『Ma pháp thiếu nữ』
Rốt cuộc thì khi nhắc đến nó mọi người sẽ có phản ứng như thế nào?
Liệu họ có nghĩ tới một nàng công chúa ở cái xứ sở nhiệm mầu nào đó với khả năng bắn ra ma pháp thông qua chiếc gương tay của mình?
Hay một cô phù thủy tập sự đang cố gắng rèn giũa khả năng của mình trong khi hòa lẫn vào cộng đồng những cư dân bình thường của thị trấn?
Mà cũng có thể là những cô gái can đảm dám đương đầu với ác nhân vì chính nghĩa?
Mà nói chứ cũng chả có cái nào là sai, chỉ là hoàn cảnh hiện tại ở thế giới này thì cũng có chút hơi khác biệt một tí.
Ứng viên Giao kết Ma pháp sư trực thuộc Bộ quốc phòng - hay còn được gọi là『Ma pháp thiếu nữ』, họ được gọi là『Vệ binh quốc gia』với sứ mệnh chiến đấu chống lại ma vật.
Có người vì lí do cá nhân.
Hoặc là lí tưởng.
Cũng có thể là vì hi vọng.
Và cũng có thể là vì nguyện cho một tương lai hòa bình mà lao vào con đường này.
Nhưng những gì chờ đợi họ ở cuối con đường thực hiện sứ mệnh của『Ma pháp thiếu nữ』chỉ là chuỗi ngày rặt toàn tang thương. Đây là một xã hội đượm màu trọng dụng nhân tài mà chỉ những người với tài năng tỏa sáng có thể lên tiếng.
Trong cuộc chiến đơn độc này, không được quyền rút lui.
Họ, bắt buộc phải mang về thắng lợi. Mọi sai lầm đều dẫn tới cái chết.
—Và đây chính là câu chuyện của cô/cậu bé đã bị vướng vào định mệnh trớ trêu như vậy.
—Là câu chuyện thuộc về Hagakure Sakura.
◆◆◆
2 giờ sáng. Giữa cái tối tăm của quang cảnh lúc giữa đêm, bóng dáng một cô bé đang rảo bước trên lối đi của một khu dân cư xuất hiện. Mặc trên người độc một bộ đồ ngủ, cô bé vừa bước từng bước một vừa chống tay trên tường. Từng hơi thở dốc nặng nề như thay lòng nói tình trạng hiện giờ của cô bé hoàn toàn không được ổn tí nào.
『Thời gian còn lại cho tới khi ma vật xuất hiện là 5 phút. Xin hãy cố gắng sơ tán về phía Tây Bắc』
Một giọng nói vô hồn phát ra từ chiếc điện thoại của cô bé.
「Nhanh lên nào, mình cần phải rời ngay thôi…」(???)
Cô gái nhỏ lẩm bẩm từng lời đầy đau đớn. Cắn chặt môi như thể đang tự trách bản thân, rồi lại tiếp tục dồn hết sức bình sinh để đi tiếp với đôi chân hẵng còn đang run rẩy.
—có biết là đã bao nhiêu hồi cảnh báo vang lên rồi không hả? Còn không mau đi tiếp là sẽ chẳng còn đường nào cho mày đâu.
Khụ hộc hộc~ Tiếng ho vang lên. Có lẽ vì bị cảm, nhiệt độ cơ thể của cô bé trở nên cao bất thường và cơn chóng mặt đang dần ập tới. Nhưng vẫn có một lí do rất chính đáng cho việc tại sao một cô gái nhỏ với thể trạng bất ổn của mình lại chọn bước ra đường vào giờ này.
Hiển nhiên rồi- ma vật đang chuẩn bị ập tới đây.
『–Dự báo về sự xuất hiện của ma vật hạng E đã được xác nhận. Còn 3 phút. Mọi người ai vẫn còn đang ở quanh khu vực nguy hiểm xin hãy nhanh chóng sơ tán đến điểm chỉ định』
Cho dù đầu óc có mơ hồ đến đâu thì cô bé vẫn có thể đoán chắc là cái thông báo này đã văng vẳng suốt từ nửa đêm nửa hôm đến giờ rồi. Cơ mà cũng vẫn không thể dám cá liệu điều đó có đúng hay không nữa, đầu óc cô gái nhỏ vẫn còn đang quay cuồng do vừa tỉnh dậy từ giấc ngủ sâu - hậu quả của cái thân thể đang nóng rực lên như lửa đốt.
