Tôi cũng chẳng phải là một người quá bao dung, hiểu cách đối nhân xử thế gì, phần lớn đều là đấu đá lung tung.

Từ Trường Sinh rất khác tôi, bất kể là ở công ty hay với bạn bè, anh vẫn luôn có bản lĩnh xử lý mọi chuyện thuận lợi.

Anh cân nhắc sự việc toàn diện hơn tôi, làm việc cũng chu đáo hơn tôi, thậm chí còn biết sắp xếp các mối quan hệ hơn tôi.

Bạn bè của tôi ít hơn anh rất nhiều, nhân duyên cũng chẳng bằng.

Tôi vẫn luôn dựa dẫm vào anh, cũng vô cùng sùng bái anh. Từ bé tôi đã không được ba mẹ quản lý nghiêm ngặt, là một đứa trẻ hoang dã.

Khi những nữ sinh khác bắt đầu trang điểm đậm, thắt đồng phục ngang eo, giả vờ làm một em gái quyến rũ.

Thì tôi lại trèo tường đến tiệm net, ngồi sau xe gắn máy của người khác hóng gió mát, học hút thuốc uống rượu rồi đến quán bar bay lắc.

Mẫu chàng trai lý tưởng của tôi là kiểu đại ca đầu gấu, hồi còn đi học tôi chết mê chết mệt với những câu chuyện về tình yêu thuần khiết giữa các anh đại và cô thiếu nữ thuần khiết.

Từ Trường Sinh luôn đứng hạng nhất trong lớp nhưng về sau có một lần thi bị tụt hạng, thế là anh phải chuyển xuống bàn trống cuối lớp, một mình ngồi một bàn.

Tôi luôn chọn vị trí cuối cùng của tổ, vừa khéo anh lại chuyển xuống ngồi ngay phía sau tôi.

Người trước người sau rất dễ dàng kết thân, tính khí anh lại tốt khiến tôi kìm lòng chẳng đặng làm phiền anh đôi chút.

Từ Trường Sinh hay nhận được mấy tờ giấy vô nghĩa do tôi ném xuống, cũng bị tôi nhờ đi lấy nước giúp trong giờ học.

Thỉnh thoảng không biết làm bài tập lại tìm anh mượn để chép lại. Để trao đổi qua lại, lúc tôi ra ngoài vào giờ nghỉ ngơi chờ vào tiết tự học tối sẽ mua ít đồ ăn và nước uống về cho anh.

Trong ấn tượng của tôi thì cũng có nữ sinh thích anh đến tìm anh hỏi bài, thấy tôi sai bảo anh như thế, cô bạn bất bình thay.

“Này Trịnh Nghiên, cậu hơi quá rồi đó, sao lại sai khiến người khác như thế.”

Chân mày tôi chỉ thiếu nước giương cao lên trời, trên mặt là nụ cười khiêu khích: “Cậu ấy sẵn lòng cơ mà, tôi đâu có ép cậu ấy. Từ Trường Sinh, cậu nói xem cậu có chịu giúp tớ không?”

Từ Trường Sinh cầm cây bút Thần Quang đen bình thường giải đề trên giấy trắng, nghe tôi hỏi thì hiền lành đáp: “Ừ, giúp chút việc nhỏ.”

Tôi lập tức đắc ý cứ như chiếm được món hời trên trời rớt xuống vậy.

Đừng nghĩ tôi không nhìn ra, trong số mấy cô bạn đến tìm anh có không ít người có ý với anh.

Thế mà ước mơ của tôi lại là tìm được một anh đại ngầu ngầu, xem thường các nam sinh hiền lành ngoan ngoãn này, cùng lắm là chỉ làm bạn thôi.

Dĩ nhiên, sau lần thi tháng tiếp theo, Từ Trường Sinh đã nhanh chóng trở về ngai vàng hạng nhất của mình, điều đó cũng chứng minh rằng anh không hề bị tôi ảnh hưởng.

