Tháng tám.

Tôi đã liên lạc với thầy giáo mới, cũng đã cùng Từ Trường Sinh đến trường mà tôi học nghiên cứu sinh xem thử. Điều kiện trường rất tốt, cảnh quan cũng đẹp.

Nhưng chúng tôi cũng không có quá nhiều tâm tư để vui mừng vì chu kỳ hóa trị của Từ Trường Sinh đã sắp đến giới hạn.

Trạng thái của anh ngày càng tệ dần mà mắt thường cũng thấy được, thậm chí gần đây còn có triệu chứng ho ra máu.

Đây có lẽ là điềm báo phải thực hiện phẫu thuật.

Áp lực trong lòng tôi rất lớn nhưng tôi biết áp lực trong lòng anh còn lớn hơn thế nữa nên cũng không nói gì với anh mà chỉ luôn miệng bảo sẽ thành công.

Tỷ lệ thành công không đến 10%, khả năng này thấp đến độ làm lòng người tuyệt vọng.

Nhưng không thể không đánh cược được. Nếu như không chọn nó thì ngay cả một chút cơ hội này cũng chẳng có, dù chỉ có một tia hy vọng cũng phải thử xem sao.

Tôi rất rõ điều này, Từ Trường Sinh cũng thế.

Bây giờ tôi càng lúc càng nhớ đến chúng tôi của khi xưa nhiều hơn.

Đã hơn nửa năm rồi, những chuyện ấy tựa như cách một tầng sương mù, dần dà xa xăm, nhớ đến lại cảm thấy như cách một đời vậy.

Hai ngày trước khi thi nghiên cứu sinh, tôi vẫn còn bàn bạc về kế hoạch tương lai với anh, đùa với anh bảo nếu tôi thi đậu thì anh sẽ tặng quà gì cho tôi.

Thảo luận với anh xem đón năm mới ở đâu, hay là anh đến nhà cùng đón Tết với cả gia đình tôi.

Cũng sẽ cãi nhau, than vãn anh quá bận rộn công việc nên không cách nào đến Bắc Kinh thăm tôi, chỉ gửi tiền mà người không đến thì được gì đâu chứ.

Tôi lại bực dọc hỏi anh khi nào mới được nghỉ phép, trách móc anh ở khoảng thời gian quan trọng còn chọc tức tôi.

Nhớ lại cảm thấy ngọt ngọt mà đăng đắng.

Tôi muốn trở lại thời gian ấy biết bao.

Quá trình chuẩn bị cho kỳ thi nhàm chán, nóng nảy, dài vô tận khiến người ta chỉ muốn nhanh chóng thi xong.

Nhưng.

Chí ít hơn nửa năm đó mọi thứ đều chưa xảy ra, không phải trải qua, cũng không tồi tệ như —- thời điểm phải đối mặt với lựa chọn sinh tử, khiến người ta không cách nào can đảm mà chọn như bây giờ.

*

Ba mẹ tôi đã biết chuyện Từ Trường Sinh có thể phẫu thuật.

Sau khi biết tôi thi đậu nghiên cứu sinh, mẹ tôi không thúc giục chia tay như trước nữa, có thể xem như bà đã hơi buông lơi.

“Phải phẫu thuật à? Bây giờ kỹ thuật y tế tiên tiến như vậy, khả năng chữa khỏi cũng cao. Dù sao cũng phải nhanh nhanh phẫu thuật, đừng kéo dài…”

Bà lải nhải mãi: “Mấy chuyện này chắc chắn phải đưa ra lựa chọn kỹ càng từ sớm, lề mề chẳng tốt đâu, nhưng nói không chừng lại là chuyện tốt.”

Tâm trạng tôi không tốt, thế là tức giận đáp lại bà: “Bọn con còn chưa quyết định xem có làm hay không, mẹ hối hả làm gì? Người phẫu thuật là anh ấy mà.”

Tôi khiến bà nghẹn họng không nói gì nữa, chỉ lẩm bà lẩm bẩm gì đó.

Dù bà không nói ra khỏi miệng nhưng tôi cũng biết bà đang nói gì mình.

