[Sugoroku - em sáu]
Fufufufu.
Sau lễ hội vài ngày, tôi đây vẫn giữ được tâm trạng rất tốt. Dù sao thì chính tôi là người đã vạch trần bộ mặt thật của tên sở khanh Makihara Taiga, kẻ có ý định lừa dối năm chị.
Các chị tôi rất chi là rầu rĩ khi phát hiện ra bản chất của tên đàn ông mà họ đã đem lòng thương nhớ. Mấy ngày hôm nay trong nhà cứ như có ai mất vậy… Mà, tôi nghĩ thời gian sẽ chữa lành tất cả thôi.
Tôi thường ru rú ở nhà chơi điện tử. Nhưng dạo gần đây thì lại hay lượn lên trường để được xem khuôn mặt đáng thương của tên Makihara Taiga kia.
Kukuku, cảm giác cứ như bản hậu truyện sau khi đã tiêu diệt được trùm cuối trong game vậy.
Giờ thì tôi đang ở trong văn phòng sau khi tiết học đã kết thúc. Cả năm chị đều đang ngồi đây, và bất ngờ chưa, họ không hề trốn chui trốn lủi trên gác.
Chika nee-san và Ai nee-san vẫn lo chuyện giấy tờ cho hội Quý tộc, Fuuko nee-san đang rất chăm chỉ tập luyện, Mitsuri nee-san thì đang chỉnh video gì đó, còn Maihime nee-san vẫn đang luyện diễn xuất như thường.
Về phía Makihara Taiga thì… hắn ta vẫn đang ngồi trên bàn làm việc. Kì lễ hội đã qua và hắn phải xử lý một khối lượng công việc đồ sộ. Hội Quý tộc phải giải quyết rất nhiều giấy tờ liên quan, mà hắn thì cũng chẳng có việc gì để làm cả, nên hắn được phép vào đây để làm việc.
Các chị không thèm hé nửa lời với hắn, ngoại trừ việc chào xã giao. Một cảnh tượng thật hả hê, kukuku. Tôi vẫn đang hí hửng vừa chơi game vừa được tựa đầu lên đùi Ai nee-san.
Sắp đến lúc phải đi về, Makihara Taiga đứng dậy và bê thùng rác đi.
- Em đi đổ rác đây ạ.
Chả ai trả lời cả, hắn ta cũng rời phòng trong im lặng. Sướng thật đấy… Đó là những gì tôi nghĩ, nhưng Ai nee-san lại thở dài một tiếng.
- Em cảm thấy tội cậu ấy quá. Em không muốn cứ như thế này mãi đâu.
- Đúng ha...
Chika nee-san cũng gật gù đáp lại.
- Đúng là chị không chấp nhận được mục tiêu của cậu ta, nhưng thế này là quá đủ rồi.
- K-Khoan đã, nee-san-
Tôi vội lên tiếng, nhưng Chika nee-san phản bác ngay lập tức.
- Nếu Taiga-kun muốn hãm hại chị em chúng ta, thì cậu ta đã lợi dụng bí mật của chị em mình để bày trò rồi. Nhưng không, cậu ta chẳng làm gì cả. Chị nghĩ cậu ta cũng có lương tâm khi chỉ dám lừa dối bọn mình.
Ưưưư, nghe cũng đúng.
- Cậu ta đã gặp phải tai nạn nghiêm trọng rồi, còn lần rơi phải xuống rượng suýt mất mạng nữa chứ. Chưa kể cậu ta còn phải gánh chịu nhiều tổn thương do tai tiếng này nọ. Có lẽ, lí do cậu ta không phanh phui sự thật này cho bất kì ai là do cậu ta muốn bao bọc chị em tụi mình. Cậu ta không muốn chúng ta phải trải qua những gì cậu ta từng nếm phải.
Hmm. Tôi bắt đầu phân vân không biết tên này có đúng thật là người xấu không nữa.
Quay đầu lại, tôi thấy Fuuko nee-san đang trông cây chuối.
- Nhưng… Taiga-kun đó đã cố hốt lấy cả năm chị em mình đó. Mặc dù khuôn mặt còn non nớt như vậy, bên trong cậu ta chắc hẳn phải là một con quái vật tham lam.
Má chị ấy ửng đỏ lên do chính lời nói của mình.
- Dù vậy, thú thật là em cũng ngại đâu.
Hả? Chị vẫn còn cảm tình với hắn ta à? Chị bị cái gì vậy Fuuko nee-san?
