Second Encouter

『 Trợ tế-sama, đằng đó, xin hãy cẩn thận mấy cái rễ cây 』

『 Cảm ơn rất nhiều 』

『 Trợ tế-san, Hang ổ của goblin còn xa không ? 』

『 Tôi nghĩ nó chỉ quanh đây thôi….. 』

Nhận yêu cầu của guild mạo hiểm giả, tôi trở thành người hưỡng dẫn họ đến hang ổ của goblin.

Có khoảng 30 vị mạo hiểm giả tham gia cuộc chinh phạt lần này.

Tôi đang đi bộ ở phía trước hai người hộ vệ.

Dù đang ở trong < khu rừng bất tận >

nhưng những người mạo hiểm giả ở đằng sau vẫn tỏ ra ổn ào như không có gì xảy ra cả, có lẽ họ rất mạnh.

Mấy con quái vật lao ra tấn công ở bên cạnh cũng dễ dàng bị họ đánh bại.

Dù là người hướng dẫn nhưng họ lại không muốn tôi nhìn vào bộ dạng của mấy con quái vật lúc bị giết.

『 Đợi chút. Có vết chân của goblin 』

Ở đằng trước tôi, vị mạo hiểm giá tiên phong đột nhiên dừng lại.

Có vẻ như vị mạo hiểm giả đội mũ sắt ấy đã phát hiện ra dấu chân của goblin.

Những người mạo hiểm giả ở đằng sau bắt đầu tập trung lại, tôi và 2 người hộ vệ thì lùi ra đằng sau.

Từ lúc này, vị mạo hiểm giả đội mũ sắt sẽ lần theo dấu vết chân của goblin, thế nên vai trò hướng dẫn của tôi

đến đây là kết thúc.

Tôi thở một hơi dài.

Dù chỉ nhớ mang máng nhưng cuối cùng thì vai trò của tôi cũng đã hoàn thành một cách vô sự.

………. Dấu chân này, mong sao nó không phải là của goblin-san và orc-san.

Goblin-san và orc-san đã cứu tôi

khỏi bầy goblin.

Tuy guild master và các mạo hiểm khác không tin nhưng tôi vẫn nhớ rất rõ những gì đã xảy ra.

Hỡi thần linh, nếu có sự tồn tại tuyệt diệu như của goblin-san và orc-san, xin người hãy bảo vệ họ tránh khỏi cuộc tấn công này.

Tôi cũng không rõ mình cầu nguyện đến lần thứ bao nhiêu rồi.

『 Trợ tế-sama, Có vẻ như đã tìm thấy hang ổ của chúng rồi 』

『 Ô, chúng tôi sẽ xuống đó một chút. 』

Hai người có vai trò hộ vệ đến bắt chuyện với tôi.

Gần dây, vị mạo hiểm giả đến từ ngôi làng khai phá là một mạo hiểm giả solo và có rất nhiều kinh nghiệm.

Trong lúc tôi cầu nguyện, có vẻ như vị mạo hiểm giả ấy đã lần theo dấu chân và tìm ra hang ổ của goblin.

『 A-no…….. nếu được thì, tôi muốn chứng kiến cuộc thảo phạt. Dù sao tôi cũng sử dụng được ma thuật trị thương mà, thế nên có thể tôi sẽ giúp ích được gì đó 』

『 Aa ?

Nếu cô có thể trị thương ở đây thì tôi biết ơn lắm 』

『 Đươc rồi, Trợ tế-sama. Nếu có con goblin nào bị xổng chúng tôi sẽ giết nó ngay』

『 Chậc. Maa trợ tế-san, có lẽ cô chỉ muốn chứng kiển cảnh bọn goblin này bị giết thôi nhỉ 』

Chúng tôi núp ở trong bóng cây cách xa sào huyệt rồi xem cuộc thảo phạt.

…….. Thực ra, nếu như có goblin-san và orc-san ở đó thì tôi muốn cứu họ.

Nhưng mà, có lẽ sẽ không ai lại tin kaf có sự tồn tại tuyệt diệu như thế cả.

Lúc này, dù tôi có nói gì thì cũng không thể giúp được.

Tôi nhẫn nại, ngồi chờ cuộc thảo phạt bắt đầu.

『 Hiệu lệnh kìa. Có vẻ bắt đầu rồi đấy 』

Vị mạo hiểm giả kì cựu cất lời.

Người mạo hiểm giả đội mũ sắt đang một mình tiến vào trong hang ổ của goblin.

Nguy hiểm quá.

……. À không, có lẽ là ngược lại mới đúng.

Vị mạo hiểm giả ấy là leader trong cuộc thảo phạt lần này, anh ta có thành tích là đã tiêu diệt rất nhiều goblin.

Nhưng mà.

Đập vào mắt tôi lúc này là một cảnh tượng đến không ngờ.

Sau hiệu lệnh của người mạo hiểm giả đó, các mũi tên đã được bắn ra.

Mấy con goblin bị mũi tên đâm trúng đã gục ngã hoàn toàn.

Các mạo hiểm giả lần lượt tiếp cận và bao vây sao huyệt trong sự hỗn loạn của goblin.

Sau đó thì, sau đó thì…..

Người thi chém bay cánh tay đang cầm gậy của con goblin.

Người thì dùng cây thương đâm hết lần này đến lần khác vào con goblin đã chết.

Người thì nghiền nát đầu một con goblin đang bỏ chạy bằng cây chùy.

Tôi cũng đã sẵn sàng cho tình huống như thế này.

Vì đây là nhiệm vụ thảo phạt mà.

Tất cả cũng chỉ là để bảo vệ thị trấn và ngôi làng khai phá được an toàn.

Nhưng.

Những người mạo hiểm giả đó đang cười.

Như thể họ đang cảm thấy thích thú khi được tàn sát vậy.

