Thứ đầu tiên tôi thấy, chính là ngọn lửa hỏa táng.
—— Không biết tại sao, tôi vẫn nhớ rõ màu của ngọn lửa thiêu xác đó.
"Hoàng hôn dần phai..." Âm thanh từ thiết bị phòng thiên tai rệu rã, rè rẹt phát ra.
Bài hát có chút u sầu đó, thông báo cho mọi người về sự hiện hữu của hoàng hôn, cũng là một âm ca cảnh báo nhẹ nhàng.
Thời gian ăn thịt sắp đến...
Trước khi không thể về nhà, hãy mau trở về...
Cô gái lắng nghe một cách thờ ơ, thứ giai điệu dần hòa vào sắc tối của buổi chiều tà. Nhìn xuống thị trấn như một bàn cờ ánh sáng, chân dẫm trên con đường đá thấm đẫm màu đỏ.
"Gokumon Nadeshiko..."
Người đàn ông mặc kimono gọi tên cô, cô gái— Gokumon Nadeshiko quay lại.
Một thiếu nữ vô cùng xinh đẹp.
Trạc chừng mười sáu, mười bảy tuổi. Mái tóc màu nâu nhạt dài đến lưng, đôi mắt sáng trong đỏ như ngọc. Trên tóc cài kẹp hình bông cúc, làn da trắng như sứ khoác lên bộ đồng phục thủy thủ.
Khuôn mặt như búp bê ấy, khi này bị nhuốm đỏ đầy quyến rũ.
"Hóa ra cháu không phải là người mà là thú hoang sao?"
"... Lời đó thật là quá đáng."
Cô gái dùng ngón tay lau đi màu đỏ trên mặt, di chuyển đầu ngón tay đến môi với vẻ không hài lòng.
"Cháu cũng muốn giải quyết gọn gàng. Nhưng mà..."
Gokumon Nadeshiko quấn đầu lưỡi quanh đầu ngón tay ướt, nhìn xung quanh.
Nơi này ở ngoại ô Kyoto— núi Kibune. Ngày xưa chốn đây được gọi là Toribe, nơi rừng xanh thẫm từ xưa đã bị nghi ngờ là nơi trú ngụ của quái vật nên ít người đặt chân đến.
Tại một nơi như vậy, tòa tháp sắt bị lãng quên hoàn toàn phát xong thông báo phòng thiên tai, phía sau Nadeshiko cuối cùng trở nên yên tĩnh.
"Không còn cách nào... Con quái vật này thật sự quá mạnh."
Nadeshiko chỉ vào vị trí, nơi có những xác chết kỳ lạ vung vãi. Sừng bị đứt, sáu hốc mắt vỡ nát, bốn cánh tay bị xé nát, tất thảy đều chứng tỏ đó từng là một sinh vật siêu nhiên.
"Mèo hoang... Đúng thật là vô phép tắc."
Người đàn ông mặc kimono lớn tiếng lắc đầu, từ dưới bóng cây bước ra từ từ.
——Mỗi bước chân của người đàn ông phát ra tiếng như lá khô.
"Chú đã nói là 'xử lý những con quái vật gần đây', chứ không phải 'làm lũ quái vật tan nát'."
Người đàn ông đó sở hữu mái tóc nâu dài, đôi mắt xám hơi tối. Ông ta cao lớn, quanh cổ có một lớp băng quấn lạ thường.
Nửa bên trái khuôn mặt đó bị che phủ bởi đầy ắp thứ bùa chú.
Xào xạc, xào xạc— mỗi khi người đàn ông nói, những bùa chú đó dù không có gió vẫn nhẹ nhàng dao động.
"Mèo hoang... Ta đã dạy bao nhiêu lần rồi, ít nhất hãy hành xử giống như một người đi."
"Lời nói thật là chua chát đó, chú Kirihito... Nếu không có việc gì quan trọng thì cháu có thể về được không?"
