“Cho nên… Đây là uy hiếp?” Du Niệm hơi nghiêng đầu, mỉm cười nói, làm cho người ta cảm giác nhìn thì có v chính mình ẻ có lợi thế trong tay nhưng căn bản lại không hề có lợi thế.

Âu Dương Minh Thiến cau mày, thay đổi cách nói, “Cô có thể cho rằng nó trở thành giao dịch, dù sao cô yêu Khúc Quyến Sí, tôi đem ảnh chụp lẫn cả phim cho cô, chỉ cần cô chia tay Côi Dạ Tước.”

Du Niệm nghe vậy cũng cười hàm ý không rõ, “Cô đây là muốn biến Tước trở thành vật phẩm giao dịch sao?”

“Chẳng lẽ cô không phải sao?” Bricca nhịn không được ra tiếng, ánh mắt phẫn hận nhìn Du Niệm, “Cô lại đem hắn trở thành cái gì? Ở chung với hắn đồng thời cùng Khúc Quyến Sí thân mật yêu thương như vậy thì là cái gì? Cô có nghĩ tới cảm thụ của Tước hay không? Nãy hắn rời đi là cái biểu tình gì cô có biết hay không? Cô gái như cô do dự vậy thì sao mà xứng với Tước? Hắn vĩ đại như vậy, dựa vào cái gì bị cô đùa bỡn trong tay như thế?!”

Du Niệm mày nhíu lại, “Tôi khi nào thì đùa bỡn hắn trong tay? A Sí là bạn trai của tôi, tôi đối xử với hắn như vậy là tốt nhất.”

“Cô…”

“Nói sau, cô hỏi tôi biến Côi Dạ Tước trở thành cái gì? Hắn là giường bạn của tôi, như vậy, có vấn đề gì sao?” Du Niệm nhìn mắt Âu Dương Minh Thiến gắt gao ôm túi da to, giống như sợ cô cướp đi, rất muốn nói cho cô ta biết, không cần lo lắng, Du Niệm ý tưởng giành lại một chút cũng không có, cô căn bản không cần ảnh chụp này bị Khúc Quyến Sí hoặc là ai nhìn đến.

“Giường bạn? Chính là giường bạn?” Bricca vội vàng hỏi. Trong đầu rất nhanh tính toán, Du Niệm cho rằng Côi Dạ Tước là giường bạn, nhưng mà Côi Dạ Tước thoạt nhìn tựa hồ động tâm, mà Du Niệm chính mình còn có người yêu, nói cách khác chính mình có thể thừa dịp Côi Dạ Tước bị Du Niệm thương tổn nhân thừa cơ hội xen vào. Phải biết rằng, ở thời điểm đàn ông bị tổn thương, là thời điểm!bên thứ ba dễ dàng xen vào nhất! ( RI: chụy đang lập kế hoạch làm kẻ thứ 3 ^^)

Âu Dương Minh Thiến cau mày, lại phức tạp nhìn Bricca một cái, không nói gì.

Du Niệm nhìn Bricca, khóe miệng mang theo nụ cười lạnh lùng xa cách trước sau như một, “Là giường bạn, giường bạn chỉ có tôi mới có thể chạm vào, không cần vọng tưởng nhúng chàm hắn, nếu không tôi sẽ không bỏ qua cô.” Nói xong, xoay người bước đi.

Nụ cười của Bricca cứng đờ, nhìn bóng dáng Du Niệm nghiến răng nghiến lợi, “Tiện nhân! Cũng dám uy hiếp tôi, cô tưởng cô là ai——”bài xì phé lóe ra bỗng dưng xuất hiện ở dưới cổ chính mình, cảm giác được tính chất lành lạnh, giống nhau là một cái lưỡi dao để ở cổ chính mình.

Du Niệm cười nhìn cô, “Tôi nhớ rõ, lúc các ngươi vừa tới Bautis, ở bến tàu hoàng gia, cô từng đáp ứng qua tôi một chuyện.”

“… Thì tính sao?” Bricca kiêu ngạo không bao giờ cúi đầu hứa con ả dám giành đàn ông với cô, theo bản năng quên vụ Du Niệm làm nhục Orikovs.

” Hạng nhất cuối cùng là trận đấu được lựa chọn tự do, tôi hy vọng cô không cần chạy trốn, tôi ghét nhất loại sự tình bị ‘Chờ đợi’ này, hiểu chứ?”

Âu Dương Minh Thiến đang muốn ra tiếng cự tuyệt, cũng không ngờ Bricca giành trước, “Cô cho là bản công chúa sẽ sợ cô sao? Đến lúc đó mới là kẻ đừng chạy trốn đó!”

Du Niệm gật đầu, tao nhã thu hồi bài xì phé, “Tôi thích cô đơn thuần như vậy, chính là có chút ngu.” Đem người giận chết khiếp, Du Niệm cũng là vung ống tay áo, tiêu sái không một chút áng mây.

Âu Dương Minh Thiến ôm túi giấy trong tay nhìn bóng dáng Du Niệm, cau mày, một hồi lâu mới phản ứng lại đây, rõ ràng chuyện tình nên là các cô chủ đạo thế nhưng liền mấy câu nói ấy mà bị Du Niệm điên đảo lại, chẳng những không có đạt tới mục đích các cô, ngược lại làm cho Du Niệm lừa cả Bricca!

Đáng chết!

