Sau khi tăng ca xong thì tôi liền trở về nhà. Tôi nhẹ nhàng mở cửa, cố gắng để không gây ra tiếng động cho người vợ của mình vì có lẽ cô đã ngủ rồi.

Tuy nhiên thì hôm nay hơi khác so với mọi khi.

Tôi nghe thấy giọng nói của ai đó.

Có ai ở đây à? Vào lúc giữa đêm như vậy? Tôi chưa từng nghe về việc có ai đến đây cả.

Vậy thì, người mà vợ tôi đang nói chuyện là ai vậy?

Đó là một cuộc gọi.

Tôi không thể nghe được tiếng của người đầu dây bên kia.

Nhưng tôi nghe được tiếng của vợ tôi.

Tôi không thể làm được gì khác ngoài việc đứng nghe.

“Em chỉ yêu mình anh thôi. Kể từ hồi còn đi học. Không, em nhớ rằng trước cả khi đó nữa cơ. Em yêu mỗi anh thôi. Kết hôn với hắn khiến em nhận ra điều này. Em thực sự hối hận khi mình đã chấp nhận lời tỏ tình và kết hôn với hắn ta.”

Cô ấy vẫn tiếp tục nói, nhưng tôi không muốn nghe. Tôi không muốn nghe thêm bất kì lời thú nhận nào của cô ấy nữa.

Tôi không thể ở đây thêm một phút giây nào. Tôi chẳng thèm bận tâm nếu tôi gây ra tiếng ồn nào đó cả. Tôi bật tung cửa rồi chạy ra khỏi căn hộ, nơi mà bọn tôi sống chung với nhau.

Tôi cứ cắm đầu mà chạy, chạy tới đâu đó miễn sao không phải ở căn nhà đó là được.

Và sau đó, có lẽ là tôi đã chạy ra đường.

Chiếc đèn pha ô tô đã làm lóa mắt tôi và tôi cảm thấy một lực nào đó rất mạnh tác động lên cơ thể mình.

Tôi đã chết. Đáng lẽ ra là vậy.

Nhưng tôi,Yuma Yamazaki vẫn còn sống.

Tôi đã quay trở lại thời còn học cao trung.

Thật trớ trêu thay khi tôi chưa bao giờ mong đợi vào khoảnh khắc này cả.

Đó là vào mùa xuân năm hai cao trung. Sau khi tan học, tại nơi lớp học nơi mà được phủ lên một cam của hoàng hôn, tôi đã tỏ tình với người vợ tương lai của mình.

Khoảnh khắc đó chính là thời điểm này.

Đứng trước mặt tôi đó chính là vợ tôi—hay đúng hơn cô chỉ là người bạn cùng lớp ở thời điểm hiện tại.

Tên cô là Megumi Kayama.

Cô có mái tóc đen dài ngang vai, và đôi mắt to có phần hơi cụp xuống.

Cô từng nói rằng cô không ko thích môi mình cho lắm vì nó có phần hơi đầy đặn so với những người khác, nhưng tôi lại thấy thích bờ môi ấy vì trông nó khá dễ thương.

Đó là tất cả những gì tôi nhớ. Đó là những điều mà tôi sẽ không bao giờ quên.

Vào ngày hôm đó, tôi đã tỏ tình với cô.

Do cô rất dễ thương nên cô được rất nhiều đứa con trai trong lớp tôi theo đuổi.

Vì vậy, sau khi tỏ tình. Tôi đã có những ngày tháng thời cao trung đầy vui vẻ và hạnh phúc, bất chấp sự ghen tị và đố kị của những người bạn cùng lớp.

Bọn tôi hỗ trợ lẫn nhau để cùng nhau vượt qua kỳ thi vào đại học, và vào ngày nhận được thông báo trúng tuyển, bọn tôi đã trở thành một đôi.

Sau bốn năm học đại học.

Bọn tôi cũng tốt nghiệp và kết hôn.

Cả hai đều bận rộn với công việc của mình, nhưng bọn tôi vẫn dành thời gian cho nhau vào cuối tuần.

Đó là những gì tôi nghĩ.

Thực tế là vào ngay thời điểm trước đó thôi, tôi đã biết được sự thật.

Ngoài tôi ra thì cô cũng yêu một người khác nữa.

…Không, không phải.

Người đó mới là người cô thực sự yêu.

Cô ấy có một người bạn thuở nhỏ. Cậu ấy cũng tham dự lễ cưới của bọn tôi.