Đúng là goblin là loài đi giết người rồi ăn thịt họ.

Hãm hiếp phụ nữ để gia tăng số lượng.

Bọn chúng cũng có hành động

như vậy.

Lúc bị bắt tôi cũng đã chứng kiến cảnh này.

Lúc người hộ vệ bị giết rồi bị ăn, goblin cũng đã cười như vậy.

Nhưng mà, nhưng mà.

Chúng ta là con người.

Khác với goblin, khác với quái vật, chúng ta chính là con người.

Cớ sao họ lại có thể cưới một cách thoải mái khi sát sinh như vậy.

Chẳng mấy chốc, một đoàn thể goblin đã bị quét sạch.

Vị mạo hiểm giả đang tiếp tục điều tra bên trong hang ổ goblin.

Dù biết nó thật tàn nhẫn.

Nhưng dù là con cái hay trẻ con thì goblin vẫn là goblin.

Dù thấy chúng thật tội nghiệp nhưng tôi không thể ngăn cuộc thảm sát đó được.

Tôi biết rõ điều đó.

Chỉ là, những người mạo hiểm giả đó cứ vừa thảm sát vừa cười.

Cứ như thể họ đang chơi đùa vậy.

Hỡi thần linh, người có thể cho con biết con người là gì không.

Cả goblin và quái vật nữa, bọn chúng là thứ gì.

『 Ôi, Cô sao thế, trợ tế-san 』

『 Trợ tế-sama, cô cảm thấy không khỏe à ? 』

『 Vậy chúng ta ra khỏi đây thôi. Tôi chẳng thể nào quen được cái mùi máu này.』

Tôi được hai người hộ vệ dẫn ra ngoài lúc mình đang mải trầm tư.

Đến một địa điểm không còn trông thây hang ổ của goblin nữa.

Tôi từ từ bình tĩnh lại.

Chỗ này là < khu rừng bất tận > rất nguy hiểm

Vì đang được các mạo hiểm giả bảo vệ thế nên tôi không được phép sợ hãi.

『 Cô không sao chứ ? 』

Người mạo hiểm giả trẻ tuổi vẫn còn đang lo lắng cho tôi.

Tuy nhiên,ngay cả anh ta khi nhìn quang cảnh đó cũng không cảm thấy gì cả.

Chẳng nhẽ chỉ có mình tôi là một đứa kì lạ thôi sao.

Tôi được chăm sóc bởi cơ sở vật chất ở bên trong thần điện, thế nên có thể nói là tôi 『 Không biết gì về thế giới bên ngoài 』 hết.

Điều này, không lẽ nào là một sự thật hiển nhiên đối với các mạo hiểm giả hay là với thế gian này chăng.

Quái vật thì vừa cười vừa giết người xong ăn họ, con người thì cũng vừa cười vừa giết quái vật.

Vậy con người và quái vật khác nhau ở điểm nào.

Nghĩ đến điều đó tôi mới nhận thấy mình vẫn chỉ là một đứa khờ khạo.

Sau khi nghỉ ngơi thì tôi đã trấn tĩnh hơn một chút.

Tôi bắt chuyện với hai người hộ vệ.

『 Xin lỗi vì đã gây phiền phức cho mọi người 』

『 Gì chứ, chúng tôi là hộ vệ mà. À trợ tế-san, ma thuật trị thương lúc này cũng không cần thiết đâu 』

『 Tôi cứ nghĩ là họ sẽ không tìm ra nhưng đúng là những người có kinh nghiệm thì khác hẳn 』

Ngay cả việc có một người hộ về rời đi hay là lúc trên đường về tôi cũng không hề nhận ra.

Có lẽ tôi đã thực sự shock khi nhìn thấy quang cảnh đó.

『 Vậy chúng ta về thôi. Rồi còn hội họp với mọi người nữa 』

Tôi và hai người hộ vệ bắt đầu đi bộ.

Tuy nhiên, ngay lập tức chúng tôi đã phải đứng khựng lại.

Có quái vật xuất hiện ngay trước mặt chúng tôi.

『 Chậc, vẫn còn xổng mấy con à 』

『 Go, goblin và orc !

T, tôi sẽ bảo vệ ! 』

Trong lúc tôi đang ngạc nhiên thì hai người hộ vệ đã vào thế phòng thủ với vũ khí trên tay.

Một lẫn nữa, tôi lại bắt chuyện với hai người họ.

2 con này là.

Nhìn thấy tôi, goblin-san và orc-san cũng ngạc nhiên.

『 Đợi chút, xin hãy đợi chút đã 』

Ngay lúc này tôi phải dừng hai người họ lại.

Cố gắng giải thích cho họ hiểu.

Lúc bị bắt đến hang ổ của goblin, chính goblin-san và orc-san này đã cứu tôi.

Dù là quái vật nhưng chúng là một sự tồn tại rất đặc biệt.

『 Nếu trợ tế-sama đã nói vậy thì 』. Vị mạo hiểm giả trẻ tuổi ngay lập tức tin tôi.

『 Maa, cỡ hai con này thì không sao, coi như tôi chưa nhìn thấy chúng 』 . Vị mạo hiểm giả kỳ cựu tỏ ra không tin rồi nói.

Tôi vuốt ngực cho đỡ căng thẳng.

『 Goblin-san, orc-san. Lúc đó cảm ơn 2 người rất nhiều. 』

Ngay sau khi nói lời cảm ơn, goblin-san vẫn ngây ngô nhìn tôi.

Quả nhiên là 【 Ngôn ngữ loài người 】 không thể truyền đạt đến họ được.

Tuy nhiên, goblin-san vẫn gật đầu như thể hiểu được lời tôi muốn nói.

Nó ngay lập tức nói với orc-san rồi rời khói đó.

………… Như vậy thì tôi đã trả được ân nghĩa chưa nhỉ.

