Một tiếng "keng" nhỏ vang lên như được phát ra từ lò nướng, nhưng ngại ngùng thay thực ra chỉ là tiếng hai ly nước cam chạm nhau mà thôi

「Vậy thì lần nữa nào... -Chúc mừng sinh nhật chị, Chidori!」

「Chúc mừng sinh nhật lần thứ 17 của em nữa, Tsugumi. Hehe, chị thấy hơi ngượng rồi đấy」

「Có sao đâu mà. Mỗi năm mới có một dịp như này thôi」

「Đúng vậy. -Giờ thì ta cùng ăn nhé」

Nói xong, Tsugumi và Chidori cười với nhau.

Dù rất nhiều chuyện đã xảy ra nhưng mà có thể cười đùa với Chidori như thế này cũng đủ làm cậu thấy mãn nguyện rồi.

「Cũng lâu rồi chị mới được ăn cua. Nhưng không phải nó đắt lắm sao?」

「Em mua lúc nó được giảm giá nên cũng rẻ thôi. Đừng có lo, không vượt quá ngân sách của chúng ta đâu」

Sau khi trở về từ buổi 『hẹn hò』với Bell, Tsugumi đã nấu những món cầu kỳ hơn mọi ngày cho Chidori, người vừa trở về sau hoạt động câu lạc bộ. Cô ngạc nhiên với mấy món lưu niệm mà cậu đưa cho nhưng vì cậu nói rằng mua được ở tiệm bách hoá gần nhà ga nên chẳng có vấn đề gì. May mà cậu nghĩ ra lý do đó kịp lúc.

「Thảm họa 10 năm trước cứ như đã trôi qua từ rất lâu rồi nhỉ?」

Chidori bỗng dưng lẩm bẩm như thế.

-10 Năm trước, một thảm họa chưa từng có đã xảy ra được gây ra bởi một con Ma Thú mà nghe nói là còn trên cả hạng A đã tàn phá cả thành phố.Ngày hôm đó, khi mà một thành phố với 3 triệu người ngay lập tức chỉ còn lại đống hoang tàn, Tsugumi và Chidori đã mất đi tất cả mọi thứ chỉ còn lại hai người họ với nhau.

Họ đều bị mất đi trí nhớ của mình, không thể nhớ nổi họ từng sống ở đâu, bố mẹ hay là người thân của họ, thứ duy nhất mà họ có thể nhớ chính là họ của mình.

-Nhưng cậu vẫn nhớ như in cái ngày mà bọn họ cùng nhau băng qua biển lửa cứ như thể nó mới xảy ra hôm qua vậy. Đó chính là kí ức đầu tiên của Tsugumi.

「10 Năm trôi qua nhanh thật. Khi còn nhỏ, ngày nào chị cũng lo rằng chuyện gì sẽ xảy ra với mình, nhưng thật tốt là bây giờ mình vẫn ổn. Chị vẫn sợ hãi khi nghĩ rằng chuyện gì sẽ xảy ra nếu ông Yozuru không nhận nuôi chúng ta.」

「Đúng vậy. Em lúc nào cũng rất biết ơn ông Yozuru vì đã chăm sóc chúng ta.」

Yozuru là một người đàn ông lớn tuổi giàu có một cách kỳ lạ, ông chính là người mà 10 năm trước đã nhận Tsugumi và Chidori làm con nuôi.

Ông ấy đã mất hết người thân của mình từ 30 năm trước và vẫn còn sống ẩn dật trên núi.Nhưng 10 năm trước, ông đã gặp họ trong hầm trú ẩn và chợt nảy ra ý định nhận nuôi họ. Ông đã cho họ một căn nhà để ở ,thậm chí còn chi trả phí sinh hoạt và học phí của họ nữa.

Lúc đầu, Tsugumi hơi nghi ngờ sự rộng lượng của ông, nhưng giờ cậu không còn thấy thế nữa và rất biết ơn thiện chí của ông.

「Chị muốn ngày nào đó chị có thể trả ơn ông , nhưng chị tự hỏi là liệu ông có để chị làm thế không... Ông ấy trông không gặp vấn đề gì với tiền bạc cả và ông ấy không thích ở gần người khác cho lắm nên ông ấy có lẽ sẽ không để cho chị chăm sóc đâu, đúng chứ? Đôi khi chị mới thấy ông thì vài phút sau ông ấy liền rời đi, và chị chắc rằng ông ấy không ghét chị nhưng ông ấy có vẻ hơi khó tính nên chị cũng chẳng biết làm gì với ông nữa...」

Chidori trầm ngâm thở dài.

