Dịch: Blink - Biên tập: Mer, Bút Lông

"Sư phụ!"

Lee Jihye hét lên khi nhìn thấy Yoo Junghyuk. Tuy nhiên, Yoo Junghyuk chỉ hỏi lại mà không để tâm đến cô.

"Kim Dokja đâu?"

"...Sư phụ tìm ông chú Dokja chi vậy?"

Trước khi Yoo Junghyuk kịp trả lời, Yoo Sangah đã từ trên trần động đáp xuống như tiên nữ giáng trần, trong tay cô đang bế Yoo Mia. Các thành viên trong đội gọi tên cô, nhưng thay vì đáp lại họ, Yoo Sangah khẩn trương nói: "Anh Dokja đang gặp nguy hiểm".

"Sao?"

"Bây giờ anh Dokja đang ở đâu ạ?"

Cũng giống như Yoo Junghyuk, Yoo Sangah lo lắng đảo mắt tìm kiếm trong đám người. Cô không tìm thấy Kim Dokja ở đâu cả. Lee Hyunsung nhanh chóng trả lời: "Anh Dokja đã rời đi từ ba ngày trước rồi."

"Cô nói anh Dokja đang gặp nguy hiểm là sao?" Jung Heewon hỏi lại. Nhưng không may cho cô là Yoo Sangah không còn thì giờ để giải thích này nọ nữa rồi.

Lee Jihye thất vọng tiếp lời, "Chị có nhầm không đấy? Bọn mình mới đang nguy kịch nè, chứ chú Dokja có bị gì đâu."

Yoo Sangah không lường được rằng tình hình ở đây lại tệ tới vậy, cô vội trả lời, "Ta phải rời khỏi nơi này trước đã, tôi sẽ giải thích sau."

Mọi náo động ở trong hang đã bị truyền tới khu vực trung ương, làm cho một lượng lớn quái vật thuộc các hang liên thông ồ ạt ùa tới.

Lee Jihye rùng mình nói.

"Chết tiệt, giá mà ông chú Gong Pildu ở đây..."

Thật vậy, tình hình sẽ đỡ hơn hẳn nếu Gong Pildu ở đây. Tinh ấn Pháo đài Võ trang của Gong Pildu rất hữu dụng trong các cuộc chiến, đặc biệt khi nó có ưu thế để tàn sát một lượng lớn quái vật.

Nhưng mà, Gong Pildu đã tách khỏi nhóm bọn họ ngay từ tầng một của Lâu đài Hắc Ám, tới giờ vẫn không rõ tung tích.

Giờ đây, Yoo Junghyuk là niềm hy vọng duy nhất của cả đội.

Xét riêng về mặt sức mạnh thì hắn trội hơn cả Gong Pildu lẫn Kim Dokja. Chỉ một nắm đấm của hắn thôi cũng đủ phá hủy cả một ngọn núi.

Yoo Junghyuk quét sạch đám quái vật đang chạy đến bằng "Bách bộ thần quyền", rồi nói, "Chúng ta chiến đấu ở đây rất bất lợi. Ở trần hang động có lối ra.”

Trong lúc tìm kiếm lối tẩu thoát, Yoo Junghyuk diệt sạch đám quái vật để làm lối đi cho mọi người. Hắn chẳng cần tiêu tốn nhiều ma lực, chỉ sử dụng vào sức mạnh thuần túy để dọn lối mở đường, hệt như một cỗ xe tăng hình người. À không, có là xe tăng thực sự cũng chưa chắc tạo được uy lực như vậy.

Yoo Sangah lên tiếng hỏi, "Liệu có đi lên được không vậy?"

"Tôi sẽ tạo điểm bám trên tường, mấy người tự mình leo lên.”

Dứt lời, Yoo Junghyuk nhẹ nhàng phóng lên không trung.

Đó là kỹ năng "Hư không đạp bộ" mà chỉ những quy hoàn giả mạnh nhất đến từ Thế giới Võ lâm mới có thể sử dụng. Hắn gom đống xác quái vật lại, tạo thành một cái tháp nhỏ cho mọi người trong nhóm bước lên. Sau đó, hắn đi thẳng lên sát trần hang động rồi đấm một cú thủng tường để tạo ra bàn đạp cho mọi người.

Nếu là bình thường, hắn sẽ không làm những điều này cho các thành viên trong nhóm. Tuy nhiên, Yoo Junghyuk trong lần hồi quy này thì khác. Bản thân Yoo Junghyuk cũng không biết điều gì đã khiến hắn thay đổi nhiều như vậy.

