「Tôi có cảm giác bụng mình thấy no một cách kỳ lạ…..Nó khá là đáng sợ….」

「Không sao đâu. Ngươi có thấy phần nào được cải thiện không?」

「Tôi cũng không chắc nữa….」

Sakura thở dài, không thể tin nổi một thứ to lớn như vậy giờ đây nằm trong bụng cô… nhưng mà cũng không thể phủ nhận rằng cô có cảm giacs như mình vừa hấp thu một loại năng lượng vậy. Thật sự là không có tác dụng phụ nào từ việc ăn ma thú chứ?

Tuy nhiên vì Bell đã nói「Không sao đâu」nên cô chẳng còn lựa chọn nào khác ngoài tin ông ấy.

「Vậy thì đến lúc phải về rồi, không cần phải ở lại đây làm gì nữa」

Nói xong, Bell hủy bỏ kết giới.

Những cái cây bị đổ bắt đầu thay đổi cứ như ảo ảnh và trở lại trạng thái ban đầu của chúng. Trước một cảnh tượng kì diệu như vậy, Sakura không khỏi thán phục.

Đây là thế giới kì diệut mà cô không hề hay biết cho tới hôm qua. Cô biết rằng nó không tuyệt đến thế nhưng cô vẫn muốn đắm chìm vào một thế giới trong mơ như vậy. Cô nghĩ thế.

◆◆◆

「—Dù sao thì, dịch chuyển thật sự rất tiện lợi. Nó có thể cho ta tới bất cứ nơi nào ta muốn!」

「Ta đoán là điều đó đúng với con người các ngươi. Những kĩ năng di chuyển như dịch chuyển chỉ có những người cấp cao được giao cho các vai trò đặc biệt mới sở hữu. Giờ ngươi cũng có kĩ năng này , ngươi nên biết ơn sự may mắn của mình đi」

Sau khi trở về nhà và giải phép biến hình, Tsugumi nói về sự ấn tượng của kĩ năng dịch chuyển của cậu cho Bell, người vừa đáp những lời trên.

Nó cũng ổn thôi vì Tsugumi không quan tâm lắm , nhưng Bell cũng như thế này với những người khác sao?

「Tôi có chút tò mò rằng nếu như tôi không có kĩ năng dịch chuyển thì tôi sẽ tới chỗ con ma thú bằng cách nào?」

Nó chỉ là một câu hỏi đơn giản vậy thôi.

Trừ khi bạn có kĩ năng đặc biệt như dịch chuyển, thì việc tới chỗ con ma thú chỉ trong 5 phút là bất khả thi.

「Lúc đó, ta sẽ đặt một cổng dịch chuyển trong phòng ngươi. Tuy nhiên thiết lập một toạ độ chính xác cho nó rất rắc rối và ngươi sẽ chịu một tác dụng phụ khá lớn nên không thể dùng nó thường xuyên được」

「Vậy tác dụng phụ đó như thế nào?」

「Hmm. Thì..., mỗi lần ngươi dịch chuyển sẽ mất đi 10 năm tuổi thọ của mình」

「……Tôi thật sự rất vui khi kĩ năng đặc biệt của mình là dịch chuyển , thật sự đấy….」

Cậu cảm thấy nó hơi quá đáng,

Bell nghĩ 10 năm tuổi thọ của một con người là cái gì chứ?

Tuy nhiên thật sự đúng là Tsugumi cực kì may mắn. Như Bell đã nói, cậu thật sự nên biết ơn vận may của mình.

Trong khi nghĩ vậy, tiếng chuông cửa nhà cậu vang lên.

「Yukitaka tới rồi sao? Chỉ mới 3 giờ chiều thôi mà」

Dù gì thì giờ đang là tiết buổi chiều mà.

Tsugumi có một lý do chính đáng để nghỉ học, nhưng Yukitaka không tới trường thì cậu ta có sao không? Chà, cậu không nghĩ thằng bạn mất nết của cậu ở lại lớp được đâu.

「Bell-sama, có vẻ như bạn của tôi tới rồi. Tôi sẽ tới gặp cậu ta một chút…..Ừmm, ngài đừng xuất hiện trước mặt cậu ta được không ?」

「Thằng đần này. Tại sao ta phải xuất hiện trước mặt người khác chứ? Đi nhanh lên」

Tsugumi cảm thấy sẽ rất rắc rối nếu Bell xuất hiện trước mặt người khác nhưng có vẻ như cậu không cần lo về điều đó nữa.

—Khi mà nghĩ về điều đó, cậu tự hỏi rằng tại sao một vị thần cấp cao như Bell lại không muốn dính dáng tới con người. Có lẽ rằng nếu cậu biết câu trả lời, cậu sẽ choáng váng lần nữa. Với những ý nghĩ đó, cậu tiến tới cửa trước.