Gokumon Nadeshiko liếc nhìn người đàn ông— Kirihito, sau đó cúi xuống, nhanh chóng thu thập những cái đầu và tay chân không phải của người, tập hợp lại một chỗ.
"Chú có việc cần tìm con... Thật đáng tiếc."
"Xui thật đó... Nếu là mấy chuyện nhàm chán thì cháu sẽ không tha cho chú đâu."
"Hừm... Vậy cháu sẽ làm gì nếu chú nói có một bữa ăn miễn phí?"
"Ăn." Nadeshiko quay lại ngay lập tức, thấy phản ứng đó khóe môi Kirihito cong lên.
"Tốt... Vậy thì, chú có một tin vui rất phù hợp với người ăn nhiều như cháu."
Nói xong, Kirihito đưa cho Gokumon Nadeshiko một bức thư.
Phong bì được làm rất tinh xảo, tên người nhận được viết bằng nét chữ trôi chảy nhưng không đều: "Quý cô Nadeshiko."
"... Không ngờ có người viết thư cho cháu, còn là người tốt bụng nữa."
Cô gái nhìn qua nội dung thư, sau đó từ từ đưa mũi gần đến miếng giấy đó.
Đột nhiên— đôi mắt đỏ rực của cô lóe sáng trong ánh hoàng hôn, đôi môi đẹp tuyệt trần nhẹ nhàng hé lộ những chiếc răng sắc nhọn.
"Hừm... Thật sự rất hấp dẫn."
"Tất nhiên, hoàn toàn là vì cháu mà đến."
Kirihito khinh thường nói, nở nụ cười chế giễu.
"Những chuyện vớ vẩn như thế này, thật sự quá phù hợp với loại ăn thịt hạ cấp như cháu đó."
"... Thật quá đáng. Thức ăn không phân biệt quý hay hèn. Hơn cả, chú cũng không phải vì thích mới..."
Âm thanh cành cây gãy vang lên— hai người nhà Gokumon ngay lập tức quay đầu lại với tốc độ chớp nhoáng.
"Này, mèo hoang... Còn có thứ gì sống sót không?"
Kirihito hỏi nhỏ. Dưới những bùa chú đung đưa, một ánh nhìn lén lút hướng về phía cô.
Nadeshiko không nói gì tiến lên phía trước. Như một con thú ăn thịt, bước chân của cô không phát ra tiếng.
Sau đó cô chăm chú nhìn bụi cây nghi ngờ, nghe thấy tiếng thở nhẹ. Một người đàn ông mặc đồ leo núi— nhìn lên Gokumon Nadeshiko với khuôn mặt cắt không giọt máu, trắng bệch.
"Ôi, không ổn rồi... Ông có sao không? Đứng dậy được chứ?"
Người đàn ông thì lại cố gắng giũ bỏ tay của Nadeshiko.
"Đừng có mà lại gần tôi...!"
Người đàn ông như bị một lực vô hình đẩy lùi khỏi bụi cây, vội vàng chạy đi. Còn Nadeshiko vẫn giữ tay trong tư thế, nhìn theo bóng lưng của ông ta biến mất trong bóng tối.
"... Này. Cháu chắc chắn không quên những chuyện phiền phức như 'bị thương' chứ?"
Kirihito nói một cách mệt mỏi, nhưng Nadeshiko không phản hồi, chỉ hạ tay xuống.
Sau đó cô nhắm mắt lại, những màu sắc quen thuộc lại hiện trên võng mạc. Thứ hình ảnh đỏ rực nhảy múa, ánh sáng lóe lên— Gokumon Nadeshiko theo bản năng biết, đó chính là màu của ngọn lửa hỏa táng.
Mỗi khi cô nhắm mắt cảnh tượng này sẽ tái sinh, thậm chí còn ám ảnh cả trong giấc mơ.
"...Đến tận lúc này rồi mà."
Lời thì thầm của cô gái ấy như bị làn gió thu cuốn đi.