Nỗi sợ hãi, khiến cơ thể tôi run lên.
Cảm giác bất lực, làm răng tôi va vào nhau.
Ánh sáng của người anh hùng trú ngụ trong trái tim ấy rất yếu ớt.
Nhưng, mặc dù vậy. Dù cho thể xác mong manh tưởng chừng có thể bị ngọn gió chao đảo cuốn đi, tôi vẫn tiến về phía trước.
Dù cho bộ dạng ấy có xấu xí như thế nào đi chăng nữa.
Đối với tôi cũng chỉ để có thể thực hiện được điều này.
Trên bầu trời quang đãng không có lấy một đám mây, đâu đó tôi nhìn thấy có một màu xám tro.
Quả thật thế giới này đã từng ở trong thời kỳ đen tối. Sau khi cuộc chiến tranh tôn giáo dai dẳng kết thúc, thời kỳ hoàng kim theo sau đó cũng chỉ kéo dài được một trăm năm. Giờ đây, Hắc Ám Thuần Khiết đang thống trị toàn bộ cõi này.
《Sương mù hỗn độn 》từ đâu bỗng dưng xuất hiện vào năm 100 theo tân tinh lịch, dân chúng oán hận, thánh giả than vãn, hiền giả sợ hãi hồn. Nhưng……..những tên ngu dân sẽ chỉ tiếp tục nhìn nó với đôi mắt đã bị lu mờ.
Hiện tại, những hành khách trên chiếc xe ngựa chu du tới vùng đồng bằng, hiển nhiên đó là những người bệnh dưới danh nghĩa mạo hiểm giả.
“Waa, thật đấy à?”
“Tôi cũng đoán họ không phải là người bình thường rồi. K-Không ngờ lại là những học viên đã tốt nghiệp của Shugakuin đấy.”
Cậu thiếu niên có nét đặc trưng là mái tóc nhuộm màu nâu dựng ngược kia là Rascal. Ngồi bên cạnh cậu, kẻ bao phủ toàn cơ thể mình bằng chiếc áo giáp nặng, đó chính là Tolkin. Đắm mình trong sự kính trọng của đám người trên xe là Linea, một thiếu nữ mang mái tóc màu xanh đang ngồi đối diện, ưỡn ra bộ ngực đầy đặn của mình.
“F-fu〜! Các người sẽ cảm thấy biết ơn suốt phần đời còn lại khi may mắn được hợp tác được với tôi đấy nhé.”
Trong khi cô được nhận những lời ngợi ca, song cả Rascal lẫn Tolkin đều quay khuôn mặt thơ thẩn của mình hướng về phía ghế ngồi bên cạnh cửa sổ.
Ở đó, một thiếu nữ màu tóc trắng đang ngồi một mình….. Toàn thân lạch cạch run rẩy.
“Alice này, không cần phải sợ nữa đâu. Bên cạnh cô đã có những đồng minh đáng tin như chúng tôi rồi đây mà.”
“Đúng, đ-đúng vậy nhỉ.”
Trước một Alice vẫn tiếp tục sợ hãi như thế, Rascal và Tolkin chỉ có thể biết nhún vai. Nhưng mặt khác, Cecil lại nhẹ nhàng mỉm cười và cất giọng hướng về phía cô.
“Nhút nhát không phải là điều xấu đâu. Ngược lại thì với tư cách là mạo hiểm giả, tớ thấy đó là một tài năng trọng yếu đấy chứ. Đặc biệt là đối với những tân binh như là chúng ta đấy, nhỉ.”
Ngay trước khi Alice kịp đưa ra lời cảm tạ với thái độ dịu dàng của Cecil…
“Lũ lính mới, chuẩn bị đeo mặt nạ vào đi. Chúng ta sẽ sớm đi vào trong sương mù.”
Cùng lúc đó khi giọng của lão đánh xe ngựa vang vọng bên trong, những lời tán gẫu hòa nhã ấy đã bị cắt ngang.
Khi khám phá dungeon trong màn sương, những mạo hiểm giả ai nấy cũng đều đeo cho mình chiếc mặt nạ.
Thứ đó ngâm kỹ trong nước cốt trái cây Orage rồi được sấy khô, được người đời ca tụng có thể phòng ngừa những tổn hại mà 《Sương mù hỗn độn》 gây nên, đặc biệt là《Thanh Nhãn Dịch》, căn bệnh khiến người ta hóa 《Quỷ》.
