Chỉ cảm thấy có chút thương hại không hiểu vì sao.

"Nhìn ngắm kỹ đến vậy sao?"

Đang mải suy nghĩ, Tiêu Thuật bỗng nghiêng đầu, hơi cúi mắt nhìn ta, khóe môi nhếch lên hỏi một câu như thế.

Ta mỉm cười.

"Đúng là rất đẹp."

Ký ức hỗn độn, nhưng ta bám lấy mấu chốt.

Bỗng nhớ lại câu mà Tống Miểu Miểu từng nói khi chịu thua.

"Muội chẳng phải đã hỏi ta vì sao lại là muội sao?"

"Sơ Hi, hắn nhận ra muội."

"Lúc ta mới vào cung không lâu, từng vô tình mở được ngăn bí mật trong tẩm điện của hắn."

"Bên trong có một bức họa của muội."

"Vệ đại nhân là tri kỷ của cha muội."

"Ta nghĩ, muội hẳn đã sớm hiểu ra rồi."

Ta khẽ nở một nụ cười. Thật ra Tống Miểu Miểu nói không sai.

Ta hiểu rõ.

Lão đầu đó chẳng giấu được chuyện gì, còn thích khoe khoang đồ đệ khắp nơi.

Nghe bao năm những lời về Tiêu Thuật, làm sao Tiêu Thuật lại không biết đến ta?

Chỉ là người đi cùng một hướng, nhưng bước trên hai con đường khác nhau mà thôi.

Ta đưa tay vào trong ống tay áo, chạm đến góc bức tranh vẽ mình.

Lòng bỗng trở nên bình thản lạ thường.

Lâm đại phu bị kéo vội tới trước mặt ta, vừa nhìn đã thấy không ổn.

Thanh Thương khóc lóc đòi đi gọi thái tử điện hạ.

Mọi vật trước mắt ta dần chìm vào tăm tối.

Giữa bóng đêm, ta tùy tiện níu lấy một người, nói một câu.

Lời nói gì chính ta không nghe rõ, vừa thốt ra cũng lập tức quên mất.

48