Ngày hôm sau Coniglio được xuất viện.

Mẹ cô và viên cảnh sát trông giống Trung úy Columbo đến đón cô. Người thanh niên đi cùng ông hôm trước không có mặt. Cô chắc chắn rằng khi gặp anh lần hai, cô sẽ nhớ ra mình đã gặp anh ở đâu, nhưng mặt khác lại không có lý do gì để anh phải xuất hiện vào lúc này.

‘Columbo’ chỉ hỏi cô địa chỉ nhà, càu nhàu vài câu vô bổ như “chắc cô mệt lắm rồi nhỉ, tiểu thư”, rồi vội vàng chào tạm biệt và biến mất. Không có thêm thông tin gì về sự cố của khách sạn và những gì xảy ra sau đó.

Mệt mỏi á, đêm qua còn tồi tệ hơn nhiều... Coniglio nghĩ, nhưng khi nhìn vào khuôn mặt của mẹ không nói một lời nào, bà vẫn nhìn cô và không thể ngừng rơi nước mắt, mọi thứ đột nhiên chẳng còn liên quan với nhau nữa.

Khi họ đang đợi taxi trước lối ra của bệnh viện, cô nhìn thấy một nhóm người mặc đồ đen. Một thanh niên có ấn tượng là một người tốt, một phụ nữ vẫn còn trong độ tuổi sung sức đã khóc một cách tuyệt vọng, và bên cạnh cô là một người đàn ông với bộ ria mép, dáng người cường tráng, ông đang đỡ vai cô.

Đó là người thân của cô bé nhỉ, Coniglio nghĩ.

Cô bé mà mình đã không thể cứu được. Không biết người phụ nữ đó có phải là mẹ không nữa... Nếu đúng như vậy, thì người ở gần cô ấy chính là người cha. Hay chỉ là một người họ hàng khác. Cậu bé có thể là anh trai... Miệng và những lọn tóc giống với em ấy...

Với những suy nghĩ đó, cô cảm thấy bóng tối che khuất mắt mình và thậm chí không đáp lại mẹ cô, bà đã bắt một chiếc taxi.

***

Sau những sự vụ đêm qua, Coniglio không tài nào chợp mắt được.

Tuy nhiên, dường như cô chưa bao giờ thèm ngủ đến thế. Tận trong thâm tâm, cô muốn được ngủ và quên đi mọi thứ, nhưng mỗi khi mí mắt nặng trĩu, cô lại nhớ đến khuôn mặt của cô bé và kế đến là khuôn mặt của Winona.

Nỗi nghi hoặc và hối hận dày vò cô, tạo nên những nhát dao đau đớn đâm thấu trái tim cô.

Sau khi hút xong khí độc từ ông già và người phụ nữ đi cùng, Coniglio vội vã cùng The Cure vào phòng đối diện. Nhưng thật không may, tình trạng của các bé gái đang xấu đi rõ rệt.

The Cure bước vào trước và cô theo sau.

“Cô bé ở kia trước!”

Theo chỉ dẫn của cô, sinh vật trắng như tuyết phơi mình lên mặt cô bé đang ngủ trên giường gần hành lang. Khi phát ra ánh sáng trắng, Coniglio thấy rằng The Cure đang cố gắng hết sức để hút sạch dịch bệnh. Đôi tai khổng lồ của nó đều hướng lên trần nhà đầy căng thẳng, những viên đá màu xanh nhạt trên đầu sáng lên và mờ đi theo nhịp thở yếu ớt của cô bé.

Quan sát cảnh tượng đó qua khóe mắt, Coniglio chạy vội đến giường của cô bé ở cuối phòng.

Chứng bệnh đã ở giai đoạn cuối. Tấm ga trải giường màu trắng nhuốm màu đỏ của thịt đen đúa, chất lỏng sẫm màu chảy ra từ mọi bộ phận của cơ thể. Mái tóc đen bết vào trán, và từ đôi mắt cô bé không ngừng chảy ra thứ chất dịch màu vàng.