Và rồi, mọi người xác nhận tình trạng vũ khí của mình không có vấn đề gì. Vào khoảnh khắc đó, chiếc xe ngựa dừng lại.
“Lũ lính mới, đừng có chết đấy”, lão xà ích thông báo ngắn gọn với những cô cậu thiếu niên mới đặt chân xuống đất rồi đánh xe rời đi, bỏ lại nhóm Alice vẫn còn đang chôn chân đứng đó.
Kể từ bây giờ nơi mà họ đặt chân đến chẳng khác nào là tử địa. Niềm tin ấy khiến ai cũng phải kinh hãi.
Đặc biệt là Alice, cơn sợ hãi gặm nhấm tâm trí bản thân khiến cô vô thức dâng lên những lời cầu nguyện.
“Thưa T-Thánh nhân Orguss…. X-Xin ngài hãy bảo vệ chúng con….”
Đứng trước lối vào cổng mê cung, Alice vẫn còn đang trong trạng thái hoảng sợ. Sự hiện hiện của cô đối với những người đồng đội trông giống như một chiếc gương phản chiếu chính bản thân mình. Nhất là đối với Rascal, dù chỉ trong chốc lát, cậu dường như cảm thấy xấu hổ khi để bản thân bị nỗi sợ chi phối.
“Đừng có sợ chứ! Cậu có đồng đội ở đây rồi cơ mà!”
“Ừm, chúng ta không đứng đơn độc ở trong tình huống nguy hiểm đâu. Đã có những người đồng đội đang sát cánh cùng cậu đây rồi này.”
Trong khi Tolkin nhận sự khích lệ trong những lời nói ấy, mặt khác….Alice lại cảm thấy xấu hổ về sự nhút nhát của bản thân mình.
Một ngày nào đó, cô muốn đứng bên cạnh anh ấy. Vậy nên để mong ước đó thành hiện thực, cô cần phải trở nên dũng cảm.
Alice quyết tâm giục bản thân mình rồi xoay người nói.
“Tớ sẽ không trở thành gánh nặng của mọi người đâu…! Chắc chắn đấy….!”
Mọi người đều mỉm cười ấm áp đáp lại cho lòng can đảm của cô ấy.
“Được rồi. Vậy thì kể từ bây giờ chúng ta hãy tiến tới một bước đến khởi đầu chương truyện truyền thuyết này thôi nào.”
Năm cô cậu thiếu niên giờ đây đã xâm nhập vào tử địa.
Họ đi trên con đường lớn bên trong màn sương mù dày đặc len lỏi. Có lẽ do chịu đựng tà khí toát ra xung quanh mà cả Rascal và Tolkin, sau đó là Alice đều đổ mồ hôi lạnh ở trên má.
Vào khoảnh khắc ấy, bỗng một thứ gì đó bò ra ngoài từ góc đối diện.
“Slime, à? Vừa đúng lúc vào trận mở màn.”
Phản chiếu trước mắt năm người họ đó là một đống thịt màu đục như nước cống.
Cơ bắp và da của chúng chảy sền sệt, bộ dạng dường như đã kết lại như nước nấu đông.
Con slime ấy bò lên mặt đất giống như con sâu đo và trong phần trung tâm của chúng, nằm đó là đầu của một người đàn ông.
“M, muộn, muộn giờ, mất rồi….”
Tảng thịt vừa thủ thỉ gì đó, vừa nặng nề tiến bước.
“Alice, Rascal, Tolkin! Hãy xem kỹ đây! Thiên tài của tôi!”
Với cơn thịnh nộ, Linea bước lên phía trước, chìa ra lòng bàn tay phải của mình.
“Hãy tìm đến ta! Sau đó, bằng lôi hỏa này, ta sẽ tiễn kẻ địch nhà người về nơi chín suối”
Trong khoảnh khắc tiếp theo sau khi buông ra những lời nói sắc bén, một luồng điện
lóe sáng phóng ra từ lòng bàn tay phải cô, đánh thẳng trực diện vào sinh vật nhầy nhụa kia.
“C-Chậm mất rồi.”
Ngay sau khi đau đớn chết đi, slime càng trở nên sền sệt nhiều hơn và biến thành nước cốt của miếng thịt đã bị thối rữa.