Cậu kiểm tra người đứng trước cửa bằng thiết bị quan sát được gắn gần đó .

Người đang đứng ở đấy đúng như cậu nghĩ.

「Yo, Tsugumi-chan, ông trông có vẻ vẫn khoẻ nhỉ」

Yukitaka vừa nói vừa vẫy tay.

「…..À, chỉ một chút thôi. Sao ông tới sớm thế, có chuyện gì xảy ra ở trường nữa à?」

「Không, chỉ là tui làm biếng thôi. Không có Tsugumi-chan thì tui cũng chẳng biết làm gì sau giờ học và mấy đứa trong lớp thì lại rất ồn ào và phiền phức nữa」

Nói xong, Yukitaka lộ vẻ bất mãn trên khuôn mặt của cậu ta.

Tsugumi chắc chắn đã có chuyện gì đó xảy ra giữa cậu ta với mấy đứa trong lớp. Nếu thế thì đúng là rắc rối thật.

「Đúng rồi, đây là cuốn sách mà ông nhờ tui này—Nếu không phải là Tsugumi-chan thì tui sẽ không tha thứ cho việc phá vỡ lời hứa rồi còn sai vặt tui đâu. Tui không biết ông đang làm gì, nhưng đây là món nợ đắt lắm đấy, rất là đắt lắm đấy」

「Ah, cảm ơn ông. Ông thật sự giúp tui đấy….tui sẽ đền bù cho ông sau」

Tsugumi biết rằng Yukitaka kiểu gì cũng nhận ra cậu chỉ giả ốm nên cậu rất biết ơn rằng cậu ta không hỏi gì thêm.

Nhận chiếc túi chứa quyển sách từ Yukitaka, cậu kiểm tra và xác nhận rằng đó chính là quyển sách mà cậu đang tìm kiếm.

Cậu lướt qua quyển sách nhưng không thấy vết bẩn nào đáng chú ý cũng như không mất trang nào, nó vẫn còn rất tốt. Đây sẽ là một món quà tuyệt vời.

Nhưng gần cuối quyển sách cậu để ý thấy có thứ gì đó.

「Ể? Phong bì gì đây?」

Ở trang cuối của quyển sách, có một cái phong bì tuyệt đẹp với viền màu vàng. Cái quái gì đây?

Khi Tsugumi nhìn cái phong bì trong sự bối rối, Yukitaka vui vẻ nói như vừa bày ra một trò đùa vậy.

「À, đấy là món quà của tui cho Tsugumi-chan đấy, sao ông không mở nó ra đi?」

「Hmm, bên trong là gì vậy? Cái gì đây—một chuyến đi đến suối nước nóng? Hơn nữa, đây là kì nghỉ 3 ngày 2 đêm, thế có được không vậy? Nó trông có vẻ cực kì đắt đó」

「Cũng không hẳn là vậy. Nó được tặng cho tui nên tui thật sự chẳng bỏ đồng nào cả」

Tấm vé ghi rằng『Chuyến đi xe buýt tới Hakone, cuộc tham quan suối nước nóng đầy sang trọng!』

Ngày được ấn định nằm trong nửa cuối tháng 12, tức là 3 tháng sau. Đó là khoảng thời gian trường bước vào kì nghỉ đông.

「Heh, đây là vé đôi nên tui có thể đi chơi với Chidori đúng không? Ơ, đây là….」

「Chuyện gì vậy?」

Yukitaka ngạc nhiên. Tsugumi đưa vé cho cậu ta và chỉ vào dòng chữ nhỏ được ghi bên dưới. Thấy thế, Yukitaka đọc to nó lên.

「Etto, gì đây. Cái gì! 『Đây là vé đôi chỉ dành cho phụ nữ! Chúng tôi sẽ kiểm tra ID của bạn vào ngày diễn ra sự kiện nên đừng có quên nó nhé!』 ….À, chà, đây là món quà cho Chidori-chan! Cậu ấy có thể mời bạn mình mà!」

Yukitaka chỉ biết cười trừ một cách đau đớn.

「Không không, tui không trách ông đâu. Nhưng mà tui tò mò ông kiếm cái này đâu ra ….」

Ai là người đưa cái vé chỉ dành cho phụ nữ này cho Yukitaka? Tsugumi lo rằng Yukitaka đang bị người khác trêu chọc một cách gián tiếp.

「À, có người quen nói với tui rằng『Tôi không cần nó lắm nên cho cậu này』tui chỉ thấy phần chuyến đi tới Hakone thôi, tui xin lỗi」

Có lẽ là vì thấy đáng tiếc với Tsugumi nên cậu ta khẽ cúi đầu xuống xin lỗi một cách tử tế khác xa mọi ngày.