Có lẽ vì vậy mà một màn mây che phủ đôi mắt đó, dù thế cô bé vẫn nhận thấy Coniglio đang đến gần.

“Si...gno...ri...na...”

“Em sẽ ổn thôi mà! Không sao đâu! Chỉ cần đợi chút xíu thôi!” Cô đã cố gắng trấn an cô bé, nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn chìa ra đến tay cô. Nhưng cô biết rằng bây giờ nó mong manh đến mức chỉ cần một áp lực nhỏ nhất cũng có thể bóp nát cô bé như một mảnh đất nung mỏng, nên cô không thể bóp tay.

“Em đang cháy… bên trong…” Cô bé ọe ọe, nôn ra một cục máu lớn. Có lẽ đã bắt đầu mất đi ý thức.

“Cố một chút nữa thôi mà!”

Cô nghĩ rằng mình đang lặp lại cùng một cụm từ như một kẻ ngốc vậy. Cô liếc nhìn chiếc giường gần đó.

The Cure vừa hoàn thành công việc của mình và quay về phía chủ nhân.

Được rồi, em ấy sẽ được cứu!

Nhưng ngay khi làm được điều đó, cô cảm thấy rằng sức lực đang rời khỏi bàn tay mà cô đang nắm.

Cô vội vàng quay về phía bé gái.

Cô bé mở to mắt, và trên nét mặt đó là sự đau đớn đang hiện rõ. Các cơ trên mặt đã bắt đầu mất đi sự căng mịn. Bàn tay mà Cognilio đang nắm cũng thế, cho đến khi cô nghe thấy tiếng động chói tai của một thứ đang gãy. Cô vội vàng đặt cánh tay xuống giường, nhưng nó đã rơi trúng ngực. Và không chỉ có vậy. Nó chìm sâu vào giữa lồng ngực, từ cái khoang đã hình thành, cô nhìn thấy một làn khói màu tím quen thuộc bốc lên.

Làn khói đó mang theo thứ mùi chết chóc. Lần đầu tiên trong đời mình, Cognilio hiểu thế nào là nhìn thấy ánh sáng của sinh mạng tan biến khỏi đôi mắt của ai đó.

“Quả nhiên về đến nhà vẫn là tuyệt nhất!” Người mẹ thốt lên khi bước vào, mặc dù đó không phải là nhà của chính bà. Coniglio dẫn mẹ vào phòng khách và thả mình xuống ghế sofa.

Cô không còn ý chí để làm bất cứ điều gì. Cô chỉ muốn ngủ say mà thôi. Nhưng mỗi lần cô cố gắng, những sự kiện của ngày hôm qua lại quay cuồng trong đầu cô như bão táp. Ánh sáng tan đi từ đôi mắt ấy, từ đôi bàn tay nhỏ nhắn của một sinh mệnh đang vụt tắt...

“Mẹ pha trà cho con nhé?” mẹ cô hỏi một cách ân cần.

Coniglio không trả lời. Cơ thể cô thậm chí còn không đủ sức để nói “vâng, con xin ạ”.

Cô cảm thấy hơi tội lỗi. Mẹ đã bỏ lại tất cả để đến bệnh viện đón cô, và bây giờ bà vẫn đang lo lắng... Dù vậy vào lúc này, cô chẳng còn muốn gì ngoài việc được ở một mình. Như hồi còn là những ngày học cấp hai, khi người anh trai phải rời xa, và tất cả bạn bè bắt đầu tránh mặt cô.

Chắc là mình đã quen cô độc như thế này rồi, cô suy tư, hơi nước bốc ra từ ấm trà đang sôi bao phủ kính cửa sổ trong một lớp màng trắng.

“Con để trà ở đâu? Nhưng nếu con còn mệt thì uống thảo mộc cũng tốt đấy.”