–Ma vật hạng E. Nếu những gì hiển thị trên điện thoại của cô là đúng thì chính phủ đã dự đoán điểm xuất hiện của nó là trong vòng 200m từ nhà của cô gái nhỏ.
Nếu chỉ có vậy thì thường cô bé đã có thể được ba mẹ đưa đi lánh nạn rồi. Nhưng hiện thì đám tang của một người họ hàng đã khiến cho cả 2 người phải rời đi cho tới tận tối mai. Và dĩ nhiên là cô bé sẽ phải tự mình cứu mình bất chấp việc cả cơ thể cô đang hoàn toàn không ổn.
Trong cái thời đại này thì việc bị ma vật giết cũng không có gì là lạ nữa cả. Mà có khi số người bị chết do vướng phải ma vật và số người bị chết trong tai nạn giao thông cũng xêm xêm nhau mới chính xác.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nó là việc không lấy làm lạ, nhưng hiển nhiên là nhân loại sẽ chẳng ai muốn bị dây vào nó.
…tuy là, ngay từ vài thập kỉ trước thôi, ngoại của cô bé đã khẳng định là không hề tồn tại bất cứ thứ gì gọi là ma vật.
『Ma Vật』
Nó, đột nhiên xuất hiện như thể là một trò đùa, dù là không được vui, đã trở thành hiện thực.
–mọi chuyện bắt đầu từ 3 thập kỉ trước, khoảng 2 giờ chiều ngày 7/7.
Ai cũng kêu gào í ới nhau khi nhìn lên bầu trời cao kia.
Một vùng trời bị băng hoại.
Chính xác là một khe nứt, mà cũng chẳng còn từ nào khác để tả nó. Một mảng vỡ lớn xuất hiện trên trời, nó lớn đến mức không thể nào nhìn thấy được điểm dừng nếu chỉ ngước nhìn đơn thuần. Một vết nứt kéo dài bao trùm lên toàn bộ quần đảo Nhật Bản.
Trong khi bầu không khí hoang mang bao trùm lên tất thảy mọi người thì vết nứt cũng nhanh chóng tan biến theo bầu trời xanh biếc và biến mất. Trên bản tin ngày hôm đó đài đã khẳng định đây chỉ là một hiện tượng cực quang trái mùa thôi.
–đúng thật là không một ai, không một người nào có thể nghĩ đến việc, đây chính là điểm khởi đầu của mọi chuyện.
Vào ngày hôm sau đó, giữa những con phố tấp nập người qua kẻ lại vào giờ cao điểm - không một lời báo trước, “thứ đó” đã xuất hiện.
Một con thú trông như là gấu với kích thước lớn nhưng hoang dại hơn, đã giết 10 nạn nhân trước khi bị bắn chết bởi cảnh sát bạo động vài tiếng sau đó…..nếu đây chỉ dừng lại như thế thì thứ đọng lại trong đầu người ta chỉ đơn giản là một vụ thú hoang xổng chuồng điên cuồng tấn công người qua đường thôi.
–nhưng chẳng có gì dừng lại ở đó cả.
Từ ngày hôm đó, các sinh vật có dạng thú luôn xuất hiện, với đủ loại hình dáng và có thể xuất hiện ở bất cứ đâu trên quần đảo Nhật Bản, với tốc độ xuất hiện một ngày vài vụ như thế.
Những con thú bí ẩn tuy rồi cũng sẽ nhanh chóng bị hạ gục nhưng cứ sau một khoảng thời gian chúng lại tan đi trong không khí như một làn sương, tất nhiên ma vật được gọi là những kẻ xâm lược chưa xác định. Những vụ việc liên tiếp diễn ra dấy lên sự lo sợ trong lòng mọi người, nhưng đa số thì vẫn chưa ai có thể lên tiếng khẳng định được là thế giới này đã thay đổi rồi cả.
