Ngày 27 tháng 7, đại hội pháo hoa ở Otomikawa. Chúng ta nhìn xuống thành phố từ đồi Gió Vỗ. Một bông pháo hoa thật lớn nổ, ánh sáng như tấm màn tỏa ra trước mắt. Tớ nhìn sang, có cậu cạnh bên. Cậu nói.

“Thích lắm ấy”.

Giọng cậu nghe như nghẹn lại. Như thể có nước bên trong vậy.

Pháo hoa bung nở trong một thế giới không thanh âm. Ở đó, tớ chỉ nghe thấy giọng nói của cậu.

Tớ được cậu tỏ tình. Thời khắc đó tớ đã biết.

Tỉnh giấc trên giường, tôi hết nháy mắt lại căng mắt ra rồi nhắm mắt lại để chắc chắn đây là hiện thực. Từ từ mắt tôi cũng có thể nhìn rõ được trần nhà màu trắng, đây đúng là giấc mơ tiên tri - tôi xác nhận.

Từ nhỏ tôi đã có thể mơ thấy những giấc mơ tiên tri. Phụ nữ nhà Fumita hình như ai cũng có thể dự đoán được tương lai bằng các cách khác nhau. Tôi thì có thể dự đoán tương lai thông qua các giấc mơ. Dù nói là dự đoán tương lai, nhưng không phải là khủng hoảng thế giới hay những thứ vĩ đại gì mà chỉ là những thứ nho nhỏ xung quanh mình mà thôi. Bữa sáng ngày mai là gì chẳng hạn, là mấy thứ kiểu như vậy. Nhưng giấc mơ tiên tri lần này là được một bạn trai tỏ tình. Đối với tôi của năm 16 tuổi ấy, tôi đã nghĩ điều đó còn quan trọng hơn cả khủng hoảng thế giới.

Đối phương là Ichinomiya Ryo. Bạn thanh mai trúc mã của tôi. Tôi rất thích cậu ấy nhưng đã giấu trong lòng, trước mặt mọi người lại tỏ ra đôi chút lạnh nhạt. Cậu ấy như vậy mà lại thích tôi, thật đến lúc mơ thấy giấc mơ này tôi mới biết. Mà không, cũng có thể cậu ấy vẫn chưa thích tôi.

Vẫn nằm trên giường, tôi nhìn tờ lịch treo trên tường. Hôm nay là ngày 13 tháng 7. Đại hội pháo hoa Otomikawa là vào ngày 27 tháng 7.

Tôi về lại tư thế nằm ngửa, nhắm mắt lại.

“Còn hai tuần nữa” - Tôi buột miệng nói một mình.

Trong 2 tuần này cậu ấy sẽ thích tôi cũng nên. Nghĩ như vậy, mặt tôi nóng bừng cả lên.