Lơ đãng dõi theo bóng dáng của bà mẹ đang cố tỏ ra vui vẻ và tích cực bằng mọi cách, Coniglio đắm mình trong chùm ký ức ngày hôm qua.

Cô không muốn nhớ lại, nhưng không thể gạt đi khỏi đầu.

“Ai đang làm gì ở đó vậy?!”

Coniglio đột nhiên quay về hướng giọng nói phía sau lưng. Đó là một y tá cầm đèn pin.

“Nhưng mà…? Ồ, em là bệnh nhân đến từ ngày hôm qua! – cô y tá thốt lên khi bật đèn neon căn phòng, khi Cognilio nhìn thấy cô bé đó lí nhí bằng đôi môi của mình.

“Đã có chuyện gì hả em?!”

Coniglio không có ý chí để trả lời. Dù vậy y tá không hề đợi câu trả lời, cô lao vào hành lang và gọi:

“Bác sĩ! Bác sĩ!”

Tiếng khóc vang vọng trong bệnh viện lặng thinh.

Chẳng để làm gì cả. Sau đó, cô nhận ra sự lạnh lùng của ý nghĩ đó và trở nên khó thở.

Cô không nhớ rõ những gì đã xảy ra sau đó.

Cô y tá quay lại và nắm lấy cánh tay cô để tách ra khỏi cô bé. Cô y tá đã nói với Coniglio: “Em nên quay về phòng đi.” hoặc đại loại như vậy. Nếu không thì Cognilio cứ ở mãi đó mất.

Cô dường như nhớ lại mình đã ngắm trăng từ cửa sổ hành lang, nó có vẻ hơi xanh xao. Rồi ký ức đó mất đi, cô nhận ra mình trên giường trong phòng, vừa khóc nức nở vừa nắm lấy ga trải giường.

Đó chính là cơn giận. Một sự giận dữ thuần túy và giản đơn. Cô nguyền rủa sự yếu đuối của mình. Giá như nhận ra sớm hơn thì...

Giá như cô biết rõ hơn về sức mạnh của The Cure... Giá như... Nhưng dù gì thì giận dữ chẳng bao giờ là có ích cả.

Coniglio vẫn chưa biết điều đó, nhưng đèn neon mà cô y tá bật đã ngăn virus lây lan khắp bệnh viện. Cô không thể biết rằng virus của Purple Haze cực kỳ nhạy cảm với ánh sáng. Cô đã không thể cứu sống một bé gái, nhưng nhờ em mà không còn bệnh nhân nào khác bị hại. Vậy nên ít nhất nỗ lực của cô không hề vô nghĩa. Thêm vào đó, sức mạnh của The Cure không chỉ giới hạn ở việc vô hiệu hóa virus.

Hôm sau, có một vị bác sĩ đến thăm các bệnh nhân “nguy kịch” nhập viện ở khu bệnh đó, ông đã phát hiện ra một tình huống bất ngờ. Ngoại trừ cô bé đã chết trong đêm, tình trạng của bốn người khác đã được cải thiện và có chỗ dường như đang phục hồi nhanh chóng. Một thứ gì đó thực sự đáng kinh ngạc.

Ngay cả ông già mắc bệnh ung thư giai đoạn cuối, bác sĩ cho biết ông chỉ còn vài ngày, cũng có sức khỏe gần như hoàn hảo.

“Chuyện gì đang xảy ra thế này?”

Họ quyết định chờ kết quả của các cuộc kiểm tra tiếp theo trước khi đưa ra giả thuyết, nhưng vào ngày ấy, tất cả các bệnh nhân được chăm sóc đặc biệt tại nơi đó rõ ràng là đều được chữa lành và hơn thế nữa, tất cả đều cùng một lúc.