Sau sự cố đầu tiên một ngày, một nhà ngoại cảm đã đứng lên nói về việc chính quyền hiện tại vẫn chưa đưa ra được giải pháp nào 『Chuyện này diễn ra là do dị tượng xuất hiện vào ngày hôm qua. Những sinh vật đáng kinh tởm đó đã đến thế giới này thông qua vết nứt』 câu nói này nhanh chóng lan truyền trên diễn đàn SNS.
Hồi đầu ai cũng cười cợt chế giễu những lời này, nhưng dần dà những lời châm biếm đó cũng nhỏ dần… ai đâu còn thừa sức mà quan tâm đến mấy chuyện như vậy.
Trong thời gian đầu các phương tiện truyền thông nước ngoài cũng chỉ đơn thuần diễn tả chuyện này như một bộ phim quái thú thôi, nhưng rồi quan điểm của kí giả thay đổi và các bài báo cũng trở thành thứ tiêu cực hơn rất nhiều.
「Một địa ngục giữa thời bình」
「Cái kết cho Đạo Vô Thần」
「Quốc gia phải gánh chịu Thiên phạt」
「Lũ ma vật không phải là ác quỷ」[note48549]
「–nếu mọi người có bất kì liên hệ gì với cái quốc gia bị lũ quái vật xâm chiếm đó thì đất nước mọi người sống cũng sẽ không yên đâu !」
…..kể cả khi hệ thống tôn giáo cũng đang dần phai nhạt và chẳng còn gì hơn cái bóng của thế hệ cũ thì nó vẫn còn đang bám rễ rất sâu trên toàn cầu. Nên hiển nhiên là thay vì cố chấp họ vẫn hay liên hệ nỗi sợ vô hình của mình vào những tồn tại họ biết từ trước.
Mà cái bất hạnh lớn nhất mà Nhật Bản đã gánh chịu, chính là chẳng đâu khác ngoài đất nước này vướng vào sự cố như thế. Suy cho cùng thì cũng chỉ có mỗi Nhật Bản xuất hiện ma vật mà không có bất kì lí do nào có thể giải thích được.
Nhiều đất nước cảm thấy việc giúp Nhật Bản lúc này như tự kề dao lên cổ vậy, không khéo thì lũ sinh vật kì dị đó lại ùa sang nước mình mất.
Vì lẽ đó mà nhiều quốc gia như Mỹ, Nga, EU cũng như các nước Asian khác đã nhanh chóng phản ứng lại bằng cách đóng cửa đại sứ quán trong suốt 3 tháng kể từ sự cố đầu tiên. Thậm chí có vài nước còn thẳng tay áp đặt lệnh cấm nhập cư với người Nhật Bản.
Trong suốt 3 tháng, tuy chỉ là một khoảng thời gian ngắn, nhưng nó là lúc mà Nhật Bản đã hoàn toàn rơi vào cảnh quay đầu không thấy bờ.
…..tuy có vẻ vô nhân đạo vậy nhưng với tất thảy mọi quốc gia khác thì ma vật đã khắc sâu vào tiềm thức họ sự sợ hãi. Những áp lực nặng nề đặt trên vai khiến họ buộc phải cắt đứt quan hệ với Nhật Bản, nhưng vẫn còn những đảo quốc nhỏ không dính líu gì đến đối ngoại vẫn chọn cách tránh né và tuyên bố thẳng rằng họ chỉ đang cố tự cứu chính mình.
Bị ép vào thế bế quan tỏa cảng, Nhật Bản dần rơi vào tình trạng bị hủy hoại dần. Người dân kiệt quệ vì lúc nào cũng phải đề cao cảnh giác, luôn lo sợ không biết bọn quái thai ấy sẽ tới vào đêm hay ngày.
Mặt khác, giới thượng lưu giàu có cũng như những người ngoại quốc ở Nhật đã sớm cuốn gói chuồn đi mất từ lâu, để lại đây những người dân bình thường không cách nào có thể rời khỏi được.