Ở vùng trung tâm của chúng, nằm đó là một viên đá quý sáng lấp lánh. Linea chậm chạp lại gần rồi nhặt nó lên.
“.....Quả thật không có gì ghê gớm lắm. Đó có lẽ người đó chỉ là một ông chú bình thường nhỉ. Trước khi hắn ta trở thành《Quỷ》.”
《Sanh Chứng Thạch》──Thứ còn sót lại của một con《Quỷ》đã bị tiêu diệt và được giải phóng trong tức khắc.
Đó chính là nguồn thu nhập chủ yếu của các mạo hiểm giả.
“........Bất ngờ thật đấy, không ngờ cô lại là người sử dụng《Thần Bí》.”
“Tôi cũng có biết về điều khiển《Thánh Nguyên》nhưng nếu là《Thần Bí》thì quả thật là…..”
《Thánh Nguyên》・Đó là ân huệ của đấng trên cao, thứ mà chỉ tín đồ của đạo Cthulhu mới được ban ân.
Đó là một luồng sức mạnh huyền bí chạy quanh cơ thể. Từ thuở xa xưa, sức mạnh ấy đã được ban phát bởi một đại hiền nhân vào lúc đó・Orguss. Ông là người đã giao tiếp thành công với vị thần cư ngụ ở dị giới, trở thành dị năng giả lần đầu tiên trong lịch sử nhân loại cũng như lập nên giáo phái Cthulhu. Những tín đồ của đạo nhận sự che chở của vị thần cư ngụ ở dị giới và có được 《Thánh Nguyên》.
Sự nỗ lực miệt mài nghiên cứu của họ chẳng mấy chốc đã xây dựng nên những phương pháp kỹ năng điều khiển《Thánh Nguyên》và rồi trở thành tiềm lực chiến tranh khủng lồ.
Từ đó《Thần Bí》 mang trong mình thứ sức mạnh khác biệt trên cả trần cõi và do đó, những người sử dụng được nó trở nên rất hiếm hoi.
“Bất ngờ thật. Ở một mức độ nào đó, tôi cũng có thể sử dụng《Thần Bí》. Mà, trình độ cỡ như Linea thì đành chịu thua.”
“Thật đấy sao! Có tới hai người dùng được 《Thần Bí》luôn cơ à!”
“Cuộc thám hiểm lần này đúng là may mắn thật.”
Sự căng thẳng khi cả năm đứng ở lối vào giờ đã biến đi đâu mất. Cả Rascal và Tolkin cũng đều hoàn toàn cảm thấy nhẹ nhõm.
“Chỉ trong một ngày hôm nay thôi không biết chúng ta kiếm được bao nhiêu nhỉ~!”
“Không thể thay thế một mạch những vũ khí được cung cấp ban đầu lên hàng vượt trội hơn hay sao?”
Bất an trôi qua, niềm lạc quan đang tràn ngập trong tâm trí của những cô cậu mạo hiểm giả. Tuy nhiên, ngay sau đó.
“Bằng tiền thù lao lần này, tôi sẽ củng cố phòng thủ nhiều hơn nữa.”
Trong khi Tolkin đang nói, đúng lúc đó.
“Shigyaa”
Chóng vánh đến mức không ai có thể hiểu được trong tức thì.
Tuy nhiên, cuối cùng tâm trí của mọi người cũng dần dần đón nhận cái sự thật không thể chối bỏ ngay trước mắt kia.
Cái thực tế khó chấp nhận ấy lại thật dễ hiểu… viên đá bị ném đi mang uy lực khủng khiếp kia đã xé toạc phần đầu của Tolkin được bao phủ trong chiếc giáp mũ.
“Tol, ki…?”
Một giọng nói như thể thiếu phần minh mẫn thoát ra từ miệng của Rascal và rồi ngay sau đó.
“O, oo〜, t-th, thi-, thhhhh, thịtttttt”
“G, ga, gái, i, i, i trẻ, ẻ, e, e”
Khi ấy, sự thật đã ẩn giấu trong bức màn sương mù hỗn độn đã được đưa ra ánh sáng.
Những chấm nhỏ màu xanh lấp lánh này có thể xác nhận được ở mọi phương hướng, Đông Tây Nam Bắc.
Tạo ra cảnh tượng này là vô số những con《Quỷ》, tất cả thành viên đều đồng thời phán đoán.
“Chạy đi!”