Và rồi, hắn ta nghe thấy một giọng nói vang bên tai.

[Thật là một cảnh tượng bất ngờ. Ngươi là "hóa thân Yoo Junghyuk" sao?]

Đó là giọng của Reinheit.

Lee Jihye đang chạy về phía trần hang cũng phải thốt lên vì ngạc nhiên, "Cái gì, gã ta vẫn chưa chết á?"

Cũng phải thôi. Kẻ đứng thứ hai trong Lâu đài Hắc ám sẽ không chết chỉ vì một hai viên đá.

Yoo Junghyuk không trả lời Reinheit, thay vào đó, hắn đứng đợi những người còn lại ở đỉnh cầu thang mà hắn đã tạo ra. Lee Jihye, Lee Hyunsung và Yoo Sangah leo lên đầu tiên, tiếp đến là Lee Gilyoung và Shin Yoosung.

Ngay lúc Shin Yoosung chuẩn bị đi qua, Yoo Junghyuk đã nắm lấy vai cô bé.

"Nhóc không nên đi cùng với bọn ta."

"Dạ?”

Trước khi Shin Yoosung kịp trả lời, Yoo Junghyuk đã đẩy cô bé xuống miệng hang. Những con quái vật ở dưới đã há sẵn miệng, chỉ nhăm nhe chờ chực Shin Yoosung rơi xuống.

Lee Gilyoung hét lên, “Yoosung! Cái...? Anh đang làm cái quái gì vậy?"

Lee Gilyoung tức giận vung tay đấm Yoo Junghyuk. Yoo Junghyuk nhẹ nhàng đón lấy nắm tay cậu bé rồi nói, "Cả nhóc cũng thế."

Ngay sau đó, Lee Gilyoung hét lên và ngã xuống cùng với Shin Yoosung.

***

Sau khi hóa thân của Dionysus rời đi, Han Sooyoung hỏi tôi bằng một vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.

"... Vừa rồi hắn ta nói cái gì đấy?"

"Tôi không biết."

"Anh không biết? Nó cũng bị kiểm duyệt với anh à?"

Tôi không nghe thấy thật. Nhưng tôi vẫn có thể đoán đại khái được ý của ông ta. Có lẽ nó liên quan đến "kết cục" của các kịch bản. Vậy nên bị kiểm duyệt cũng là điều dễ hiểu thôi.

Tôi vẫn đang ngấp nghé kịch bản thứ 10 và cũng chỉ vừa mới trở thành một tinh tọa. Với cái thân phận thấp cổ bé họng này thì làm gì có chuyện tôi được vô tư thu thập thông tin chứ?

Han Sooyoung tỏ vẻ không bằng lòng nhìn tôi, rồi thở dài.

"...Rồi, cứ coi là thế đi, vậy anh tính làm gì với “vận mệnh” của mình đây? Nếu các tinh tọa thuộc Olympus phải đến tận nơi cảnh báo thì tình hình quả thật rất nguy hiểm đó.”

"Có lẽ là vậy."

"Chẳng lẽ hoàn toàn không có cách nào để ngăn chặn vận mệnh?"

"Cũng không hẳn là "hoàn toàn" không có. Nếu việc thực thi vận mệnh là một nhiệm vụ bất khả thi, thì vận mệnh đó sẽ bị thu hồi. Vận mệnh cũng phải tuân theo độ hợp lý mà."

Nhưng nếu xét ngược lại, điều đó cũng có nghĩa là “chỉ cần vận mệnh đó có một chút xíu khả năng thành hiện thực, thì bạn sẽ không bao giờ trốn thoát được khỏi nó”.

Han Sooyoung suy nghĩ một hồi rồi tự hỏi, "Nhưng mà không có thông tin gì cụ thể sao? Nó chỉ bảo là anh sắp chết thôi à?"

"À thì..."

Thực ra, Dionysus đã mạo hiểm mất một lượng độ hợp lý khổng lồ để bí mật tiết lộ lời tiên tri cho tôi.

「Hóa thân Kim Dokja sẽ chết dưới tay người anh ta yêu nhất.」

Thành thật mà nói, tình huống này làm tôi khá khó xử.

Người tôi yêu nhất... sẽ giết tôi sao?

