“Vào thời điểm này của năm, một con yêu quái vô cùng biến thái và dâm dục tên là Hachishakusama sẽ xuất hiện trong làng, nên cháu nhớ phải cẩn thận đấy.”

Tôi vừa nghe được câu chuyện tồi tệ nhất có thể tại vườn của ông tôi.

“Thông tin về sự xuất hiện của con yêu quái đồi truỵ và dâm loạn đó là thứ đứng đầu trong danh sách những điều không muốn gặp khi về quê của cháu đấy, ông ạ.”

“Con yêu quái này bú dương vật của đàn ông như thổi sáo Shakuhachi, [note64237] và rồi sẽ hút cạn tinh dịch cho đến khi người đó chết. Khuôn mặt nó đầy vẻ dâm đãng, nên con có thể dễ dàng nhận ra ngay. Nó có chiều cao và khả năng thể chất mạnh mẽ như gấu nâu, nhưng nó không sợ con người và súng đạn cũng không có tác dụng.”

“Vị trí đầu trong danh sách những điều không muốn gặp khi về quê của con vừa được cập nhật rồi đấy ông. Gặp nó thì 100% là cháu sẽ chết mẹ luôn còn gì!”

“Đúng vậy, nếu gặp thì chắc chắn sẽ chết. Mà nó sẽ chủ động tìm đến cháu nữa cơ.”

"Ông à, ông vừa hoàn thành bộ sưu tập huy chương vàng, bạc và đồng cho những điều không muốn nghe khi về thăm nhà ông rồi đấy."

Nhà cũ của bố tôi là một trang trại, cách nhà tôi chưa đến hai giờ lái xe. Những dịp nghỉ lễ ngắn hay cuối năm, tôi thường đến chơi với bố mẹ, nhưng vào kỳ nghỉ lễ Obon, ông bà lại đến thăm chúng tôi, và kỳ lạ thay, chúng tôi không bao giờ đến thăm nhà ông bà vào mùa hè.

Không phải là tôi bận tâm quá nhiều về điều đó, nhưng vì tôi vừa mua được một chiếc xe đạp mới bằng tiền tiết kiệm nên tôi quyết định đến thăm nhà ông bà vào kỳ nghỉ hè, và kết quả là tôi đã phát hiện ra sự thật kinh hoàng này.

"Vậy giờ cháu phải làm gì đây?"

Tôi không thể tin vào sự tồn tại của yêu quái dâm loạn biến thái Hachishakusama, tôi cho rằng khả năng cao ông tôi chỉ đang bịa chuyện cho vui thôi.

Dù vậy, mặc dù ông kể chuyện với giọng nhẹ nhàng, ông lại liên tục nhìn liếc xung quanh, như thể đang cảm nhận một sự hiện diện nào đó. Lượng mồ hôi chảy trên làn da khô quắt của ông rõ ràng không phải chỉ vì nóng.

Có lẽ, Hachishakusama thực sự tồn tại.

"Nếu đây là bữa ăn cuối cùng của cháu, chắc ông nên cho cháu ăn món gì đó ngon ngon, để ông đi bắt con lươn…"

Lời đề nghị tồi tệ của ông bị cắt ngang bởi một âm thanh kỳ quái.

"Popo"

Âm thanh nhầy nhụa, quái dị như đến từ một sinh vật sống.

"Đó là Hachishakusama…"

"Ể…"

Ông thì thầm và bắt tôi nằm xuống. Tư thế của ông trông không giống như đang trốn khỏi một thứ nguy hiểm, mà giống như đang cầu nguyện thì hơn.

"Popopopopo"

Phía bên kia hàng rào trong vườn, tôi nhìn thấy một cái đầu của phụ nữ. Đôi mắt của cô ta mơ màng, như bị bao trùm bởi ngọn lửa dục vọng, và làn da cô ta đôi chút ửng hồng. Và rồi tôi thấy, cô ta đang dùng đôi môi của mình liên tục mút lấy những ngón tay dài, trắng và mảnh khảnh của mình.

Chiếc váy trắng cô ta mặc tôn lên vẻ trong sáng nhưng lại càng làm nổi bật sự dâm đãng. Trong vô thức, tôi suýt chút nữa đã kéo khóa quần xuống, nhưng nhanh chóng lấy lại lý trí và dừng lại.

Hàng rào cao khoảng hai mét. Nếu cô ta có thể thò đầu qua hàng rào, điều đó có nghĩa chiều cao của cô ta tương đương với loài gấu lớn có chiều cao từ 2m đến 2m30.

Đó chính là Hachishakusama.

"Popopopopo"

"Ông à…"

Tôi thì thầm với ông.

Nhưng ông dường như thở phào nhẹ nhõm khi nhìn thấy cô ta.

"Đừng lo, đó không phải là Hachishakusama… chỉ là một con đàn bà dâm loàn cao to, nhắm vào bọn trẻ về quê để nghỉ hè thôi."

