– Đội cái này vào – Trong lúc Thiện dịch dung Quân có chạy sang hiệu làm tóc bên cạnh thuê ít đồ, hắn đem về một bộ tóc giả dài màu nâu đuôi tóc xoăn nhẹ, cái mà hắn bảo là đẹp nhất trong tiệm đó, ngoài ra còn có áo váy và ít đồ trang diểm. Đợi cậu đội tóc lên xong, Quân nhìn một lượt, hắn gật gù nói:

– Cũng được, nhưng mà hình như chỗ này hơi thiếu – Vừa nói hắn vừa vỗ bộp bộp vào ngực Thiện, muốn long cả phổi của cậu ra, tiếp – Độn vào đi chứ, to một chút mới dễ bắt khách.

– Khách gì anh? – Thiện nhấc cái váy voan mỏng tang mà Quân vứt cho mình lên, tự nhiên cậu có dự cảm không tốt lắm.

– Có vẻ thằng bệnh hoạn kia thích vợt mấy gái làng chơi, vậy cũng đơn giản, bắt đầu từ tối nay tao với mày sẽ ra đứng đường – Quân ngồi xuống ghế, hắn châm thuốc hút, đoạn nói – Tao cá là tên khốn ấy thường xuyên lượn quanh mấy khu đèn đỏ đề kiếm mồi, bằng mọi cách mày phải tiếp cận được gã.

Thiện tất nhiên không phản đối lại Quân, giờ ưu tiên hàng đầu là phá án, vụ này càng kết thúc sớm thì càng bớt được nhiều mối lo. Hơn nữa trong tình hình hiện tại, kế sách này có vẻ là hợp lý nhất, cậu là người có kinh nghiệm, dù có chuyện gì xảy ra cũng sẽ xoay xở được, bên kia là một tên bệnh hoạn và liều lĩnh, nếu thay bằng một cô gái, rất khó để bảo đảm tính mạng cho cô ấy trong trường hợp đối phương phản ứng tiêu cực. Đã làm cái nghề này thì dù có phải liều cả tính mạng cũng không được nao núng, nhiêu đây đã là gì, vả lại việc này hoàn toàn trong khả năng của cậu, dịch dung rồi thì ai biết là ai mà ngại.

Thiện lên đồ xong xuôi, còn một bước cuối cùng là trang điểm, loay hoay một lúc, quay ra Quân liền chậc lưỡi, nói:

– Phải bôi cái mỏ đỏ hơn nữa – Hắn lấy thỏi son tô lên, lựa lựa mấy hộp phấn rồi chọn loại màu xanh đậm, tiếp – Mắt phải xanh, mày chưa thấy gái bán hoa bao giờ à, trang điểm sương sương thế này ai biết mày là gái chứ.

Sau khi tự tay họa lại mặt cho Thiện, Quân nhìn thấy khá quen mắt, cái mỏ đỏ vậy là vừa rồi, nhưng cái mắt xanh quá nhìn hơi thâm, tóm lại giống con quỷ mà hắn từng nuôi. Trang điểm gì khó quá Quân liền bỏ qua, nói:

– Mày làm lại đi, nhớ là mắt xanh mỏ đỏ đấy, đẹp một chút.

Phải mất thêm vài phút nữa mới xong, nhìn Thiện giờ ra dáng một kiều nữ xinh đẹp, tóc tai bồng bềnh, váy áo xúng xính, đặc biệt là cặp chân dài thẳng tắp, nhìn chung khá là ổn. Quân sẽ đi cùng Thiện, nhưng không phải với ngoại hình như vậy, hắn giũ tung mái tóc vuốt keo của mình, để nó lòa xòa trước mặt, thay sơ mi quần tây bằng bộ đồ lao động, cuối cùng đội thêm cái mũ lưỡi chai và cặp kính râm vào, hắn sẽ giả làm xe ôm để phối hợp với cậu.

– Xem ai là con đỹ của daddy nào? – Quân nhìn Thiện cười híp mắt.

– Anh học đâu cái câu ấy đấy? – Thiện lườm hắn, nói.

– Tao học trong tù đấy – Dứt lời Quân nhún nhẩy phóng xe máy ra, cũng phải nói thêm là cái xe này hôm trước hắn vứt lại trên phố trong lúc đuổi theo anh em xuân sơn, may mà người dân hốt giùm đưa lên phường, không thì cũng mất toi cái xe rồi.

Quân và Thiện đèo nhau ra đường HB, đây là nơi nạn nhân cuối cùng bị bắt cóc, hắn bảo cậu đứng sang bên kia, chỗ giữa hai cái cây to nhất ấy, để người đi đường dễ nhìn thấy, ở đây cũng không thiếu gái bán hoa đứng bắt khách, Thiện có thể dễ dàng trà trộn vào đó. Quân sẽ dựng xe bên này, cách chỗ cậu một đoạn, hắn túm tụm với mấy ông xe ôm khác nói chuyện, nếu phát hiện đối tượng thì Thiện cứ đi cùng gã, hắn sẽ bám theo sau.

Thời gian gây án được xác định từ 19h tới 22h, tức là hai người chỉ có ba tiếng để tác nghiệp, ban đầu Thiện còn ngại, cậu đứng nép vào gốc cây, thấy ai đi qua nhìn vào đều tránh mặt đi. Khi có khách tấp vào lề mua hoa các chị em xung quanh đều mạnh dạn ngã giá và khoe kỹ năng bản thân, cái gì mà đá trứng cút, rồi xúc bình xăng con, mát xa từ a đến z, vân vân, nghe mà u u mê mê không hiểu gì cả.