Vì làm những việc tốt nên chúng được sự bảo hộ của thần linh chăng.

Tôi cũng không biết nữa.

Chỉ là, tôi tin chắc rằng chúng sẽ không tấn công con người.

Ngay cả bản thân tôi cũng thấy điều này thật kì quái.

『 Trong này cũng có mấy thứ kì quái nhỉ 』

『 Nghĩ nhiều làm gì. Đi thôi 』

Dõi theo goblin-san và orc-san, sau đó chúng tôi lại tiếp tục bước đi.

Goblin-san và orc-san

đã chạy thoát khỏi cuộc thảo phạt.

quả nhiên là hai con đó

rất thông minh, đó không phải là một sự ngẫu nhiên, việc cứu tôi cho thấy chúng hoàn toàn ý thức được việc này.

Giờ thì chúng tôi sẽ hội tụ với các mạo hiểm giả rồi quay về thị trấn.

Tuy nhiên tôi đã quá lơ là khi nghĩ vậy.

Tôi hoàn toàn không nhận ra là mình đang đi hướng khác.

Và rồi đến lúc nhận ra thì đã quá muộn.

『 A-no, có phải chúng ta trở lại chỗ mọi người không nhỉ ?

Thế thì đâu phải lối này ? 』

『 Hình như chúng ta nhầm đường ? 』

『 ………..Kuku 』

Người mạo hiểm giả kỳ cựu đi tiên phong đang cười trước câu hỏi của tôi

『 A-no ?

Có phải chúng ta đã lạc không ? 』

『 Kuku, không nhầm đâu. Vì chỗ này là đích đến mà 』

Cảm thấy có điều gì đó không lành.

Tôi nhìn người mạo hiểm giả kỳ cựu đó rồi nắm chặt cây gậy trên tay.

Hắn ta cười khúc khích rồi giơ một tay lên.

『 Ôi, ra đê 』

『 Các người là ai vậy…….. Gu ! 』

『 Kyaa ! 』

Trong nháy mắt.

Đám đàn ông bước ra từ bóng cây đã đấm mạnh vào bụng của vị mạo hiểm giả trẻ tuổi.

Bị đàn áp không thể phản kháng, tôi bị hai người bọn chúng trói lại.

Cả vị mạo hiểm giả trẻ tuổi đang quằn quại trong cơn đau cũng bị trói.

『 Ông chú, ông đã phản bội sao ! 』

『 Oh, im mồm đê. Này, bịt miệng hắn vào đi 』

Để không cho các vị mạo hiểm giả khác nghe thấy.

Chúng tôi bị bịt miệng lại để không thể hét lên được nữa.

Vì không thể tụng nên tôi cũng không sử dụng được ma thuật.

Đám đàn ông này là ai chứ.

Tôi nhìn chằm chằm vào người mạo hiểm giả kỳ cựu.

『 Lườm tôi bằng ánh mắt dễ thương đó chỉ khiến tôi hưng phấn thêm thôi. Mà lúc cô nhận ra thì đã quá muộn rồi nhỉ, trợ tế-san 』

『 Ôô, con nhỏ này đẹp quá. Có thể tận hưởng được đấy. 』

『 Tiểu thư, bọn này là đạo tặc đấy. Còn tên này là mạo hiểm giả kiêm luôn đạo tặc 』

『 Là vậy đấy. Ta giả làm mạo hiểm giả để dễ bề tấn công rồi thu thập tin tức cho bọn này. Bình thường thì tụi này sẽ không ra tay đâu nhưng……. Cũng tại cô trông ngon quá thôi. 』

……… Hắn ta nói gì chứ.

Dù cho hắn có nhận trách nhiệm bảo vệ và có nhiều thành tích vậy mà.

Người mạo hiểm giả này, có lẽ hắn còn đóng vai đạo tặc rồi tấn công các mạo hiểm giả khác nữa.

Dù cho hắn ta cũng là mạo hiểm giả sao.

Dù cùng là con người sao.

『 Oh, tẹo nữa là về đến nơi ẩn náu thôi !

Xung quanh đây có thể vẫn còn vài tên mạo hiểm giả đang lang thang đấy ! 』

『 Kuku, tôi đang mong đợi lắm đấy trợ tế-san. Mà lát nữa ở trong hang này chúng ta sẽ thân nhau ngay ấy mà. 』

Vừa cười khúc khích, tên đạo tặc kiêm mạo hiểm giả vừa sờ mó cơ thể tôi.

Người mạo hiểm giả trẻ tuổi chỉ vì muốn giúp tôi mà cậu ta bị đánh.

Tất cả là tại tôi.

Người mạo hiểm giả trẻ tuôi bị trói bằng sơi dây thừng dài trên cổ tay, còn tôi thị bị đạo tặc vác trên vai.

Và như vậy, chúng tôi đã bị đạo tặc bắt đi.

Đối với tôi, mọi thứ xảy ra cứ như là một giấc mơ.

Đám đạo tặc sờ mó cơ thể tôi, còn người mạo hiểm giả trẻ tuổi thì vừa bị đảy vừa bị đánh.

Toàn thân tôi lúc này chỉ còn sót lại cảm giác lo lắng.

Liệu người mạo hiểm giả trẻ tuổi đó có ổn không.

Từ giờ chuyện gì sẽ xảy ra với chúng tôi.

Đây có phải là thử thách mà thần linh dành cho tôi.

Lúc này tôi chỉ còn biết cầu nguyện.

Hỡi thần linh, xin người hãy dõi theo con trong cuộc thử thách này.

Nơi chúng tôi được đưa đến là phía trước vách đá ở hướng tây.

Ỡ chỗ vách đá có khe nứt, có vẻ như bọn chúng định đưa chúng tôi vào bên trong.

Có lẽ cái hang động này là căn cứ của đạo tặc.

Được bọn chúng cởi bỏ cái bịt miệng ra.