Ông thì thầm đáp lại.

Nếu đó là Hachishakusama thì có khi còn tốt hơn.

"Trời má, ở đây sao lại có cả chuyện một người phụ nữ dâm loạn săn lùng trẻ con ngang nhiên, trơ trẽn như vậy, ông?"

"Cháu đã nghe nói rằng vùng quê này rất phóng khoáng về chuyện tình dục rồi mà, phải không?"

"Loài người sắp tuyệt chủng cmnr bởi vì cái sự phóng khoáng này.…"

"Dù sao thì, con ả đó cũng chỉ làm mấy trò dâm dục đó để thu hút lũ trẻ thôi, không gây hại gì cả."

"Thế mà không gây hại thì cháu cũng chịu rồi…"

"Dù sao đi nữa, nếu Hachishakusama xuất hiện, nó sẽ hút cạn tinh dịch của cháu… Chắc ông nên đổi sang sushi thay vì lươn nhỉ?"

"Đừng quyết định kết thúc trước khi mọi thứ bắt đầu như vậy chứ ông. Hachishakusama còn chưa xuất hiện mà… Hay là giờ ta trốn khỏi cái làng này bằng xe đi ông?"

"Ông đã trả lại bằng lái rồi."

"Đụ má nó chứ… Lần này, quyết định đúng đắn nhất của ông lại trở thành tai họa!"

"Xe buýt sẽ đến trong khoảng ba giờ nữa… Và ông đã bị dân làng tẩy chay từ lâu rồi, nên không ai cho mượn xe đâu."

"Vị trí thứ nhất trong danh sách những điều không muốn gặp khi về quê lại được cập nhật rồi đấy! Ông đừng nói gì nữa!"

Thông tin rằng ông tôi bị dân làng tẩy chay thậm chí còn tệ hơn cả chuyện về Hachishakusama.

Dù vậy, giờ chỉ còn cách tự mình thoát khỏi làng. Tôi phải cầu trời không gặp Hachishakusama và đạp xe hết sức để ra khỏi làng.

Ngay lúc đó, một âm thanh kỳ lạ vang lên, như thể để chặn lại dòng suy nghĩ của tôi.

"Popo"

Âm thanh nhầy nhụa, quái đoản quen thuộc.

"Lần này mới chính xác là Hachishakusama…"

"Hả…"

"Popopopopo"

Có tiếng của thứ gì đó như thể đang bị mút liên tục vậy. [note64253]

Tuy nhiên, không giống như cô ả dâm đãng kia, lần này, tôi không nhìn thấy ai cả.

Điều này có lẽ cũng là tất yếu, vì đối phương là một yêu quái, không phải thứ mà người bình thường như tôi có thể nhìn thấy được.

Chỉ có âm thanh vang lên từ phía bên kia hàng rào, như thể chứng minh sự tồn tại của Hachishakusama.

“Không được đâu nha~♡ Người lớn mà lại đi hứng thú với những bé gái như thế này sao?♡”

“Hức... Hức…”

Một giọng nói trẻ con, đầy ác ý và tiếng khóc thút thít của nạn nhân xấu số nào đó vang lên.

Dường như có một nạn nhân của Hachishakusama đang ở ngay trước mắt.

Nhưng ông tôi vẫn thở phào nhẹ nhõm.

“Đừng lo, đó không phải là Hachishakusama đâu... chỉ là một bé gái nhỏ đang khiêu khích một người lớn bị thu hút bằng cách mút ngón tay thôi... đó là một cô bé dâm đãng đấy.”

“Đến ngày bày tỏ lòng kính trọng với ông bà, cháu sẽ gửi một quyển từ điển với mẩu giấy ghi nhớ dính vào phần "Luân thường đạo lý".”

“Chuyện tình dục ở vùng nông thôn này cởi mở lắm mà.”

“Cháu rất muốn biết ông cảm thấy thế nào khi phải sống trong một ngôi làng như thế.”

Tôi đã bị buộc phải chứng kiến sự suy đồi về mặt đạo đức ở cái nơi chết tiệt này, đến mức tôi chỉ muốn chết trước khi gặp phải Hachishakusama.

Nhưng có câu "Quá tam ba bận"... lần tới chắc chắn sẽ là Hachishakusama thật sự.

Tôi phải nhanh chóng lên xe đạp và tránh xa khỏi cái làng khốn khiếp này.

Ngay khi tôi vừa nghĩ đến điều đó, âm thanh kỳ lạ mà tôi đã quá quen thuộc lại vang lên.

“Popo…”

Âm thanh nhớp nháp và sinh động đó.

Sau hàng rào, tôi nhìn thấy một cái đầu màu nâu và to lớn.

Biểu cảm của nó trông khá dễ thương, nhưng nước dãi lại chảy dài từ miệng xuống.