Thậm chí trong trong bệnh viện còn bắt đầu có những tin đồn mê tín dị đoan, kiểu như: “Cô bé đó đã chết và đem lại tính mạng cho những người khác” hoặc “cô bé đã hy sinh mạng sống của mình để đổi lấy những người khác”. Nhưng dù cho Coniglio có biết về phép lạ này, thì cũng chẳng có cảm giác an ủi. Cô đã cứu bốn người còn lại, không chỉ họ mà còn cứu tất cả bệnh nhân trong bệnh viện, nhưng một bé gái chết ngay trước mắt cô là điều không thể quên đi. Cô đã nhìn thấy một sinh mạng mà mình có lẽ đã cứu được. Đó là một cú sốc nặng giáng vào cô. Nó đã thực sự hạ gục cô.

“Tàn nhẫn quá, tàn nhẫn quá!”

Thật sự quá tàn nhẫn khi chuyện khủng khiếp như vậy lại xảy ra đúng vào ngày sau cái chết của bạn cô. Thế là quá đủ để khiến trái tim cô một lần nữa đóng sập lại.

***

Mùi gì thơm quá...

Một mùi hương tươi mát của bạc hà xộc vào mũi, Coniglio mở mắt ra.

Cô không để ý rằng mình đã buồn ngủ. Trên bàn có ấm trà với lá thảo mộc mẹ cô pha. Có lẽ trời đã lạnh, nhưng mùi hương dễ chịu vẫn tiếp tục tràn ngập cả căn phòng.

“Thật lãng phí.”

Gần ấm trà là mẩu giấy nhỏ mẹ cô để lại: “Con ngủ đi, mẹ sẽ về khách sạn”. Căn phòng được thắp sáng bởi ánh trăng lọt vào từ cửa sổ.

Cô xoa bóp bờ vai cứng đờ vì ngủ trên đi văng. Vai phát ra một tiếng rắc nhỏ.

Ngồi đây rồi thì, cô nghĩ, mình cũng nên uống một tách trà lạnh ngon nhỉ!

“Nhưng...?!”

Cô đưa nó lên môi và nghĩ rằng đó là trà bạc hà. Nhưng chỉ là trà đen đơn giản.

Vậy mùi hương bạc hà từ đâu ra?

Lúc này cô mới để ý trong phòng còn có ai khác. Dường như không phải người lạ.

Chàng trai với mái tóc vàng, người đã mang tai họa đến mọi nơi mà mình xuất hiện, cậu đang ở đó, trong căn phòng đó.

Coniglio sững người theo phản xạ, cô nắm chặt lấy chiếc gối mà mình nằm ngủ.

“Cậu đang trốn ở đâu vậy?”

Trước câu hỏi đó, chàng thiếu niên bước ra từ bóng râm của bức rèm. Đó là sự thật. Đó thực sự là cậu ấy. Đó là người luôn xuất hiện như một cái bóng. Đầu tiên là ở khách sạn, sau đó là bệnh viện.

“Tôi có thể biết cậu là ai không? Cậu là cái quái vậy?!”

Bây giờ cô nắm chặt chiếc gối bằng cả hai tay để cố che giấu việc mình đang run rẩy, nhưng không thể kiềm chế bản thân và ném mạnh nó đi. Cậu dễ dàng dùng tay đẩy nó ra sau, rồi bước một bước về phía Coniglio.

Nhìn cận cảnh, khuôn mặt cậu đẹp đến đáng sợ. Được chiếu sáng bởi ánh trăng, khuôn mặt nhẵn nhụi có một vẻ thanh tú đầy nữ tính. Mái tóc vàng buông xõa trên nét mặt không cần chăm sóc quá nhiều, khuôn miệng nhỏ nhưng đường nét rõ ràng, đôi mắt u sầu lạ thường, chúng dường như nhìn chằm chằm vào cô và hiện ra ham muốn lao vào... Cậu tiến thêm một bước nữa, rồi quay về phía cửa sổ. Khi đến gần nó, cậu quay lại đối mặt với Coniglio.

“Thử nhìn ra bên ngoài xem.”