Yozuru tới căn nhà này thăm họ một lần mỗi năm nhưng họ thì không làm ngược lại được. Ngay từ đầu, Tsugumi còn chả biết ông Yozuru sống ở đâu.

Khoảng cách giữa họ khá lớn để được coi là một『gia đình』 .Cả về mặt vật lí lẫn tinh thần. Ông ấy đúng là một con người bí ẩn.

「Nghĩ kĩ thì chị có nhớ được mấy kí ức trước đấy của mình không?」

「...Sao em lại hỏi vậy?」

Tsugumi chỉ lơ đãng hỏi thế thôi, nhưng vì lí do nào đó, Chidori hỏi lại với giọng nghiêm nghị. Phản ứng bất ngờ này khiến Tsugumi cảm thấy hơi bối rối.

「Không có gì,chỉ là em có cảm giác thế thôi. Cũng đã 10 năm rồi và sẽ chẳng có gì ngạc nhiên nếu chúng ta bỗng dưng nhớ lại được điều gì đó, đúng chứ?」

「Chị e là mình không nhớ ra gì cả. Còn em có nhớ gì không, Tsugumi?」

Chidori hỏi lại với vẻ mặt nghiêm túc. Điều này làm Tsugumi thấy phiền nhưng cậu cũng đáp lại.

「Em chẳng nghĩ ra được gì liên quan cả. Xin lỗi nhé... Em gợi cho chị điều gì không vui à?」

Có lẽ Chidori có cái nhìn về quá khứ khác với Tsugumi. Trong khi Tsugumi chẳng quan tâm gì về bố mẹ mình hay kí ức của cậu về quá khứ của cậu, Chidori rất tốt bụng và có lẽ cảm thấy tội lỗi vì không thể nhớ được họ.

Gia đình là thứ rất quan trọng. Cũng như Chidori với Tsugumi vậy, chị ấy có lẽ rất quan tâm tới bố mẹ, người mà họ không thể nhớ được.

「Không đâu, chỉ là chị hơi đa cảm chút thôi. -Phải rồi, quay lại chủ đề chính và trao đổi quà cho nhau thôi nào, đúng chứ? Chị chắc là em cũng có quà cho chị mà nhỉ ?」

「Ờ, ừm. Tất nhiên rồi」

Chidori cắt ngang với một giọng nói đầy phấn khởi. Điều đó làm cậu tự hỏi rằng có lẽ chị ấy không muốn nói về chuyện gì đó quá u ám.

Tsugumi nghĩ lại về chủ đề mà họ vừa thảo luận. Nói về chuyện đó vào ngày này có lẽ không hợp cho lắm.

「Quà của em đây. Một cuốn sổ và một cái đồng hồ báo thức. Chị biết là em hay dậy muộn với hay quên như thế nào mà, đúng không? Dùng những thứ này để lo cho bản thân mình đi, được chứ?」

「Haha, em sẽ cố... Nhưng mà cảm ơn chị. Em sẽ dùng chúng một cách cẩn thận」

Đồng hồ báo thức của cậu mới bị hư hôm qua nên vừa hay cậu đang cần một cái mới. Còn cuốn sổ thì chắc chắn sẽ giúp cậu quản lý lịch trình làm ma pháp thiếu nữ của mình.

Nghĩ thế xong, cậu giơ cái vé mà Yukitaka đã đưa cho cậu trước mặt Chidori.

「Cái gì vậy?」

「Một món quà từ Yukitaka. Đó là vé đôi chỉ dành cho nữ đến suối nước nóng nên là chị có thể mời bạn mình đi cùng. -Còn đây là quà em dành cho chị. Thử mở nó ra đi.」

Nói xong, Tsugumi lấy ra một cái hộp được bọc rất đẹp đẽ.

Đây là tuyệt tác mà hôm qua cậu cố gắng lắm mới làm được trong khi Bell lại chế nhạo rằng 「Tởm vãi」. Cậu biết là cái bọc sẽ bị xé ra thôi nhưng nếu chị ấy thích thì thế cũng chẳng sao.

「Chuyến đi đến suối nước nóng! Chị không biết có ổn khi nhận thứ đắt tiền như vậy không... Còn món quà của em, nó thật sự trông đáng yêu lắm」

Với đôi bàn tay khéo léo của mình, Chidori gỡ lớp giấy bọc ra mà chẳng cần phải xé nó . Đôi mắt của cô mở to ra khi nhìn thấy thứ bên trong.

