“Đó là câu chuyện về một thám tử thiên tài đi phá án với sự giúp đỡ của người trợ lý luôn bị lôi đi cùng.”

“Hừm... p-phư...”

Cô cúi xuống, khẽ nở một nụ cười cong lên chẳng hợp với độ tuổi của mình.

“Nếu vậy thì chẳng phải Norman sẽ là trợ lý sao?”

“...Cũng có lý.”

“Phì... kukuku...”

Ý nghĩ rõ ràng là thú vị ấy khiến đôi vai nhỏ nhắn của cô run lên trong lúc cố gắng kìm nén cơn cười.

“...Em biết không, điều khiến anh nhớ mãi về cuốn tiểu thuyết đó là cách mà người trợ lý của thám tử thiên tài lập dị thường phàn nàn, nhưng cuối cùng vẫn phải chiều theo và đi cùng ông ta.”

“Kukuku… fufufu… đúng như em nghĩ, chuẩn kiểu Norman luôn!”

Đôi vai run rẩy của cô càng lúc rung càng mạnh hơn. Thế nhưng, lại có điều gì đó khiến cảnh tượng này khó chịu một cách lạ thường.

“Hà... xin lỗi, em đã bất lịch sự rồi. Anh đâu phải kiểu người hay phàn nàn.”

“Vậy sao...? Em có chắc không đó...?”

“Chắc chắn. Bởi vì anh có phàn nàn thì em cũng chẳng thèm nghe đâu.”

“Con nhóc này...”

“Kukuku.”

Mỉm cười, cơ thể cô khẽ lắc lư mà chạm nhẹ vào người anh.

“Vậy chúng ta đi thôi nhé trợ lý? Mấy vụ án mạng này chẳng có gì hấp dẫn hay đáng để tâm hết.”

“Thám tử thiên tài người ta không có nói vậy đâu.”

Có lẽ thế.

Sau ba mươi phút đi bộ, họ dừng chân trước dinh thự Wallwood hai tầng xa hoa.

Hiện trường vụ án mạng là căn phòng riêng của nữ chủ nhân Mary, nơi cũng lộng lẫy không kém.

Ở trung tâm căn phòng là chiếc bàn làm việc, còn các bức tường thì được lấp đầy bởi kệ sách và giá tài liệu được sắp xếp gọn gàng. Tài liệu và bìa hồ sơ ở đây chiếm nhiều hơn cả sách.

Căn phòng có hai cửa sổ lớn đủ để một người chui qua, đón ánh mặt trời tràn ngập.

Gần trần nhà chỉ có duy một khe nhỏ như lỗ thông gió.

Tấm thảm trải sàn dày đến nỗi chỉ cần đặt chân xuống là cảm giác như có thể lún sâu vào đó.

Một căn phòng đẹp đẽ không có gì phải bàn cãi.

Vấn đề là— chiếc bàn làm việc giờ đã bị chẻ đôi một cách ngọt lịm, với vệt máu loang lổ trên đó.

Norman lấy ra một tập hồ sơ và so sánh với những bức ảnh chụp Mary bị sát hại trong bộ đồ ngủ.

Trong ảnh là Mary nằm gục giữa hai nửa của chiếc bàn bị chẻ đôi.

Chính xác hơn phần ngực bà ấy đã bị nghiền nát— xương gãy đâm xuyên qua da thịt, nội tạng dập nát.

Chiếc bàn làm việc vững chắc cũng bị phá hủy hoàn toàn.

Ngay cả khi ai đó vung một chiếc búa thép khổng lồ xuống mạnh hết sức thì cũng chẳng thể tạo ra được kết cục như vậy.

“Tôi hiểu rồi.”

“Cậu nghĩ sao, Hamish?”

Giọng nói cất lên đó không phải của Shizuku.

Mà là của một người đàn ông cao gầy trong chiếc áo khoác màu xanh rêu sờn cũ, cùng bộ vest đen cũng chẳng mấy khá khẩm hơn.