Xét về nội dung của cuộc gọi khi nãy của cô thì không còn nghi ngờ gì nữa, người bạn thuở nhỏ đó mới là người cô thực sự yêu.

“Này, Yamazaki-kun.”

Cô gọi tôi trong lo lắng.

Có điều gì đó mà cô muốn nói với tôi. Và chính tôi cũng gọi cô ra đây nữa.

Hiển nhiên rằng nếu tôi cứ im lặng như vậy thì sẽ khiến cô lo lắng.

Có lẽ cô cũng đoán được lí do mà tôi gọi cô ra đây—để tỏ tình với cô.

Một năm trước, vào mùa xuân năm nhất cao trung, tôi đã gặp cô ấy.

Chúng tôi học chung một lớp và ngồi kế bên nhau.

Ban đầu thì tôi chỉ nói “Chào buổi sáng” với cô, cho đến khi cô nhắc đến mái tóc rối của tôi thì bọn tôi bắt đầu nói chuyện về những điều thường ngày, và điều đó khiến tôi ngày càng hiểu rõ cô hơn.

Cô thích món Tamagoyaki mặn của mình. Sốt cà chua được rưới lên những miếng trứng vàng óng của cô. Trong tiết học, nếu cô gặp bài khó thì cô sẽ bĩu môi.

Trước khi tôi kịp nhận ra, tôi thấy mọi thứ liên quan đến cô đều dễ thương và đáng yêu.

Dù có vậy thì tôi chẳng nghĩ đến việc bày tỏ cảm xúc của mình với cô. Không phải do tôi thấy vậy mà thực sự là cô rất đáng yêu và nổi tiếng.

Tôi nghĩ rằng chúng tôi không hợp nhau. Tôi cũng chỉ là một kẻ u ám và tầm thường, còn cô là một người nổi tiếng và được mọi người yêu mến.

Nhưng vào năm hai cao trung, tôi lại được cùng lớp với cô.

Và một lần nữa chúng tôi lại được ngồi cạnh nhau.

Tôi nghĩ đó giống như là điều không thể tránh được, cảm giác như là định mệnh đã sắp đặt như thế vậy.

Tôi gọi cô ra đây. Tất cả chỉ để tỏ tình với cô.

Ngẫm lại thì có lẽ tôi không giỏi trong việc che giấu cảm xúc thật lòng của mình với cô.

Chỉ mỗi việc bắt gặp ánh nhìn của cô thôi cũng đủ khiến mặt tôi đỏ bừng lên, và khi nói chuyện với cô thì giọng của tôi sẽ tươi vui hẳn lên.

Có lẽ cô cũng đã nhận ra cảm xúc của tôi rồi.

Dù vậy cô vẫn đáp lại lời mời của tôi, và tôi có thể chắc chắn rằng cô cũng có chung cảm xúc với mình.

Những gì còn lại tôi cần làm đó chính là tỏ tình với cô.

Nếu tôi làm vậy thì bọn tôi sẽ chính thức trở thành một cặp và có thể sống hạnh phúc bên nhau trong tương lai—đó là những gì tôi nghĩ ở thời điểm đó.

Nhưng giờ thì tôi đã từ tương lai quay trở về khoảnh khắc này, tôi không thể nghĩ mọi chuyện sẽ xảy ra như vậy được nữa. Tôi không thể.

Vì tôi đã biết được rằng cô đã có một người khác, người mà cô thực sự yêu.

“Xin lỗi, Dù tớ đã gọi cậu ra đây nhưng tớ cảm thấy có chút không khỏe.”

“Eh? Cậu ổn không!? Để tớ đưa cậu về nhà.”

“Tớ ổn mà. Thật lòng xin lỗi cậu.”

Vẫy tay chào cô, người mà đang vô cùng lo lắng cho cậu, tôi rời khỏi lớp học.

Tôi không muốn thổ lộ cảm xúc của mình. Tôi không muốn ở một mình với cô như vậy.

Đó thực sự là những gì mà tôi cảm thấy.

Nhưng không phải tôi nói dối rằng mình không khỏe.

Tôi cảm thấy buồn nôn. Đầu tôi thì đau như búa bổ vậy.

Tại sai tôi lại trở lại đúng khoảnh khắc này vậy.

Tại sao tôi không chết?

Nếu lúc đó tôi chết…

Thì tôi đã không phải trải qua những việc đau đớn như vậy.

Vào ngày hôm sau, tôi cảm thấy hơi khó xử khi phải đối diện với cô.