Tỷ lệ thành công của ca phẫu thuật thấp như vậy, nếu Từ Trường Sinh có thể thành công thì đương nhiên là điều tốt.

Nếu thất bại, lại không có phương pháp kỹ thuật mới đưa ra thì chứng minh không thể chữa khỏi bệnh được ngay bây giờ. Như vậy…

Tôi cũng sẽ bị yêu cầu từ bỏ ý định bằng một lý do rất đỗi thường tình.

Vui buồn hợp tan là chuyện chẳng hề tách rời khỏi con người.

Dù là Hữu Chi với tôi, dù là tôi với Từ Trường Sinh.

Dù cho tôi đã cùng anh cố gắng thật nhiều, chắc chắn bây giờ đã là lúc phải làm phẫu thuật. Trái lại Từ Trường Sinh lại tỏ ra rất bình tĩnh.

Anh đã lý trí đón nhận số mệnh của mình sớm hơn cả tôi, cũng đón nhận lần phán quyết liên quan đến sống chết của mình lần này.

Mỗi ngày Từ Trường Sinh vẫn làm việc ở nhà như bình thường, rảnh rỗi lại cải thiện chương trình game nuôi mèo cho tôi rồi tự chuẩn bị đồ ăn thức uống đâu ra đó.

Tôi đã nuôi mèo đến level 20 nhưng tôi không tìm anh đòi quà mà chỉ tiếp tục thu thập mặt trời, hệt như một chú chuột hamster vậy.

Có một lần tôi nói với Từ Trường Sinh: “Em rất rất yêu anh, anh biết chứ?”

Khi ấy anh đang ngồi trước máy tính, mang một chiếc mắt kính chống ánh sáng xanh. Nghe tôi nói vậy thì ngẩng đầu nhìn tôi đầy kinh ngạc.

Hồi lâu sau, anh mới bật cười, tựa như chuyện tôi nói nghe rất buồn cười vậy: “Ừ, anh biết.”

Tôi không bị anh chọc giận, thực tế là sau khi anh bị bệnh, tính khí tôi đã dịu hơn trước kia nhiều rồi.

Tôi nghiêm túc nói với anh: “Lúc trước em không thích nói những điều này, cũng không thích nói với bạn bè nhưng em cảm thấy cần thiết nói cho anh biết.”

“Hồi cấp ba, mặc dù em thấy rất phiền khi bị anh quản lý nhưng đến tận bây giờ em vẫn luôn biết ơn anh vì đã giúp em không đi sai đường, học lên đại học.”

“Sau khi lên đại học, mỗi lần em xảy ra mâu thuẫn với người khác, anh cũng luôn nghĩ cách cho em, phải đi hướng nào cũng đều nghe ý kiến từ anh.”

“Nói tóm lại em cảm thấy anh là một người vô cùng tốt, em rất rất thích anh.”

Trước đây tôi nghĩ nói những lời này sến súa chết đi được, không giống phong cách bình thường của tôi, thành thử trước nay tôi chưa bao giờ nói như thế.

Tôi luôn cho rằng còn rất nhiều thời gian. Bất kể tôi muốn làm gì, muốn nói lúc nào, Từ Trường Sinh cũng sẽ lắng nghe tôi vô điều kiện.

Nhưng tôi đã kiêu ngạo, tự mãn và thuận buồm xuôi gió quá mức rồi, chưa từng nghĩ không phải mọi chuyện đều sẽ theo lời mình.

Từ Trường Sinh sửng sốt một lúc lâu mới cười thành tiếng: “Được rồi, anh cũng không tốt như em nói đâu. Nghiên Nghiên à, làm người phải có khả năng phán đoán.”

“Tất cả những con đường em đi đều do em tự chọn và tự mình bước đi, anh không có nhiều công lao như em nói đâu.”

Từ Trường Sinh nói rất thực tế.

Thực tế đến nghẹt thở.

Con trai ban tự nhiên ai cũng thẳng thừng như vậy sao? Tôi nói đôi câu tỏ tình với anh, chẳng ngờ anh lại phân tích cho tôi nghe thế đấy!