Mái tóc cắt ngắn, ưu tiên dễ chăm sóc hơn là diện mạo.

Gương mặt bình thường, nhưng vẻ mệt mỏi cùng quầng thâm dưới mắt khiến ông khó lòng gây ấn tượng với phụ nữ.

Harrison-Leonard.

Một thám tử của Sở Cảnh sát Balldlum, và cũng là người quen biết với Norman ở mức độ nào đó.

Mỗi lần gặp ông ta, Norman đều không khỏi lo lắng vì vẻ mệt mỏi và rối rắm luôn hiện hữu.

“À thì...”

Norman nhún vai trước câu hỏi.

“Đây cũng không biết nói gì cho lắm.”

“Tôi chẳng mong chờ gì mấy suy luận của cậu đâu.”

Giọng nói của ông ta lộ rõ sự kinh thường xen lẫn bực bội.

“Tôi hỏi để xem cậu đã hiểu tình hình chưa thôi.”

“À, nếu là vậy thì tôi cũng hiểu sơ sơ rồi. Thi thể, chiếc bàn bị phá, và...”

Ở góc phòng là Shizuku đang thu mình im lặng, và xa hơn nữa là cánh cửa duy nhất đã bị phá tung chỉ chừa lại một lối vào trống rỗng.

“Cánh cửa bị phá, còn cửa sổ thì sao?”

“Đã xác nhận là khóa vào thời điểm xảy ra vụ việc.”

“Hiểu rồi. Cách duy nhất khác để vào là qua khe thông gió nhỏ kia, nhưng nó lại chỉ vừa đủ cho con chuột chui qua.”

Nói cách khác, Norman gật đầu.

“Có thể nói đây là một vụ án mạng trong phòng kín. Và rõ ràng là một cái chết bất thường. Hung thủ chưa tìm ra, phương thức gây án cũng vậy nốt.”

“Bởi thế tôi mới gọi hai người đến.”

“Tôi cũng nghĩ là vậy.”

Harrison gật đầu với vẻ mặt khó chịu, như thể miễn cưỡng nhờ vả họ vì không còn cách nào khác.

Không phải vì ông ta bất tài, cũng chẳng phải ông coi thường quyền hạn hay luật pháp mà trao tài liệu của một vụ án mạng cho dân thường và để họ tự tung tự tác đi điều tra.

Đây chính là công việc của Norman và Shizuku.

Những vụ việc vượt ngoài lẽ thường.

Hiện trường và phương thức phạm tội mâu thuẫn với logic. Những nạn nhân và thi thể không thể lý giải.

Những thứ đáng lẽ không thể xảy ra mà không có phép thuật hay phép màu.

Thế nhưng— chúng vẫn xảy ra.

“Những vụ thế này chính là sở trường của hai người đúng không... thám tử?”

“Thật lòng thì tôi không thích danh xưng đó lắm. Chúng tôi, những 'Điều tra viên Cartesius' thường hay bị gọi như thế ở hiện trường lắm.”

“Dù sao thì tổ chức của các người cũng chẳng phải chính thức gì. Với những cảnh sát như tôi mà không phải làm cầu nối với các người, thì các người chỉ là đám dân thường chen chân vào hiện trường và tự tiện hành động mà thôi. Nói vậy cho dễ hiểu.”

“Ừ, cũng chẳng thể phản bác chuyện đó được.”

“Vậy thì lo mà làm việc của cậu đi. Tôi sẽ đi nói chuyện với nhân viên và những người liên quan đến dinh thự. Bọn họ đang nghi ngờ hai người là ai kìa.”

“Nếu vậy thì cứ gọi bọn tôi là những thám tử đại tài.”

“Chẳng buồn cười tí nào đâu.”

Harrison nhún vai rồi rời khỏi phòng với dáng vẻ quen thuộc.

“…Cái đó vốn chỉ là một câu đùa mỉa mai thôi mà.”