Cecil giận dữ hô hoán, phát lên tiếng súng báo hiệu cho sự khởi đầu của tấn bi kịch.
Dũng cảm. Thứ vũ khí vĩ đại nhất mà con người sở hữu và là con át chủ bài cuối cùng đối đầu với kẻ thù truyền kiếp mang tên nỗi sợ hãi. Nằm trong mê cung, đó luôn luôn là thứ những mạo hiểm giả nên dựa vào. Kiến thức và kỹ năng là hai khí giới tiếp theo. Xét cho cùng, hai thứ đó cũng chỉ là những công cụ chịu sự chi phối của tâm trí. Vì hiểu sai xếp hạng thứ tự đó mà Linea và Cecil, hai thiên tư lỗi lạc, không thể làm gì khác ngoài chạy trốn tán loạn.
Tâm trí giờ đang chìm trong hỗn loạn, mong chờ họ sử dụng 《Thần Bí》 là điều viển vông.
Để điều khiển được《Thánh Nguyên》, cần bình tĩnh duy trì trạng thái tinh thần. Niệm phép chỉ đơn giản là một kỹ thuật nhằm để trấn tĩnh người sử dụng, nếu không thể thực hiện được nghĩa vụ đó, những câu niệm phép ấy chẳng khác gì những lời độc thoại.
Những kỹ năng và kiến thức đáng lẽ ra được cho là có thể giúp một người vút bay lại đánh mất vai trò của mình dưới vị thế đôi cánh.
Và vì vậy mà hiện giờ không chỉ hai người họ mà tất cả những người đồng đội đã dần dần tiếp đón một cái kết bi thảm.
“Chúng ta sắp đến lối ra rồi! Mọi người, hãy cố gắng lên!”
Ở trong bước đường cùng, dù cho có lẽ Alice là người đang bị nỗi sợ chi phối so với hơn ai hết, mặc thế cô vẫn gào lên với những người đồng đội đang chạy kề vai sát cánh cùng mình.
“Đừng nhìn về phía đằng sau! Cố gắng hết sức chỉ nghĩ đến việc chạy thôi!”
Chẳng hề có một phản ứng nào. Ai nấy chỉ có chạy và nhìn về phía trước mà không thốt lấy một lời. Cố gắng trốn chạy trước hiện thực này.
Tuy nhiên, bất luận nhóm mạo hiểm giả có mong muốn thế nào, thì cái sự thật rùng mình ấy cũng đang dần áp sát họ…
“G, ga, gái, i, i, i trẻ, e, ẻ, e”
“T-t-t-thịt, h-hãn hữu, hãy cho ta ănnnn t-thịt”
Kobold. Thứ sinh vật quái dị bị ma lực của sương mù xâm phạm và biến thành . Chảy nước dãi rồi lao lên một cách hung hãn. Có lẽ là do cảm thấy áp lực đó ở phía sau lưng,
Linea vấp trên nền đất gồ ghề - ngã lộn nhào xuống.
“Hyaa!”
Tiếng hét thất thanh ấy vang lên chói tai, vọng ra từ khuôn mặt tái nhợt.
“Linea!” “Linea-san!”
Cecil và Alice. Cả hai người đứng lại, bày tỏ ý định cứu giúp, nhưng mặt khác.
“Hộc hộc hộc hộc….”
Rascal bỏ lại phía sau những người đồng đội của mình và chạy hết tốc lực, để rồi cũng phải nhận lại cái kết cũng chẳng lấy gì là tốt đẹp.
“Bữa ăn h-hôm nay của ta sẽ là gìiiiiiii đây?”
Một gã Kobold từ đâu xuất hiện đằng phía con hẻm rồi kéo cậu xuống, để lại nơi đó tiếng thét thều thào “Hyaa”.
Một khoảnh khắc cận kề cái chết đau đớn.
Âm thanh chúng cắn xé nhão nhoét. Thứ tiếng kinh tởm ấy cùng nỗi đau đớn của thiếu nữ hòa lẫn vào với nhau.
“C-c-cứu tôi với! Cecil!”
Thấm đẫm hàng mi bằng những giọt nước mắt trong nỗi sợ hãi cực độ, hướng mình về phía thiếu niên có mái tóc vàng hoe đó, Linea với tay ra như thể bám lấy cậu.
Nhưng, tuy nhiên. Khoảnh khắc ba người nắm lấy tay nhau, sẽ không bao giờ đến.
