Solo Trans: Cookmeal
Mình sẽ cập nhật lại hình minh hoạ nhân vật và tổng hợp nó trong chap Illustration, (nên đặt ở chap đầu tiên nhỉ, mấy bạn nhớ ghé qua^^). Chap này dưới góc nhìn của Francesca nhé các bác ,trans phê vl.. T_T
Ngoại truyện: Mệnh lệnh của công chúa kị sĩ
――Lạ thật.
Do lâu đài xảy ra bạo loạn nên lúc chúng tôi lết xác được đến tiền tuyến thì đã là ngày đầu tiên của tháng.
Mặc dù đã vô cùng khẩn trương, có vẻ thời gian một khi đã trôi qua thì không thể nào lấy lại được.
Thế bất nào mà cuối cùng thì cuộc chiến vẫn xảy ra đúng theo lịch trình.
Từ trên đồi nhìn xuống , đội quân của kẻ thù chắn hết cả tầm mắt.
Vậy là do quân đội bên kia cũng bị trễ nhỉ?
Nghĩa là____ là do cái thằng thủ lĩnh bên kia là một tên vô học… hơ?
Trước khi đến vùng đầm lầy Arsène ,tám vạn quân của chúng tôi đã gia tăng chỉ trong một bữa sáng ngày thứ ba kể từ lúc chúng tôi rời khỏi thủ đô Hoàng gia.
Khắp mọi nơi nhìn đâu cũng đều là núi những núi, và biên giới lại băng qua vùng đất tàn khốc của đầm lầy - nơi tồi tệ nhất để đóng quân.
Ước gì có cách khác để đi đến cái đất nước Ostia chết tiệt từ thủ đô Hoàng gia nhỉ…
Mặc dù cây cầu ở biên giới thường xuyên được bảo trì, dẫn quân đi qua một nơi chật chội như thế cũng giống như đánh bài với thần chết vậy.
Đây là nơi mà bạn có thể bị ‘nã cho lòi phèo’ từ những đòn đánh tầm xa ,và không gì có thể đảm bảo việc quân đội của bạn không bị phục kích giữa chừng cả.
Các trung đội của tôi giờ đã xếp thành từng hàng.
Tôi chẳng phải là người lạc quan đến mức mà vừa đi vừa cầu nguyện cho sự phù hộ của nữ thần may mắn.
Tâm trí tôi cứ liên tục bị những suy nghĩ tự ti choáng lấy .
"...Tại sao cơ chứ..cái thế giới này tàn rồi." (Hô hô)
Chiến tranh chính là một phương tiện thường được sử dụng trong ’vòng xoay chính trị’ .
Dù sao thì cuộc chiến này nhằm để tiêu diệt bọn trẩu tre khủng bố.
Một chiến thắng tuyệt đối sẽ chỉ diễn ra nếu đối phương ‘bỏ quên’ việc phòng thủ trên khâu chiến lược , còn không thì chuyện đó là bất khả thi.
Có thể hiểu được hành động ngu ngốc của bọn khủng bố khi tiến hành một cuộc đảo chính.
Chắc bọn chúng đã chuẩn bị sẵn một mưu kế nào đó.
Với chỉ tám vạn quân , cung thủ phải đương lấy luôn trách nhiệm tấn công tầm xa.
Quân đoàn sỡ hữu hoả lực mạnh nhất và cũng là niềm kiêu hãnh của chúng tôi chính là Fire Crystal của Hoả Phi Đoàn.
Những kị binh giáp nặng và nhẹ sẽ đi chung với nhau.
Kĩ năng của bộ binh cũng sẽ được tận dụng nhiều nhất có thể.
Chúng tôi gặp rất nhiều bất lợi từ địa lý, hàng tiếp tế, trang bị hay quân tiếp viện nên việc mắc chỉ một sai lầm nhỏ thôi cũng đủ khiến tai hoạ ập đến bất cứ lúc nào.
Năm vạn Cấm quân vẫn đang được dưỡng sức ở thủ đô hoàng gia.Trong tình cảnh tồi tệ nhất,Những cánh quân có thể yểm trợ ,thay thế nhau.
Không có gì phải lo lắng cả. Yeah..