Trong số đó có vài người chú ý đến Thiện, nhưng vì không phải đối tượng nên Thiện chỉ lờ đi, làm ăn thế thì thiếu chuyên nghiệp quá, một chị ra vẻ lão làng hỏi Thiện có phải mới đi bán hoa lần đầu, ngại thì về nhà, đã ra đây đứng thì còn gì nữa mà ngại. Trong lòng Thiện nghĩ hành vi này là phạm pháp, nếu bị bắt sẽ phải vào trại đào tạo tu dưỡng, bất quá cậu cũng đang đóng vai một người đi bán hoa nên không tiện bật lại mấy lời của bà chị kia. Thế rồi chị ta cũng được một người đàn ông rước đi, sau khi cò kè thành công giá ba lít có bao phòng, trông hai bên có vẻ rất vui sướng.

Quân thỉnh thoảng có liếc về phía Thiện đứng, không thấy cậu thò mặt ra, hắn bấm bụng nghĩ, chắc lần đầu làm chuyện ấy nên chưa có kinh nghiệm, kiểu này về phải bổ túc cho mấy bài. Không nghĩ tới càng về khuya thì khu vực này càng trở lên nhộn nhịp, bên đường chốc chốc lại có khách tấp vào, xong thỉnh thoảng còn có một hai cô chạy sang bắt xe ôm đi nhà nghỉ này nhà nghỉ kia, khách hẹn các thứ. Nghe mấy ông xe ôm nói, gái ở đường HB này là ngon và trẻ nhất thành phố, giá thì vẫn thế nên khách tập trung về đây rất đông, hoặc không thì từ những nơi khác người ta sẽ gọi gái ở đây để được ăn hoa hồng cao hơn, nhiều người cứ tưởng là được dùng hàng cao cấp nhưng thực ra đều lấy từ một nguồn và xuất phát điểm giống nhau mà thôi.

Thẳng tới quá 22h đêm, khách đã vãn, hoa cũng đi hết, bên gốc cây còn trơ lại mỗi Thiện đứng một mình. Quân lúc này mới từ bên kia đường chạy xe sang, hắn ra hiệu cho Thiện lên xe đi về. Trên đường Quân có hỏi thấy ai khả nghi không, Thiện bảo không, một phần vì ban nãy nhộn nhạo quá nhìn không kỹ, khó phát hiện lắm. Quân lại nói, ngày mai phải tích cực lên, đừng chỉ đứng một chỗ, cố gắng tiếp cận tất cả những khách tới mua hoa, đề phòng đối phương giả dạng, với cả mấy cái cử chỉ ve vãn còn chưa thành thục, về nhớ luyện thêm. Thiện thở dài, cậu làm gì dùng tới mấy cử chỉ ve vãn đâu mà đòi thành thục, mà không biết còn phải tiếp tục trong bao lâu nữa.

– Ngày mai chúng ta sẽ đi đâu? – Thiện xuống xe, Quân đưa cậu về nhà Đại Ca, vì hắn trông rất giống một ông xe ôm nên không sợ bị ai nhận ra.

– Không phải đi đâu cả, chúng ta sẽ chốt ở đây, đối tượng của gã là gái trẻ, so với những nơi khác thì ở đây là nhiều con mồi nhất, gã sẽ lại mò đến sớm thôi – Quân đáp, dứt lời hắn lập tức rời đi.

Và chuyện là ba ngày liền Quân và Thiện ra đứng đường. Trong khi ngoài kia biết bao vụ giết người xảy ra thì cả hai vẫn sáng tu chiều hú tối đi khách, Đại Ca có hỏi tình hình vụ án tới đâu rồi, Thiện vẫn đáp là đã tìm ra địa điểm hung thủ thường xuyên lui tới, câu và Quân đang mai phục để bắt gã. Ba ngày, hàng chục lượt khách qua lại, cả trăm khuôn mặt khác nhau, nhưng vẫn chưa thấy tăm hơi của Nam Anh đâu.

Được cái Thiện đã quen dần với công việc, nhờ sự khích lệ và động viên của Quân mà cậu đã bạo dạn hơn trước, chỉ cần nghĩ, những người mua hoa là tội phạm, cậu đang hỏi cung bọn họ, khác cái là không dùng từ ngữ chuyên môn mà dùng từ lóng. Một đêm nghe mấy chị em xung quanh nói tới quen tai, Thiện cũng bắt chước, cái gì mà đá trứng cút vân vân, xong ngã giá, thường thì giá cậu đưa ra cao hơn rất nhiều so với người khác, làm vậy khách tự nhiên sẽ không muốn đi nữa.

– Hôm nay cũng không thấy à? – Quân hỏi sau khi đưa Thiện về đến nhà.

– Không thấy, có khi nào gã không tới một địa điểm hai lần không? – Thiện nghi hoặc hỏi.

– Có thể, vậy ngày mai sẽ đổi qua chỗ khác, để tao về xem còn những khu nào nữa – Quân gật đầu, sau đó tạm biệt Thiện rời đi.