Một tốp lũ Kobold lao đến tựa như dòng nước bùn, vây quanh cả ba mạo hiểm giả trẻ tuổi.
“N-Nhận lấy….!”
Cecil vung thanh trường kiếm, cố gắng chém gục kẻ địch nhưng…….. không thành hiện thực.
Alice trở nên bất động do cũng bị chúng kéo xuống. Ở trước mặt hai người.
“........Ể”
Dưới bụng của Linea bị một vật cứng chạm vào. Đó là dương vật dài thẳng đứng của gã Kobold.
“K-không……Khôngggg……Khôngggggggggggggggggg!”
Cho dù có vùng vẫy lên một cách vô vọng như thế nào đi chăng nữa, nhưng chỉ với sức mạnh cơ bắp thì không tài nào cô có thể sánh ngang với chúng. Không màng đến sự chống cự của Linea, gã Kobold luồn tay xuống dưới nửa thân trái, xé toạc chiếc quần dài màu xanh sẫm cùng với bộ đồ lót trắng tinh mà cô đang mặc trên người.
“Aagh!”
Nỗi đau mất mát về tinh thần cũng như về thể xác của một trinh nữ đối với gã Kobold mà nói chẳng có nghĩa lý gì cả.
Hắn nhiệt tình nhấp hông, đắm chìm trong cơn khoái lạc. Cứng cáp như một chiếc gậy sắt, cái thứ đó di chuyển một cách cuồng bạo, cứ như thể muốn đâm thủng qua cô gái trẻ.
“Aa, aa〜! Haa! Haa〜! Ưm! Aaa〜!”
Đôi mắt trắng dã trong cơn đau dữ dội, Linea liên tọi cất lên tiếng la hét nhỏ bé.
Cứ mỗi lần cô bị chúng nhấp hông, bộ ngực đầy đặn ấy sẽ lại đung đưa, phải chăng hành động ấy đã làm thổi bùng lên ngọn lửa hưng phấn của đám Kobold? Chuyển động eo của chúng từ đó dần càng mãnh liệt trong từng giây trôi qua.
Ở gần đó, Alice đang tự dằn vặt về sự bất lực của bản thân…..
Cô chỉ có thể ở đó, nhìn chằm chằm vào cảnh tượng tuyệt vọng trước mặt mình.
Gã Kobold trước đó đã đẩy ngã cô xuống, lần nữa thở ra mùi hôi thối cùng với cái dương vật đang cương cứng của mình.
“O、oo〜、oooooo〜”
Lũ khuyển nhân chồm lên người Alice, hướng móng vuốt về phía bụng dưới của cô. Trong khoảnh khắc tiếp theo, lớp vải áo bị xé toạc ra. Ở nơi vùng kín bị lộ kia, một vật cương cứng ấn chặt vào.
“C-cứu tôi với…”
Trong tâm trí cô, mường tượng hình bóng của vị cứu tinh, cầu mong người ấy sẽ đến. Cứ như thể muốn chế nhạo, gã Kobold hét lên.
“Ta muốnnnnn nó!”
Ngay trước khi đám sinh vật định cưỡng hiếp Alice trong cơn tức giận.
Một tiếng súng được bắn ra, vang dội xung quanh cô.
Tựa như là tiếng nổ lớn, âm vang ấy đập vào tai tất cả những chúng sinh đang hiện hữu nơi đây, vào lúc đó.
Đầu của con quái thú Kobold toan cưỡng bức Alice bị thổi bay.
Di hài của chúng ngã ập xuống, biến thành nước hầm thịt thối rữa, vấy bẩn toàn thân Alice.
Một, hai, ba, bốn. Những phát súng mới cứ thế vang lên, mỗi lần như vậy, đầu của lũ Kobold hóa nát bấy rồi biến mất đi.
“Đó là……!”
Trong màn sương mù trắng xóa, một người đàn ông mặc chiếc áo khoác màu tối sẫm đang bước đến.
Lê chiếc chân trái bị què của mình, cùng với thanh trường kiếm mắc dưới hông, anh để cho mái tóc đen xen lẫn chút xám đu đưa trong gió.
Tay trái anh đang nắm chặt khẩu súng lục, giương thẳng về phía trước.
“Tới đây đi. Đồng loại của ta.”
