Hôm nay, thầy hiệu trưởng mở đại hội chiêu đãi các 'cựu học sinh' đã cống hiến hết mình cho trường trong một năm qua. Từ lúc chiều tà, trong hội trường đã có không ít người. Điều này rất dễ hiểu, bởi vì thông báo có viết: Học trưởng Hạ Hàn Phong hôm nay sẽ góp mặt sau trận đấu bóng rổ vừa qua. Ít ai biết rằng, Hàn Phong bị thương nặng sau trận bóng ấy. Tin tức độc quyền này đang nằm trong tay tôi. Khoa trương thế thôi, chứ sự thật là Hàn Thiên nói với tôi.
Chiều tà, ánh mặt trời đã lùi về phía chân trời đằng xa, nhường đường cho những bóng mây trắng muốt trôi dạt theo bầu trời. Phía xa kia là những hàng cây đại thụ vẫn vươn mình với trời xanh thẳm, gió dịu dàng dừng chân trên đỉnh đầu. Vài tia nắng chiếu lấp lánh, xuyên qua kẽ lá, trông thật đẹp mắt. Cảnh đẹp trước mắt cũng không dập tắt được tâm trạng bực tức của tôi, chẳng biết là ai nói hôm nay sẽ phá lệ đến sớm một lần. Vậy mà hội trường đông nghẹt người thế này, vẫn không thấy bóng dáng đâu. Tôi thở dài, lại thở dài. Phỏng chừng cũng thở ra khói rồi, vậy mà Hàn Thiên còn chưa tới.
Tôi dõi mắt nhìn về phía xa kia, một đám nữ sinh vây chặt. Tôi đoán chắc chắn là Hàn Phong đã đến rồi, nếu không thì đám nữ sinh kia sốt sắng thế là vì ai kia chứ?
Quả nhiên tôi đoán không sai, từ xa Hàn Phong đã xuất hiện. Đám nữ sinh vây chặt lấy anh ấy, giữa những con người vây chặt như thế, anh ấy vẫn là điểm xuyến ở chính giữa. Cũng giống như vì sao trên bầu trời đêm vậy, sáng rực rỡ, nhưng ánh sáng từ anh ấy chiếu đến xung quanh không chói mắt, rực rỡ mà hài hòa. Cùng với ánh nắng chiều chiếu trên mái tóc anh, tạo nên bức tranh xinh đẹp mê người.
Hàn Phong dần dần di chuyển về phía hội trường, đám nữ sinh kia vẫn không chịu buông tha cho anh. Anh vừa đi vừa mỉm cười vẫy tay, đột nhiên anh ấy dõi mắt nhìn về phía tôi đang đứng, dường như anh ấy không ngờ tôi sẽ đến đây, nụ cười bỗng cứng đờ. Nhưng, sau đó đã nhanh chóng phục hồi trạng thái cũ, anh ấy mỉm cười rồi vẫy tay với tôi. Tôi nhìn anh, cũng mỉm cười vẫy tay.
Mãi đến sau này, tôi cũng không quên hôm đó. Giữa một đám toàn là con gái, anh ấy chính là ngôi sao sáng nhất. Hàn Phong mỉm cười vẫy tay, có thể nhận ra nơi đáy mắt anh ấy là sự dịu dàng. Ánh nắng chiếu trên mái tóc anh, vừa vặn gió thổi qua mặt, làm tóc anh có vài sợi bị rối. Thế nhưng, vẫn rất đẹp, đẹp đến say lòng.
Hàn Phong xoay người, anh ấy hướng phía sân khấu mà tiến bước. Vẫn giữ nguyên nụ cười trên môi, khi lướt qua tôi, anh khẽ thì thầm: "Không ngờ em lại tới đây."
Tôi quay đầu, kinh ngạc vì câu nói của anh. Chuyện tôi đến đây, không lẽ anh cũng dự tính được?
Tôi còn chưa hỏi, thì Hàn Thiên đã đến bên cạnh. Nhìn trán cậu lấm tấm mồ hôi, tôi có thể đoán ra, cậu vừa chạy với tốc độ 'kinh người' đến đây. Hàn Thiên bây giờ, trông rất giống trẻ con. Tóc tai bù xù, trên trán đầy mồ hôi, hai tay chống hông thở phì phò. Gương mặt nhăn nhó vì mệt. Tôi nhìn thấy thế, bỗng nhiên phì cười, nói với cậu: "Có ai lại rượt cậu chạy à? Hình như không rượt sẽ không chạy nhanh thế nhỉ?"
Ý là nếu không ai rượt thì khi nào cậu mới đến?
Hàn Thiên nghe ra hàm ý trong câu nói của tôi, vừa thở hổn hển vừa đáp: "Ngủ quên!"
Hai chữ ngủ quên được cậu thốt ra nhẹ tênh, nếu để ý có lẽ nghe ra chút hờ hững. Rõ ràng đã hẹn với tôi đến đây mà chỉ đáp 'ngủ quên' thì coi như xong chuyện. Lại xem thường khả năng 'đánh chó đuổi gà' của tôi rồi.
Tôi cười xấu xa, nói với Hàn Thiên: "Nếu có người đánh cậu chắc không ngủ quên chứ hả?"
Hàn Thiên cẩn thận suy nghĩ, lúc ngẩng đầu lên thì tôi đã đi được một đoạn. Cậu hậm hực đuổi theo sau, thế nhưng tôi hoàn toàn phớt lờ. Khi tôi đã đi vào chỗ ngồi của mình, liếc thấy Hàn Thiên ngồi xuống bên cạnh. Tức giận giậm chân một cái, tôi muốn cười nhưng phải lập tức nhịn xuống. Nếu không phải ở đây quá nhiều người, tôi sớm đã bật cười thật lớn, không màng đến sĩ diện của mình.