「Cậu muốn chúc mừng sinh nhật tớ thôi cũng đã đủ khiến tớ vui rồi. Cảm ơn cậu Yukitaka, tớ sẽ bảo Chidori cảm ơn cậu sau」

Tsugumi bật cười.

Mặc dù không tệ hại như Yukitaka, nhưng Tsugumi không có nhiều bạn. Trong số đó, Yukitaka là người duy nhất tới nhà và chúc mừng sinh nhật cậu. Cậu đôi khi phàn nàn về cậu ta, nhưng với Tsugumi, Yukitaka là người bạn quan trọng nhất của cậu.

「Tui hiểu rồi. Vậy hãy gửi lời chào của tui tới Chidori-chan nhé—Hôm nay tui đến nhà ông một phần cũng là vì gần với nơi tui định ghé qua thôi」

「À, cảm ơn vì ông đã giúp đỡ. Đi đường cẩn thận nhé–hẹn gặp ông ở trường vào tuần sau」

「Ừ, hẹn gặp lại」

Nói xong, Yukitaka rời đi.

Tsugumi khẽ thở dài nhìn theo bóng lưng Yukitaka dần xa khuất, một nụ cười nở trên môi cậu.

—Ngày hôm nay thật vui, thật mừng rằng hôm qua mình không chết.

Được 『sống』thật sự là một điều tuyệt vời, cậu càng tin vào điều này vì cậu đã từng trải qua bờ vực của cái chết.

Tsugumi cẩn thận ôm cái túi vào lòng và trở lại căn phòng mà Bell đang chờ.

「Tôi trở lại rồi đây Bell-sama」

「Ah….Cái mặt đó là sao vậy? Má ngươi thì nhũn ra thế kia.

Bell cau mày nói như thể ông ấy nhìn thấy một thứ kỳ quặc vậy.

…..Nó kì cục tới vậy sao? Tsugumi thật sự không có ý định làm một bộ mặt kì cục như thế.

「Ano, tôi cần hỏi ý kiến của ngài về một số thứ. Tôi có thể nghỉ vào ngày mai không? Có một số thứ tôi cần phải làm」

Bell đã hứa rằng ông ấy sẽ xem xét cho phép Tsugumi sống như thường ngày. Tuy nhiên Tsugumi muốn làm theo ý muốn của Bell nhất có thể. Đó là cách duy nhất cậu có thể trả ơn cho ông ấy.

Nhưng riêng chiều mai là chuyện khác. Cậu muốn chiều hôm đó dành thời gian của mình như là gia đình của Nanase Chidori, không phải là người hầu của Bell.

「Ta không bận tâm đâu, chúng ta không thể săn ma thú mỗi ngày được. Tuy nhiên khiến ngươi phải xin xỏ thế này thì hẳn đó là một chuyện cực kì quan trọng đúng chứ?」

「…..Đó là ngày sinh nhật của tôi và chị tôi, Chidori. Với Bell-sama『Tiệc mừng sinh nhật』có lẽ rất ngớ ngẩn, nhưng với tôi,chị ấy là gia đình duy nhất của tôi, vì thế tôi muốn làm gì đó cho chị ấy」

「Sinh nhật? Hmm, thời xưa con người đã kỉ niệm thời khắc qua năm mới, nhưng giờ chúng còn kỉ niệm ngày sinh của chúng nữa ư ? Này, vậy là mai là ngày ngươi được sinh ra sao?」

「Thường là vậy, nhưng do một tai nạn nên trí nhớ của chúng tôi rất mơ hồ nên điều đó có lẽ không được chính xác lắm. Chỉ là sổ hộ khẩu gia đình hiện tại của chúng tôi ghi vậy thôi 」

「Ta không có hỏi nhiều như vậy, ngươi còn chẳng biết cách trả lời luôn sao?」

Vì đối phương là một vị thần nên có lẽ tốt nhất là nói sự thật. Đó là những điều Tsugumi nghĩ, nhưng Bell có vẻ như không hứng thú lắm. Chà, cậu đã nghĩ nhiều rồi.

「Hmm, dù sao thì chủ khế ước cũng có nghĩa vụ chăm sóc người hầu của mình–Này」

Bell đặt chân lên cằm và gọi Tsugumi.

「Có chuyện gì vậy?」

「Chiều mai ngươi được tự do, nhưng sáng mai ngươi phải đi theo ta」

Với những lời đó, Tsugumi thở phào nhẹ nhõm. Có vẻ như giờ cậu có thể yên tâm được rồi.

….Nhưng chính xác là họ sẽ làm gì vào sáng mai?

「Thế cũng được thôi, nhưng mà mai chúng ta không săn ma thú mà phải không? Thế chúng ta làm gì vậy?」

Khi nghe vậy, Bell cười toe toét.

「Chà—cứ gọi nó là đi『hẹn hò』đi」