Cho đến khi cô nói một cách rụt rè “Chào buổi sáng” như thường lệ, thì tôi lại không trả lời lại cô như thường lệ.

Tôi chỉ có thể đáp lại lí nhí tựa như tiếng rên rỉ “À, ừ” hoặc thứ gì đó tương tự vậy.

Không chỉ ở trong giờ giải lao mà còn cả trong giờ học, cô cảm thấy lo lắng vì thái độ kì lạ của tôi đối với cô.

“Cậu có ổn không vậy? Nếu cậu cảm thấy không khỏe thì cậu không cần ép mình như vậy đâu.”

Cô cúi xuống và nhẹ nhàng thì thầm với tôi.

Một mùi hương ngọt ngào được tỏa ra từ cô.

Tai tôi bị nhột bởi tiếng thầm thì của cô.

“Cậu có cần về sớm không, tớ sẽ báo cáo với giáo viên về việc này?”

Cảm xúc của tôi dành cho cô trào dâng. Lồng ngực tôi nhói đau. Tôi yêu cô ấy, yêu cô ấy rất nhiều.

“…Không cần đâu, tớ ổn mà. Tớ ko sao đâu”

“Nhưng mà…”

“…Thật sự là tớ không sao đâu”

Có lẽ cô đã mơ hồ đoán được rằng đó là một lời nói dối.

Cho dù vậy thì cô cũng không hỏi tôi thêm nữa.

“Tớ hiểu rồi.”

Cô ấy cười khi nói vậy.

Nụ cười cô có phần đượm buồn, điều đó khiến lồng ngực tôi nhói đau thêm.

Nhưng tôi quyết định mặc kệ nỗi đau đó.

Vì cô đã có người mà cô thục sự yêu, và người đó không phải là tôi.

Không phải cô đã từng nói vậy sao? Rằng việc kết hôn với tôi là một sai lầm.

Nếu nhắm mắt lại, tôi có thể nhớ lại mọi thứ. Nhớ đến những thanh âm của cô. Nhớ đến hơi thở ấm áp của cô.

Nhưng mà người cô yêu không phải là tôi.

Chấp nhận sự thật đó là một điều thật phũ phàng và đau đớn, nhưng tôi đâu còn sự lựa chọn nào khác nữa.

Dẫu cho tôi có tìm mọi cách đi chăng nữa, thì tôi cũng không thể nào thay đổi được sự thật này.

Tôi thực sự yêu cô ấy từ tận đáy lòng mình.

Cho dù có biết được cảm xúc thật của cô, thì tình yêu của tôi dành cho cô vẫn mãnh liệt tới mức vượt lên cả cảm giác bị phản bội.

Tôi muốn người mà tôi yêu tương nhất, người mà tôi quý trọng nhất, có thể mỉm cười.

Tôi muốn cô được hạnh phúc.

Do đó, đây là việc duy nhất mà tôi có thể làm.

Có lẽ rằng việc tôi không chết mà lại quay trở về quá khứ là để sửa chữa lại lội lầm mà mình đã gây ra.

Việc tôi tỏ tình với cô—tôi đoán đó là điều mà điều tôi cần thay đổi.

Tôi quyết định sẽ giữ khoảng cách với cô ấy—Megumi-san.

Đương nhiên rằng việc đấy sẽ khiến tôi đau đớn lắm chứ, tim tôi nhói đau dường như bị tê dại vậy.

Nhất là khi tôi càng giữ khoảng cách với cô thì cô có vẻ càng bối rối và buồn bã, và điều đó làm tôi nhiều lần gần như muốn gục ngã.

Không phải không có lí do mà nghĩ như vậy. Chỉ vài ngày trước đây thôi, bọn tôi vẫn thân thiết với nhau hơn cả tình bạn nhưng vẫn chưa đến mức là người yêu.

Cảm thấy vui khi tán gẫu vói nhau với những chuyện bình thường.

Đỏ mặt chỉ vì vô tình chạm tay nhau.

Đi về cùng nhau, giả vờ đó chỉ là sự trùng hợp.

Nhưng tôi đã kiềm chế được trái tim mình.

Vì người Megumi-san thực sự yêu không phải là tôi, đó là người bạn thuở nhỏ của cô.

Có lẽ cô chỉ lo lắng bây giờ thôi. Rốt cuộc thì mối quan hệ của bọn tôi một lúc trước vẫn còn rất gần gũi. Nhưng sự thật không phải vậy. Đó là chỉ là một sự hiểu lầm.

