Đó, là chuyện xảy ra vào một buổi sáng tinh mơ.
“Nên nói sao đây nhỉ? Tôi ấy nhé, thực sự tin rằng nếu phải làm việc thì sẽ đánh mất chính mình đấy.”
Glenn, chàng trai với thần thái như thể một thánh nhân đã chu du khắp thế gian và đã giác ngộ, tự hào nói. Song trái ngược với cái biểu hiện đó, anh lại đang đè người vào chiếc bàn trước mặt và chống cằm lên tay một cách lười biếng, trong khi vẫn nhìn vào mắt người phụ nữ trẻ trung đối diện.
“Mặc dù, lý do mà tôi còn sống được đều là nhờ cô cả. Tôi rất vui vì có một người như cô làm bạn.”
Người phụ nữ kia nhìn thẳng vào mắt Glenn, cô bắt chéo chân một cách duyên dáng rồi thản nhiên nhấp một ngụm trà.
“Phùù, là vậy sao. Đi chết đi, cái tên ăn bám vô tích sự.”
Người phụ nữ ấy nở một nụ cười tinh tế trong khi phun ra những lời cay độc.
“Ahahaha~! Celica cũng nghiêm khắc quá nha!...... À, cho tôi xin thêm nữa đi.”
Bất chấp việc bị chỉ trích nặng nề, Glenn vẫn cười trừ và đặt cái bát ra trước mặt người phụ nữ có tên Celica.
“Vẫn tươi tỉnh quá ha, cậu ấy.”
Biểu cảm của Celica thoáng có vẻ gì đó xa vời, song cô cũng nhanh chóng quay trở lại với nụ cười thường thấy của mình.
“Theo lý mà nói thì một tên ăn bám cũng nên biết xấu hổ chút đi chứ...”
“À, nói mới nhớ, bữa sáng nay có hơi mặn so với khẩu vị của tôi đấy. Cô cũng biết là tôi thích ăn đồ có vị nhạt hơn mà?”
“Lại còn được voi đòi tiên nữa. Ta cũng chả biết phải tính sao với cậu đây.”
Celica vẫn giữ nguyên nụ cười trên môi được một lúc thì—
“<Mà · Sao Cũng Được
· Cứ Nổ Thành Vụn Đi>”
Cô đột ngột xướng lên ba dòng cổ ngữ rune.
Ngay sau khoảnh khắc đó, một tiếng nổ chói tai vang lên, nhấn chìm căn phòng trong một màu đỏ thẫm. Vụ nổ ma thuật được kích hoạt bởi chú văn của Celica đã thổi bay Glenn một cách không thương tiếc, đồng thời phá hủy cả căn phòng ăn xa hoa được bài trí đầy những nội thất đắt tiền.
“V-Vãi chưởng! Cô định giết tôi đấy hả!?”
Glenn toàn thân cháy đen như than đang nằm trên sàn nhà vừa ho vừa hét toáng lên.
“Giết cậu? Chắc là có chút nhầm lẫn ở đây thì phải. Vốn dĩ việc dọn dẹp rác là hành động vì cộng đồng cơ mà. Cậu có hiểu ý của ta không nhỉ, Glenn?”
“Đừng có mà dùng cái giọng của một người mẹ đang khuyên nhủ đứa con mắc lỗi để nói ra mấy điều kinh khủng như thế!? Ít nhất thì cũng đối xử với tôi như một con người đi chứ!”
Trước cái miệng lắm lời của Glenn, Celica chỉ còn biết buông thõng vai mà thở dài.
Trái ngược với Glenn, tên thất bại thoái hóa của xã hội, Celica lại chính là một mỹ nữ lạnh lùng và điềm đạm.
Dựa trên ngoại hình, có thể ước chừng cô gái này ở tầm tuổi đôi mươi. Mái tóc màu lúa mạch quyến rũ trông như thể được tắm trong ánh hoàng hôn, kèm theo đó là đôi mắt đỏ rực như máu. Nếu nhìn gần sẽ thấy vẻ đẹp ấy đẹp và rõ ràng tới mức khó có thể không cảm thấy chút kinh hãi, đồng thời còn có mùi hương bí ẩn thoang thoảng trong bầu không khí như đang mê hoặc người ta. Tay chân mảnh khảnh, tỷ lệ cơ thể thì hoàn hảo đầy nữ tính như người mẫu. Cô khoác lên mình một chiếc váy dạ hội màu đen, toát lên khí chất đoan trang và thanh lịch, song phần ngực để lộ vừa phải, cộng thêm dây thắt lưng càng làm nổi bật hơn đường nét cơ thể của cô.
Ngoại hình ấn tượng và quyến rũ là một chuyện, để duy trì được hình ảnh đó của bản thân thì yếu tố dáng điệu và cử chỉ cũng cực kỳ cần thiết. Đó là lý do tại sao người phụ nữ mang tên Celica cứ như thể một tồn tại hoàn toàn tách biệt khỏi thế giới. Cử chỉ và phong thái toát ra từ cô chính là của một quý tộc đầy cao quý và kiêu hãnh, hơn nữa, chủ nhân của tòa dinh thự to như ngọn núi chỉ hai người ở này cũng là Celica, còn Glenn căn bản chỉ là một kẻ ăn bám không hơn.
Dù có là ai nhìn vào thì cũng đều thấy rõ được sự chênh lệch về địa vị xã hội giữa hai người.
“Trở lại với vấn đề chính đi nhỉ, Glenn... chẳng phải cũng đến lúc cậu nên tìm cho mình một công việc rồi hay sao?”
Đôi mắt màu đỏ thẫm của Celica nhìn thẳng vào Glenn, người vẫn đang ngồi trên sàn nhà.
Glenn vốn loạng choạng định đứng dậy thì đột nhiên khựng lại.
“Cũng đã một năm kể từ khi cậu từ bỏ công việc cũ rồi. Ngày nào cũng như ngày nào, chỉ có biết đi lòng vòng trong dinh thự, ăn rồi ngủ, ngủ rồi lại ăn, cứ sống một cách vô nghĩa mà chẳng làm gì cả. Cậu không nghĩ là bản thân đang lãng phí số thời gian quý báu ấy hay sao?”
Trước những lời than thở của Celica, Glenn ưỡn ngực đáp lời một cách tràn đầy tự tin.
“Chả sao cả, dù gì thì tôi cũng thích bản thân của hiện tại hơn. Nếu phải đem so thằng tôi của quá khứ như một cái bánh răng hết đát trong guồng quay của xã hội, thì tôi của hiện tại tươi sáng hơn nhiều!”
“Cái thể loại so sánh kiểu gì để chuyện ăn bám lại trở thành tươi sáng thế nhỉ? Sao cậu không đi chết đi cho ta nhờ hả Glenn?”
Celica không khỏi chết lặng trước nụ cười sảng khoái của anh chàng Glenn đang giơ ngón tay cái lên.
“Thật cái tình, cậu ấy nhé... không cảm thấy có lỗi với ta khi ngày xưa đã nuôi dạy cậu bao điều hay ý đẹp sao?”
“Hửm, sao lại cứ coi tôi như người ngoài vậy. Chả phải cô và tôi thân nhau lắm mà đúng không?”
“<Trở lại với vòng tròn của quy luật · Ngũ hành rồi lại thành ngũ hành · Hãy cắt đứt...>”
“Đợi!? Cái này, chẳng phải là chú văn của [Extinction · Ray] hay sao!? Ch-Chờ đã!? Gì cũng được trừ cái đó! Tôi sẽ bị thổi thành cát bụi mất! Khônggggggggggg—!?”
Glenn lùi ra xa khỏi Celica hết mức có thể trong khi sợ hãi hét lên và ép lưng vào tường.
Celica nhanh chóng giải trừ ma thuật sắp được kích hoạt và nghĩ rằng thật ngu ngốc khi tấn công Glenn trong cái bộ dạng đáng thương và đáng xấu hổ kia.
“Maa, thế này là được rồi. Tiêu diệt một kẻ như cậu bằng ma thuật thì có khác gì báng bổ ma thuật đâu. Kiểu đem thanh kiếm huyền thoại ra chĩa vào một con gián ấy.”