…..thấm thoắt cũng đã trôi qua ba thập kỉ kể từ đó. Và các kì tích liên tục xuất hiện. Dù tình hình cũng cơ bản là đã dịu đi nhiều nhưng những mối nguy hại đến tính mạng thì vẫn còn nguyên đó.
–tất cả chỉ bởi bọn ma vật vẫn luôn chực chờ ở đây.
「Ah」
Đột nhiên bị vấp và cô gái nhỏ ngã sõng soài ra đường. Tầm nhìn của cô bé đã hoàn toàn trở nên mơ hồ vì chấn động của cú ngã.
Vốn cô bé cũng đã chẳng ở trong trạng thái khỏe mạnh vì bị sốt cao. Ấy vậy còn phải nghiến răng nghiến lợi mà trốn chạy trong sự sợ hãi tột cùng, việc không thể di chuyển bình thường là việc hoàn toàn hiển nhiên. Nhưng dù cho lí do có là gì thì cũng không thể dừng lại ở đây được.
Dùng toàn lực có thể dốc ra, cô bé gượng mình đứng dậy.
–nhưng thực tại phũ phàng như thể đang muốn đem mọi nỗ lực của cô gái nhỏ ra chế giễu, tiếng điện thoại lại vang lên lần nữa.
『Cảnh báo. Cảnh báo. Ngay lập tức rời khỏi khu vực nguy hiểm. Lặp lại. Ngay lập tức rời khỏi khu vực nguy hiểm. Điểm xuất hiện dự kiến cách vị trí đứng của ngài 20m. Lặp lại. Ngay lập tức–』
「Ơ, đùa à….đây là điểm an toàn rồi mà!!」
Hoảng loạn rút điện thoại ra, cô gái nhỏ nhận cú sốc lớn. Cô nhận ra mình vẫn còn đang ở khu vực nguy hiểm được đánh màu đỏ với cảnh báo nguy hiểm.
「Nh-Nhưng tại sao cơ chứ? Sao bản đồ lại hiển thị khác với ban đầu cơ? Mình chưa bao giờ nghe ai nói về vụ này hết….!」
–Chạy, chạy thôi, phải nhanh chóng rời khỏi đây!
Khi cô bé cố gắng mặc kệ hết những cơn đau chạy dọc theo cơ thể mà dốc sức chạy, một cơn ớn lạnh xuất hiện, cảm giác này khác hẳn so với căn bệnh đang hành hạ cô bé suốt từ nãy đến giờ.
「A, ah, không phải chứ…」
Vừa phát ra những thanh âm kì quặc, cô gái nhỏ nhanh chóng nhìn thấy bóng kì dị của thứ gì đó xuất hiện trong con hẻm ven đường. Dĩ nhiên, cô bé biết rất rõ đó là gì.
— tận trong tâm can cô bé chỉ muốn co giò chạy đi thôi, nhưng đôi chân đã không còn nghe theo mệnh lệnh của lí trí, chúng cứng đờ như thể đang bị đóng băng vậy. Cô bé run rẩy nhìn sang bên đường.
“Nó” có hình dáng như thể một người đàn ông to lớn, nhưng vẫn còn đó cái yếu tố then chốt để xem nó có phải con người hay không.
「Gururururu. Gaaaaaaa!!!」
Trên lưng nó tỏa sáng biểu tượng hình trăng rằm- đây là một con ma vật với mang khuôn mặt hình sói đang tỏa ra luồng sát khí mãnh liệt.
Cô bé muốn gào lên thật to nhưng từ tận trong cuống họng của cô vẫn chẳng thể nào thốt nên lời nào.
Cảm giác hoảng sợ đã hoàn toàn lấn át lí trí của cô bé. Bây giờ tất cả những gì còn lại là bản năng muốn cao chạy xa bay khỏi đây, nhưng chạy trời không khỏi nắng, con ma vật đã nhìn thấy cô gái nhỏ trước.
—Ah, không đúng, chỉ là tưởng tượng thôi, không thể nào...