「Tuyển tập những câu chuyện cổ tích của Andersen... Còn được ghi bằng tiếng Đan Mạch nữa, thật vậy sao? Chị không thể tin nổi mình lại nhận được một cuốn sách gần giống với bản gốc đến vậy !」

Chidori nhìn vào cuốn sách với đôi mắt lấp lánh.

-Trong sự hỗn loạn và những thảm hoạ 30 năm trước, hầu hết các thư viện và những cơ sở khác đều đã bị cháy thành tro. Có thể vẫn còn vài cuốn sách ở kho dự trữ quốc gia, nhưng chúng không phải là thứ mà những cư dân bình thường có thể xem một cách dễ dàng .

Thêm vào đó, ấn tượng của người Nhật với nước ngoài đang rất xấu do đã cô lập đất nước họ. Những quyển sách được viết bằng tiếng nước ngoài, chưa kể đến những quyển bị cháy ở Nhật, rất hiếm và khó mua. Đó là vì sao thu thập những cuốn sách nước ngoài chẳng dễ chút nào.

Với đôi tay đang run rẩy, Chidori ôm chặt cuốn sách. Nếu chị ấy thích cuốn sách đến vậy, những cố gắng của cậu đã được đền đáp xứng đáng .

「Chị thích nó lắm đúng chứ?」

Bất giác, lời nói của cậu dừng lại.

-Trước mắt cậu, Chidori đang oà khóc

「Này, chị đừng có khóc thế chứ. Không phải nó là ấn bản đầu tiên hay gì và nó cũng không có quá đắt đâu mà, chị biết đấy」

Tsugumi lúng túng đưa khăn giấy cho Chidori. Cậu mấy năm nay chưa từng thấy Chidori khóc bao giờ nên không lúng túng mới là lạ.

「Không sao đâu. Chị chỉ hạnh phúc khi biết rằng Tsugumi nhớ chị thích gì... Cảm ơn em nhiều lắm」

Và Chidori mỉm cười một cách rạng rỡ trong khi đang ướt đẫm nước mắt.

-Khuôn mặt đấy giống với ai đó, cậu có cảm giác rằng đã từng thấy ai đó cười như vậy trước đây. Nhưng mà giờ cậu không quan tâm điều đó lắm.

「Em mừng là chị thấy vui. Em sẽ rửa bát cho nên chị cứ làm dịu mắt mình đi. Nếu nó sưng lên thì không tốt cho chị lắm đâu, đúng chứ?」

「Ừ. Chị xin lỗi, chị khóc cứ như con nít vậy. Chị về phòng mình được không? Chị vẫn không thể ngừng khóc được...」

「Chị xin lỗi. Thật đáng xấu hổ nhỉ?」. Chidori vừa dụi mắt vừa nói. Cậu không bận tâm lắm nhưng Tsugumi nhận ra rằng kể cả khi hai người là chị em thì Chidori vẫn không muốn bị nhìn thấy khóc trước mặt mình như vậy. Nghĩ vậy, cậu để chị ấy làm theo ý mình.

- Thật mừng khi thấy chị ấy hạnh phúc đến vậy.

Nghĩ thế, Tsugumi mỉm cười.

◆◆◆

Chidori đóng cánh cửa sau lưng và lấy tay ôm mặt mình lại. Những giọt nước rơi xuống qua kẽ tay của cô.

-Mình rất hạnh phúc. Mình thực sự rất, rất hạnh phúc. Điều đó khiến Chidori không khỏi cảm thấy cảm thấy....cay đắng.

Chidori tự hỏi rằng liệu cô có nên sống hạnh phúc như vậy không . Sống cùng với em trai của mình, Tsugumi, được ôm ấp em ấy. Điều đó thật ngọt ngào - nhưng cũng thật tội lỗi...

Cô loạng choạng đứng dậy và mở hộc tủ mình ra. Trong đó có một tấm ảnh nhỏ được đóng trong khung gỗ. Cô lấy tấm ảnh ra và nhẹ nhàng chạm lên nó.

「Em xin lỗi」

Sau đó Chidori buồn bã nói.

「Em xin lỗi,-Sakura-oneechan......」

Những giọt nước mắt làm ướt đẫm tay cô.

-Trong tấm ảnh có hai người.

Một trong số đó là Tsugumi lúc còn nhỏ, khoảng 5 tuổi,và người còn lại là một cô gái sơ trung nhìn khá giống với Tsugumi, đang mỉm cười trong khi họ xích lại gần nhau. Đằng sau tấm ảnh có một dòng chữ.

『Với em trai yêu quý của tôi, Tsugumi. Sakura』

-Tsugumi không biết.

-Cậu chẳng biết gì cả.