Nhưng dù tôi có gào hét lên thế nào thì những mạo hiểm giả khác cũng chẳng nghe thấy được.

『 Làm những chuyện này, rồi các người sẽ bị bại lộ thôi ! Thần linh sẽ không tha cho các người ! 』

『 Oooh,

tính khí tốt đấy. Hay là ta chơi một chút nhỉ. 』

Làm tự cảnh đoàn trong ngôi làng khai phá, người mạo hiểm giả trẻ tuổi chỉ vừa mới rời thị trấn chưa được bao lâu.

Nghe thấy tiếng hét lên đó, đám đạo tặc chỉ cười toe toét.

Và, vì lí do gì đó sợi dây thừng trói chân của cậu ta được nới lỏng ra.

『 Yoshi, thằng quê mùa. Từ đây nếu mày có thể chạy đến được chỗ cái cây kia thì tao sẽ tha cho mày. 』

『 Ông nói thật chứ !?

Trợ tế-sama, hãy đợi tôi !

Tôi sẽ chạy đi gọi người đến giúp ngay ! 』

Ngay lập tức, người mạo hiểm giả trẻ tuổi nhìn chằm chằm vào tôi.

Tôi đưa ra lời cầu nguyện.

Hỡi thần linh, xin người hãy bảo vệ cho chàng trai này.

『 Xin nhờ cậu. Tôi sẽ tin tưởng và chờ đợi cậu 』

『 Ku, một câu chuyện thật cảm động. Này tụi bậy, chuẩn bị xong chưa ? 』

『 OK man ! 』

『 Chậc, ta là kẻ đi săn mà. Xin lỗi nhé 』

Vừa cười toe toét, tên mạo hiểm giả kiêm đạo tặc vừa bắt đầu ra hiệu lệnh.

Người mạo hiểm giả trẻ tuổi đang chạy vào trong rừng.

Còn một nửa đường nữa là đến chỗ cái cây.

Trong lúc đó, tên đạo tặc đã giương cây cung lên.

Hướng về phía người mạo hiểm giả đang chạy.

Tôi định dùng cơ thể mình để quấy rối hắn nhưng một tên đạo tặc khác đã cản tôi lại.

Chiếc mũi tên đã được bắn ra.

『 Trượt mẹ mày rồi ! 』

『 Gyahaha, khoảng cách này mà cũng trượt sao, thằng ngu ! 』

『 Im đê, tao cố tình thôi. Trúng ngay phát đầu tiên thì còn gì thú vị nữa ! 』

『 Vậy, giờ đến lượt tao ! Quẩy lên ! 』

『 A_, chút nữa thì ! 』

Bọn chúng vừa om xòm vừa bắn ra không biết bao nhiêu chiếc mũi tên.

Lúc này, tôi chỉ còn cách duy nhất là cầu nguyện.

Hỡi thần linh, con thì sao cũng được.

Xin người hãy bảo về cho chàng trai chất phác, tốt

bụng đó binh àn vô sự.

Tuy nhiên, lời cầu nguyện của tôi đã không linh nghiệm.

『 Ha__, Đủ rồi nhỉ. Đến lúc kết thúc rồi đấy ! 』

『 Oh, nhưng đừng có giết nó đấy !

Tao vẫn còn nhiều trò vui nữa ! 』

Một chiếc mũi tên đã trúng ngay lưng của người mạo hiểm giả đang bỏ chạy.

Chúa ơi.

Con người, lại đang chơi đùa với sinh mạng của con người.

Bọn chúng, có còn là con người không.

Không

Đây không phải là lúc để mình kêu than.

Thần linh cũng đã từng ban cho tôi một kì tích mà.

『 Cậu không sao chứ !? Tôi sẽ chữa cho cậu ngay ! 』

Tiến lại gần chàng trai mạo hiểm giả, ngay khi định dùng ma thuật trị thương thì tôi đã bị tên đạo tặc kéo lại.

『 Xin hãy bỏ ra !

Nếu không trị thương thì cậu ta sẽ chết mất ! 』

Dù tôi có nói thế nào bọn chúng cũng chẳng quan tâm.

『 Tiểu thư tốt bùng à. Không sao đâu. Lúc này thì hắn chưa chết được đâu. Chỉ là lúc này thôi nhỉ

『 Tôi xin lỗi, trợ tế-sama. Tôi, nếu tôi có thể chạy thoát, nếu tôi có thể mạnh mẽ hơn, tôi đã có thể bảo vệ cô rồi 』

Người mạo hiểm giả được tên đạo tặc vác đi, cậu ta cứ lặp đi lặp lại mấy câu nói đó.

Vừa mới gặp nhau hôm nay, nhưng chỉ vì một đứa vô dụng như tôi….

Người bị đám đạo tặc nhắm đến là tôi vậy mà….

Lúc này, tôi không thể ngừng khóc.

Lời cầu nguyện của tôi cũng không tới được ai cả.

Ở bên trong con đường hẹp có một vùng không gian rộng rãi.

Tôi và người mạo hiểm giả trẻ tuổi, mỗi người bị trói vào một cột đá khác nhau.

『 Giờ thì. Chúng ta chơi trò gì đây 』

『 Không phải đàn ông thì giết !? Phụ nữ thì hiếp sao !? 』

『 Đừng có phá hoại cô ta đấy. Nếu tận hưởng quá thì làm sao bán được với giá cao 』

『 Yossha ! Quả đúng là đầu lĩnh ! 』

『 T, tôi là người mang. Thế nên để tôi chơi trước nhé ? 』

『 Thằng ngu, chúng ta sẽ cùng bày trò vui ! 』

Để lại một người canh gác ở lối vào, đám đạo tặc bắt đầu tỏ ra ổn ào.

Tôi nhận phải một cú shock lớn trước cuộc hội thoại của bọn chúng.