“Hơi quá rồi đấy nhé! Như vậy là không có tôn trọng lũ gián trên toàn thế giới này đâu.”
“Cái này mà là vấn đề hả!? Cậu có tí nhận thức gì về bản thân không đấy, cái thái độ còn có thể thối nát đến mức nào nữa đây hả!”
Phát mệt với cuộc đọ sức này, Celica cúi đầu và tiếp tục nói.
“Maa, tóm lại thì, ta nghĩ cũng đến lúc cậu phải tiến lên rồi. Cậu định cứ lãng phí thời gian của mình mãi được sao? Việc này chính bản thân cậu cũng hiểu mà nhỉ?”
Vào lúc này, Glenn không thể tiếp tục làm trò hề được nữa. Anh hiểu rõ rằng Celica đang rất lo lắng cho mình.
“Kể cả cô có nói thế đi chăng nữa... nếu mà phải đi làm thì... tôi làm công việc gì được đây chứ?”
Glenn liếc sang chỗ khác cứ như thể một đứa trẻ.
“Ta biết là cậu sẽ nói thế mà, nên là ta đã chuẩn bị sẵn một công việc phù hợp cho cậu rồi đây.”
“Công việc?”
“Ờ. Thật ra thì, ở Học Viện Ma Thuật Hoàng Gia Alzano đang trống một vị trí giảng viên.”
“Học Viện Ma Thuật?”
Glenn bối rối nhíu mày.
“Người giảng viên trước đã đột ngột rời đi vì lý do cá nhân và bọn ta vẫn chưa thể tìm được người để thay thế. Nên là, ta muốn cậu lấp đầy vị trí còn trống đó bằng cách trở thành một giảng viên ma thuật tạm thời.”
“Chờ chút đã, tại sao lại là tôi? Chẳng phải học viện kia vẫn còn rất nhiều giáo sư rảnh rỗi hay sao? Cứ chọn một người làm giảng viên tạm thời cũng được mà?”
“Maa, đừng có nói thế chứ. Giáo sư bọn ta đang rất bận rộn để chuẩn bị cho Đại Hội Học Viện Ma Thuật Hoàng Gia sẽ sớm được tổ chức ở đế đô. Thật không may nhưng hiện bọn ta không có đủ nhân lực để dạy dỗ các học viên.”
“Àー, nói mới nhớ, cũng gần đến lúc đó rồi nhỉ?”
“Về cơ bản thì, vai trò của cậu là làm giảng viên tạm thời trong vòng một tháng, lương lậu cũng sẽ được tính theo tiêu chuẩn dành cho giảng viên chính thức. Thêm vào đó, dựa trên đóng góp của cậu trong tháng tới mà trường cũng sẽ cân nhắc việc đưa cậu lên làm giảng viên chính thức. Thế nào? Nghe không tệ chút nào phải không?”
Chẳng cần phải nói cũng biết đống điều kiện kia rất tuyệt, song biểu hiện của Glenn vẫn có chút lo âu.
“Hừmm...”
Anh bỏ đi vẻ ngoài lãnh đạm của mình, nhìn ra ngoài cửa sổ và hít một hơi thật sâu.
“...... Không thể đâu nhỉ.”
Qua những ô kính, Glenn nhìn về phía xa xăm.
Bầu trời buổi sáng trải dài một màu xanh rực rỡ và trong vắt. Từ cửa sổ, ta có thể quan sát được những mái nhà nhọn của dãy kiến trúc trên đường phố, đem lại thứ ấn tượng về sự cổ kính. Thêm vào đó, những con phố như tôn lên sự hiện diện của tòa lâu đài khổng lồ mờ ảo đang trôi nổi trên không trung.
Mang trên mình một vẻ ngoài hùng vĩ và tráng lệ, tên của tòa lâu đài cổ kính ấy là {Thiên Không Thành Melgalius}──biểu tượng của thành phố Fejite. Đó là một nơi không ai có thể tiếp cận hay đặt chân đến. Nó vẫn luôn nằm trên bầu trời như vậy, và cũng không ai rõ rằng thứ ấy đã xuất hiện tự khi nào.