Giọng của cậu trai tràn đầy sự trưởng thành. Làm cô nhớ đến một diễn viên trong một bộ phim viễn tây cũ... Clint Eastwood? Hay đó là Giuliano Gemma? Đó là ký ức đã rất xa vời, khi anh trai đã đưa cô đến một rạp chiếu phim nghệ thuật nhỏ ở ngoại ô Roma. Ít nhất là cô vẫn nhớ được.

Tâm trí bị phân tâm bởi những ký ức đó, Coniglio liền đứng dậy để lắng nghe những lời nói của cậu thiếu niên.

Những gì nhìn thấy bên ngoài cửa sổ đã đi vượt quá trí tưởng tượng của cô.

Đó là bóng tối.

Thành phố Venezia hoàn toàn chìm trong bóng tối. Không có tia sáng nào ánh lên sự thân mật của những ngôi nhà, cũng không phải ánh đèn đô thị chiếu sáng con đường cho người qua lại. Cả hai đều không thể nhìn thấy ánh đèn điều hướng của những chiếc du thuyền nổi trên các con kênh. Khắp nơi đều tối đen như mực. Chỉ có ánh trăng không ngừng chiếu sáng mới có thể hình dung sơ qua thành phố trong đêm tối.

Trong quảng trường nhỏ phía trước nhà Coniglio, có những người nằm trên mặt đất. Một cặp đôi đang ôm nhau, một ông già tuyệt vọng cố đứng vững nhờ sự trợ giúp của cây gậy, một thanh niên bám vào tường bằng cả hai tay dang rộng như những kẻ say xỉn vẫn làm...

Giữa họ, ngay tại trung tâm quảng trường, cô nhìn thấy bóng dáng màu tím đó, vẫn tiếp tục tỏa ra hơi độc từ cơ thể. Bằng một động tác nhanh nhẹn, hình bóng màu tím đã đến gần cột đèn đường, và đấm vào nó với tốc độ đáng kinh ngạc.

Coniglio nhìn thấy cây cột bị uốn cong nặng nề và từ từ đổ xuống. Cô cảm thấy có tiếng kính vỡ yếu ớt khi ngọn đèn chạm đất. Một âm thanh nhỏ đến mức dường như chẳng quan trọng, chỉ như tiếng chuông nhỏ.

“Vậy thì đúng là ngươi rồi! Ngươi đã gây ra những chuyện khủng khiếp này!” Coniglio nổi giận với thiếu niên đang ở bên cạnh.

Cậu không trả lời.

“Chính ngươi đã giết Winona và bé gái đó!”

Giọng Cognilio đủ lớn và bật thành tiếng khóc, nhưng cậu trai dường như chẳng hề quan tâm.

“Thật độc ác! Quá độc ác!”

Cô đã kìm nén bản thân để không đánh cậu. Cô dùng sức siết chặt nắm đấm. Cô run rẩy, nhưng không phải vì sợ hãi. Đó là cơn thịnh nộ. Một cơn thịnh nộ dữ dội đến mức gần như mù quáng.

“Tại sao? Tại sao ngươi lại làm thế?”

“Tôi không muốn gặp cô như thế này đâu, cô…” là những gì cậu thiếu niên thốt ra. Những lời đó cô không thể lường trước được, Coniglio không hiểu gì và cũng không trả lời cho bất cứ câu hỏi nào.

“Ở đó, bây giờ, có rất nhiều người đang chịu đau khổ,” cậu nói tiếp, nhìn thẳng vào mắt cô.

“...Và cô có sức mạnh để cứu họ.”

Chàng trai lại gần thêm một bước nữa.

“Nào, cô định làm gì đây?”

Mình làm gì ư? Coniglio tự vấn, nhận ra mình đột nhiên cứng đờ. Tôi làm gì ư? Tôi có thể làm gì khác? Tôi muốn làm gì sao?

“...Ngươi muốn ta làm gì...?”

“Cứu họ.”

Những lời của chàng trai giáng mạnh vào đầu cô. Cứu họ... Vâng, với The Cure, mình có thể cứu những người ở đây, nhưng...