Một nơi chẳng hề có đạo đức hay pháp luật, bọn chúng cứ thế nổi lên ham muốn của bản thân.

Hệt như quái vật.

Tôi bắt đầu lo sợ trước ác tâm của con người.

『 Guuuuuu………. Đau, đau quá…….. 』

Sự rên rỉ trong đau đớn của người mạo hiểm giả trẻ tuổi.

Xin lỗi.

Nếu như tôi có thể sử dụng được ma thuật trị thương ở khoảng cách xa thì…

Giá như tôi có thể chữa trị vết thương đó cho cậu ta.

Đám đạo tặc xếp những con dao lên sàn nhà.

Tôi không biết chúng định làm gì nữa.

『 Này, cho mày một phát, đừng có giết nó đấy 』

『 Rõ ! 』

Vừa nhìn tôi, tên đạo tặc được gọi là đầu lĩnh ấy vừa nói.

Và rồi, một tên đạo tặc đã cầm con dao lên.

Nhắm đến mục tiêu rồi hắn phi.

Hướng đến người mạo hiểm trẻ tuồi bị trói ở cột đá và đang trong cơn đau đớn.

『 Aaaaaaaaa !

Đau quá ! 』

『 Dừng lại, xin hãy dừng lại đi ! 』

Mặc cho cậu ta có gào thét thế nào, mặc cho sự bất lực của tôi, đám đạo tặc chỉ ngồi đó cười và tận hưởng thú vui.

Cứ như thể bọn chúng đang xem hài kịch vậy.

Lời khẩn cầu của người mạo hiểm giả hay lời cầu nguyện của tôi không thể tới được đám đạo tặc.

Không.

Ngược lại, đám đạo tặc đang tỏ ra vui vẻ khi thấy phán ứng của tôi.

Con dao đã được phi ra.

Nó trúng ngay bức tường trong hang động rồi rơi xuống đất.

『 Cứ, cứu tôi……. Làm ơn, xin hãy dừng lại…… 』

『 Xem nào xem nào. Vậy thì dừng………… mà làm éo gì có chuyện đấy 』

Một con dao khác lại được phóng ra.

Nó đâm trúng cơ thể của người mạo hiểm giả.

Đây đã là phát thứ hai rồi.

『 Đau, đau quáaaaaa !

Cứu tôi với ! 』

Dù cho cậu ta có gào thét thế nào, đám đạo tặc chỉ cười rộ lên.

Một tên khác vừa nhìn người mạo hiểm giả vừa nói 『 Lần này đến lượt tao, yoshi, tao sẽ nhắm vào mắt !

Chúa ơi, người có thể cho con biết sao con người lại có thể độc ác như vậy không.

Đây là lần đầu tiên cơ thể tôi run rấy trước ác tâm của con người.

Tôi cũng, tôi cũng là con người giống như đám đạo tặc.

Liệu có phải ác tâm chỉ đang ngủ yên ở sâu bên trong tôi không.

Tư tế-sama,

mọi người trong thần điện, mọi ngượi ở khu cơ sở vật chật, và cả các mạo hiểm giả, tất cả bọn họ đều là con người.

Liệu có phải ác tâm đang ẩn sâu bên trong họ không.

Đều là con người như nhau.

Nếu không phải thì họ là thứ gì.

Chúa ơi, người có thể cho con biết, liệu có phải con người, ai cũng chỉ đang che giấu ác tâm của họ không.

Tên đạo tặc bắt đầu phi dao.

Phập, một thứ âm thanh ghê rợn vang lên.

Con dao đã trúng ngay mắt của người mạo hiểm giả.

「 Aaaaaaaaaaa 」

Tiếng gào thét của người mạo hiểm giả la hét inh ỏi.

Hỡi thần linh, dù con có ra sao cũng được.

Nhưng xin người hãy cứu giúp cho chàng trai chất phác ấy.

Trong lúc tôi đang cầu nguyện thì…

Đối với 2 tên đạo tặc.

Bọn chúng chỉ vừa cười khúc khích vừa sờ mó cơ thể tôi qua lớp quần áo.

Một cảm giác rất khó chịu.

Tôi biết rất rõ.

Bọn chúng sẽ định làm gì tôi sau đó.

Hỡi thần linh, xin người hãy dõi theo con trong cuộc thử thách này.

Cảm giác khi bị tay đám đàn ông sờ mó, tôi xua đuổi chúng ra khỏi đầu và tiếp tục cầu nguyện.

Hé mở đôi mắt nhìn đám đạo tặc, tôi trông thấy bóng dáng của một tên đang định phi chiếc rìu.

『 Khôooooooong

! 』

Dù tôi có kêu thế nào cũng vô ích, chiếc rìu đã phi ra.

Và nó đã trúng ngay đầu của người mạo hiểm giả.

『 Yossha, của tao là nhất ! 』

『 Mẹ mày, thế không phải là phạm luật rồi sao ! 』

……………….

Hỡi thần linh, xin người hãy giúp chàng trai này được yên nghỉ.

Không cho thời gian để cầu nguyện, bọn chúng đã lại gần rồi xé rách trang phục của tôi.

Bộ pháp y tôi nhận từ tư tế-sama, lúc mới bước ra khỏi khu cơ sở vật chất và vào trong thần điện.

Đó là sự tín ngưỡng, lòng quyết tâm và niềm kiêu hãnh của tôi.

『 Dừng lại, xin hãy dừng lại đi ! 』

Tại sao con người lại có thể làm những chuyện như vậy.

Dù chúng tôi cùng là con người với nhau.

Và dù không phải là quái vật đi nữa.

Tại sao, tại sao con người lại có thể vừa cười vừa tận hưởng thú tính như vậy.

Mình sẽ chết ở đây sao

Hỡi thần linh, liệu có phải lời cầu nguyện của con, không chạm được tới người.

Đột nhiên, vùng không gian trong động trở nên tăm tối.