Nếu thời gian trôi qua đủ lâu, thì có lẽ Megumi-san sẽ nhận ra điều đó. Đó là những gì tôi nghĩ…

Vào giờ nghỉ trưa,

“Này, hôm nay bọn mình—”

“Để xem, mình nên ăn gì hôm nay nhỉ?”

Tôi ngắt lời cô giống như trước đây. Tôi nghĩ điều đó sẽ ổn thôi.

Tôi tìm một nơi mà không có sự hiện diện của Megumi-san. Tôi định sẽ ăn trưa một mình, nhưng mà…

Khi tôi định bước ra khỏi lớp thì Megumi giữ tay tôi lại.

Tôi cố gắng gỡ tay cô ra nhưng không thể, và Megumi-san trừng mắt nhìn tôi.

“Này, sao cậu đột nhiên giữ khoảng cách với mình vậy? Tớ đã làm gì sao? Nếu tớ đã làm điều gì đó không phải, thì cho tớ xin lỗi, vậy nên làm ơn—”

Làm ơn gì vậy? Trong khi tôi đang nghĩ vậy thì tôi nghe thấy tiếng ai đó gọi mình.

“…Này, Yamazaki-kun, cậu có ở đây không?”

Tôi không phải là người duy nhất bất ngờ, cả Megumi-san cũng bất ngờ nữa.

Vì người gọi tôi là cô bạn cùng lớp với tôi, Watari-san.

Haruka Watari.

Với mái tóc màu hạt dẻ dài đến ngang lưng, đôi mắt hẹp khiến cô chở nên nổi bật.

Cô thường ngồi ở bàn cuối cùng cạnh bên cửa sổ và dành thời gian để đọc sách, điều đó khiến cho mọi người cảm giác cô là một người khó gần.

Cho dù vậy thì Watari vẫn rất xinh đẹp, và cô cũng được bọn con trai trong lớp yêu mến giống như Megumi-san vậy, nếu không muốn nói là hơn.

Có lẽ cô nổi tiếng hơn cả Megumi-san.

Do đó mà có rất nhiều người đã tỏ tình với cô, nhưng Watari từ chối tất cả họ với một câu duy nhất: “Tôi không có hứng thú với cậu.”

Kết quả là cô được đặt cho cái tên là “Sát thủ Watari”.

Nhưng Watari bây giờ đang giữ lấy tay tôi.

“Cậu đã hứa chúng ta sẽ ăn trưa cùng nhau phải không?”

Đương nhiên là tôi không có hứa bất kì điều gì với cô cả.

Cả lớp bị thu hút bởi hành động của Watari, tôi loạng chạng bước đi trong khi vẫn đang nắm tay với Watari.

Sau khi ra khỏi lớp, bọn tôi tiếp tục đi cho đến khi Watari dừng lại.

“Um, Watari-san—”

“Tớ xin lỗi!”

“Ể, c-cậu xin lỗi về cái gì vậy?”

“Tôi nghĩ rằng cậu đang gặp rắc rối…nên là tôi đã nói bọn mình ăn trưa cùng nhau. Điều đó chắc hẳn sẽ gây phiền phức cho cậu lắm. Tôi không thể ngờ rằng mình sẽ nói những điều như vậy. Nhỡ đâu ngày mai lại mọc lên những tin đồ kì lạ thì sao?!”

Watari-san nói liền một mạch và rồi cô cúi đầu sâu tới mức như đầu cô sẽ chạm xuống sàn vậy.

Cách hành xử của cô ấy hiện tại quá là khác biệt so với cô ấy thường ngày mà tôi biết khiến cho tôi không thể nhịn cười, cuối cùng thì tôi không chịu được nữa và bắt đầu cười.

“…Tớ cảm thấy nhẹ nhõm hơn rồi.”

Watari thì thầm vậy.

“Ể, tại sao?”

“Vì tớ đã có thể thấy nụ cười của Yamazaki-kun sao một khoảng thời gian dài.”

“Ể?”

“A, kh-không phải là tớ thường quan sát cậu hay gì đâu…?!”

“Điều đó có nghĩa là cậu đã quan sát tớ trong khoảng thời gian khá dài rồi, đúng không…?”

“Mình tự hủy rồi…!”

Watari-san ôm đầu rồi ngồi xuống co mình lại.

Khi thấy được khía cạnh khác đầy thú vị của cô khiến tôi cười thêm lần nữa, Watari-san thì thầm với tôi.