Hai người không biết rằng, vừa rồi có một xe taxi đi theo bọn hắn về đây, trong xe là một người đàn ông trẻ tuổi, ánh mắt hướng về Thiện không chớp. Đã từ hai hôm nay, gã để ý thấy một cô gái rất xinh đẹp xuất hiện trên con đường HB, từ khuôn mặt đến vóc dáng đều thuộc gu của gã, cảm giác như người đẹp bước ra từ trong mơ vậy, trước giờ chưa từng có người con gái nào hoàn mỹ nhường ấy, dù đứng lẫn trong đám đông, nhưng gã vẫn thấy ở cô gái kia tỏa ra một sức hút khác biệt, khiến gã không cách nào dứt ra được.

Ngay từ cái nhìn đầu tiên gã đã say mê người con gái ấy, gã âm thầm theo dõi cô hằng đêm, ghi nhớ từng cử chỉ hành động, lòng thầm khao khát được tới gần cô ấy, chiếm lấy cô ấy cho riêng mình. Nhưng kỳ lạ là cô gái không đi khách, rất nhiều người hỏi những sau đó đều bỏ đi, gã theo dõi hai ngày, phát hiện có một người đàn ông chạy xe ôm bên đường khuya nào cũng đứa cô gái về.

Nam Anh sau khi được thả ra khỏi tù, gã đã dành bảy ngày để tìm việc, so với những kẻ khác lo tìm chỗ trú ẩn, gã cũng coi đó là một cách để gã giấu mình, nhưng vừa hòa nhập vào cộng đồng lại vừa thỏa mãn bản thân sau những ngày tháng bị giam cầm. Với một kẻ cuồng yêu như Nam Anh, quãng thời gian giam cầm trong ngục tù dường như đã giết chết phần nào con người gã, phải đánh đổi cả mạng sống để được thoát khỏi chốn địa ngục đó, máu trong người gã bỗng nhiên sôi lên, cộng thêm bảy ngày nhẫn nhịn, phải biết rằng gã đã cực khổ thế nào để đạt được mục đích của bản thân.

Cuối cùng thì Nam Anh cũng tìm được công việc phù hợp, làm tài xế taxi cho một hãng xe tư nhân, gã chạy qua các con phố, và thật hay là gã có thể biết được chỗ nào có mồi ngon. Cả ba nạn nhân đều tự nguyện lên xe hắn, với khuôn mặt ưa nhìn của mình, Nam Anh không khó khăn khi thuyết phục các con mồi qua đêm với mình, đương nhiên bóc bánh thì vẫn phải trả tiền, nhưng người phải trả lại là các cô gái, bằng chính mạng sống của mình.

Giờ thì gã đã biết người đàn ông chạy xe ôm kia là ai, dù khuôn mặt người đó có thay đổi đôi chút nhưng bằng con mắt tinh như cú vọ, gã liền nhận ra đó là Quân, một cảnh sát viên đồng thời là một người chơi trong cuộc đi săn. Nam Anh biết có thể đây là một cái bẫy, sao cũng được, gã chỉ cần cô gái kia, ngoài ra không còn gì quan trọng nữa. Đợi cho Quân rời đi, cô gái lúc đó mới quay lưng vào nhà, gã chạy xe chầm chậm tới phía sau, hai ngày nay gã đã phải sống trong cơn thèm khát ấy, luôn phải đứng từ xa để nhìn người con gái khiến gã mê mẩn, dù là ngày hay đêm thì hình ảnh cô ấy cứ thường trực trong đầu gã, mới tưởng tượng tới lúc chiếm được cô ấy thôi mà người gã đã rạo rực hết lên, đêm nay bằng mọi cách gã sẽ có được cô ấy!

Thiện không để ý tới sau lưng mình có một chiếc xe vừa đỗ lại, bóng đen bước xuống, nhanh như chớp từ phía sau dùng khăn bịt kín mũi miệng cậu, đồng thời khóa chặt hai tay không để cậu có cơ hội vùng ra. Chỉ kịp giật mình một cái, trước mắt Thiện rất nhanh liền mờ đi, tiếng thở hổn hển bên tai cũng nhỏ dần, cậu cựa mình mấy cái, sau đó cảm giác người mỗi lúc một chìm xuống, cuối cùng tri giác buông xôi, ngất đi không còn biết gì nữa. Bóng đen ngay lập tức kéo Thiện vứt vào trong xe, qua trình diễn ra chưa đến một phút, xe liền rời đi.

Cốp!

Quân quăng đồ xuống ghế, hắn mệt lả người sau một đêm dài đứng đường. Lại không có kết quả, hắn chán cái trò giả dạng này lắm rồi, tên khốn kia không biết đang trốn ở đâu, hoặc là Thiện không phải khẩu vị của gã, hoặc là màn dịch dung của cậu đã thất bại? Giờ phải nghĩ cách khác, có điều đầu Quân sớm đặc như đất sét rồi, hắn muốn động não mà cứ có tiếng “không, không” phát ra, thật sự bất trị mà. Chán không buồn nghĩ, Quân lại mở laptop lên xem, không biết tình hình bảng xếp hạng có gì mới không, tay hắn lướt lướt, vừa nhìn Quân liền chửi thầm một tiếng, thế quái nào mà có mấy ngày hắn lại tụt xuống vị trí thứ 8 rồi, có thêm năm tù nhân đã bị giết, nâng con số tử vong lên tới mười một người.

