Anh sững người, giả vờ suy nghĩ một lúc, trong mắt ánh lên nụ cười, "Ừm, anh cũng đồng ý."

Tôi cụp mắt xuống, che giấu nhịp tim đang đập loạn xạ trong lồng và nỗi buồn khó tả.

Trong buổi chụp hình sau đó, anh đã ra ngoài rất lâu.

Chị chủ studio kiêm nhiếp ảnh gia hỏi: "Hai em là người yêu của nhau à?"

Tôi suy nghĩ một chút, "Bây giờ thì chưa."

Cô ấy vung tay lên, quả quyết nói: "Sau này sẽ là người yêu, yên tâm đi. Hai em đẹp đôi như vậy, tình yêu có thể vượt qua mọi khó khăn."

Tình yêu có thể vượt qua mọi khó khăn.

Con đường tình yêu đích thực không bao giờ bằng phẳng, tình yêu đón nhận muôn vàn khó khăn, tình yêu cũng chiến thắng muôn vàn khó khăn.

Tôi sẵn sàng thử tin tưởng.

Buổi chụp gần kết thúc thì Chu Hải Yến quay lại.

Anh không giải thích mình đã đi đâu, tôi cũng không hỏi, nếu anh muốn tôi biết, anh sẽ tự nói cho tôi.

38

Tình yêu đón nhận muôn vàn khó khăn, tình yêu dường như cũng khó chiến thắng muôn vàn khó khăn.

Anh Phó Viễn và chị Trầm Lâm Hy chia tay rồi.

Buổi tối, tôi, Chu Hải Yến, anh Phó Viễn, chị Trầm Lâm Hy, mọi người tụ tập cùng nhau ăn một bữa cơm.

Lúc đầu mọi chuyện vẫn ổn.

Cho đến khi chị Lâm Hy say, lấy sổ hộ khẩu từ trong túi ra ném lên bàn.

Chị run rẩy nói, với lòng dũng cảm liều lĩnh:

"Phó Viễn, hôm nay chỉ một câu, anh cưới em hay không?

"Chỉ cần anh gật đầu, ngày mai chúng ta sẽ đi đăng ký kết hôn.

"Em không quan tâm gì cả, em đợi anh, dù có đợi mười năm tám năm, em vẫn còn thanh xuân."

Anh Phó Viễn nghe xong không có phản ứng gì, chỉ bình tĩnh lấy đi ly rượu trước mặt chị.

"Em say rồi."

"Phó Viễn! Em hỏi anh lần cuối, anh có cưới em hay không?"

Người đàn ông cười đùa nhìn lên,

"Lúc đầu không phải em nói chỉ chơi đùa thôi sao, bây giờ chỉ là chia tay, Trầm tiểu thư sao lại không chơi nổi nữa rồi?"

Cảm xúc trong mắt chị run lên dữ dội, nhìn anh không thể tin được.

Vẻ mặt chị dần cứng lại, nói từng chữ một: