Triệu Minh Huy nắm lấy tay ta, đặt lên môi mình, hôn nhẹ và nói: "Vãn Vãn, mất đi thứ đã từng có thật sự quá tàn nhẫn. Vãn Vãn, nàng có nỡ bỏ ta lại không? Bỏ lại ta một mình trên cõi đời này, ta biết phải làm sao đây? Ta phải đi đâu để gặp một Kỷ Ân Nhi nữa đây?"
Ta không nỡ, ta thật sự không nỡ. Trải qua bao nhiêu năm, đi một vòng lớn, chúng ta lại yêu nhau một lần nữa, và vòng xoay đó đã kéo dài cả một thập kỷ.
Hồng Trần Vô Định
Ta nắm chặt lấy tay hắn, như đang bám víu vào chút hơi ấm giữa băng giá, khó khăn nói: "Minh Huy, cứu ta với."
Hắn ôm lấy vai ta, hỏi gấp gáp: "Vãn Vãn, ta phải cứu nàng như thế nào, phải làm gì đây?"
Ta suy nghĩ rất nhiều, cuối cùng hỏi hắn: "Minh Huy, Vãn Vãn ngày xưa rốt cuộc là người như thế nào?"
Hắn quả quyết trả lời: "Vãn Vãn mà ta từng biết, ít nhất là một người sống vì chính mình."
Một câu nói làm người trong mộng tỉnh giấc.
Có vẻ như đã rất lâu rồi, ta sống vì người khác, vì mối thù của gia đình, vì ước nguyện của Lan San, vì sự dựa dẫm của Tinh Tinh. Bây giờ thù đã trả xong, ta cũng đã giao lại Tinh Tinh cho phụ thân của nàng, mọi thứ dường như đã trở về vị trí cũ, không còn gì cần ta phải lo lắng nữa.
Ta thật sự đã quá mệt mỏi rồi. Việc muốn buông bỏ không phải vì không còn luyến tiếc, mà vì ta thực sự quá khao khát được nghỉ ngơi.
Nhưng ta đã quên rằng, ban đầu ta phải sống vì chính mình.
Ta tham lam nắm lấy hơi ấm từ bàn tay Triệu Minh Huy, run rẩy nói: "Minh Huy, ta muốn khóc, thật sự muốn khóc một trận."
Kể từ khi trở thành cô nhi, dường như ta chưa bao giờ buông thả mình để phát tiết một lần. Những nỗi đau dồn nén trong lòng lâu ngày đã thành bệnh khó chữa.
Triệu Minh Huy dang tay ôm lấy ta, nhẹ nhàng nói: "Cứ khóc đi, cứ khóc cho thỏa."
Ta vùi đầu vào vai hắn, lúc đầu chỉ là những dòng lệ rơi nhỏ, sau đó dần trở thành tiếng khóc thổn thức, cuối cùng là tiếng nức nở đau đớn. Ta khóc đến mức gần như ngất đi, tất cả những nỗi đau, oán hận, ấm ức và bất mãn trong suốt những năm qua, đều được xả hết ra ngoài.
Sau đêm đó, mỗi ngày Triệu Minh Huy đều kể cho ta nghe một câu chuyện, một câu chuyện về Từ Vãn Phong.
Ngày đầu tiên, hắn kể rằng Từ Vãn Phong là một tiểu cô nương rất lắm lời, dù người khác có muốn nghe hay không, nàng vẫn luôn nói không ngừng, từ chuyện gia đình đến chuyện bếp núc, ngay cả việc Từ Vãn Lan giấu bao nhiêu tiền riêng cũng biết rõ ràng.