―― Ê đừng lo lắng nữa tôi ơi …… mà an ủi bản thân như một đứa tự kỉ như thế này thì đúng là khó coi thật nhỉ, Francesca Wilmington hỡi.
Trời ạ , cứ như tự vả vào mặt mình vậy.
Nếu như cho đúng ‘thường thức’ thì đáng lẽ lúc này tôi sẽ phải phát thảo xong chiến lược tiến quân sau những giờ suy nghĩ căng thẳng như Khổng Mắc Phi và uy nghiêm đứng giữa những vạn quân, hô gió gọi bão như trong (cổ tích Sơn tinh và thủy tinh).. sử sách để lên dây cót tinh thần binh lính và nghiền nát quân thù.
Đắng lòng thay, thực tại lại thường hay ăn hại những gì đã xảy ra trong thiên cổ …. tôi chưa làm được gì trong những công việc nêu trên cả!
―― Nếu chiến dịch này mà có Tilbell Ainshura… … hay một cái giống dòng (súc vật) các kiểu nào tương tự vậy thì có lẽ tôi đã yên tâm ngồi mát ăn bát vàng rồi.
Mặc dù lơ lơ láo láo, Till nắm giữ sức mạnh cực kì khủng khiếp.
Do đây là chiến tranh nên sẽ có rất nhiều binh sĩ bỏ mạng.
Cuối cùng tính mạng vẫn là thứ ưu tiên trên hết nhỉ?
Vậy những chiến binh thật thụ sẽ phải đảm lấy gánh nặng từ bọn trẩu tre còn lại ư?
Alice chắc chắn sẽ đi cùng nếu tôi đề nghị, nhưng tự bản thân tôi lại không muốn áp đặt bất cứ điều gì lên cô ấy cả.
Mà làm sao tôi có thể áp đặt một cô elf đỏng đảnh sẽ trở nên nghiêm túc được cơ chứ!?
Mặt khác, giả sử có mời được các truyền nhân đi nữa thì……
―― Tôi vẫn chưa kể cho Alice-wa đầy đủ.
Đánh bại bọn khủng bố ngu ngốc càng nhanh chóng thì tôi cũng càng nhanh được thưởng thức hắc trà với Alice-ko trong khi tám chuyện vui vẻ.
Tôi có rất ít bạn.
Khi đó là Alice, bất kể lý do gì, nhà Wilmington bị ràng buộc với cô ấy. ――
Trái tim lạnh lùng của tôi như đang vẽ ra một viễn cảnh cô ấy sẽ nằng nặc đòi đi cùng nếu biết chuyện.
“Thậm chí cậu có đòi đi thì cũng không được đâu nhé-wa!”
Đám mây u ám vẫn bao bọc lấy tâm trí tôi thường trực từ trước trận chiến tới giờ, nhưng những câu tán gẫu của Alice trong trí tưởng tượng như đã thổi chúng dạt đi hết cả rồi, cứ như công dụng thần kì của thuốc bổ vậy.
"―― Lực lượng của kẻ thù, đã xác nhận."
Báo cáo được gởi về từ đội trinh thám thông qua đá ma thuật .
“...... Được rồi! Toàn quân xếp thành hàng hình chữ nhất!! Toàn bộ cung thủ bắn về phía trước! Hãy xả đạn tầm xa để tiêu diệt kẻ thù!”
Tôi chỉ huy tương tự như vậy với từng đơn vị quân đội để bắt đầu tác chiến.
Tôi nhìn bao quát và huy động đội quân của mình từ trên đồi.
Đằng trước có rất nhiều đầm lầy, chúng sẽ sớm bị vắt kiệt sức thôi.
Đây đúng là một trò chơi giải trí.
Nếu bọn chúng có bằng cách nào để có thể lẻn qua làn mưa tên kia thì ở vị trí đó sẽ rất thuận lợi để Hoả Phi Đoàn bán hành chúng ngập mặt.
Sau đó các đơn vị bộ binh sẽ luân phiên đổi chỗ tham chiến trên tiền tuyến.
Đơn vị kị binh sẽ chia thành từng hàng ngay khi có cơ hội.