Mitsuri nee-san vừa cắn móng tay vừa tiếp lời.
- Thật không thể tin nổi một cậu bé kém tuổi mình lại dám tán đổ mình như vậy… Nhưng em nghĩ mình cũng muốn trải nghiệm cảm giác này thêm nhiều lần nữa.
Không, suy nghĩ đấy nguy hiểm lắm đấy chị tôi! Chị lại mê hắn ta như điếu đổ lần nữa cho xem!
Maihime nee-san cũng đang gặp nguy hiểm. Chuyện đoán được chị ấy nghĩ gì là điều bất khả thi. Ôi các chị tôi ơi, các chị mềm lòng với Makihara Taiga hơn em tưởng nhiều.
Tôi phải nhanh chóng ngăn chặn việc này. Nhưng đến lúc triển khai kế hoạch thì…
Hmm? Cảm giác muốn đi vệ sinh lại nổi lên.
Đáng tiếc là lại không có nhà vệ sinh trên gác. Bà già bảo hộ keo kiệt đó lẽ ra nên cho xây phòng vệ sinh nhỏ nếu như muốn năm chị em thay nhau vào vài một người chứ.
Uaaa.
Tôi là loại thích ẩn giật, tôi sẽ không đi đâu nếu không có các chị đi cùng đâu. Còn nhà vệ sinh thì lại quá xa. Khi còn sống ở Seattle, tôi bị người ta gọi là “Thú vật” và bị đuổi khỏi trường.
Tuy nhiên, việc ai đó trông thấy tôi tiềm ẩn đầy rủi ro, không ai được phép biết rằng có hơn một Konoe R. Chika trong trường này.
Vì thế, tôi phải rón rén đến nhà vệ sinh như trộm vậy.
- Bạn gì ơi cho mình hỏi tí được không.
- Gyaa!
Tôi giật mình quay đầu lại, và trước mắt tôi là… Vâng, vâng, vâng, vâng… À không. Không, không, không, không! Tại sao? Sao cô gái này lại đứng trước mặt tôi! Vừa rồi là…! Mĩ nhân của thiên niên kỉ! Là… là idol Tono Mika, hay còn được biết đến rộng rãi như “Mika-tan”...
Sao cô ấy lại ở đây? Tôi là fan cuồng luôn đấy… Sự u ám của tôi hoàn toàn bị hào quang chói lọi của cô ấy lấn át.
Tất cả những gì tôi có thể đáp lại là “V-Vâng” một cách lí nhí. Nhưng câu hỏi của Mika-tan còn khiến tôi bất ngờ hơn nữa.
- Ừm… Cho mình hỏi bạn có biết Makihara Taiga ở đâu không?
Sao tên của người phân lại được thốt ra từ miệng của Mika-tan?
- Tono-san, sao chị lại ở đây?
Giọng của ai đó khác cất lên… Makihara Taiga.
- Makihara-kunn! Nhớ cậu quá!
Idol quốc dân đang đỏ má trước người phân và gọi hắn ta như thế cún cưng vậy.
- Chị lặn lội từ tận Tokyo tới đây ạ?
- Đúng đó, mình phải giải quyết cả tấn công việc mới đến được đó biết không… Xin lỗi nhé, vì cứu mình mà cậu không thể chơi bóng được nữa.
Gì cơ? Người được Makihara cứu mạng chính là Mika-tan?!
Tôi còn không nhận ra miệng mình đang há hết ra trước sự thật gây sốc kia. Tôi nhanh chóng ngậm miệng lại và quan sát tình hình. Thiên sứ Mika-tan đang nói chuyện vô cùng vui vẻ.
Cô ấy nói: “Mình đũng là cảm ơn cậu cũng không hết, Makihara-kun. Nhìn cậu quyết tâm trong khóa phục hồi chức năng như vậy giúp mình có thêm động lực cho công việc idol của mình…”.
Còn điều tiếp theo thì khiến tôi đứng hình luôn.
- Nè… Mình thích cậu lắm đấy, Makihara-kun. Sao không hẹn hò với mình đi?
Biểu cảm của Mika-tan dễ thương đến mức làm tôi ngất ngây mất… Làm méo có ai có thể cưỡng lại được khuôn mặt ấy chứ, và cả cô ấy nữa.
Nghĩ đến cảnh tượng Mika-tan tay trong tay với người phân khiến bụng tôi cũng chả yên nổi. Nhưng như thế này thì sẽ đảm bảo tương lai cho các chị tôi.