Tuy cũng đã tiếp xúc với hình ảnh những con ma vật đáng sợ trên TV hay sách báo, thì ở đó cô bé chỉ có thể thấy những ảnh minh họa phi thực tế thôi. Đến cả thợ săn lần đầu gặp gấu hoang còn hoảng thì huống hồ chi một cô nhóc đang trong cảnh phải trực tiếp mặt đối mặt với ma vật? Quá hiển nhiên rồi còn gì.
「Uu, uuuu」
Nước mắt không ngừng tuôn ra một cách mất kiểm soát từ đôi mắt của cô gái nhỏ, người không tài nào có thể chịu đựng thêm được nữa và bắt đầu khóc nức nở. Đây chính là nỗi sợ hãi tuyệt đối về cái chết sắp tới, không tài nào cô có thể ngó lơ sự kinh khủng của con quái vật trước mặt mình được.
Hình ảnh cô gái nhỏ đập vào mắt khiến con ma vật nhe khuôn miệng rộng của mình thành một nụ cười toe toét. Trông như thể nó đã tìm thấy một món đồ chơi mới có vẻ thú vị. Và chỉ như thế là đã quá đủ để có thể đoán ra những gì mà cô bé sẽ phải chịu đựng trong tương lai không xa sau đó nếu bị rơi vào tay con quái vật trước mắt mình.
—xong đời rồi, thế là hết, mình sắp bị con ma sói trước mặt giằng xé rồi.
Khi cô gái nhỏ quyết định buông xuôi thì cảm giác được có gì đó chạm vào vai mình.
「Em, nhắm chặt mắt vào đi」
Một giọng nói đột ngột vang lên và cô bé ngay lập tức làm theo những gì được bảo, bản năng thôi thúc cô vì lí do gì không biết nhưng cô chắc chắn phải tuân theo nó.
Tiếng gió rít mạnh vang lên, kéo theo sau nó là tiếng một vật nặng đáp đất và rồi kết thúc bằng một âm thanh như có thứ gì đó ẩm ướt va chạm vào vật khác. Mọi thanh âm đều truyền tới tai của cô bé, tuy có hơi rùng mình trước chúng nhưng cô bé vẫn chọn mặc kệ nó mà không mở mắt ra.
Cô bé lẳng lặng khuỵu gối xuống. Trong lúc vẫn còn đang run rẩy lấy hai tay che mặt lại, cô gái nhỏ vẫn nghe rất rõ ràng tiếng nước văng tung tóe như thể có gì đó đang dẫm lên vũng nước lớn và từ từ tiếp cận mình. Tiếng bước chân vẫn cứ thế mà dần dà ngày một lớn hơn. [note48550]
Cô khẽ rùng mình. Tự đặt ra câu hỏi trong đầu liệu rốt cuộc cái gì đang bước đến chỗ mình? Hiển nhiên là nếu cô bé chỉ đơn giản là mở mắt ra và ngước nhìn là sẽ có đáp án ngay thôi, nhưng nỗi sợ đã hoàn toàn ngự trị bên trong cô gái nhỏ khiến cô bé không dám đối diện với nó.
—lỡ có một con ma vật khác đang ở trước mặt mình thì phải làm sao đây?
Nếu những gì cô bé lo sợ là sự thật thì cô hoàn toàn không đủ can đảm để giữ mình tỉnh táo được, có lẽ nếu là vậy thì cứ chết trong lúc còn nhắm chặt hai mắt khéo lại còn tốt hơn vạn lần.
Trong lúc cả cơ thể vẫn còn đang run rẩy vì sợ hãi, có thứ gì đó chạm vào vai cô bé.
「Hiiiii!?」
Vì tác động đột ngột này mà cô bé giật nảy người lên—ghê quá, ghê quá , thật là ghê quá đi, nếu đây là ác mộng thì cô bé giờ đây chỉ mong được thoát khỏi nó càng sớm càng tốt. Tuy ao ước là vậy, nhưng giờ đây cô bé đã buông xuôi rồi. Nhưng thực tế đã nhanh chóng chứng minh những tưởng tượng của cô gái nhỏ là sai bét nhè hết.
「…um, em có ổn không? Có bị thương ở đâu không á?」
—một giọng nói cực kì rõ ràng vang lên, nhưng lại gieo vào lòng cô bé một cảm giác hoài niệm và an yên.