『 Đù má, cái éo gì thế ! 』

『 Thằng nào say đi phá quang thạch à ! 』

Đám đạo tặc đang trở nên hỗn loạn.

Có lẽ bọn chúng không có skill 【 Mắt đêm 】.

Vì tôi sở hữu 【 Mắt đêm 】 nên tôi nhìn rất rõ.

Lao vào vùng không gian, bóng dáng của goblin-san xuất hiện.

『 Gư, cái éo gì thế……… 』

Ở ngay cạnh tôi, tên đạo tặc xé bộ pháp y đã bị đâm.

Không lẽ, goblin-san lại đến cứu tôi lần nữa.

Dù cậu ta là quái vật sao.

Dù chỉ là một con goblin sao.

Lần này, goblin-san đã đâm thanh kiếm vào tên mạo hiểm giả kiêm đạo tặc.

Cậu ta hoàn toàn điềm tĩnh và im lặng chứ không hay phát ra tiếng ge gya gya như goblin bình thường.

Tôi không biết goblin-san thông minh đến mức nào nữa.

『 Là kẻ địch, mẹ nó ! 』

Khi hắn ta phát ra lời cảnh báo thì lại bị goblin-san đâm thêm phát nữa.

Bốn tên còn lại đã kịp lấy quang thạch ra.

Trong chốc lát, vùng không gian đã sáng trở lại.

『 Kẻ địch ?

Thằng trực ban làm cái éo gì thế ! 』

『 Bà nó, đầu lĩnh và thằng cỏ bị giết rồi 』

『 Bao vây nó ! !

………… Hả ?

Chỉ có một con goblin, thôi sao ? 』

Khi có thể nhìn thấy xung quanh, đám đạo tặc đã bình tĩnh trở lại.

Goblin-san đang bị bao vây.

Tôi muốn giúp cậu ấy nhưng tôi không thể thoát ra khỏi cái dây thừng.

Tuy nhiên, tôi lại nghe thấy có âm thanh phát ra từ con đường lớn.

Đúng vậy.

Lần đầu tiên tôi được cứu giúp thì không chỉ có một mình goblin-san.

Cả lần vừa gặp trong rừng nữa.

Trong lúc goblin-san gây sự chú ý của đạo tặc, Orc-san đã lao đến.

Cứ như vậy, cậu ta đâm thằng về phía bọn chúng.

Đám đạo tặc đã bị hất văng đi.

Còn 1 tên trụ lại được và 1 tên đang thoi thóp thì bị goblin-san giết nốt.

Quái vật tấn công con người.

Nếu chỉ có vậy thì đó là một chuyện rất hiển nhiên.

Nhưng hai con này thì……….

Goblin-san lại gần tôi.

Rồi cắt sợi dây thừng vừa trói tôi.

Tôi đã được tự do.

Một làn nữa, tôi lại được cứu.

Tuy tôi đã an toàn nhưng người mạo hiểm trẻ tuổi đó đã không qua khỏi, dù vừa mới chứng kiến cảnh tàn sát của loài người nhưng goblin-san và orc-san vẫn cứu tôi.

Tôi víu vào người goblin-san.

Bởi vì sự sợ hãi vừa rồi.

Dù có bị bắt làm những chuyện không thể hay là phải chết đi nữa, nhưng quan niệm về giá trị và tín ngưỡng của tôi lúc này đang dao động.

Không.

Nó đã dao động.

Nếu không bám vào thứ gì đó chắc tôi sẽ không đứng nổi mất.

Goblin-san đang đứng chắp tay trước thi thể của người mạo hiểm giả trẻ tuồi.

Đây là lần đầu tiên tôi trông thấy cảnh này nhưng, trông như cậu ta đang cầu nguyện vậy.

……… Chắc goblin cũng có thần linh của riêng mình.

Nhưng, đúng là goblin-san đang chia buồn trước thi thể của người mạo hiểm giả.

Có lẽ goblin-san và orc-san đến đây là để cứu tôi và anh ta.

Dù cho họ chỉ là một con quái vật.

Tôi bám víu vào người goblin-san rồi cứ thể đi ra ngoài.

Hoàng hôn đang buông xuống.

Khi bước ra ngoài, tôi quỳ xuống chắp hai tay vào nhau.

Nhắm mắt lại rồi bắt đầu cầu nguyện.

Hỡi thần linh, vì bảo vệ con mà chàng trai trẻ đó đã chết. xin người hãy giúp cậu ấy yên nghỉ.

Đây đã là lần thứ hai tôi được goblin-san và orc-san cứu.

Lần đầu tiên là từ hang ổ goblin, lần thứ hai là từ con người.

Quái vật là gì.

Con người là gì.

Liệu có phải con người chỉ đang che giấu ác tâm của mình.

Chỉ mới tưởng tượng thôi, cơ thể tôi đã trở nên run rẩy.

Bịch, đột nhiên có tiếng động cất lên.

Lúc tôi mở mắt ra thì đã thấy goblin-san ngã xuống.

『 Goblin-san, cậu sao thế ? 』

Tuy tôi có lại gần rồi hỏi nhưng……….. có vẻ như cậu ta không có 【 Ngôn ngữ loài người 】

Goblin-san sờ vào phần bụng của mình.

Máu đang chảy ra từ đó.

Nguy rồi, vết thương !

Hơn nữa, với lượng máu này !

Tôi vội vã bịt miệng vết thương của goblin-san lại.

『 Hỡi thần linh, hãy chữa lành vết thương. Phục hồi 』

Luồng ánh sáng ấm áp từ bàn tay của tôi truyền đến miệng vết thương của goblin-san.

Tôi sử dụng 【 Phép thuật thần thánh 】 giống như lần trước.

Dẫu cho goblin-san có là quái vật đi nữa.

Dẫu cho cái tôi này đang lung lay về đức tin của mình.