Kỳ tích hơn nữa là tôi cũng tiến bộ hơn, từ hạng 3000 đếm ngược tăng vọt lên hạng 2500.

Chủ nhiệm lớp tuyên dương tôi hết lời, còn hỏi phương pháp học tập của tôi nữa. Cuối cùng tôi được chụp ảnh “ngôi sao tiến bộ” lần đầu tiên.

Một người dù sơn móng tay bằng sơn bóng cũng phải chọn loại có màu sắc, tóc phải chọn nhuộm màu vàng sẫm như tôi.

Một người trước nay chưa từng mặc đồng phục đàng hoàng, dù bất đắc dĩ phải mặc thì bên trong cũng sẽ phối thêm áo như mấy cô em ăn chơi như tôi.

Lại phải buộc mái tóc dài lên gọn gàng, đồng phục học sinh kéo xuống ngay ngắn rồi đứng chụp hình chung với những người khác để đăng lên bảng tin của trường.

Chủ nhiệm lớp hỏi Từ Trường Sinh có muốn về chỗ ngồi cũ không thì bị anh từ chối.

Hỏi đến tôi, tôi cũng từ chối.

Sau khi được khen ngợi xong, tôi quay đầu xuống hỏi với tâm trạng phức tạp: “Lần nào cậu cũng chỉ làm một nửa câu hỏi thôi đúng không, cố tình chơi khăm tớ đấy à?”

Chép bài tập của người ta, không nên đòi hỏi nhiều.

Từ Trường Sinh là thánh học thành thử lần nào giải đề cũng không làm hoàn chỉnh các bước, theo anh giải thích thì là do anh lười viết.

Tôi tin.

Vì để giáo viên không nghi ngờ, ít nhiều gì tôi cũng sẽ bổ sung thêm một số câu rồi nộp lên qua loa cho xong chuyện.

Từ Trường Sinh vẫn bày ra dáng vẻ điềm đạm: “Là do cậu thông minh, chỉ chép bài tập của tớ thôi cũng tiến bộ được.”

“…”

Đây rốt cuộc là đang khen tôi hay khen bản thân anh vậy?

Từ Trường Sinh bất chợt nói: “Tớ thấy chụp ảnh rất vui vẻ, bao giờ thi lọt top 500 còn được chụp ảnh dán trước cổng trường nữa đấy.”

“Mỗi học sinh cũng có một hàng để ghi tên mình.”

Top 500.

Tôi đang đứng hạng 2500.

Tôi liếc anh: “Có quỷ mới tin cậu, vào top cũng có ai chú ý đến đâu. Lần này cậu đứng hạng năm khối đúng không nhỉ? Cậu đã nghĩ xem muốn viết gì chưa?”

Thật ra tôi biết.

Lời khuyên của Từ Trường Sinh luôn chỉ có một câu: “Thiên đạo thù cần” [1].

[1] Nghĩa là Đạo trời đền đáp cho người cần cù phấn đấu vươn lên.

Thật ra nếu nói nghiêm túc thì câu nói này không hề sai, quả thật anh rất cố gắng, cũng cực kỳ liều mạng.

Cà phê đen mua cả hộp, bút mực hết một cây lại đem theo một cây mới, giấy nháp dùng sạch cả mặt trước lẫn mặt sau, thời điểm quan trọng nhất còn uống dầu gió.

Là dầu gió đấy!

Dù có thể uống nhưng người bình thường ai lại uống chứ!

Từ Trường Sinh nghiêm túc đáp: “Viết một câu, cho thuê chỗ quảng cáo.”

Hahahahahaha.

Tôi không ngờ một người đàng hoàng như anh cũng có lúc thú vị đến thế.

Khác hẳn với Từ Trường Sinh tính khí tốt mà tôi vẫn luôn nghĩ.