Nhịp thở gấp gáp vì bị kích động của cô bé đã nhanh chóng dịu đi theo từng cái vỗ về lưng nhẹ nhàng. Chủ nhân của giọng nói bí ẩn cứ vậy ôm chặt cô gái nhỏ vào lòng cho tới khi cô bé bình tĩnh lại.
—mà đây là ai nhỉ?
Khi cô bé đã bình tâm trở lại, mở mắt ra và ngước nhìn lên. Đập vào mắt cô gái nhỏ là một chị gái, với vẻ ngoài có lẽ chỉ hơn cô bé vài tuổi, lộ rõ sự lo âu. [note48558]
Chị gái ấy có vẻ ngoài mảnh mai cùng ánh nhìn sắc lạnh. Tuy có mang đến cảm giác hơi trẻ con nhưng cũng lại đồng thời cũng toát ra vẻ đẹp như tranh vẽ vậy.
Vẻ ngoài của chị gái xa lạ này rất nhanh đã giúp cô bé nhận ra đây là ai—mà, chính xác hơn là 『Tồn tại』này được gọi là gì.
「Chị là Ma pháp thiếu nữ ạ?」
Cô bé nhận được cái gật đầu thay câu trả lời.
–Sau sự cố ma vật xuất hiện, đi kèm với nó là các kì tích khác,『Ma pháp thiếu nữ』
Nhằm đối phó với ma vật các ma pháp thiếu nữ với độ tuổi ngang bằng với ân nhân của cô gái nhỏ đã lập ra một khế ước ma thuật. Và trước mặt cô bé là một trong số họ.
–Aa, mình được giải thoát rồi.
Khoảnh khắc nhận ra sự thật đáng mừng này, toàn bộ sức lực trong người cô gái nhỏ cũng nhanh chóng tan biến đi khiến toàn thân cô bé nặng như chì vậy.
Vừa nâng đỡ cô bé một cách nhẹ nhàng vừa kiểm tra tình trạng sức khỏe của em ấy, cô gái nhẹ nhõm nói「Có vẻ là em không bị thương gì đâu」
「Nhưng nếu lần tới có nghe tiếng báo động mà thấy trong người không khỏe thì nhớ gọi đội cứu trợ khẩn cấp nha. Không phải lúc nào cũng phải tự mình gánh hết mọi thứ đâu」
「Ah….」
Khi nghe được những lời ấy, cô bé mới sực nhớ tới có cái gọi là dịch vụ cứu trợ khẩn cấp. Cũng do đầu óc trên mây vì bị sốt mà cô bé đã chẳng thể nào nghĩ tới việc nhờ người khác giúp.
「Em đang bị sốt nặng quá, chị sẽ gửi em tới bệnh viện ở đây. Hi vọng là em sẽ nghỉ ngơi đầy đủ và chóng khỏe ha」
Vừa nói cô vừa dùng bàn tay phải kiểm tra trán của cô bé. Cảm giác mát lạnh truyền tới khiến cô bé cảm thấy dễ chịu và nhanh chóng rơi vào cảm giác buồn ngủ. Nhưng trước đó, một câu hỏi khác nảy lên trong đầu cô bé.
「Tên chị là gì vậy ạ, Onee-san?」
—cô bé chắc chắn sẽ khắc sâu vào tâm trí mình những chuyện của ngày hôm nay. Và đó là lí do cô gái nhỏ muốn biết tên người ân nhân đã giải thoát mình khỏi vũng sâu tuyệt vọng này.
“Onee-san” mỉm cười đáp lại và nhẹ nhàng nói nhỏ với cô bé.
「—chị tên là Hagakure Sakura. Em có không nhớ cũng không sao đâu, đằng nào đây cũng chỉ là một cái tên hết sức bình thường thôi」
「Hagakure, Sakura」
–Đó là tất cả những gì còn đọng lại trong kí ức của cô bé.