Suy nghĩ đó khiến tôi phần nào an tâm, dù vậy, câu trả lời của tên người phân khác xa những gì tôi tưởng tượng.
- Em xin lỗi.
Hể?! Hắn ta từ chối ngay tại chỗ luôn! Mika-tan rươm rướm nước mắt rồi kìa.
- Makihara-kun, vậy là cậu…
- Vâng, em đã thích vài người rồi.
- Vài cơ à...
Đùa à? Cậu vẫn muốn theo đuổi năm chị tôi sau sự việc ấy à? Thậm chí là từ chối cả idol quốc dân vì ước mơ ấy cơ à?
Mika-tan nhắm mắt lại và chạy đi. Aaa, thật tội nghiệp mà.
Tôi lại nhìn về hướng Makihara và hỏi hắn đúng lúc có cơn đau tấn công bụng tôi.
- Vậy là cậu vẫn chưa từ bỏ ước mơ lập harem với năm chị tôi à?
- Cũng không hẳn.
Hử?! Thế là sao? “Cũng không hẳn” là thế nào? Có ai tự loại bản thân khỏi tầm ngắm rồi à?
Đột nhiên có một suy nghĩ đáng sợ vọt qua trong đầu tôi.
- Đ-Đừng nói là…
- Mục tiêu của em bây giờ là lập dàn harem sáu chị em cơ.
Nghe được những lời như vậy, tôi trở nên loạng choạng, Makihara Taiga nhanh chóng đỡ tôi dậy.
- Sugoroku-san, em cũng thích chị.
- Cậu bị hâm à?
- Vâng. Và em không tính bỏ cuộc cho đến khi em có được sáu chị đâu.
Tôi ngã phịch xuống đất sau tuyên bố ấy.
Tên này… tên này bị thần kinh mất rồi. Kể cả khi gặp phải chuyện tồi tệ trên căn gác mái vào ngày hôm ấy, hắn ta vẫn tự vực dậy được và lập ra một mục tiêu còn hoang đường hơn cả mục tiêu cũ. Ý chí của tên này bền bỉ đến mức tôi phải thán phục.
- Sao lại là tôi? Sao cậu lại đi thích một cô gái lù rù, đơn độc như tôi chứ?
- Đúng thật là chị tỏa ra bầu không khí u ám cô độc, nhưng chị đã dũng cảm đứng lên tố cáo em cơ mà? Chị còn lập ra trang web trường an toàn bậc nhất thế giới để bảo vệ cho các chị cơ mà? Chị là một cô gái vô cùng tuyệt vời đấy Sugoroku-san!
- Tuyệt vời ư? Không, không. Tôi bị mọi người gọi là kinh tởm khi còn sống ở Seattle đấy.
- Em không quan tâm người khác nói gì về chị đâu.
Khuôn mặt của Makihara Taiga không hề đi ngược lại với sự chân thành trong câu nói đó.
- Chị rất là quyến rũ đấy ạ.
- Êêêêêể?!
Sa-Sao mình lại cảm thấy rạo rực thế này?!
Sao mình lại thấy vui khi được giai đẹp tỏ tình chứ?
Không! Mình không thể để bị dính bẫy được! Mình còn phải bảo vệ các chị khỏi tên người phân này!
Tôi vỗ má chấn chỉnh tinh thần và định nói lại hắn-
- Không hổ danh là Taiga-kun. Lòng tham và lòng kiên trì của chú đúng là không gì sánh được mà… Nhưng mà nhé, chị không hề ghét chú đâu biết không.
Trước khi tôi kịp mở lời, Fuuko nee-san đã từ đâu chui ra mất rồi. Tôi phải lẩn đi nhanh thôi, nếu ai mà bắt gặp tới tận hai Konoe R. Chika thì sẽ phiền lắm… Rồi sau đó, những gì tiếp theo khiến tôi phải rùng mình.
- Chị vẫn yêu chú lắm. Cho chị ở bên cạnh chú đi.
- !?
Ưưưư, Fuuko nee-san, đầu óc chị bị sao khi vẫn muốn hẹn hò cùng tên này vậy? Đây chỉ là trò đùa thôi đúng không? Trong khi tôi vẫn còn đang ôm đầu khó hiểu, thì cảnh tượng ngay trước mắt đã nốc cho tôi cú cực mạnh.
Fuuko nee-san ôm Makihara Taiga và… Hôn hắn...