Lần ấy thi tháng xong, thời điểm bảng vinh quang được dán lên, tôi trông thấy Từ Trường Sinh.

Tôi thì nằm ở một khu vực khác gọi là “ngôi sao tiến bộ” trên bảng. Từ Trường Sinh đứng hạng năm trong bảng vinh quang, bên dưới có một câu nói.

【Chỗ quảng cáo đã cho thuê, chờ người thuê vào top 500 thuê.】

Khi thấy câu này, tôi tức khắc sững sờ.

Khái niệm về top 500 của trường chúng tôi là gì, đó là bước qua được ranh giới này tức là tiến một bước vào cánh cửa 985 và 211. [2]

Đây cũng là ranh giới mà Trịnh Nghiên có nằm mơ cũng không chạm đến được.

Sau đó khoảng gần một năm, rốt cuộc Trịnh Nghiên cũng chạm đến được, mặc dù không thể tiến vào ổn định.

Tôi nhớ lúc ấy tôi đã dựa theo câu lời khuyên của Từ Trường Sinh và viết xuống đôi câu y đúc.

【Cho thuê chỗ quảng cáo, người trong hạng 3000 đến 500 có thể thuê.】

Bây giờ quay đầu nhìn lại thậm chí còn cảm thấy bản thân thật chăm chỉ, khi ấy tôi bị lừa phải học tập —–

Từ Trường Sinh dùng rất nhiều biện pháp, lúc nào cũng dạy thêm cho tôi, đến nỗi chủ nhiệm lớp còn tìm anh nhắc nhở đừng lãng phí thời gian của bản thân.

Ngay cả chính tôi cũng không hiểu tại sao anh lại đối xử tốt với mình như vậy. Tôi từng nghĩ dù là anh ruột tôi sống lại kiếp này cũng sẽ không đối xử tốt với tôi hơn anh đâu.

Về sau, anh vẫn luôn dặn dò tôi phải lý trí, làm việc gì đó không thể quá kích động, không nên để cảm xúc dẫn dắt.

Đi một bước nhìn ba bước, phải có mục tiêu kế hoạch, phải có lý tưởng và biết mình muốn điều gì.

Nằm dài không thể cho em những điều em muốn, phải đứng lên làm nó, bất kể kết quả tốt hay xấu.

*

Ngày hôm ấy.

Tôi đã nghiêm túc nói: “Họ không hại em, anh cũng sẽ không hại em. Nhưng cả ba mẹ và anh đều chưa từng nghĩ xem em muốn cái gì.”

Tôi đã quên mất bản thân mình có tâm trạng thế nào, tôi bảo anh:

“Chính anh cũng không phát hiện sao. Từ sau khi có chẩn đoán chính xác, anh luôn gọi em là Nghiên Nghiên, không gọi vợ nữa.”

Trên một số phương diện, Từ Trường Sinh rất cố chấp và cũng rất cổ hủ.

Ví dụ như anh đã đặt chú thích cho cô gái nào là “vợ” thì sau này chắc chắn phải cưới cô ấy.

Sau khi lên giường thì nhất định sẽ kết hôn chịu trách nhiệm.

Mật khẩu điện thoại là sinh nhật tôi, sau khi kết hôn sẽ giao toàn bộ thu nhập dù rằng đối phương không quan tâm chuyện quản lý tiền bạc lắm.

Nhưng một điều rất rõ ràng là từ sau khi gặp lại anh, anh luôn gọi tôi bằng nhũ danh.

Từ Trường Sinh nghĩ rằng tôi không phát hiện nhưng thật ra tôi biết cả.

Tôi muốn để bản thân yên tâm, cũng để anh yên tâm nên trước nay không bao giờ nhắc tới.

Tôi nói với anh: “Em hy vọng đến một ngày sau khi anh đã suy nghĩ thông suốt thì hãy gọi em như trước đây.”