Vậy là chỉ còn mười lăm người sống sót, tới ngày mai là hết một nửa thời gian của cuộc đi săn, sắp tới chắc sẽ căng thẳn hơn nữa, phải mau chóng đi ngủ để lấy sức, đó là việc tốt nhất mà hắn có thể làm lúc này. Đang định đóng cửa sổ máy tính, Quân bỗng thấy có thông báo video mới được đăng tải trong deepweb, lại có kẻ vừa bị giết sao? Hắn hiếu kì click vào đường link, một màn hình sáng chói làm hắn phải nheo mắt, người bên trong đang chỉnh lại ánh sáng, ok rồi, đó là trong một căn phòng, có người ngồi trước máy quay, là nữ tóc dài, dường như đang bị trói, nhìn váy áo của người kia Quân có hơi ngờ ngợ.

– Xin chào! Quân, mày có đang xem video không?

Bỗng có một khuôn mặt ló ra từ bên trái màn hình, vừa nhìn hắn liền nhận ra đó là Nam Anh, gã có gầy hơn trong ảnh nhưng nhìn chung là vẫn rất phong độ. Khoan đã, sao tự dưng gã lại gọi tên hắn? Quân bắt đầu thấy hơi nghi ngờ, người ngồi trên ghế cúi đầu, tóc xõa lòa xòa khắp mặt, cảm giác vừa quen vừa lạ, hình như hắn đã gặp người này ở đâu rồi.

– Mày nhận ra ai đây không?

Vừa tự hỏi, Nam Anh liền nâng cầm người ngồi trên ghế lên, hắn từ từ vuốt hết tóc trên mặt người đó xuống, từng chút một, Quân nhìn theo tay gã, miệng hắn lập tức há ra kinh ngạc.

Thiện?

Khuôn mặt kia, dáng người kia, cả bộ váy áo kia nữa, không sai, chính là Thiện! Quân sửng sốt không tin vào mắt mình, mới vừa xong hắn còn nói chuyện với cậu, quay đi quay lại đã bị bắt rồi? Thế là như nào, không, không, nhất thời Quân không nghĩ được gì, hắn một mực phủ định người trong video là Thiện, làm sao mà cậu lại bị bắt nhanh như vậy được! À biết đâu đây là khổ nhục kế của cậu ấy, Quân nhìn chằm chằm vào người bị trói trên ghế, tay chân đều đã bị cố định, hai mắt nhắm nghiền, hình như bất tỉnh rồi. Kế gì mà lại phải bất tỉnh nhỉ? Hay là Thiện giả vờ ngất, nhưng…

– Giờ cô ấy là của tao.

Trong màn hình hiện lên một cảnh hơi quá sức tưởng tượng của Quân, Nam Anh vuốt ve mặt Thiện, sau đó liếm lên má cậu một cái, một khắc đó hắn tưởng như tim mình vừa đứt phanh, đây không phải là thật, điên rồi! Mặt Quân giờ trọn vẹn là một vẻ bàng hoàng không tả xiết, thậm chí hắn chỉ biết ngoác miệng nãy giờ, hai con mắt bất động nhìn vào màn hình, trong cuộc đời hắn từ trước đến nay chưa từng gặp trường hợp nào khó xử như vậy, tự nhiên hắn muốn vật ra ngất luôn đi.

– CỦA TAOOOO – Nam Anh tiến lại gần màn hình, hắn thì thào như nói cho một mình Quân nghe thấy, rằng đêm nay hắn sẽ mất Thiện.

Dứt lời màn hình liền phụt tắt, kết thúc video.

– Ơ?

Chát!

Ư … Tiếng gì vậy? Sao tự nhiên cả người mệt mỏi thế nhỉ, trong đầu còn ong ong nữa, chậc, hai thái dương nhức quá, nghiêng có chút mà đau muốn chết, bị cái gì không biết nữa… Sau gáy cứ ngứa như có lông chọc vào, là con mèo của Đại Ca à, ngứa lắm mà không tài nào gãi được… Chặt quá, tay không động được luôn, sao thế nhỉ?… Mỏi thật sự, chân cũng không duỗi được, muốn cựa mình một cái mà khó quá, cảm giác như mình đang trói ấy?

Chát!

Tiếng gì vậy? Chậc, người làm sao mà không quay ra được, sau lưng cứng quá, chả có cảm giác gì là đang nằm cả, khó chịu thật, bỗng nhiên bị cái quái gì không biết nữa. Đây có phải mình đang mơ không? Bóng đè à?

Không thể cử động được!

Thiện mở choàng hai mắt, hít thở dồn dập, trán lấm tấm mồ hôi, toàn thân cậu vẫn đang gồng cứng, quả nhiên là bị trói rồi! Có tia sáng chiếu vào mắt khiến Thiện phải lập tức nhắm chặt lại, đây là đâu, sao mình lại ở đây?

Vừa tự hỏi bỗng có bóng đen ló ra, che lấp ánh sáng trước mặt Thiện, kia là một người đàn ông, người đó liền bẻ chụp đèn cụp xuống, cậu vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, cho tới khi người đàn ông quay lại. Khuôn mặt mà Thiện nhìn thấy ngay lập tức khiến cậu kinh ngạc, không đến nửa giây trong đầu cậu liền bật ra một cái tên, Nam Anh, chính là gã, có phần chi tiết và sống động hơn trong ảnh, vậy là cuối cùng gã cũng xuất hiện rồi! Anh Quân, phải báo cho anh ấy, Nam Anh đang ở đây, mau tới bắt gã!