Khi tôi kể lại lời tiên tri trong ngập ngừng, Han Sooyoung cứ ngơ ngác há hốc miệng. Như không biết phải nói gì, mặt cô ấy tái đi rồi lại đỏi bừng, và rồi mọi biểu cảm đều biến mất.

"Người mà anh yêu nhất á hả?"

"Đúng vậy."

"...Anh mà có một người như vậy sao?"

Tuy cảm thấy cũng hơi chạnh lòng, nhưng đấy cũng là lời tôi muốn hỏi. Tôi cố nhớ lại khuôn mặt của từng người một. Dù đúng là tôi có thiện cảm với một vài người, nhưng để gọi là "yêu" thì không có ai cả. Rõ ràng, hai chữ "tình yêu" là thứ xa lạ nhất đối với cuộc đời tôi.

"Thành thật mà nói, tôi nghĩ là không có ai đâu."

Nghe câu trả lời của tôi xong, trông Han Sooyoung rạng rỡ hẳn lên.

"Vậy thì vận mệnh phải được thu hồi rồi chứ nhỉ?"

"Nếu chỉ nghĩ thoáng qua thì như vậy thật, nhưng..."

"Hay là anh sẽ đột nhiên trúng tiếng sét ái tình với một ai đó chăng? Anh là kiểu người sẽ yêu từ cái nhìn đầu tiên à?"

"Chuyện đó chưa từng xảy ra, nhưng trong tương lai thì ai mà biết được."

Hẳn cái vận mệnh đó cũng phải mạnh mẽ lắm thì mới được nhắc lại tận ba lần như vậy. Khó hiểu ghê. Chẳng lẽ tôi đã yêu ai đó rồi sao?

Tôi mang vẻ mặt rối bời nhìn Han Sooyoung, rồi nói, "Hoặc còn có một khả năng khác."

"...Khả năng gì?"

"Ngay từ đầu, vận mệnh không phải thứ có thể hiểu trực tiếp theo nghĩa đen được. Nếu cô từng đọc mấy cái về thần thoại Hy Lạp chắc cũng biết đó. Thường thường thì mấy cái lời tiên tri đâu có được viết theo lối dễ hiểu. Toàn phép ẩn dụ với tượng trưng cả thôi."

Han Sooyoung nghiêng đầu.

"Hóa thân Kim Dokja sẽ chết dưới tay người anh ta yêu nhất... cái câu này có ẩn dụ hay tượng trưng gì không nhỉ?"

"Ý cô là câu văn này có thể vô tình ẩn chứa một ý nghĩa nào khác sao?"

"Hừm..."

Han Sooyoung là nhà văn, nên biết chừng cô ấy sẽ giúp ích không ít trong việc giải nghĩa cũng nên. Han Sooyoung bắt đầu đưa ra những giả thuyết hợp lý.

"Tôi nghĩ có ba điều có thể xảy ra."

"Điều gì? Cô nói đi."

"Thứ nhất. Việc "hóa thân" được nhắc đến ở đầu câu hẳn phải có nguyên do."

"...Hóa thân?"

Ban nãy tôi đã vô tình bỏ qua chi tiết này.

"Chẳng phải bây giờ anh đã là một tinh tọa rồi sao? Vậy thì với tư cách là một hóa thân, anh đã chết rồi. Đúng không?"

Giả thuyết này khá hợp lý đấy chứ. Tuy nhiên, nếu theo như giả thuyết này, thì đáng lẽ tôi phải thấy thông báo vận mệnh đã được thực thi ngay lúc trở thành tinh tọa rồi. Nói cách khác, không có lý do gì để lặp lại các thông báo cả.

Han Sooyoung dường như cũng thấy có điều gì đó sai sai, và đưa ra giả thuyết tiếp theo.

"Thứ hai, rất có thể bản thân cụm "người anh ấy yêu nhất" là một phép ẩn dụ."

"Trong Tinh Hà còn thứ gì được coi là "người" nữa hả?"

"Ừm... Nó có thể là hiện thân của thứ gì đó chẳng hạn."

Tôi cố vắt óc nghĩ nhưng vẫn không tìm được lời giải thích hợp lý.

Nhân tiện thì lâu lắm rồi mới được thấy một Han Sooyoung nghiêm túc như vậy, tôi trộm nghĩ, thật ra cô ấy cũng tốt đó chứ. Tôi thấy rất biết ơn vì cổ đã nghĩ ra mấy khả năng này kia cho tôi.