Nhưng máu của goblin-san vẫn không ngừng chảy.

Nhịp tim của cậu ấy ngày càng nhanh hơn.

『 Hỡi thần linh, hãy chữa lành vết thương. Phục hồi 』

Đợt phép thuật thứ hai.

Dù vậy, miệng vết thương vẫn không đóng lại.

『 Hỡi thần linh, hãy chữa lành vết thương. Phục hồi 』

Lần thứ ba.

Cỡ này, cỡ này chắc nó sẽ phục hồi.

……… Máu của goblin-san vẫn không ngừng chảy.

Tôi bắt đầu không kiềm được nước mắt.

『 Hỡi thần linh, hãy chữa lành vết thương. Phục hồi… Hỡi thần linh, hãy chữa lành vết thương. Phục hồi

Dù tôi có tụng bao nhiêu lần đi nữa, nhưng phép thuật vẫn không có tác dụng.

Tôi chỉ có thể sử dụng phép thuật 3 lần trong một ngày.

Nhưng tới lần thứ 3 rồi mà vết thương của goblin-san vẫn chưa được chữa khỏi.

Khi ánh mắt tôi và goblin-san chạm nhau, cậu ấy đã lắc đầu.

Nhử thể muốn nói với tôi rằng “ đủ rồi “.

Ngay khi nhận ra điều đó, tôi đã ôm chặt lấy goblin-san.

『 Xin lỗi, tôi xin lỗi. 』

Chỉ vì cứu tôi mà goblin-san đã phải chiến đấu rồi bị thương.

Tất cả chỉ vì tôi.

Chỉ vì một đứa loài người như tôi.

Chỉ vì một đứa loài người có thể đang che giấu ác tâm như tôi.

Một đứa vô dụng như tôi không thể chửa lành vết thương của goblin-san.

Orc-san cũng bắt đầu khóc.

Cả lúc cứu tôi và lúc chạm trán trong rừng, hai bọn họ luôn đi cùng nhau.

Chắc chắn họ là đồng đội của nhau rồi.

「 * * * * !

* * * * * !

* * , * *, * * * ! 」

Tiếng hét của orc-san như thể đang phủ nhận cái chết của goblin-san.

『 Xin lỗi, tôi xin lỗi 』

Lúc này, tôi không thể làm gì hơn ngoài xin lỗi.

Cơ thể của goblin-san dần dần trở nên lạnh lẽo.

Dù có là quái vật nhưng goblin-san vẫn là một sự tồn tại tuyệt vời, thông minh, tốt bụng.

Còn hơn cả đám đạo tặc hay là những người mạo hiểm giả trước đó nữa.

Thế nên là xin người, con xin người, hỡi thần linh.

Xin hãy cứu lấy con goblin lương thiện này.

Tôi bắt đầu tỏ ra hối hận.

Giá như tôi không nhận vai trò hướng dẫn đó.

Giá như mà tôi có khả năng chiến đấu.

Giá như tôi có thể sử dụng ma thuật tốt hơn.

Giá như tôi biết về những ác tâm đó con người.

Giá như tôi không tin con người.

Chắc chắn kết cục sẽ không như thế này.

Lúc này, tôi chỉ đang ôm chặt lấy thi thể của goblin-san.

『 Xin lỗi, tôi xin lỗi, tất cả là tại tôi, chỉ vì đến cứu một đứa như tôi,

giá như tôi có thể sử dụng ma thuật tốt hơn, xin lỗi, tôi xin lỗi 』

Bản thân tôi trở nên rối loạn.

Nhưng orc-san ở bên cạnh tôi cũng đang vừa nói vừa khóc.

Có lẽ cậu ta cũng đang đau khổ trước cái chết của goblin-san.

……… Vì lí do nào đó, tôi cảm thấy cơ thể của goblin-san đang ấm dần trở lại.

Không lẽ do tôi tưởng tượng.

Đột nhiên.

Goblin-san được bao bọc trong luồng ánh sáng chói lòa.

『 Kyaa !?

Nguồn ánh sáng này là sao !

Chói quá !

Goblin-san !? 』

『 * * * ! * * * *, * * * ? * * * *, * * * * * ? 』

Tôi bất giác nhắm mắt lại.

Vừa xảy ra chuyện gì ấy nhỉ.

Tôi từ từ mở mắt ra.

「 * * * *,

* * * * 」

Tôi nghe thấy một giọng nói.

Là goblin-san từ trong vòng tay của tôi.

Sao lại có chuyện như vậy.

Ánh mắt của tôi và goblin-san chạm nhau.

Đúng là lúc nãy cậu ta đã chết rồi mà.

Goblin-san và orc-san đang nói chuyện với nhau.

Lúc này, tôi chỉ đơn thuần là đang trở nên mất trí.

Một phép màu đã thực sự xảy ra ngay trước mặt tôi.

Cuối cùng goblin-san cũng nhin về phái tôi.

『 Con người, cô không cần, phải xin lỗi 』

『 Ế ? 』

『 Vì tôi, muốn cứu, nên mới cứu 』

『 Ế ?

Sao lại thế, tại vì goblin-san là goblin, hơn nữa, đúng là lúc nãy cậu đã chết rồi mà 』

Tôi không biết đang xảy ra chuyện gì nữa.

Goblin-san là goblin, thế nên không thể nào có chuyện cậu ta biết 【Ngôn ngữ loài người 】 được

Không, còn trước đó nữa, tôi chắc chắn là goblin-san đã chết rồi.

Tôi thực sự đang rất mơ hồ.

『 Con người, cảm ơn cô, về ma thuật 』

Tôi vừa được nói lời cảm ơn.

Từ goblin-san.

Mặc dù tôi đã không thể cứu cậu ta.

Nhưng, goblin-san vẫn còn sống. Ế ?

『 Ế ?