*

Hết dịp năm mới, tinh thần Từ Trường Sinh khá hơn trước đó đôi chút.

Tinh thần tốt lên nhưng việc hóa trị vẫn sẽ không dừng lại, những chuyện khó khăn tôi gặp phải cũng sẽ không biến mất.

Trong khoảng thời gian đang làm việc ở công ty, tôi đã nhận được điểm thi, là một số điểm tốt.

Đăng ký vào trường đã thương lượng với Từ Trường Sinh lúc trước không chút vấn đề gì.

Anh đã chọn một ngôi trường thích hợp cho tôi học nghiên cứu sinh ở Bắc Kinh.

Ban đầu tôi muốn chọn một trường ở Thành Đô nhưng ở đây không có ngôi trường nào thích hợp. Từ Trường Sinh khuyên tôi đăng ký trường ở Bắc Kinh trước, nếu thi trượt thì đành chuyển trường.

Ngày tôi có điểm, Từ Trường Sinh đang ở bệnh viện nhưng anh vẫn gọi cho tôi để hỏi.

Tôi vốn muốn giấu anh, ngẫm nghĩ lại thấy không cần thiết nên quyết định chia sẻ tin tức này với anh.

Sau một phen thương lượng, chúng tôi quyết định tôi sẽ đến Bắc Kinh học nghiên cứu sinh, anh cũng sẽ chuyển viện đến Bắc Kinh để tiếp nhận chữa trị một cách tốt hơn.

Trong phạm vi điều kiện có hạn, ai cũng muốn được sống.

Từ Trường Sinh vẫn còn trẻ, lúc trước tôi có thấy mọi người thảo luận trong nhóm các bệnh nhân rằng xác suất chữa trị thành công rất lớn.

Sau hai chu kỳ hóa trị, cân nặng của anh càng giảm sút nghiêm trọng hơn. Gần đây tôi tìm đủ các cách ở khắp nơi xem có cách nào tăng cân nặng mà không hại sức khỏe và cơ thể không.

*

Tôi từ chức công ty thực tập mấy tháng nay và trở lại Bắc Kinh, bỗng có cảm giác cảnh còn người mất.

Bây giờ đã là năm tư đại học, bạn bè cùng phòng người tìm việc làm thì tìm việc làm, người thi công chức thì thi công chức, chỉ còn mình tôi là tiếp tục học nghiên cứu sinh.

Tôi phải trở về trường học xử lý một số việc tốt nghiệp. Từ Trường Sinh thì đi tìm chỗ ở trọ, cuối cùng cũng tìm được một nơi sau khi cân nhắc mọi mặt có thể ở được.

Nơi ấy hơi xa trường tôi nhưng lại gần bệnh viện, đây chính là yêu cầu của tôi.

Tôi nói: “Em sắp học nghiên cứu sinh rồi, không biết có thể xin nghỉ để đến bệnh viện thăm anh không. Anh nên ở gần bệnh viện, giảm thiểu việc đi đường.”

Từ Trường Sinh cảm thấy buồn cười: “Anh cũng không phải làm từ thủy tinh, em sợ anh xảy ra chuyện gì à?”

Tôi vội vàng lắc đầu: “Chỉ muốn tiện cho anh chút thôi, sắp phải đi bệnh viện lấy số rồi, không biết phải chờ bao lâu.”

Chúng tôi liên lạc với bệnh viện Bắc Kinh, được một cô gái trẻ tuổi trong nhóm bệnh nhân giúp đỡ.

Cô ấy rất nhiệt tình, cũng rất sôi nổi trong nhóm chat. Sau khi biết chúng tôi đến khám bệnh, cô ấy đã nhắn tin riêng bàn bạc với chúng tôi rất nhiều.

Tôi và Từ Trường Sinh thương lượng với nhau, quyết định hẹn đối phương để mời cô ấy ăn một bữa.