Không được, tay không nhấc lên được, cả chân nữa, tứ chi của Thiện đã bị trói vào thành ghế, cậu dùng sức giật mấy cái mà nó không suy suyển, càng giằng co thì dây càng siết chặt, cổ tay Thiện đã bị thít tới nghẽn mạch, bàn tay xuống máu tím bầm. Sao lại bị trói vào lúc này chứ, phải nhanh chóng báo tin, nếu không hung thủ sẽ bỏ trốn!

Mà khoan, bỗng Thiện nhận ra điều gì đó quan trọng lắm, phải rồi, tại sao mình lại bị trói? Ngay lập tức trong đầu cậu vang lên tiếng đứt gãy, thôi xong, đây là căn phòng mà gã gây án, khác mỗi cái là màu sắc tối tăm hơn vì chỉ có duy nhất một bóng đèn vàng cho ánh sáng, cậu đã bị bắt đến đây, nhưng mà làm sao lại thế được, bị bắt lúc nào?

– Em dậy rồi à? – bỗng Nam Anh giữ lấy tay Thiện, cảm giác như có luồng điện chạy dọc sống lưng cậu, khiến da đầu tê rân rân, gã cười một cách trữ tình, ngọt ngào nói – đợi anh nhé, giải quyết xong thứ rác rưởi kia rồi anh qua với em.

– Ưm… ưm… – “Tao là con trai!” Thiện toan hét lên, nhưng chợt nhận ra miệng cậu đã bị băng dính dán chặt, gã điên sao mà đi bắt cóc một thằng con trai?

Không đúng, cảm giác gáy nhột nhột như bị cái gì chọc vào, là do mớ tóc dài lòa xòa này, còn bộ váy áo này, cả vẻ bề ngoài đã được dịch dung này nữa, phải tới bây giờ cậu mới rõ được chính xác tình hình của bản thân. Gã đã hoàn toàn rơi vào cái bẫy mà Thiện và Quân giăng ra, có điều thực tế lại khác với tưởng tượng một chút, à phải khác xa tưởng tượng, Nam Anh thành công bắt cóc cậu, hiểu theo một nghĩa nào đó thì Thiện đang là nạn nhân. Gã thấy cậu giãy giụa không chịu ngồi yên, còn liên tục phát ra tiếng động, một tay gã bỗng đưa lên môi, ra hiệu “suỵt”, sau đó lại đặt vào lớp băng dính trên môi Thiện, nói:

– Yên lặng chút thôi!

Giống như có tiếng nổ vang lên đầu cậu, mấy cái điệu bộ đáng kinh tởm đó là sao, bất giác Thiện rùng mình, da nổi đầy gai ốc. Cùng lúc cậu ngửi thấy có mùi tanh phảng phất từ tay của gã bệnh họan kia phát ra, thứ mùi mà cậu đã quá quen thuộc, dù nhắm mắt Thiện cũng đoán được đó là mùi gì. Có một linh cảm rất xấu trỗi dậy khi cậu nhìn Nam Anh, gã đeo bao tay cao su, màu đỏ loang lổ khắp hai tay, không chỉ tay mà trên người gã còn mặc một chiếc tạp giề trắng, nó gần như đã bị nhuộm đỏ, thậm chí vẫn còn ướt. Nam Anh rời khỏi chiếc ghế mà Thiện ngồi, bước chân của gã rất nhẹ, dường như không nghe thấy tiếng gì, tới khi giẫm vào vũng nước.

Không phải nước. Thiện nhìn theo, bỗng cậu khựng lại, lỗ đồng tử co rút cực đại, đập vào mắt cậu là một vũng máu, thứ dung dịch đặc sánh lênh láng khắp sàn, nó thẫm tới mức chuyển sang màu đen dưới ánh sáng vàng vọt của chụp đèn bàn. Nam Anh giẫm lên vũng máu, bước chân gã phát ra những tiếng lép nhép, chậm rãi rồi dừng hẳn lại, trước một thi thể nằm dưới sàn nhà.

Thiện nuốt không trôi ngụm nước miếng trong cổ, trước giờ cậu đã nhìn không biết bao nhiêu thi thể, nguyên vẹn hoặc phân rã, nhưng lần này thì khác, một thi thể bị tách rời từng bộ phận, tứ chi để chồng lên nhau, trên thân chỉ còn dính lại cái đầu, con dao chặt xương to bằng hai bàn tay đang găm vào cổ thi thể.

Chát!

Nam Anh ngồi xuống bên cạnh xác chết, gã nhấc con dao lên và chặt mạnh một nhát, máu bắn tung tóe, tay gã có vẻ run, nhát chặt không chuẩn xác, đầu thi thể vẫn chưa đứt lìa. Gã lại nhấc con dao và chặt xuống một lần nữa, lực đạo dao động lúc mạnh lúc yếu, phải lặp đi lặp lại ba lần, khi mà máu văng cả lên mặt gã và xương thịt ở cổ xác chết đã nát vụn, đầu của thi thể mới rời ra.

Nghe “cách” một tiếng, lưỡi dao chặt xuống mặt thớt, cái đầu lăn vào vũng máu hai vòng mới dừng lại, mái tóc dính bê bết khắp mặt, Thiện không nhận ra đó là ai trong hai nạn nhân còn lại. Cậu chỉ biết chết lặng nãy giờ, vậy là nạn nhân thứ hai cũng không thể cứu được, một cái xác gã để nguyên vứt ra bãi rác, một cái xác gã phân thành nhiều mảnh, Nam Anh nhặt cái đầu trong vũng máu lên và xếp vào đống chân tay.