Trước khi nhận ra thì cô gái nhỏ đã được đưa tới giường bệnh từ bao giờ rồi, và hiện đang được truyền dịch. Mẹ của cô bé nhanh chóng chạy tới ôm chầm lấy cô bé với khuôn mặt vẫn còn đang ướt đẫm nước mắt. Có vẻ là chị gái ấy–Hagakure Sakura đã đưa cô bé nhập viện.
Theo lời bác sĩ, cô bé đã bất tỉnh trong suốt một tuần liền vì bệnh cảm đã nhanh chóng trở nặng thành viêm phổi vì đã ở ngoài trời quá lâu. Và nữ bác sĩ cũng nói thêm là chỉ cần cô bé nhập viện chậm thêm một tí xíu nữa thôi thì cũng đã là quá đủ để khiến bệnh tình trở nên đặc biệt nghiêm trọng.
Nói rõ hơn, thì có một thiếu nữ đã cõng cô bé tới và trao lại cơ thể của cô bé cho nữ bác sĩ, chỉ vậy và rồi cô đột nhiên đi mất.
Cô bé híp mắt cười tươi khi vị bác sĩ lo lắng khi thiếu nữ ấy đã không để lại tên trước khi đi. Nhưng cô bé cũng đã mơ hồ nghĩ tới việc đây có vẻ cũng đúng với tính cách của chị ấy.
Vừa tỏ ra mình ổn rồi để làm dịu người mẹ yêu dấu của mình, cô gái nhỏ vừa nghĩ tới đêm hôm đó. Nó thật sự đáng sợ nhưng trên hết thì cô bé cũng muốn được chia sẻ trải nghiệm này tới người khác nữa.
「Mẹ ơi mẹ—con đã được một ma pháp thiếu nữ cứu á!」
◆◆◆
–đã vài tháng trôi qua kể từ sự cố đêm hôm đó.
Khi tình trạng bệnh tình cô bé đã khá hơn và đủ để cho cô bé xuất viện. Giờ đây cô gái nhỏ đã có thể rảo bước trên mặt nền của sân ga trong khi chuyện trò cùng với những người bạn của mình, mãi trò chuyện nên cô bé đã bất cẩn vấp phải mặt đá nhô lên và tông sầm vào người một nam sinh cấp ba trước mặt mình. Cậu thiếu niên nhanh chóng giúp cô bé đứng dậy.
「Ah, em xin lỗi ạ!」
「À, không sao đâu, đây cũng là lỗi của anh nữa」
Vì vốn là do mình không nhìn đường đi đàng hoàng nên cô bé đã đinh ninh trong đầu là chắc đối phương sẽ phát tiết lên mắng mình mất nên mới nhanh chóng xin lỗi trước, nhưng cậu thiếu niên chỉ từ tốn đáp lại như thể đây chả có gì đáng nói cả rồi rảo bước rời đi.
Cô bé khẽ vuốt nhẹ ngực mình khi nhìn bóng lưng cậu thiếu niên rời đi, tạo cơ hội cho những người bạn của mình nhẹ níu tay áo cô bé lại và cười trêu.
「Oh, gì đây ta? Ra đây gọi là tiếng sét ái tình à? Mà trông ông anh đó cũng hơi bị ngầu á. Cũng có vẻ rất tử tế nữa」
「K-không có mà! Cậu đang nói về chuyện gì đấy?」
Cô gái nhỏ lẩm bẩm trong miệng trong khi đưa tay lên cằm như đang tập trung suy nghĩ.
「— chỉ là anh ấy nhìn quen lắm」
Những người bạn của cô bé đáp lại câu trả lời chán ngắt ấy với tiếng「Fuun?」và rồi kéo tay cô bé rời đi vì lí do nếu không nhanh chân thì cả lũ trễ học mất.
Do đó mà cô bé đã không có cảm giác deja vu quá lâu mà nhanh chóng hòa mình lại với cuộc sống đời thường yên bình của mình.
Quay đầu nhìn lại bóng dáng dần khuất xa của cô bé vừa gặp, chính chủ chắc sẽ chẳng bao giờ biết được rằng cậu thiếu niên ấy đã tự thì thầm với mình rằng「Trên hết thì em ổn như vậy là tốt rồi」