“Không thể? Ý cậu là như nào hả Glenn?”
“Điều đó cô cũng rõ mà? Tôi đâu có tư cách để dạy ai...”
Trong lúc nói, bóng lưng dính đầy bồ hóng của Glenn trông thật cô đơn.
“Tất nhiên là cậu không đủ tư cách rồi, đến cả cái bằng giảng viên còn chả có cơ mà.”
“Thôi đi nhé. Phải khó khăn lắm tôi mới đưa ra được quyết định đấy, đừng có mà dội gáo nước lạnh vào mặt người ta như thế.”
Glenn tỏ vẻ không hài lòng khi bị Celica chế giễu.
“Ma, về vấn đề tư cách thì cậu không phải lo. Ta có thể dùng địa vị và quyền hạn của mình trong học viện để làm bất cứ chuyện gì. Hơn nữa, nếu cậu thể hiện được vài thành tích thì việc cấp phép cũng không có gì khó.”
“Đợi, này! Cô đang tính lạm quyền đấy hả!?”
“Dựa vào năng lực của cậu thì sẽ không gặp phải vấn đề gì khi làm giảng viên ma thuật đâu. Cậu cũng đã từng là một tên rất say mê và có nhiều đóng góp cho ma thuật mà. Thế nào? Muốn thử không?”
“Làm sao đây ta... yoshi, tôi thấy việc này khó lắm, nên là quyết định từ chối được không ta♪”
Glenn đặt ngón trỏ lên môi và nghiêng đầu sang một bên. Cử chỉ dễ thương đó của anh cứ như thể một nữ sinh trung học vậy.
“Cái phản ứng đó của cậu đúng là xấu hổ chết đi được. Mà dám từ chối đề nghị của ta cơ à. Thành thật thì ta ước cậu cứ chết quách đi cho xong.”
Những đường gân nổi lên trên trán Celica cho thấy giới hạn kiên nhẫn của cô đã cận kề.
“Sẵn tiện nói luôn, cậu không có quyền từ chối đâu, đã hiểu rõ rồi chứ?”
Celica tuyên bố với nụ cười gượng gạo trên môi.
“Hổổ? Thế nếu tôi nói không thì sao nào?”
“Cậu có thích bị sét đánh không? Hay là thích bị thiêu đến teo tóp lại? Aa, bị đóng băng thì sao nhỉ?”
“Phù, không thuyết phục được người ta thì quay sang bạo hành à? Làm thế không có giải quyết được gốc rễ của vấn đề đâu đấy?”
“Lập luận cũng đúng ha, cơ mà cậu làm gì có tư cách để nói mấy điều đó!”
Một lượng ma lực đậm đặc đến đáng sợ tập trung trong lòng bàn tay của Celica.
“Thằng ngốc này. Xem chừng cậu vẫn chưa hiểu được ta có thể đáng sợ tới mức nào nhỉ...”
Song, Glenn không có lấy chút dao động nào. Thay vào đó, anh thậm chí còn nở nụ cười thách thức về phía Celica.
“Cô hẳn cũng biết rồi mà, rằng nếu tôi ‘cảm thấy thích’ thì sẽ có thể trở thành một ma thuật sư sánh ngang cấp độ của cô đấy──”
“—Chậc.”
Trước những lời của Glenn, Celica bỗng có chút lo lắng.
“Mấy lời đe dọa rẻ tiền của cô chỉ khiến tôi ‘cảm thấy thích’ mà thôi──hây!”
Nói đoạn, Glenn giậm mạnh chân xuống và nhảy lên sát trần nhà. Anh nhẹ nhàng thực hiện động tác nhào lộn rồi quỳ cắm đầu xuống đất trước chân của Celica.
“Làm ơn, xin hãy nuôi tôi cả đời đi!”
Là một cú dogeza lộn vòng trên không.
“... Không ngờ là ta lại cảm thấy sợ cậu trong thoáng chốc đấy...”
“Xin cô đấy Celica-san! Tôi cực kỳ không muốn đi làm đâu, nên là hãy nuôi tôi đến hết đời điiiiiiii!! Nếu muốn thì tôi rất sẵn lòng liếm giày cho cô luôn!”