Nói chuyện thâm tình với Từ Trường Sinh đúng là chẳng đáng mà.

Anh thực tế quá mức, lại rất lý trí. Một thời gian rất lâu trước đây tôi luôn cảm thấy mình như cô gái không bao giờ lớn khi ở trước mặt anh.

Nhưng trong hơn nửa năm nay, tôi đã trưởng thành hơn rất nhiều.

Ngay cả Từ Trường Sinh cũng khen ngợi tôi nhiều lần, bảo năng lực tự lo liệu mọi việc của tôi tốt hơn trước đây nhiều, hoàn toàn có thể tự nuôi bản thân trắng trắng tròn tròn.

Mặc dù nghe có vẻ chẳng phải lời tốt đẹp gì.

*

Sau khi tôi và Từ Trường Sinh cân nhắc cẩn thận đã chọn bệnh viện để phẫu thuật.

Thật khó để hình dung tâm trạng của tôi, sau khi quyết định làm phẫu thuật và được xếp số, tâm trạng tôi vẫn chùng xuống nặng nề.

Về phương diện lý trí, ai cũng biết chỉ có phẫu thuật mới có khả năng chữa khỏi, kéo dài nữa chẳng khác nào chờ chết.

Về phương diện tình cảm, khi bạn không làm phẫu thuật, bạn sẽ mãi ôm trong lòng một tia hy vọng rằng mình sẽ không bị phán tử hình.

Sau khi quyết định phẫu thuật, ba mẹ Từ Trường Sinh cũng đến đây thăm anh vài lần.

Ba mẹ anh đã có gia đình mới, cũng đã có con, mấy năm nay họ rất ít liên lạc với anh nhưng cũng không đến mức không liên lạc gì.

Lúc trước dù không gặp nhau thì Từ Trường Sinh cũng không mong đợi gì nhiều, anh cũng có gọi video với họ qua Wechat.

Lần này người phụ trách ký đơn đồng ý phẫu thuật cho Từ Trường Sinh là ba anh.

Đây là lần đầu tiên tôi gặp ba mẹ anh.

Thoạt nhìn họ rất đàng hoàng, ăn mặc lịch sự, có thể nhìn ra điều kiện gia đình rất ổn, chỉ là mỗi khi họ nhìn anh đều tỏ ra hơi áy náy.

Từ Trường Sinh cũng nói chuyện lạnh nhạt và khách sáo với họ.

Mẹ anh có đến đây mấy lần, cho anh mấy trăm ngàn tệ, số lượng không nghiêng lệch nhiều, nhiều như ba anh cho vậy.

“Ba với mẹ con đã thương lượng rồi, phải tận lực chữa trị trước đã.” Ba anh rất trầm ổn: “Con còn cần gì không, tuần này gọi cho ba, tuần tới thì gọi cho mẹ.”

Họ đã phân công nhiệm vụ rõ ràng xong xuôi rồi, chỉ chờ Từ Trường Sinh mở miệng bảo thuê hộ lý các thứ thôi.

Nhưng Từ Trường Sinh chỉ lắc đầu và lễ phép nói câu “Cảm ơn”.

Có vẻ ba mẹ anh đều rất bận rộn, lần nào cũng đến cùng lắm là nửa tiếng rồi vội vội vàng vàng rời đi. Lần nọ khi tôi đến thì thấy mẹ anh đang ở ngoài gọi điện thoại.

Người phụ nữ sắc sảo giàu kinh nghiệm giờ đây lại có vẻ mặt dịu dàng: “Tiểu Viên ở nhà ngoan nhé, mẹ sẽ về ngay, con với anh muốn ăn gì nào?”

Tôi suýt thì tưởng “anh” mà bà ấy nói là chỉ Từ Trường Sinh nên có hơi ngạc nhiên, lát sau mới hiểu ra là không phải.

Mẹ Từ Trường Sinh lại điềm đạm nói: “Biết rồi, mẹ sẽ về hơi muộn chút. Con quản lý anh nhé, bảo anh làm bài tập rồi đi ngủ sớm.”