Cô gái đó tên Hữu Chi, đây là tên trên mạng, còn tên thật thì cô ấy không nói, mà chúng tôi cũng không hỏi.

Hữu Chi và chúng tôi chọn một nhà hàng gần phòng thuê của chúng tôi. Ngày đó cô ấy vô cùng phấn chấn, ăn mặc rất trẻ trung tươi sáng, mỗi khi nói chuyện đều cười híp mắt.

Hữu Chi xem nhà thuê giúp chúng tôi, rồi nói với chúng tôi về tình hình của bệnh viện trong khu vực. Tôi và Từ Trường Sinh mời cô ấy đi ăn.

Giữa đường có người đến bắt chuyện với cô ấy, Hữu Chi cũng thoải mái cho Wechat.

“Có phải rất bất ngờ không?” Cô ấy nom thấy vẻ mặt của tôi thì bật cười bảo: “Đừng nhìn tôi như vậy, sau này tôi cũng sẽ nói với người ta chuyện mình bị bệnh mà.”

Lúc trước tôi cũng đã thấy tin nhắn trong nhóm, thời gian Hữu Chi bị bệnh dài hơn Từ Trường Sinh, đã chống chọi với bệnh tật nhiều năm trời.

Hữu Chi nâng ly nước lọc lên: “Bây giờ tôi cảm thấy con người không thể chỉ vì bị bệnh mà không làm gì, mỗi ngày cứ buồn bã không vui được.”

Cô ấy bảo: “Trước đây tôi đã phát điên cả ngày chỉ vì nghĩ mình sắp chết, không thương xót cơ thể, làm rất nhiều chuyện tồi tệ.”

“Nhưng ba mẹ tôi đã khóc lóc cầu xin tôi kiên trì. Lúc trước ba tôi từng đi lính, trong ấn tượng của tôi, ông ấy là một người im lặng nhưng rất kiên cường. Vậy mà ông ấy lại quỳ xuống xin tôi đừng từ bỏ… Tôi chưa từng nghĩ ông ấy sẽ làm đến mức này.”

“Thế là tôi nhận ra thái độ tiêu cực của bản thân không chỉ làm hại cơ thể mà cũng khiến ba mẹ chi trả nhiều tiền cứu tôi đau lòng. Bây giờ tôi cảm thấy còn sống là còn có hy vọng.”

“Bệnh ung thư ấy mà, không cần nghĩ nó quá nghiêm trọng, nói trắng ra chẳng phải chỉ là bị sốt thôi sao?”

“Xem nó như một cơn sốt, bây giờ tôi sốt 39 độ. Nhưng tôi uống thuốc và tích cực chữa trị, có lẽ dần dà đến một ngày nào đó, nhiệt độ cơ thể sẽ giảm xuống 36 độ.”

__

[2] Dự án 211: dự án xây dựng cho thế kỷ 21, tập trung vào việc xây dựng khoảng 100 trường cao đẳng và đại học và một số ngành học chính. Nó được chính thức ra mắt vào tháng 11 năm 1995 với sự chấp thuận của Hội đồng Nhà nước. Hiện tại dự án 211 có tổng cộng 116 trường đại học được phân bố trên khắp đất nước Trung Quốc.

Dự án 985: là quyết định lớn của Đảng Cộng sản Trung Quốc và Hội đồng Nhà nước Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa vào đầu thế kỷ để xây dựng một trường đại học đẳng cấp thế giới với các tiêu chuẩn hàng đầu thế giới. Hiện tại có 39 trường đại học thuộc dự án 985.

Tóm lại có thể hiểu đơn giản hơn là Dự án 211 là các trường đại học trọng điểm quốc gia. Mà dự án 985 là các trường đại học đẳng cấp thế giới. Chính vì vậy, thông thường, các trường đại học thuộc dự án 985 đều là những trường đại học thuộc dự án 211. Nhưng các trường đại học thuộc dự án 211 không nhất định thuộc dự án 985.