“Trước đây không lâu thì cậu vẫn mỉm cười một cách bình thường. Nhưng gần đây cỏ vẻ như có gì đó đã xảy ra giữa cậu và Megumi-san do đos mà cậu cũng ngừng mỉm cười. Điều đó khiến tớ cảm thấy vô cùng lo lắng cho cậu.”

Cô bỗng dưng đứng dậy.

“…Này, cậu có thể lợi dụng tớ đấy, tớ không phiền đâu?”

“Ể?”

“Cậu đang cố giữ khoảng cách với Megumi-san phải không? Vì vậy…”

“…Nhưng, điều đó.”

“Tớ ổn mà.”

Watari-san nở một nụ cười với tôi.

(…Yamazaki-kun, thật ra là tớ vẫn luôn thích cậu đó.)

Tôi nhớ là Watari-san đã tỏ tình với tôi tại buổi họp lớp sau khi mà tôi kết hôn với Megumi-san.

Sao tôi lại quên một chuyện như vậy chứ? À, tôi hiểu rồi. Tất cả chỉ vì tôi chỉ quan tâm mỗi mình Megumi-san.

“Này?”

Tôi chỉ nghĩ về mỗi Megumi-san.

Ngay cả sau khi đã kết hôn thì Megumi-san vẫn luôn nằm trong tría tim tôi.

Ngay cả khi việc tôi chết bất thành mà quay về thời cao trung thì điều đó cũng không thay đổi.

Nhưng sự thật là Megumi-san đã có một người khác mà cô thực sự yêu.

Tôi cần phải quên đi Megumi-san.

“…Nhưng điều đó quá bất công với cậu, Watara-san.”

“Tớ đã nói rằng điều đó ổn mà vì chính tớ cũng muốn vậy. Hiểu không?!”

“…Cảm ơn cậu.”

“Tớ mới à người phải cảm ơn cậu chứ.”

Tiếng thì thầm của Watari rất bé nhưng tôi vẫn có thể nghe thấy nó rõ ràng.

Tai cô đỏ lên một cách đáng ngạc nhiên.

[Megumi POV]

Tôi, Megumi Kayama, yêu Yuma Kamazaki vô cùng.

Việc ở bên anh khiến tôi cảm thấy vui vẻ và thoải mái. Điều đó làm tôi cảm thấy an toàn và an tâm.

Vì vậy, vào năm hai cao trung, anh ấy đã tỏ tình với tôi, điều đó khiến tôi vui mừng tới mức không một từ nào có thể diễn tả được.

Những ngày còn đi học, bọn tôi luôn trân trọng từng phút giây bên nhau và sau khi tốt nghiệp đại học thì bọn tôi kết hôn.

Ngay từ đầu thì tôi đã chủ động trong mối quan hệ này. Điều đó đã thể hiện rằng tôi yêu Yuma nhiều tới mức nào.

Sau khi kết hôn thì cuộc sống bọn tôi trở nên bận rộn hơn. Đôi khi bọn tôi còn sống xa nhau hay là xảy ra cãi vã, nhưng cuối cùng thì bọn tôi vẫn hạnh phúc.

Nhưng mà lỗi tôi là đã xem nhẹ những hạnh phúc đó.

Khi tình cờ tôi gặp lại người bạn thuở nhỏ của mình, cậu đã ôm trầm lấy tôi.

Có lẽ là do rượu và do sự ép buộc của cậu ấy với tôi.

Tuy nhiên, sai lầm của tôi là khi tin rằng những điều mà không có khi ở bên Yuma thì lại có khi ở bên người bạn thuở nhỏ của tôi.

Và sau đó tôi vẫn tiếp tục mối quan hệ bí mật này với người bạn thuở nhỏ của mình.

Tôi lấy lí do rằng mình bận việc để có thể hẹn hò và vào trong khách sạn cùng với người bạn thuở nhỏ của mình khi mà không có Yuma.

Có một lần, tôi đã dẫn người bạn thuở nhỏ của mình tới căn hộ mà tôi sống.

Cảm giác tội lỗi khi tội và bạn thuở nhỏ ôm ấp nhau khi ở trên giường của tôi và Yuma khiến tôi bị choáng ngợp, và tôi đã nhìn thấy một khía cạnh khác của bản thân mà mình không biết.

Khi mà việc tôi thổ lộ cảm xúc thật của mình với bạn thuở nhỏ trở thành một điều hoàn toàn bình thường thì Yuma đã phát hiện ra.