Hàm răng của nó sắc nhọn, bộ lông dày cộp giống như một bộ giáp tự nhiên chống lại mọi cuộc tấn công đến từ bên ngoài.

“Popopopopo…”

“LÀ GẤU ĐẤY!!!!”

Tôi không ngờ rằng gấu lại kêu ‘Popopo', nhưng mà nếu trong tiếng Anh, tiếng chó kêu là "bark" và tiếng gà là "cock-a-doodle-doo" thì việc chúng ta nghe tiếng gấu như "Popopo" chắc cũng không có gì lạ.

“Popopopopo…”

Con gấu đập phá hàng rào, từ từ tiến về phía chúng tôi. Phía bên kia hàng rào, không thấy bóng dáng của con ả dâm loạn hay đứa trẻ nào cả.

Tôi hiểu rồi, dục vọng sinh ra sự sống, thì sự đối lập của nó là cái chết. Vậy nếu xét về đó, gấu chính là kẻ thù không đội trời chung với những con ả dâm loạn và những đứa trẻ dâm đãng khi chúng lấy đi mạng sống của người khác.

Nếu như những người phụ nữ đó theo bản năng mà trốn chạy khỏi gấu, thì cũng không có gì là lạ.

“Whoaaaah! Một con gấu thật kìa!”

“Ông... Chân ông không chịu di chuyển...!!”

Nhưng những phân tích đó hoàn toàn vô dụng trước mối đe dọa kinh hoàng mang tên gấu.

Khi thấy con gấu trước mắt đang tiến tới, tôi cố gắng nghĩ ra một cách để phản kháng, nhưng ông tôi thì đã ngồi bẹp xuống, còn tôi thì không thể nhúc nhích nổi dù chỉ một ngón tay.

Thật đáng sợ. Quá đáng sợ.

Nó đáng sợ đến mức bản năng tôi gào thét rằng phải chạy trốn ngay lập tức, nhưng tôi lại quá sợ hãi nên không thể làm gì.

“Popopopopo…”

Gấu rống lên như thể chế nhạo chúng tôi.

Đời tôi đến đây là hết rồi—ah, tôi thật sự muốn ăn lươn.

“Popopopopo…”

“Popopopopo…”

Vào lúc đó, có một âm thanh khác vang lên trùng với tiếng gấu kêu.

Âm thanh của đôi môi mút lấy mút để những ngón tay trắng ngần, thon dài.

Sau lưng con gấu, có một người phụ nữ mặc một chiếc váy trắng rộng, đội mũ trắng có vành rộng.

Cô ấy khoác trên mình một màu trắng tinh khiết—có lẽ là làn da của cô ấy cũng trắng như tuyết.

Và cô ấy rất to lớn.

Khi con gấu đứng lên bằng hai chân, cô ấy sẽ có kích thước tương đương nó.

Cả chân và tay đều to, dày.

Mông và ngực cũng lớn.

Cô ấy lao tới từ phía sau để tấn công con gấu và nắm lấy dương vật của nó.

“Popopopopo…”

“Popopopopo…”

Thật đáng sợ—gấu đang gào thét.

Cô ấy đang đưa dương vật của con gấu về phía mặt mình, và rồi—tôi ngất cmnl.

Khi tôi tỉnh lại, tôi đang ngồi trên xe buýt cùng ông tôi hướng về thành phố.

“Chúng ta đã được cứu rồi, ông nhỉ?”

“Ừm.”

“...Cháu chắc chắn sẽ không quay lại cái làng khốn kiếp này vào mùa hè nữa đâu.”

“Cũng phải nhỉ.”

“Còn xe đạp thì... cháu sẽ quay lại lấy sau khi kỳ nghỉ hè kết thúc.”

“À... đừng lo, ông sẽ tu sửa cho nó sáng bóng luôn.”

Chúng tôi ngồi cạnh nhau, im lặng một hồi, để cho chiếc xe buýt lắc lư đưa chúng tôi đi.

Ngoài cửa sổ, ánh đèn của thành phố dần hiện ra.

Thật quen thuộc— thứ ánh sáng của văn minh ấy.

Tôi đã chán phải gặp Shakuhachi-sama rồi.

Nhưng—

“Hachishakusama đã cứu ông cháu mình.”

Chúng tôi vẫn sống sót sau cuộc tấn công của gấu, đó là bằng chứng rõ ràng nhất.

Từ xưa, người Nhật đã tôn thờ những điều họ cho là tai ương như thần thánh.

Hachishakusama có thể hút cạn sinh lực của con người—nhưng có lẽ, điều đó không hẳn là tất cả những gì cô ta làm.

“Không, ditme chắc chắn đó không phải là Hachishakusama mà chỉ là một con ả dâm loạn với sở thích kỳ quặc thôi.”

“Con người mới là thứ đáng sợ nhất mà nhỉ.”