“Nói thế nào mới được nhỉ... Cậu không có nhận thức về phẩm giá của con người à?”
“Bị ngốc hả! Phẩm giá có ăn được không!? Hảả!? Mau nói cho tôi biết đi chứ!?”
“Đừng có mà ném cục tức của cậu vào ta. Mồ, giờ ta thật sự muốn giết cậu rồi đấy.”
“... Phùù, tôi cho phép cô có quyền được nuôi tôi.”
“Đi chết đi!”
Celica đạp lên mặt Glenn một cách không thương tiếc khi anh đang quỳ gối và ngước lên. Ngay cả Celica, người nổi tiếng kiên nhẫn và suy nghĩ phóng khoáng, cũng suýt phải rơi nước mắt.
“Nàyy, tóm lại là cứ đi tìm cái việc gì đó mà làm đi! Nếu không muốn làm thì cút ngay khỏi đây! Còn nếu không định cút sao, ta thổi bay cậu thành cát bụi luôn đấy!? Ta mệt mỏi vì phải chứng kiến cái sự thảm hại của cậu lắm rồi!”
“B-Bộ cô là ác quỷ hay sao hả!? Tôi đâu có đòi hỏi điều gì lớn lao như hòa bình thế giới đâu cơ chứ! Tất cả những gì tôi muốn chỉ là được sống ăn bám yên bình, thầm lặng và ổn định, có vậy thôi! Chỉ một điều ước như vậy thì quá đáng lắm hay sao!? Với lại, dựa vào đống tài sản khổng lồ của cô thì việc nuôi tôi cả đời cũng dễ như bỡn mà!”
Chẳng có lấy một chút hối lỗi, Glenn tiếp tục thể hiện rằng bản thân là một tên thối nát.
“Hơn nữa, chẳng phải cô cũng biết rõ sao!? Rằng tôi ghét ma thuật tới nỗi nghe đến nó thôi cũng thấy không ưa rồi!”
“... Glenn.”
“Tóm lại thì, tôi chắc chắn sẽ không bao giờ làm việc đó đâu! Nhất quyết không! Sẽ không bao giờ để bản thân dính dáng tới ma thuật nữa đâu! Hứ! Nếu bắt tôi làm giảng viên ma thuật thì tôi thà làm ăn mày trên phố còn hơn──”
“<Trở lại với vòng tròn của quy luật · Ngũ hành rồi lại thành ngũ hành · Hãy cắt đứt liên kết đan xen giữa ảo mộng và thực tại>”
Sau câu niệm chú nhanh của Celica, một tia sáng chạy qua phía Glenn mang theo thứ âm thanh hoành tráng như thể chính không gian đang bị nuốt gọn.
Khi Glenn quay đầu về hướng tia sáng chạy qua, anh thấy một cái lỗ tròn lớn được gọt nhẵn nằm trên bức tường. Rõ ràng những gì xảy ra trong khoảnh khắc đó chính là một hình thức của việc xóa bỏ tồn tại vật lý──hiện tượng siêu nhiên mang tính hủy diệt này chỉ có thể từ ma thuật mà ra.
“Chậc... mình trượt tay sao.”
Celica nhìn chăm chú rồi lại hướng lòng bàn tay về phía Glenn, người vẫn đang há hốc mồm chết lặng.
“Lần này sẽ không trượt đâu đấy... <Trở lại với vòng tròn của quy luật · Ngũ hành rồi lại thành ngũ hành · Hãy cắt đứt liên kết đan xen giữa ảo mộng và...”
“M―, Mẹ ơiiiiiiiii――!?”
Và thế là, việc Glenn phải đi làm lại đã được quyết định với nửa phần ép buộc. Công việc của anh sau cả năm dài ăn nhờ ở đậu chính là vị trí giảng viên ma thuật tạm thời đáng ghen tị tại Học Viện Ma Thuật Hoàng Gia Alzano. Tuy rằng nó chỉ kéo dài một tháng, song công việc này vẫn khiến anh cảm thấy lo lắng không yên.