Tôi lặng lẽ ngắm nhìn Han Sooyoung. Dưới ánh chiều tà, hàng mi của cô ấy trông dài thấy rõ. Hóa ra cô gái này cũng khá xinh đẹp ấy nhỉ? Trông Han Sooyoung hơi trẻ con thế, nhưng thực sự thì cô ấy cũng chẳng kém cạnh ai miếng nào.

...Khoan đã. Nãy tôi vừa nghĩ cái quỷ gì vậy trời? Phải cẩn thận thôi. Tôi mà ngáo ngơ xíu là bị Han Sooyoung cho lên thớt cũng nên. Thật luôn, cái người này sẽ rất sẵn lòng đâm tôi một nhát. Chưa kể cô ta đã có sẵn tiền án rồi.

Han Sooyoung lại nói. "Cuối cùng, ta cần chú trọng chữ "chết". Có thể cái chết này không phải theo nghĩa đen."

"Thì?"

"Anh nghĩ khi nào người ta sẽ chết?"

"Chắc... là khi cuộc đời họ chấm dứt. Tim ngừng đập và phổi ngừng hoạt động, kiểu vậy."

Han Sooyoung chậc lưỡi như thể câu trả lời của tôi làm cô ta thất vọng lắm.

"Chà, với cái trình độ đó thì thảo nào anh lại đi thích cái truyện "Bí kíp sinh tồn" kia..."

"...Này đừng có mà gây sự vô cớ thế. Vậy ý cô là gì đây?"

"Anh không đọc truyện tranh à? Thường thì phải nói thế này này. Khi nào người ta chết á? Đó là khi họ bị mọi người lãng quên!"

"Vâng cái đó là truyện tranh thôi ạ. Vậy theo cô là tôi sẽ bị lãng quên sao?"

"Ví dụ minh họa thôi, đồ ngu. Trong Tinh Hà, khi một tinh tọa chết đi thì họ sẽ bị mọi sinh vật quên lãng. Vậy thì ở đây cũng có khả năng tương tự."

Việc này cũng không hẳn là vô căn cứ. Tinh Hà là một câu chuyện khổng lồ, và những sinh vật không còn quan hệ gì với câu chuyện đó hiển nhiên sẽ bị đào thải.

Tôi tự hỏi, "Sao mọi người lại quên tôi được chứ? Chẳng lẽ là mất trí nhớ tập thể?"

"Có thể quên lãng ở đây không phải là theo nghĩa đó." Mặt Han Sooyoung chợt phảng phất sự cô đơn.

Nhắc mới nhớ, tôi chưa từng nghe qua cuộc đời của Han Sooyoung. Trừ việc cô ta đã viết một bộ tiểu thuyết đạo nhái Bí kíp sinh tồn, thì tôi không hề biết gì về Han Sooyoung cả.

...Đến tận giờ, tôi vẫn không chắc về cái vụ đạo nhái lắm. Trước đây, Han Sooyoung đã từng khẳng định rằng cô ta không hề đạo văn, và [Phát hiện nói dối] cũng xác định đó là sự thật.

Sau một lúc lâu, tôi mới hỏi, "Vậy nó có nghĩa là gì?"

Han Sooyoung như đang lựa lời phù hợp để nói, trước khi cô buồn rầu đáp. "Kim Dokja, người chết thì không thể nhớ được gì nữa."

Tôi nhận ra Han Sooyoung đang nói về điều gì. Theo phản xạ, chúng tôi nhìn về hướng Chốn cực lạc.

...Có lẽ nào?

Han Sooyoung nói trước. "Ta có nên quay lại không?"

"...Giờ quay lại thì cũng đã muộn. Đã ba ngày trôi qua rồi. Chúng ta có dùng hết sức cũng không về kịp được."

"Vậy giờ sao?"

"Yên tâm đi. Giờ này thì chắc lực lượng tiếp viện hùng hậu nhất cũng đã đến."

"Lực lượng tiếp viện hùng hậu nhất?"

"Là tên đó đó. Hắn ta chắc phải tới rồi."

Đúng lúc này, một thông báo xuất hiện trên không trung.

[Có người ở Lâu đài Hắc ám đã trở thành người đầu tiên đạt đến cảnh giới siêu việt trong kịch bản!]

Quả đúng như tôi dự đoán, hắn đã đạt đến cảnh giới đó.

Tôi nghĩ về Yoo Junghyuk, kẻ đang làm loạn ở phương xa.

"Giờ cũng đã đến lúc nhân vật chính vào việc rồi.”