Bầy Kobold đồng loạt ào ạt tấn công. Chúng dùng móng vuốt và răng nanh để có thể xâu xé cơ thể của kẻ xâm nhập.
Ngay cả khi đối đầu với đám sinh vật gớm ghiếc, người đàn ông ấy vẫn không hề dừng lại.
Những phát súng được bắn ra không ngừng. Dù chỉ mới lấy một khoảnh khắc nhưng phần lớn lũ khuyển nhân đã bị anh tiễn thành nước ép thối rữa.
Tuy nhiên lũ 《Quỷ》bất lượng thế nào cũng không hề dao động lấy một tí. Chứng kiến cái chết của đồng loại, lũ sinh vật ấy vẫn chẳng bỏ công đoái hoài.
Ba con Kobold còn sót lại lũ lượt lao vào người đàn ông, hướng móng vuốt và răng nanh mình về phía cơ thể chàng trai.
Quả nhiên, người đàn ông ấy vẫn đang bất động đứng đó .
Dù cho có đang bị bầy Kobold áp sát, anh ta vẫn không lấy một chút nao núng, trái lại, cứ như thể đang cố vẫy chào chúng tiến lại gần mình, rồi sau đó.
Móng vuốt chúng ve vẩy, đục xuyên vào bên sườn phải và ngực của anh.
Một vết thương hoàn toàn chí mạng. Tại thời điểm này, cái chết của anh đàn ông chẳng khác nào đã được định sẵn, nhưng mặc dù vậy bọn Kobold vẫn không hề dừng lại. Từ phía sau lưng hai gã khuyển nhân đã tiên phong tấn công chính là bóng dáng của tên thứ ba. Cuối cùng một mình gã Kobold ấy há mở quai hàm của mình ra.
“K-không đủuuuuuuuuuuuuuu!”
Răng nanh sắc bén toan nhắm tới gáy cổ. Đáng lẽ ra…. chúng đã có thể xé nát và chấm dứt được anh.
Tuy nhiên, với một người đàn ông mang trong mình vết thương chí mạng đáng lẽ ra chỉ chờ cái chết ập tới lại vẫn thản nhiên mà chẳng hề hoảng loạn.
Anh nâng cánh tay phải mình lên, chặn đòn dùng hàm ngoạm lấy của chúng.
Trong chốc lát, một âm thanh chói tai vang lên……răng nanh của gã Kobold vỡ vụn.
“Kích hoạt, Thiết Dực Trảm Yêu"
Phản ứng lại với câu niệm phép ngắn, cánh tay phải của anh vào lúc đó biến đổi.
Chẳng mấy chốc, cánh tay ấy dần giãn nở ra, xuyên qua chiếc áo khoác màu đen sẫm - tiết lộ chân tướng thật sự.
Cánh tay phải của kẻ xâm nhập đã hóa thành sắt thép.
Lớp thiết đen tuyền hoàn toàn biến loại công cụ hữu dụng ngày qua ngày kia thành thứ vũ khí hung bạo.
Những đầu ngón tay tròn trịa của anh chuyển hóa thành những đầu móng vuốt sắc nhọn như lưỡi dao.
Từ toàn bộ cánh tay được giãn nở là vô số lưỡi gươm có hình dạng chiếc móc câu nhô ra.
Người đàn ông hướng con mắt đỏ thẫm về phía những kẻ đang dùng móng vuốt đâm vào phần ngực và bên sườn của mình.
“Tan biến đi”
Anh vẫy cánh tay của mình một cách thản nhiên. Nhưng chỉ chừng đó thôi đã đủ khiến tất cả lũ《Quỷ》 trước mắt hóa thành nước ép thịt thối rữa, để sót lại đó là《Sang Chứng Thạch》đang phát ra thứ ánh sáng yếu ớt.
“Anh ta tiêu diệt bọn《Q-quỷ》đơn giản đến thế sao……!”
Thân xác của《Quỷ》không phải là thứ có thể phá hủy dễ dàng bằng sức mạnh cơ bắp con người. Thâm tâm Cecil cảm nhận rõ đó là điều cực kỳ khó nhằn ngay cả khi sử dụng kỹ năng điều khiển《Thánh Nguyên》. Tuy nhiên, dường như người đàn ông này không không có vẻ gì là đặc biệt tự hào về chuyện đó mà chỉ nhặt mấy《Sang Chứng Thạch》với điệu bộ bình thản rồi nhét chúng vào túi.
