Trong thân hình nhỏ nhắn ấy đang ấp ủ một “thứ” gì đó.

Và vì vậy, trong một khoảng thời gian khá dài, người dân của đất nước này không hề nhận thức được sự tồn tại của “thứ” đó.

“Thứ” mà ta đang nhắc đến, mang hình hài của một bé gái.

Thế nên, chẳng ai để ý đến nó.

Nó lặng lẽ sống bên trong một cô gái nhỏ tên Victorique.

Tri thức của Victorique thật vĩ đại và kì bí, một mê cung phức tạp nhuốm màu đêm đen. Không chỉ riêng việc không một ai có thể hiểu được nó, thậm chí một cái nhìn thoáng qua thôi cũng không được phép. Vì lẽ đó, cô ấy như một vị vua đơn độc, không thần dân hay vương quốc cho bản thân ngoại trừ một mảnh đất rộng lớn. Một kho tàng kiến thức sâu rộng và “dòng suối trí tuệ”. Điều đó khiến cho Victorique luôn phải chịu sự nhàm chán bất tận. Vì thế, cô đã tự nhốt mình trong tòa tháp thư viện cao chót vót như muốn chạm đến đỉnh chân trời, nơi cô không ngừng đọc sách, và không một ai đến thăm cô trong một khoảng thời gian dài.

Một người phụ nữ biết rõ Victorique từng lẩm bẩm: “Sự nhàm chán không khác gì sự cô đơn...”

Nhưng――