Hàn Thiên tạt một gáo nước: "Cậu cũng biết cái gì gọi là thể diện?" Nói xong vuốt cằm bổ sung thêm một câu: "Cứ nghi ngờ Thủy Tinh nhà tớ không quan tâm đến thể diện của mình!"
Tôi thề, nếu ở đây không có ai. Tôi liền một phát đá bay cậu!
Trên sân khấu đầy ánh đèn chiếu lấp lánh, Hàn Phong xuất hiện rất oai phong trong bộ chiếc áo sơ mi cùng quần bò màu nâu, rất ra vẻ thư sinh. Những bạn học nữ xung quanh ra sức hò hét: Hàn Phong, Hàn Phong!
Hàn Thiên bên cạnh không có bất kì biểu cảm nào. Ngáp dài một cái liền vùi đầu trên vai tôi. Có lúc, tôi nghi ngờ hai người họ có phải anh em không? Ngoài gương mặt giống nhau y như đúc, dáng đi cũng y hệt. Ngay cả giọng nói cũng rất nhau, có khi tôi không thể phân biệt ra đâu là Hàn Thiên, đâu là Hàn Phong? Thế nhưng, tiếp xúc với Hàn Thiên lâu như thế, tôi chợt ngộ ra. Mỗi khi Hàn Phong xuất hiện, đám nữ sinh trong trường như ra trận chiến đấu quân giặc, một lòng muốn đánh bại tất cả. Với cả, Hàn Phong ngời ngời rạng rỡ như ánh dương, Hàn Thiên lại giống như màn sương mù giăng khắp nẻo đường. Có lúc dày đặc, không thể hiểu, có lúc lại đơn giản đến bất ngờ.
Hàn Phong là học trưởng, học giỏi, chơi thể thao rất cừ. Còn Hàn Thiên, nói đến cậu tôi rất khâm phục. Hàn Thiên thích nhất là ngủ gật trong giờ học, đọc truyện tranh thay vì đọc sách, mượn vở của tôi chép bài thay vì nghe thầy đọc, thích chơi game thay vì học bài, thích cưỡi mô tô như bay khắp thành phố, để rồi học bổng mỗi năm đều về tay cậu. Có thể, trong mắt người khác, Hàn Thiên thật sự hư hỏng, không giống với Hàn Phong, Nhưng, đối với tôi mà nói, tôi đã quen với những chuyện này. Hàn Thiên trong lòng tôi thật sự là một chàng thiếu niên tốt. Cho dù cậu chưa bao giờ hoàn hảo như Hàn Phong.
Tôi quen biết Hàn Thiên sáu năm rồi, cậu ấy chưa bao giờ nhắc đến gia đình của mình. Thế nhưng, Dật Quân vẫn nói với tôi, thân phận của Hàn Thiên rất cao quý. Thế nhưng, cậu chưa bao giờ chính miệng nói với tôi. Trước mặt tôi, Hàn Thiên vẫn luôn là cậu chân thật nhất. Cậu cũng chưa bao giờ nói ra mình là em trai của Hàn Phong, thế nên chẳng ai biết được cả. Còn Hàn Phong, dường như cũng phủ nhận điều đó.
Tôi ngước lên sân khấu, phát hiện Hàn Phong đang nhìn mình. Tôi liền cúi đầu xuống. Nhìn thấy Hàn Thiên nhắm mắt, tôi chạm vào má cậu, Hàn Thiên không động đậy. Tôi biết, cậu ấy lại ngủ mất rồi.
Tôi mãi mãi không biết, ngay thời khắc tôi cúi đầu nhìn Hàn Thiên. Ánh mắt Hàn Phong nhuộm màu đau đớn, thế nhưng nó đã nhanh chóng biến mất. Anh ấy nở nụ cười, tiếp tục hát khúc ca của chính mình.
"... Tạm biệt người trong hồi ức
Tạm biệt tuổi xuân không hối tiếc
Đâu phải mọi mối tình đều được vẹn toàn
Thay vì nói rằng hoài niệm anh
Thà nói rằng hoài niệm bản thân một thời
Từng dũng cảm cười hồn nhiên
Từng dũng cảm khóc hồn nhiên..."
Lời bài hát như những lời thoại chân thật nhất. Giọng hát của anh ấy len lỏi trong cõi lòng, quặn lại thành một nỗi bi thương.
Hàn Thiên ngủ rất say.
Giọng nói của Hàn Phong vang lên: "Xin chào, tôi là Hạ Hàn Phong."
Anh ấy là học trưởng tài giỏi trong mắt mọi người. Là đội trưởng đội bóng rổ cừ khôi của đám nữ sinh. Là bạn học xinh đẹp trong mắt bạn cùng lớp. Anh ấy là người lúc nào cũng đi trước người khác, lúc nào cũng làm trường chúng tôi nở mày nở mặt. Anh ấy lúc nào cũng làm người đối diện phải sợ hãi trước vẻ mặt bình tĩnh của mình, lúc nào cũng làm người ta khiếp sợ với sự giỏi giang của anh. Ấy là con trai cưng của bố Hàn Thiên, là người được bố Hàn Thiên tin tưởng. Anh ấy là người ăn trên ngồi trước, học giỏi kinh người. Là vận động viên vượt chướng ngại vật 400m và chạy đua 800m. Anh ấy là trợ giáo tài giỏi nhất tôi từng biết, là người tiên phong của nhà trường. Là người hưởng ứng phong trào mạnh mẽ nhất. Anh ấy là người công chính liêm minh, là người được các bạn học kính nể. Anh ấy là anh trai của Hàn Thiên.
Và anh ấy là Hạ Hàn Phong.