Có tiếng sột soạt, gã lấy ra một sấp túi nilon đen, định là cho các phần thi thể vào, bỗng gã dừng tay, ngẩng mặt lên nhìn Thiện, lúc đó cậu vẫn đứng hình sau khi thấy gã chặt đầu xác chết, dường như thâm tâm cậu đang chịu một trận đả kích rất lớn, tới nỗi cậu không kịp phản ứng trước cái nhìn của gã.

Nam Anh đứng dậy, gã rời khỏi vũng máu, chậm rãi bước đến trước mặt Thiện, từ từ tháo một bên găng tay ra. Thấy gã tiến tới, Thiện chột dạ, cậu định vùng chạy nhưng tay chân đều đã bị trói chặt, có giật mạnh thế nào cũng không ra được, dây trói thít chặt tới mức làm trầy cả da tay cậu. Thiện cắn răng không chịu khuất phục, cậu giãy giụa kịch liệt, ném cho gã ánh nhìn đe dọa, thầm nghĩ phải làm cách nào mới thoát được đây?

Nam Anh đến bên cạnh, gã cúi xuống, bàn tay không đeo găng chộp lấy cổ Thiện, làm cậu giật mình đánh thót, sau đó gã nhẹ nhàng thả lỏng bàn tay, từ từ vuốt lên cằm và nâng mặt cậu lên, vẫn giữ chất giọng trầm ấm, nói:

– Em làm anh phân tâm đấy, đừng nhìn anh như vậy, hay để anh cho em xem vài thứ thú vị trước khi chúng ta vui vẻ – Vừa nói Nam Anh vừa ghé sát vào tai Thiện, hơi thở của gã phả vào da cậu nóng hổi, ngay lập tức tóc gáy cậu dựng đứng lên, chưa hết, gã còn định hôn lên cổ cậu nữa.

Vui vẻ cái con khỉ! Thiệt giãy lên đùng đùng, cậu lắc đầu gạt gã đi, trong miệng không thôi ú ớ, da mặt đã nóng ran, không thể nói ra khiến cậu càng thêm tức tối. Gã thực sự coi cậu là một con hàng, chẳng lẽ trước khi hành sự tên bệnh hoạn này không thèm kiểm tra xem có nhầm lẫn gì không?

Khốn nạn! Nam Anh bị Thiện khước từ liền buông cậu ra, gã đi tới chỗ đèn chụp, ở đó có một cái bàn, trên bàn bày mấy món đồ công nghệ, gã thao tác vài giây, sau quay ra cười nói:

– Thư dãn đi, trong lúc chờ anh xong việc nhé.

Một cái màn hình vừa được bật lên, dường như nó nối với cái máy quay bên trên, có vài thước phim lần lượt hiện ra, Nam Anh cho phát từng video, xong xuôi gã liền quay lại chỗ cái xác. Đầu tiên là quay cảnh một cô gái lõa thể nằm trên giường, Thiện nhận ra đó là nạn nhân được phát hiện trong bãi rác, hai tay bị trói chặt vào thành giường, nhưng có vẻ cô ta không thấy sợ hãi, Nam Anh cầm máy quay ghi lại chi tiết những cảnh ân ái của hai người, nó không khác gì một bộ phim khiêu dâm thông thường.

Cảnh tiếp theo là gã cùng với mấy viên bi sắt, thứ được tìm thấy trong người của nạn nhân, Nam Anh lần lượt nhét những viên bị sắt vào bên dưới cô gái, Thiện không xem tiếp, nhưng gã để âm thanh rất lớn, tiếng la hét của cô gái choán hết đầu óc cậu, vừa đau đớn vừa khoái cảm, giống như một hình thức bạo dâm mà gã ưa thích làm với con mồi.

Có lẽ gã ghét tiếng la hét của cô gái, nên sau đó Nam Anh đã nhét cả bi sắt vào miệng cô ta, ép cô ta phải nuốt vào, rồi bịt chặt miệng ngăn cho cô ta nôn ra. Không chỉ một mà rất nhiều lần, lặp đi lặp lại tới khi cô gái không còn cảm thấy gì nữa, cô ta biến thành một con búp bê tình dục cho gã, nhưng Nam Anh là kẻ cả thèm chóng chán, thay vì vui vẻ với cô ta, gã chuyển sang hành hạ. Video cuối cùng ghi lại cảnh cô gái bị gã dùng vật có kích thước lớn đẩy vào cơ thể, khi mà bên trong chứa đầy bi sắt, tiếng lạo xạo phát ra ghê người, cô gái chết vì vỡ bàng quang sau đó.