“Nhưng ta không thể nào cứu tất cả!”

“Sai rồi. Cô có thể làm được mà.”

“Không thể! Tôi không thể làm được mà! – cô hét lên, suýt khóc. Nhưng cậu phớt lờ những lời đó, tựa hồ cha mẹ mắng con khi nổi cơn tam bành, cậu chỉ nói:

“Cô sẽ làm được.”

Thế rồi cậu ta biến mất vào bóng tối. Cô nhìn quanh phòng nhưng thực sự không còn một ai.

***

Coniglio lon ton chạy xuống cầu thang của tòa nhà cô sống. Khi mở lối vào chính, mùi chết chóc ập đến như một cơn gió thoảng qua. Đó cũng chính là mùi hương đã bốc lên cùng với làn hơi tím, từ ngực của bé gái đã chết trong bệnh viện. Giống như thứ đã tràn ngập sảnh khách sạn, mùi hôi thối ngọt ngào khiến người ta quặn thắt. Giờ đây nó bao trùm cả thành phố. Trên con phố đó, thường có khách du lịch hoặc những người trở về nhà đi ngang qua, thường là vào ban đêm, giờ đây có thể nghe thấy một loạt tiếng than thở. Rõ ràng là chẳng có lấy một tia sáng nào chiếu rọi.

Ánh trăng xuyên qua màn khói màu tím, tỏa sáng một cách siêu thực. Kiểm tra ngay bên cạnh lối vào của tòa nhà, cô nhận thấy có một bà lão đang nằm trên mặt đất, bàn tay bà đưa ra như đang cố nắm lấy tay nắm cửa. Cô lao về phía bà. Trên đầu bà có một cục u sưng hơi xanh xao to bằng quả táo. Khuôn mặt chằng chịt những vết cào đầy máu me, từ đó tỏa ra mùi trái cây thối rữa nồng nặc.

“The Cure! Hãy bắt đầu với bà ấy!”

Đáp lại giọng nói của cô, Stand nhỏ nhắn xuất hiện từ phía sau. Nó phát ra hai tiếng kêu nho nhỏ bằng mũi rồi lập tức ghé sát mõm vào miệng bà lão.

Trong khi The Cure bận rộn với bà cụ, Coniglio vội vàng kiểm tra các vùng lân cận. Cô rút trong túi ra một chiếc đèn pin và chiếu sáng về phía trước tòa nhà. Một, hai... Được rồi, ở đây mình vẫn có thể kịp! Trong khoảnh khắc đó, The Cure đã hút xong bệnh dịch ra khỏi bà cụ và lao về phía thanh niên đang dựa vào tường, anh đã bắt đầu nôn ra một lượng máu lớn. Tốc độ mà sinh vật đó hút ngày càng tăng.

Theo một cách nào đó, nó đang phát triển và dường như còn trở nên mạnh mẽ hơn.

“Khi xong việc với anh ta, người tiếp theo sẽ ở ngoài chỗ ghế đá!” Coniglio kích động thốt lên.

Dọc theo con phố hẹp, kéo dài từ quảng trường đến con kênh, có vài người nằm trên mặt đất. Con quái vật màu tím đã tiến về phía con kênh, nhìn bề ngoài thì nó đang gieo rắc chết chóc và đau đớn.

Con quái vật đó định đi bao xa? Mình có bắt kịp nó được không đây?

Các nạn nhân nằm quảng trường nhỏ trước nhà cô, qua con phố nhỏ dẫn đến con kênh, dường như tập trung lại nhiều hơn, gần hơn với trung tâm Venezia. Sau khi xử lý xong những người được tìm thấy ở quảng trường, Coniglio và The Cure tiếp tục đi dọc theo con đường nhỏ, dừng lại để kiểm tra tình trạng của những người họ tìm thấy trên mặt đất. Đó là một thảm họa. Đâu đâu cũng thấy bóng người đau đớn.