Bà tiếp tục dặn dò đôi câu rồi mới cúp máy, ngẩng đầu lên thì thấy tôi.

Sắc mặt bà không hề thay đổi, vẫn khách sáo hỏi: “Lại đến thăm thằng bé à? Khoảng thời gian này làm phiền cô Trịnh chăm sóc thằng bé giúp nhé.”

Thật ra tôi cũng không biết nên nói gì bởi nói thế nào cũng không thích hợp.

Tình cảm của ba mẹ Từ Trường Sinh rạn nứt, vì vậy đành ly hôn, ly hôn hòa bình.

Kết hôn chưa đến hai năm đã chia tay, Từ Trường Sinh được giao cho ông bà nội nuôi dưỡng. Chẳng mấy chốc họ cũng lập gia đình mới, dĩ nhiên chẳng còn hơi sức đâu mà chú ý đến đứa con trai kiệm lời này.

Xét về tình cảm thì không ai sai cả, hơn nữa Từ Trường Sinh cũng đã thành niên, không cần bất cứ ai chăm sóc.

Xét về lý trí, ba mẹ anh tình nguyện cho anh hơn ba trăm ngàn tệ tiền chữa bệnh đã xem như hết tình hết nghĩa rồi.

Nhưng tôi chưa từng gặp gia đình nào như vậy.

Tôi thờ ơ đáp: “Không phiền, chăm sóc anh ấy vốn là điều tôi nên làm. Chúng tôi… Chúng tôi vốn dĩ sắp kết hôn cơ mà.”

Tôi cũng chẳng biết mình nghĩ gì mà nói như vậy. Mẹ anh nghe xong cũng ngẩn người.

Sau đó bà gật gật đầu, không hỏi thêm gì nữa: “Cô vào trong đi, tôi có chút việc, vừa mới vào thăm Trường Sinh rồi, bây giờ phải đi.”

Bà định đi mua món sushi mà cô con gái khi nãy năn nỉ đòi bà mua về nhà sao?

Đây không phải là điều tôi có thể hỏi. Dõi mắt nhìn bà rời đi rồi tôi cũng nhanh chóng chạy ra khỏi bệnh viện.

“Sao lại mua sushi vậy?”

Từ Trường Sinh hỏi tôi.

Anh khá thích ăn sushi, nhưng nhà hàng mà anh thích ăn thì có hơi đắt, cũng không tiện xếp hàng chờ. Mọi lần nếu muốn ăn chúng tôi đều sẽ tự mình làm ở nhà.

Tôi xếp hàng hơn một tiếng mới mua được, đi đi lại lại mất thêm bốn tiếng nữa, ngốc vô cùng.

Tôi không nói cho anh biết nguyên nhân: “Muốn mua nên mua thôi, ăn nhanh đi anh, ăn xong rồi ngủ sớm chút.”

Từ Trường Sinh đang trong giai đoạn chuẩn bị trước khi phẫu thuật, chẳng mấy chốc là cần kiểm soát việc ăn uống nghiêm ngặt, chưa chắc được ăn những thứ này.

Anh cảm thấy hơi kỳ lạ nhưng cũng không hỏi tôi thêm nữa mà cẩn thận chia cho tôi một hộp sushi.

Lại đến mấy ngày sau, ca phẫu thuật của anh đã có ngày chắc chắn.

Sau khi biết ngày cụ thể, tôi lập tức xin nghỉ trước rồi đến bệnh viện bàn bạc ý định với anh. Chúng tôi đã xác định bất cứ thế nào, chỉ cần có điều kiện cho phép thì chắc chắn sẽ phẫu thuật.

Dù kết quả tốt hay xấu, dù nguy hiểm bao nhiêu, chỉ cần không đến mức không lên được bàn mổ như Hữu Chi thì nhất định sẽ làm.

Từ Trường Sinh cười cười nói với tôi: “Bây giờ anh không có ai để nhờ vả được. Nghiên Nghiên à, nhờ em chờ ở bên ngoài phòng phẫu thuật nhé.”

“Đừng lo lắng, chúng ta làm hết những chuyện mình muốn làm là tốt rồi.”