Âu Dương Minh Thiến ôm chặt túi giấy trong tay, sắc mặt âm trầm nhìn Du Niệm trở lại trận đấu, cô nếu cảm thương hại Tạp Tạp (Bricca phiên âm là Bố Lý Tạp Tạp), cô Âu Dương Minh Thiến cùng cô cá chết lưới rách cũng sẽ không cứ quên đi như vậy! Bricca quên chuyện tình Du Niệm làm nhục Orikovs, nhưng cô không quên! Cô gái này…

So với ác ma còn lãnh khốc vô tình hơn!

Thời điểm Du Niệm trở lại trận đấu, Khúc Quyến Sí vừa vặn so đấu xong với học sinh Merlot, tựa hồ là miểu sát, Khúc Quyến Sí chỉ vừa vẻn vẹn phóng ra khí thế, chàng trai kia liền nhận thua.

Nhưng mà…

Du Niệm kéo qua lĩnh hội Đan vận Hi một bên sửa sang lại tóc loạn có thể so với tổ chim, “Tôi nhớ rõ, mới nãy tôi vừa đấu xong với Orikovsby, là tới Tước lên sân khấu nhỉ?”

Đan Vận Hi một bên sửa sang lại tóc bị Khúc Quyến Sí biến thành hỏng bét, một bên cau mày ra tiếng, “Hắn không hiểu sao lại chạy đi, bị hủy bỏ tư cách dự thi.” Không tỷ thí còn một mình chạy đi coi như quan thẩm phán nể mặt, thẩm phán quan nếu không hủy bỏ tư cách hắn mới là lạ, người uỷ ban này đó cũng không thuộc trướng quý tộc, nếu không Orikovs sẽ không bị Du Niệm hại thảm như vậy.

Du Niệm mày hơi nhíu, bỗng dưng nhớ tới lời nói mới vừa rồi của Bricca, trong mắt có chút lạnh dần.

“Này! Cô làm sao vậy?” Đan Vận Hi thu hồi lược, quay đầu liền thấy cặp con ngươi hơi lạnh, đầu quả tim run lên, đây là bị dọa sợ.

“Không có việc gì.” Du Niệm nhìn về phía Khúc Quyến Sí đi tới, khóe miệng gợi lên một chút mỉm cười, ánh sáng nhu hòa trong con mắt trong suốt, Đan Vận Hi nhìn thấy trực tiếp bĩu môi, cô gái này trở mặt so với lật sách còn nhanh hơn.

“Chúng ta đi ăn cơm.” Ôm Du Niệm, Khúc Quyến Sí nói. So đấu kết thúc có thể rời nơi đấu trước, trận thứ ba diễn ra vào xế chiều.

“Tôi cũng đi.” Đan Vận Hi vẫy roi đuổi kịp. Hoàn toàn không nhìn Khúc Quyến Sí đang giận dữ trừng mắt, nữ vương hất mặt kiêu ngạo, cô thì đứng ở bên người Du Niệm thì cậu làm được cái gì chứ!

Bởi vì thí sinh trong trận đầu đã xong gần nửa người, cho nên lưu lại cũng không nhiều người, lúc này trong nhà ăn cũng có vài kẻ có năng lực có vẻ cường hãn, khinh thường xem xét đối thủ trận sau của chính mình có thể là ai, tỷ như Đoan Mộc Tịch Nhã, tỷ như Đoan Mộc Hoặc, Cố Dịch Hiên hay…

Nhưng mà…

Du Niệm nhìn Đoan Mộc Tịch Nhã đối diện Âu Dương Minh Thiến và Bricca, có chút nghiêng đầu, chớp mắt nhìn, có vẻ dị thường thuần khiết đáng yêu.

“Làm sao vậy?” Khúc Quyến Sí nhịn không được đưa tay xoa bóp khuôn mặt nhỏ nhắn trắng mềm của cô, cặp mắt hoa đào yêu dã kia làm ra động tác đáng yêu như vậy thế nhưng cũng không có vẻ ngô không ra ngô, khoai không ra khoai, thật sự là đáng yêu.

Du Niệm không nói gì, Đoan Mộc Tịch Nhã bên kia cười yếu ớt nhàn nhạt tao nhã hướng cô giơ lên chén cà phê tinh xảo trong tay, “Tam tiểu thư, tôi phát hiện một chuyện cực kỳ thú vị, côcó hứng thú lại đây chia xẻ một chút không? Nhưng mà, về A Aí, tốt nhất lảng tránh một tí thì tốt hơn.”

Mắt hoa đào của Du Niệm có hơi híp lại, đầu hàm ý không rõ phe phẩy, cô còn tưởng rằng, cô gái này có thể thông minh người khốn giữ mình tới khi nào đây.

“Nha! Tước, cậu chạy đi đâu?” Đoan Mộc Hoặc một tiếng hô kinh ngạc, tất cả mọi người đem ánh mắt phóng tới cửa.

Chỉ thấy một chàng trai đã muốn cởi áo khoác giáo phục bạch tôn, quần và áo sơmi màu trắng đã muốn ướt đẫm, tóc đen còn nhỏ nước, có vẻ hỗn độn không kiềm chế được, da màu mật ong, thân thể khêu gợi, chỗ nào cũng đều là làm cho người ta mặt đỏ tim đập thét chói tai.

Lúc này ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Du Niệm, đồng tử đen huyền thâm thúy giống như con sói đói thề sống chết không buông con mồi…