Giống như ở gác mái của khách sạn Mondo Aria.

Điều khiến Coniglio nhớ đến khi cô đang tiến về phía con kênh, là căn gác mái của khách sạn, nơi chứa những đồ vật không được sử dụng trong nhiều năm.

Ngày qua ngày, nó đã trở thành một nhà kho thực sự, chiếc đàn piano bị hỏng bàn phím, chiếc đàn hạc không dây, chiếc lồng chim nhỏ rỉ sét, những chiếc cốc sứt mẻ và đồ gốm sứ. Chúng phủ đầy mạng nhện, và trong các góc tích tụ những đám bụi trắng lớn, giống như bồ công anh nở hoa.

Đúng vậy, những người trên đường phố giống như những quả cầu bụi đó. Bụi tích tụ trong các góc của căn gác mái bỏ hoang.

Nhiều người trong số họ đã qua đời. Còn những người dường như vẫn còn thoi thóp, Coniglio đặt The Cure bên cạnh họ, cầu nguyện từ sâu trong trái tim, nhưng rồi hầu hết mọi người đã chết ngay cả trước khi sinh vật màu trắng đưa mõm lại gần để thực hiện công việc của mình.

Cô liên tục giẫm phải những vũng máu sền sệt, bãi nôn và nhiều chất lỏng hỗn tạp tích tụ khắp nơi, cô trượt chân. Trong khi nhìn đống xác chết ở khắp mọi nơi, cô cảm giác như đang bịt mắt đi bên cạnh vách đá qua làn bụi.

Lúc đầu, cô theo dõi số người mà mình đã cứu được, nhưng rồi cô đã bỏ cuộc. Cô thấy mình đang đi lòng vòng ở cùng một chỗ. Mùi của cái chết cuối cùng làm tê liệt hệ thần kinh của cô.

Quả là không thể nào cứu được tất cả mọi người! Mình biết mà!

Cô chợt nhận ra lòng căm ghét thiếu niên tóc vàng ấy. Và đồng thời, cô trở nên cáu kỉnh vì đã quá dễ dàng đầu hàng trước những lời nói lôi cuốn nhưng sáo rỗng đó.

Nếu suy nghĩ thấu đáo thì cô có thể nhận ra rằng lúc đó tình hình đã xấu đi đến mức vô phương cứu chữa. Nhưng thật khó để những người trực tiếp bị vướng vào các sự kiện như vậy nhận ra điều này. Khoảnh khắc số phận liên quan đến họ, chẳng những không có thời gian để lướt qua mà còn phải đối phó với những gì ngay trước mắt họ, thường thì sức lực họ sẽ bị tước đoạt.

Trong khoảnh khắc đó, Coniglio thấy mình trong tình huống như vậy. Cô nguyền rủa cơn giận dữ bùng phát tỏa ra từ mình, nguyền rủa sự kiên trì luôn kìm hãm nó, nguyền rủa hy vọng có thể làm gì đó để giúp đỡ, và cuối cùng, nguyền rủa năng lực của mình đã sinh ra hy vọng đó. Trôi dạt trong cơn bão cảm xúc, dẫu có tiếp tục tiến về phía trước như kẻ mộng du, cô vẫn tiếp tục đặt The Cure lại gần để cố gắng giúp đỡ những người mà mình tìm thấy trên mặt đất. Về phần mình, chú thỏ trắng nhảy từ xác chết này sang xác khác tràn đầy sự siêng năng, như thể việc hút hết chất độc là một niềm vui. Nó ngọ nguậy đôi tai to một cách vui tươi, rồi di chuyển cái miệng nhỏ xíu, đánh hơi xung quanh, cứ như cảm thấy mùi hôi thối của cái chết rất thú vị. Cứ như vậy từng chút một, cơ thể của The Cure đang phát triển mạnh mẽ thêm.