Cùng lúc với việc hành hạ cô gái kia, Nam Anh đã bắt cóc thêm một con mồi nữa, người này khi nhìn thấy cô gái bị gã biến thành đồ chơi, thì rất sợ hãi, cô ta đã chống trả gã kịch liệt, song kết quả cũng không khác với người kia là bao. Nam Anh dùng cô ta để thỏa mãn nhu cầu xác thịt, những video mà gã quay với cô gái này ngay từ đầu đã tràn ngập bạo lực, có thể thấy gã đặc biệt thích bạo dâm, không cần nhìn cũng biết là bên trong đang xảy ra chuyện gì, xen lẫn với âm thanh nhục dục là những tiếng gào khóc, tiếng đánh đập, tiếng thở hồng hộc…

Thiện đoán là với khả năng hành hạ như vậy, cô gái đó chỉ có thể sống trong thời gian ngắn, người mà Nam Anh vừa chặt ra không phải là cô ta, liệu có phải gã đã phi tang nạn nhân ra khỏi phòng rồi?Nghĩ tới đó Thiện liền phát hiện ra dưới gầm bàn có một thùng xốp khá to, trên nắp thùng có nhiều dấu tay máu, xung quanh miệng thùng lộ ra những đoạn tóc dài, rất có thể bên trong là xác của cô gái thứ hai bị Nam Anh bắt cóc. Cậu bị gã ép cho sắp phát điên rồi, phải nghe mớ âm thanh hỗn độn khiến cậu vừa phẫn nộ lại vừa ghê tởm, Thiện cảm thấy đầu mình choáng váng, tiếng động trong video lớn đến nỗi muốn lờ đi cũng không được, nó trực tiếp tra tấn tinh thần cậu, khiến cậu gồng mình chống trọi trong vô thức.

Bất giác Thiện nhìn ra xung quanh, muốn tìm kiếm một sự phân tán nào đó, thì đập vào mắt cậu là một sự đả kích khác, trên bức tường phía đối diện dán chi chít những ảnh, phô bày toàn bộ sự bệnh hoạn của gã đàn ông mặt người dạ thú. Nó gần như không nằm trong tưởng tượng của người bình thường, Nam Anh chụp lại rất nhiều thứ bao gồm cả xác chết của những con mồi mà gã giết, từng phần một, rõ ràng và chi tiết. Thiện nhìn khắp lượt, những cô gái trẻ, những bộ phận bị cắt rời, những vết thương nham nhở, cảm giác nôn nao khó tả, nhất là khi cậu thấy cả ảnh mình trong đó. Gã chụp và tự mình rửa tất cả số ảnh này, có vẻ như đó là nghề của gã trước đây, vì thế từ góc chụp đến nước ảnh đều rất chuyên nghiệp, tiếc là nội dung bên trong lại vô cùng phản cảm.

Loạt soạt.

Suy nghĩ của Thiện bị tiếng túi bóng đánh gãy, bên kia Nam Anh đã xử lý xong cái xác, gã buộc thành mấy túi bóng xếp vào góc nhà, máu cũng đã được lau đi, tuy vậy trong phòng vẫn nồng nặc mùi tanh. Gã đi tới chỗ Thiện, trên mặt lấm tấm máu và mồ hôi, ánh mắt nhìn cậu say đắm, đoạn Nam Anh nói:

– Anh không muốn vấy bẩn em bằng những máu này, giờ anh sẽ đi gột rửa chúng, em cứ xem tiếp đi.

Dứt lời gã liền đi vào nhà tắm, Thiện nuốt một ngụm nước miếng, phải thoát ra trước khi tên bệnh hoạn này quay lại, cậu dùng hết sức bình sinh kéo căng dây trói, nhưng thứ dây rút này cực kỳ dai, gã lại thắt rất nhiều sợi, cổ tay cậu đã bị cứa không biết bao nhiêu vết, dù có máu thì cũng không đủ trơn để rút tay ra. Giằng co một hồi tới mức thở không nổi nữa, Thiện bỗng thấy cửa nhà tắm bên kia mở ra, Nam Anh ở trần quấn một chiếc khăn tắm ngang hông đi tới, gã qua bàn lục lọi ít đồ, sau đó một tay cầm máy quay, một tay cầm dao găm, tiến đến trước mặt Thiện, gã cười thỏa mãn nói:

– Anh không muốn làm em đau đâu, vậy nên hãy nghe lời một chút, nếu em vẫn nghĩ là hắn sẽ đến cứu em thì tốt nhất nên từ bỏ đi, anh sẽ không trả em lại cho hắn đâu – Dứt lời Nam Anh liền lao vào ngấu nghiến Thiện.

Aaaaaaaaaaaaaaaa! Nội tâm cậu gào lên, ngay lập tức Thiện giãy giụa kịch liệt, nhưng mặc cho cậu có phản ứng dữ dội thế nào, gã vẫn đè cậu xuống. Bên tay cầm dao từ từ luồn vào trong váy, Thiện cảm giác được lưỡi dao lạnh ngắt chạm vào da thịt mình, cậu thầm chửi một tiếng:

– Ưm… ưm…

Cảm thấy như vậy không thú vị, Nam Anh liền buông Thiện ra, gã thu dao kề vào cổ cậu, nhẹ giọng khuyên nhủ:

– Đừng bắt anh phải xé dây thanh quản của em, ngoan ngoãn đi.

– Ưm… ưm…ưm…. – Thiện không khuất phục, cậu ném trả hắn một ánh mắt tức giận.

– Được, anh sẽ tháo băng dính cho em, nhưng nếu em làm ồn anh sẽ cắt lưỡi em đấy – Nam Anh có vẻ chiều lòng Thiện, cũng không quên đe dọa cậu – Nói cho em biết ở đây không ai nghe thấy em hét đâu.

Roẹt một tiếng, mảnh băng dính lập tức được gỡ ra.

