm như vậy? Vì một câu xin lỗi, vì để cho bản thân triệt để chết tâm, đúng, chết tâm, chim hải âu trong giấc mộng kia không phải đã nói cho ta biết rồi sao? Có một vài thứ một khi đã thay đổi thì sẽ vĩnh viễn không thể quay trở về như ban đầu được. Quên đi, ta hẳn nên quên hết tất cả. Võ Kinh trốn trốn tránh tránh đi tới phòng nhỏ của A Bá, trong phòng, A Bá đang hút tẩu thuốc, không chút giật mình khi thấy Võ Kinh đến.

“_A Bá, ta muốn mượn người vài thứ.”

Ánh nắng gay gắt chiếu xuống khiến Võ Kinh đổ mồ hôi, cuốc từng nhát từng nhát xuống đất, từng quầng sáng tản ra, mồ hôi tuôn rơi không ngừng. Nhanh lên một chút, nhanh lên một chút. Thời gian của ta không còn nhiều, ngay lúc Võ Kinh điên cuồng cuốc xuống đất đột nhiên cảm giác được cuốc đụng phải vật cứng, mừng như điên bỏ đạo cụ xuống, quỳ gối bên cạnh lấy tay liên tục đào bới, chỉ trong chốc lát, một hộp gỗ lớn màu đen hiện ra trước mặt, nhẹ nhành lấy ra, phủi đi đất cát trên hộp, tay Võ Kinh run rẩy liên tục, cắn răng, Võ Kinh cố sức mở chiếc hộp ra, bên trong là bộ y phục sớm đã phai màu lặng im nằm trong hộp.

Cảm ơn ngươi, phong thụ, ngươi vẫn cất giấu bí mật này, nhưng hiện tại ta lại muốn xóa bỏ nó, bởi vì nó đã không còn là bí mật nữa, không còn là quá khứ mà ta phải dùng cả sinh mạng của mình để gìn giữ, nó không còn là bằng chứng về quá khứ tươi đẹp kia, nó chỉ là một sai lầm để người đời trào phúng.

Run run chậm chạp giơ y phục lên nhìn, đã từng là vết máu sớm biến thành một vệt vết bẩn không thể nhận ra.

“_Bảo mật nha, đại thiếu gia không được cùng người khác nói.”

“_Không nói, không nói. Ta toàn bộ đều nhớ ở trong lòng. Ngươi không được hối hận.”

Đúng vậy đại thiếu gia, ta cho tới bây giờ cũng chưa từng hối hận qua về chuyện quá khứ, nhưng hiện tại ta đã không cần tất cả những thứ này nữa.

Tay gần như là run rẩy cầm lấy đá đánh lửa, Võ Kinh đốt lửa. Nhìn bí mật trước mặt từ từ bị thiêu hủy, tất cả chậm rãi hóa thành hồng quang tuyệt đẹp, so với lửa còn rực đỏ hơn, Võ Kinh nở nụ cười, xuyên qua ánh lửa nhìn thấy Phiêu Thịnh đang kinh ngạc đứng ngoài cửa.

“_Đây là cơn hỏa cuối cùng ta phóng.” Võ Kinh chậm rãi nói.