Sau một thời gian dài lang thang ở Venezia bao trùm trong đêm tối, Coniglio cuối cùng cũng nhìn thấy một tia sáng nhỏ. Nó nằm bên kia cầu Rialto, qua Canal Grande. Có thứ gì đó đang cháy ở phía sau con hẻm dẫn đến một nhà thờ cổ. Chúng là những ngọn lửa đỏ cao, đôi khi như thể liếm vào bóng tối như những chiếc lưỡi rắn.

“The Cure!”

Cô bất giác gọi thành tiếng. Những ngọn lửa đó không báo trước điều gì tốt lành cả. Nếu đủ can đảm để nghĩ về điều đó trong giây lát, cô sẽ nhận ra, nhưng trong khoảnh khắc đó, với viễn cảnh thoát khỏi màn đêm tối tăm, Coniglio cảm thấy hạnh phúc vô cùng.

Nếu có hỏa hoạn thì cũng sẽ có lính cứu hỏa. Có lẽ mình sẽ tìm thấy ai đó vẫn còn sống!

Cô bắt đầu chạy mà không hề hay biết. Cô chỉ muốn nhanh chóng thoát khỏi con hẻm bị bao trùm bởi bóng tối sâu thẳm, cực kì tương phản với độ sáng của ngọn lửa. Thứ cháy dữ dội ở cuối con hẻm đó là tòa nhà quản lí một khách sạn cũ.

Từ cơn thịnh nộ của lửa, rõ ràng là đám cháy đã không thể chế ngự được vào lúc đó. Một phần tường và cột bị cháy đen, cong vênh trước sức mạnh của ngọn lửa, một phần mái nhà đã bị sập. Sức nóng thiêu đốt của đám cháy do gió mang đến. Nếu để ý kỹ thì xung quanh lối vào, có thể thấy xác của những người không kịp chạy ra ngoài, họ nằm rải rác và cháy đen như những cục than.

Nóng quá, Coniglio nghĩ. Nóng kinh khủng.

Mặc dù đám cháy có phạm vi đáng kể như vậy, nhưng không có ai trên đường phố. Không một chiếc tàu cứu hỏa nào thông báo sự xuất hiện bằng tiếng còi, không một phóng viên ảnh nào chạy đến để thắp sáng thêm cảnh tượng bằng những ánh đèn flash chói lóa. Thậm chí không có những kẻ hiếu kỳ ngu ngốc luôn luôn ngắm nghía và cản trở công việc của lính cứu hỏa.

Thực sự không có một ai. Chỉ ngôi nhà chìm trong ngọn lửa.

Quá nhiều người chết. Quá nhiều thương vong mà lẽ ra cô có thể cứu được, quá nhiều người ra đi mà cô không kịp cứu.

Cô vẫn ở đó, thẫn thờ quan sát vũ điệu bùng cháy của ngọn lửa, nó gần như mỉa mai khi lan tỏa trước mắt cô.

Giữa ngọn lửa, cô nhìn thấy một bóng đen di chuyển. Có lẽ đó là ảo ảnh do nhiệt của ngọn lửa gây ra chăng, cô căng mắt nghĩ. Cái bóng đó nhảy một vũ điệu nóng bỏng như ngọn lửa. Có lẽ trong một nỗ lực tuyệt vọng để dập tắt đám cháy, nó di chuyển tay, chân, toàn bộ cơ thể, đập mạnh vào tường. Sau một lúc ngọn lửa đã bao trùm hoàn toàn cái bóng, nó biến mất sau đống đổ nát.

Thật đáng buồn... Chắc người đó đã chết rồi...

Bỗng nhiên cô nhận ra rằng những giọt nước mắt đã luôn chảy ra mà không hề hay biết.

Trong thành phố đêm tối mà không ai nhìn thấy được gì xung quanh, tiếng chuông nhà thờ vang vọng lên.

Như thể đang báo trước sự ra đi cho chuyến hành trình cuối cùng của tất cả những người đã chết.

Hoặc ít nhất là thế, có vẻ như Coniglio nghĩ vậy.