Anh ấy đã nghe được hết cuộc trò chuyện của tôi với bạn thuở nhỏ của mình qua điện thoại.

Yuma bật tung cánh cửa với tiếng ồn lớn và tôi có thể nghe được tiếng bước chân anh ây chạy ra khỏi căn hộ.

Khi nhìn thấy chiếc cặp đi làm của Yuma trên sàn, người tôi như không còn một giọt máu nào.

Tôi vội vã chạy theo anh ấy nhưng rồi không thấy Yuma đâu cả.

Từ đằng xa, tôi nghe thấy tiếng còi xe cứu thương.

Tôi nghĩ rằng nó cũng chẳng liên quan gì tới tôi… nhưng thực tế thì không phải vậy.

Yuma đã chết. Anh ấy bị một chiếc xe tông trúng.

Theo lời của cảnh sát thì đây là một vụ tự sát do xảy ra bất đồng. Một số người qua đường đã chứng kiến cảnh anh ấy chạy ra đường.

Tôi cảm thấy vô cùng tuyệt vọng khi mất đi Yuma, việc mất đi anh ấy đã khiến tôi nhận ra bản thân đã ngu ngốc tới cỡ nào.

Bạn thuở nhỏ đến an ủi tôi nhưng tôi mặc kệ hắn.

Sao tôi lại nói những lời yêu thương với người như hắn? Sao tôi lại trao mình cho hắn?

Trái tim tôi chỉ thuộc về mỗi mình Yuma mà thôi.

Việc tôi cảm thấy hạnh phúc là điều đã trở nên quá dỗi bình thường khiến cho bản thân coi đó là điều hiển nhiên và không quan tâm gì tới nó.

Tôi không thể nào chịu được nỗi tuyệt vọng khi tôi không thể nào gặp lại Yuma thêm lần nào nữa, tôi lao mình xuống đường giống như cách anh ấy đã làm, và tôi đã bị tông bởi một chiếc xe.

Nếu tôi nói rằng việc mình không tin sẽ gặp đc Yuma sau khi chết, thì đó sẽ là một lời nói dối.

Nhưng không thể nào, tôi không thể tin được rằng mình được trở về quá khứ.

Trước khi tôi kịp nhận ra điều đó, tôi đã biết rằng bản thân được trở về đúng ngày mà anh ấy tỏ tình với tôi.

Yuma giờ đang đứng trước mặt tôi. Người mà tôi đã từng nghĩ rằng bản thân sẽ không bao giờ gặp được anh ấy nữa. Nước mắt của tôi trào dâng, nhưng không, bây giờ chưa phải lúc. Đây không phải lúc làm những điều như vậy.

Tôi định sẽ khóc sau khi anh ấy tỏ tình xong.

Nhưng… anh ấy không làm vậy.

Vào ngày hôm sau, thái độ của Yuma rất lạ. Anh ấy cố tình tránh né và giữ khoảng cách với tôi.

Tôi muốn tạo ra cơ hội để tôi có thể dành thời gian với anh ấy, nhưng anh ấy hành động như đang muốn tránh xa khỏi tôi.

Và trước khi tôi nhận ra thì Yuma và Watari-san, họ đang ngồi cạnh nhau.

Tôi biết điều đó. Tôi biết Watari-san cũng có cảm tình với Yuma. Nhưng tôi nghĩ rằng cô ấy biết rằng bọn tôi rất thân thiết với nhau, do đó mà cô đã từ bỏ.

Khi Yuma và tôi không còn nói chuyện với nhau nữa, và khi tôi đang trở nên ngày càng lo lắng thì tôi để ý rằng Yuma đã bị thu hút bởi Watari-san.

Chúng tôi đã từng sống bên nhau, dành thời gian cho nhau trong một khoảng thời gian dài. Do đó mà tôi biết. Biết rằng Yuma thực sự rất yêu Watari-san.

Cho dù tôi có nghĩ mình có thể bắt đầu lại, cho dù tôi đã quay trở về quá khứ.

Tương lai của chúng tôi sẽ không bao giờ giao nhau.

Tại sao mọi việc lại ra nông nỗi này?

Sao tôi lại coi việc hạnh phúc cùng với Yuma là điều hiển nhiên cơ chứ?

Nếu tôi không nghĩ như vậy, thì người đang nở nụ cười ấy với Yuma đáng lẽ ra là tôi, chứ không phải là Watari.