à rế

?

Tôi, ế ?

M, mình đang mơ sao 』

Không lẽ đây thực sự là một phép màu.

Cả con người hay là quái vật, tôi chưa từng nghe thấy bất cứ trường hợp nào về việc chết rồi mà vẫn còn hoạt động cả.

Tất nhiên là cũng có undead nhưng, không có loại undead nào mà chẳng có thay đổi gì như hồi còn sống cả.

Đây là một sự tái sinh.

Không lẽ, goblin-san có được sự bảo hộ của thần linh.

Điều này đã vượt quá cả tầm hiều biết của tôi.

Lúc nãy tôi chỉ đơn thuần là cầu nguyện.

Hỡi thành linh, xin người hãy tha thứ cho kẻ lạc lối này.

Khi mà chứng kiến một phép màu xảy ra, tôi đã không còn nghi ngờ về sự tồn tại của thần linh nữa.

Con thực sự rất biết ơn khi người đã hồi sinh cho goblin-san tốt bụng này.

『 Goblio ?

Đó là tên của cậu sao ?

Tên của goblin sao ? 』

『 Tên tôi, Goblio. Tôi, thông minh 』

『 Fufu, phải rồi nhỉ,

Goblio-san rất thông minh, lại tốt bụng, hoàn toàn chẳng giống goblin chút nào. Goblio-san, thực sự cảm ơn cậu nhiều lắm. A, tôi là Shinyon 』

Goblin-san có tên hẳn hoi.

Có vè như là Goblio-san.

Đối với một con goblin thì Goblio-san đúng là không tưởng, vừa thông minh, vừa tốt bụng và đã cứu tôi đến hai lần.

Vì cậu ấy đã có 【 Ngôn ngữ loài người 】 nên giờ tôi đã có thể nói lời cảm ơn Goblio-san.

Tuy nhiên, điều Goblio-san nói sau đó đã khiến tôi dao động.

『 Shi, Shinyo, à không, con người, tôi sẽ dẫn cô ra con đường. Con người, phải về. Nếu ổn, hãy quay lại đây. Goblio, m, mu, muốn nói chuyện 』

Goblio-san nói sẽ đưa tôi đến con đường chính.

Để trở về thị trấn.

Ngay khi nghe được từ đó, trong đầu tôi chỉ hiện lên một chữ 『 Đáng sợ 』

Đám đạo tặc không còn nữa.

Nhóm của goblin-san có lẽ sống trong khu rừng này, thế nên họ có thể dẫn tôi ra con đường.

Ra con đường chính, rồi về thị trấn.

Nơi con người sinh sống.

Nơi mà có rất nhiều người có thể chỉ đang che giấu ác tâm của họ.

Tôi rất sợ.

Có thể ở đó cũng có nhiều người tốt.

Nhưng khi tôi chứng kiến các mạo hiểm giả và đám đạo tặc.

Họ rất đáng sợ.

Goblin-san có nói là quay về thị trấn xong khi nào ổn thì muốn nói chuyện với tôi.

Một Goblio-san tốt bụng, được sự bảo hộ của thần linh.

Không những không tấn công tôi mà còn cứu tôi đến hai lần.

So với việc về thị trấn thì………

『 A, xin lỗi, Goblio, là goblin. Nói chuyện với goblin, chắc cô không muốn nhỉ』

Nhìn về phía tôi đang im lặng, Goblio-san cất lời.

『 Không phải !

Chỉ là, Goblio-san…….. Tôi, không muốn quay về 』

Tôi đã bất giác nói ra mất.

Ở trong rừng rất nguy hiểm nên Goblio-san chỉ đang lo lắng cho tôi.

Nhưng so với việc nghi ngờ mọi người, hay trở về thị trấn nơi có những con người đáng sợ đó thì tôi……

『 Goblio, là goblin.

Shinyon,

sẽ bị goblin tấn công 』

『 Vâng. Nhưng mà, cả lúc đó, Goblio-san và orc-san đã cứu tôi. Cả lần này nữa……. Thế nên, nếu là 2 người thì, tôi có thể an tâm. Ưm, như vậy không được sao ? 』

『 Hiểu rồi. Con người, đến khi cô bình tĩnh lại. Nếu thấy ổn, Goblio sẽ đưa cô về』

『 Cảm ơn cậu nhiều lắm, Goblio-san 』

Tôi đã được cậu ấy cho phép.

Nếu quay về thị trấn, nếu gặp lại con người, có lẽ tôi sẽ không còn nghi ngờ họ nữa.

Nhưng so với việc đó, tôi cảm thấy an tâm hơn khi ở cùng Goblio-san và orc-san.

Bởi vì tôi đã được hai người họ cứu.

Dù họ chỉ là quái vật.

Dù tôi có thể bị tấn công bất cứ lúc nào.

Có lẽ.

Chuyện này không liên quan đến quái vật hay con người, Người xấu có thì có lẽ quái vật tốt cũng có.

Vì dù là con người, nhưng tôi vẫn bị người xấu tấn công và được quái vật tốt cứu mà.

Hỡi thần linh.

Người có thể cho con biết con người là gì.

Hay quái vật là gì không.

Trong ý nghĩ của tôi lúc này con người rất đáng sợ, và tôi cảm thấy an tâm hơn khi ở cùng Goblio-san và orc-san.

Dù là con người nhưng tôi lại nghi ngờ con người.

Không lẽ đây là thử thách mà thần linh dành cho tôi.

Một Goblio-san sống lại từ cõi chết có lẽ đang được sự bảo hộ của thần linh.

Tuy lúc này tôi không hiểu gì cả.

Nhưng tôi sẽ sống ở trong rừng cùng với Goblio-san và orc-san.

Một nơi không có thần linh, không có con người thì trước hết cần phải làm gì nhỉ…….

Hỡi thần linh, xin người hãy dõi theo con.