Khoảnh khắc tiếp theo, Cecil một lần nữa sửng sốt trước bộ dạng của người đàn ông kia.
“V-vết thương…..!?”
Những vết cắt sâu trên cơ thể ấy nhất định sẽ tiễn anh ta tới cánh cổng địa ngục. Tuy nhiên, các thương tích đã khép lại chỉ trong nháy mắt, để lộ làn da nhợt nhạt như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra.
“.....Cậu có nghe thấy tiếng ồn đó không?”
Một bầy lũ Kobold mới lũ lượt kéo nhau ập đến.
Số lượng nhiều hơn gấp bội lần số gã khuyển nhân mà người đàn ông đã giết trước đó.
“........Kết thúc. Đã, kết thúc rồi.”
“Không. Sẽ ổn thôi. Chúng ta sẽ không chết đâu. Bởi vì, người đó đang ở đây mà.”
Chỉ có một mình Alice đặt niềm tin. Cho dù tình huống này có rơi vào bước đường cùng đi chăng nữa, cô vẫn không hề tỏ vẻ âu lo.
Sau đó trong khoảnh khắc tiếp theo — Thời điểm minh chứng đã đến.
“B-ụ-n-g taaaaaaaaaaaaaaaaaaa!”
“T-t-thầy lang!”
“Đau, đ-đau quá”
Những gã Kobold đồng loạt kêu gào âm ĩ, cơ thể chen lấn lẫn nhau.
Bị áp đảo về mặt quân số—Nhưng, cho dù vậy.
Ý chí kiên định trú ngụ trong ánh mắt đỏ thẫm của người đàn ông ấy lại chẳng hề gợn một chút lay động.
“Trong cơn bi thương, ta sẽ phán xét nhà ngươi. Lưỡi gươm Azakiel. Thảm Kịch Nguyệt Thiên. Sí Bạch Ương Điệp.”
Dõng dạc niệm lấy bốn câu chú.
Quả nhiên, cả toán quỷ ngay tức khắc áp sát lại gần người đàn ông. Ngay lúc đó.
“Triển khai Cương Vũ Thuật Thức. Phục trang ma pháp thứ ba: Tẩu Nha của gã đồ tể.”
Cánh tay thép ấy ngày càng một trở nên méo mó.
Trông cứ như một con đại xà, được tạo bởi vô số lưỡi gươm chồng chất lên nhau. Vào khoảnh khắc tiếp theo, thứ đó đập rộn lên như thể tồn tại một ý thức độc lập - cất tiếng rên rỉ rồi chém ngang xung quanh người đàn ông.
Chỉ trong nháy mắt, đám quỷ vây bủa đã bị cánh tay biến dạng ấy xé nát bấy, để rồi đọng lại chỉ là đống nước thịt ôi tanh. Mặc dù vậy, lũ sinh vật gớm ghiếc vẫn không ngừng tiến công, vứt bỏ mạng sống của mình như thể lũ côn trùng bay vào ngọn lửa để rồi một lần nữa biến thành thứ nước cốt thối rữa kia.
“Cầu mong cho các ngươi tìm thấy sự vĩnh hằng.”
Đứng giữa những viên đá lấp lánh phát sáng và ngập tràn trong nước cốt thối nát, anh nghiêm nghị thốt lên rồi vẽ ra một hình tứ giác kỳ quái hướng về hư không. Sự hiện hữu đó tựa như vị linh mục mang trên mình lòng vị tha cao cả.
Chứng kiến người dáng vẻ đó người đàn ông, Cecil chỉ biết thốt lên một câu.
“...Đúng là điên thật rồi.”
Một khi rộng mở đôi mắt mình ra, không biết chàng ta sẽ mang cảm xúc gì đây?
Người đàn ông ngước nhìn lên bầu trời không hề nghĩ ngợi…..
Rồi chao đảo chúi người về phía trước.
Sau đó kéo lê chân mình, tiếp cận gã Kobold còn sót lại với những bước đi loạng choạng.
Một tên Kobold vẫn chưa tuyệt mệnh.
Gã khuyển nhân này, khả năng từng là một nam nhân, cũng rất có thể trước đây là phụ nữ, đã bị vặt mất tứ chi, hoàn toàn rơi vào trạng thái không thể di chuyển.
Người đàn ông cúi xuống nhìn gã Kobold nằm gục xuống đất……chầm chậm tháo bỏ lớp mặt nạ.