– Không ai nghe thấy phải không? Tốt, để tao chơi với mày đêm nay – một giọng âm trầm vang lên, khiến gã vừa nghe liền biến sắc đồng thời mùi vị chết chóc trong chớp mắt đã bao trùm cả căn phòng.

Reenggggggg!

Quân đang ngủ bỗng bật dậy, hắn quờ tay lấy điện thoại, mới 4h sáng mà ai đã làm phiền giấc ngủ của hắn như vậy? Không nghĩ tới màn hình hiển thị người gọi đến là Thiện.

Chuyện là tối qua hắn xem xong video thì hết sức kinh ngạc, phải mất một lúc Quân mới bình tĩnh lại được, tệ là trường hợp này không có trong dự liệu của hắn, đầu tiên Quân gọi điện cho Thiện nhưng thuê bao không liên lạc được, hắn toan chạy đi tìm song nhất thời không biết tìm ở đâu, xem đi xem lại video cũng không phát hiện thêm được manh mối, hắn nghĩ hay là báo cho Đại Ca, cơ mà nhỡ anh ấy đang ở nhân cách quản ngục, thay vì cứu Thiện lúc đó hắn sẽ phải tính cách cứu mình.

Vắt óc suy nghĩ một hồi, Quân quyết định đi ngủ, chuyện này thoạt nhìn thì có vẻ rắc rối, nhưng Thiện dẫu sao cũng là người, có phải đồ vật đâu mà mất được, thằng bệnh hoạn kia nếu phát hiện ra người gã mê là con trai, chắc gã sẽ phát điên lên, hắn tin Thiện đủ tinh khôn để xử lý loại tù nhân con ciu làm mù con mắt như gã. Và quả nhiên là giờ Thiện đã gọi điện cho hắn, Quân bắt máy:

– Ơi, về chưa? Đang ở đâu? Tao qua đón hả, ừ đợi tí.

Quân phòng xe qua đón Thiện, địa chỉ nghe có vẻ lạ lẫm nên hắn phải mất thêm chút thời gian tìm đường, nơi Thiện nhắc tới là dưới tầng hầm của một công ty bỏ hoang trong khu công nghiệp TL. Hắn vứt xe ngoài cổng, trèo vào tòa nhà, đi cầu thang bộ xuống tầng hầm, ở đây tối như hũ nút, xung quanh tĩnh không một tiếng động, dưới hầm có một dãy hành lang chạy dài sang hai hường, Quân vừa lia đèn pin qua liền thấy Thiện ngồi ở một bờ tường đợi. Nhìn cậu có vẻ không được bình tĩnh, cứ im im chẳng nói năng gì, trên người có nhiều vết máu, tìm không ra chỗ nào bị thương ngoài hai cổ tay, hắn liền hỏi:

– Mày có làm sao không? Thằng đó đâu, nó đã làm gì mày chưa?

Thiện không đáp, cậu thất thần quay vào phòng, Quân theo sau, vừa bước qua cửa, hắn liền bị mùi máu xộc vào mũi làm cho lợm giọng. Đập vào mắt hắn là cảnh xác người chia năm xẻ bảy la liệt trên sàn, máu me bắn từ dưới sàn lên trần, màu đỏ chói mắt, cả căn phòng ngập ngụa trong tử khí. Thằng bệnh hoạn kia đâu? Quân nhìn Thiện ý hỏi đã có chuyện gì xảy ra ở đây, có phải bọn tử tù săn lùng nhau gây ra không?

– Đó là do linh cẩu địa ngục. Em đã gọi chúng ra,… – Nói tới đây Thiện ngừng lại, khuôn mặt tràn đầy tội lỗi, đây là do bất đắc dĩ nên cậu mới phải dùng tới cách đó, thật sự là không còn lựa chọn lào khác.

Quân quan sát hiện trường một lượt, thấy còn vài túi bóng đen chứa thi thể người phân rã trong góc tường, đồ đạc đa phần đều đã bị phá hỏng, bao gồm cả chiếc máy quay của gã. Trước đây hắn từng chứng kiến sức chiến đấu khủng khiếp của linh cẩu địa ngục, nó chưa đánh sập cả căn phòng này là may rồi, làm vậy cũng không để lại dấu vết, vụ án cứ như vậy mà khép lại thôi. Chắc Thiện vì chuyện này mà chấn động tâm lý dữ lắm, cậu ôm mặt ngồi bất động ở mép giường, hắn liền qua vỗ vai, an ủi:

– Cuộc sống mà, quan trọng là mày không sao, mấy chuyện này tập làm quen dần đi.

Sau đó Quân bảo Thiện cứ lấy xe của hắn mà về, chuyện ở đây để hắn xử lý, cậu nên nghỉ ngơi và củng cố tâm lý cho tốt, đừng vì vụ việc lần này mà dao động. Thiện nghe lời Quân, cậu lặng lẽ rời đi, hắn cho rằng nếu để gã bệnh hoạn chết mà không có hung thủ thì sẽ rất vô lý, Quân liền lấy dao rạch lên phần thân thể khắc chữ A của gã một vết gạch và khắc chữ Q xuống bên cạnh. Hắn đâu biết rằng, linh cẩu địa ngục có một thói quen là không bao giờ bỏ lại con mồi sau khi giết, đã giết là phải ăn sạch sẽ và cũng không tự nhiên mà chiếc máy quay lại bị phá hủy.