Chiếc miệng ẩn sau lớp mặt nạ thép ấy hé lộ ra ngoài.
Một mĩ mạo có nét mặt vô âu, nhưng diện mạo lại mang màu nhợt nhạt tưởng chừng như người bệnh, và rồi.
Từ bên môi phải đến má, cả làn da lẫn thịt bị mất đi như thể đã bị lột sạch.
Tựa như khuôn mặt của một dị nhân... không, không phải thế, đây chính xác là khuôn mặt của một dị nhân.
Trên trần thế này, một con《Quỷ》sở hữu trái tim của con người là một điều vô cùng hiếm thấy.
Anh ta quỳ xuống rồi chầm chậm há miệngー
Sau đó cắn mạnh vào vai gã Kobold đang nằm bất động.
“Hể…..…..?”
Linea cuối cùng đã lấy lại ý thức, hét lên một tiếng thút thít.
Đánh chén con mồi. Ngoài những từ ngữ đó, chẳng còn cách nào để mô tả hành động của người đàn ông ấy.
Sau khi cắn xé, nhai nhép và nuốt chửng miếng thịt vai của gã Kobold, người đàn ông tiếp tục hốc lấy ngực và bắp đùi, cuối cùng xé toạc miếng thịt sườn, cào ruột của gã rồi nhai chúng trong thứ âm thanh nhão nhoét.
“Ặc......!”
Tình trạng của gã trông rất thê thảm, đến nỗi Linea chẳng thể chịu được mà phải nôn thốc nôn tháo.
Cecil cũng ứa mồ hôi hột, cau lấy đôi mày.
Tống gã Kobold vào dạ dày, người đàn ông cất lên tên của mình.
“Leon, một Thực Quái Nhân……!”
Linea và Cecil. Cảm giác ghê tởm đến tột cùng hiển hiện rõ trên gương mặt của hai người họ.
Tuy nhiên chỉ có Alice là nhẹ nhàng nở một nụ cười rạng rỡ, tươi rói với anh.
“Cuối cùng thì em cũng đã gặp được sư phụ.”
Sau khi tiếng nói thì thầm của cô hòa lẫn vào trong màn sương mù, ngay tức thì. Sau khi Leon kết thúc bữa ăn của mình và nhặt lên《Sang Chứng Thạch》, anh nhìn mọi thứ xung quanh……..Liệu có phải ánh mắt ấy đang hướng đến những viên đá đang lăn lóc trên mặt đất? Chàng trai thở dài một hơi.
Sau đó, một lần nữa che giấu khuôn mặt dị biệt của mình bằng chiếc mặt nạ thép, anh liếc mắt tới nhóm Alice,
“Vứt đi hay nhặt lên. Các cô thích làm gì thì làm.”
Chỉ nói đến nhiêu đó, anh kéo lê chân trái của mình rồi biến mất đi trong Hắc Ám Thuần Khiết.
“Đó là, Leon Crossheart・dũng giả thế hệ thứ ba《Cứu Thế》......!”
Cecil lẩm bẩm như thể đang nhổ toẹt ra lời nói của mình.
Ánh mắt đó. Khuôn mắt đó. Rõ ràng đang chất chứa cảm giác sợ hãi lẫn phân biệt đối xử.
“Một dũng giả như thế kia ư......! Chẳng phải cậu ta là một con quái vật đáng ghê tởm hay sao......!”
Cecil đay nghiến, buông ra những lời miệt thị trong cơn run rẩy. Cứ như thế đồng thuận với Cecil, Linea chỉ đáp trả lại bằng sự yên lặng. Mặt khác, Alice thì,
“Không. Cậu sai rồi.”
Cô khẳng định chắc nịch như thể không chịu tha thứ cho những lời dị nghị ấy. Ở đó, không còn hình bóng của một cô gái đang hoảng sợ.
Chỉ còn một hình dáng của một thiếu nữ đang vui mừng khi được hội ngộ với người mà bản thân đang theo đuổi, Alice mở miệng nói.
“Anh ấy không phải là quái vật. Anh ấy là —”
Những lời nói tiếp theo của cô là những cảm xúc xuất phát từ tận đáy lòng.
Cứ thế không ngừng tiếp tục nhìn chằm chằm lấy tấm lưng của gã ngạ quỷ biến mất mãi mãi.