Khi các cuộc đột kích của chúng tôi chẻ quân đội của thù ra , cuộc chiến nhanh chóng trở thành màn lấy thịt đè người.
―― Được rồi, mọi thứ có vẻ sẽ ổn thôi –wa!
Tự an ủi bản thân, tôi nắm chặt lấy thanh kiếm trong khi sự phấn khích làm tay tôi chân run hết lên cả.
Trận chiến đã bắt đầu―――― Mà khi nào thì tôi đã đâm ra ghét bỏ cái lập trường chính trị của bản thân vậy chứ?
Từ khi còn nhỏ, tôi đã luôn tự hào vì được sinh ra trong một gia đình có truyền thống phục vụ đất nước.
Không, điều đó vẫn chưa hề thay đổi.
Mọi chuyện bắt đầu là do họ hàng xa của gia tộc Wilmington.
Ông nội, người đã khẩn cầu Hoàng đế của vương quốc giao những trọng trách của tổ quốc cho gia tộc bằng sự tự hào mà một cựu hoàng đế đã từng đặt niềm tin vào.
Cha mẹ tôi đã cai trị đất nước trong hoà bình và người nhà Wilmington mặc nhiên cũng trở thành chủ nhân của lãnh địa công tước.
Công việc cai trị rất cần thiết có thuế và cả cách giới hạn nó nữa, nông nghiệp và lụt lội dần dà cũng được giải quyết và kiểm soát, rất nhiều nỗ lực của nhà Wilmington đã đổ ra để xây dựng một thiên đường – Như thứ người đầu tiên trong phả hệ của gia tộc từng ước mơ về, và kết quả là rất nhiều người tị nạn đã được mời đến để sống tại đây.
Thảm hoạ nảy mầm khi nhà Wilmington biến đất nước thành một quốc gia đa sắc tộc .
Các vấn đề về dân số đã góp phần dẫn đến thực trạng như hiện nay.
Thương nghiệp tiếp tục phát triển, trong khi điều kiện việc làm chưa đảm bảo và trở nên khó khăn khi tiền lương bổng được phân chia theo chủng loài.
―― Người thú ―― đã gây chiến và rất nhiều thứ đã xuất hiện khi những cuộc nội chiến xảy đến liên miên .
Đó, có lẽ là một trong những hệ quả tất yếu lí giải sự phẫn nộ từ đất nước Ostia.
Người của tầng lớp hạ lưu bị đàn áp bởi bản tính thất thường của bọn quý tộc.
Các công nhân lao động đã bắt buộc phải liên minh lại với nhau và tạo ra lực lượng quân đội mở rộng .
Hơn nữa ,sự tín nhiệm của cố Hoàng đế hoá thành ghen ghét với quyền lực của gia tộc.
Các mỏ quặng ở Ostia đơn phương tuyên bố việc hạn chế xuất khẩu và tước đi toàn bộ khí giới đã ảnh hưởng đến toàn bộ cuộc sống của nông dân và gây ra rất nhiều trở ngại.
Bằng cách nào đó, cha tôi đã có thể tái đàm phán , và việc mở cửa trở lại buôn bán đã đặt ra những mức thuế mới khủng khiếp.
Giữa chuyến quay trở về thủ đô Hoàng gia của cha mẹ tôi, bạo loạn đẫm máu đã nổ ra dưới cái cớ về một cuộc hội nghị giữa vua và những thành viên trong hội đồng .
―― Cha mẹ tôi đã bị giết. Một vụ ám sát.
Bề ngoài thì đó có vẻ như là một tai nạn… và lí do được báo cáo lại trong nội bộ nghe lại còn ngớ ngẩn hơn.
Dù sao thì ai cũng có thể nhận thấy và hiểu chuyện gì đã xảy ra .
Hơn nữa,…. thú nhân có chân trong vụ việc lần này.
Người dân nước tôi đã không hề phân biệt đối xử.
Đó là những gì tôi đã nghĩ… những gì tôi từng nghĩ…, như..ng, ngay tại thời điểm này thì những cảm xúc khó xử đang xâm chiếm tâm trí tôi rõ ràng.
Để sở hữu thứ được gọi là Tiền, thì con người có thể làm mọi thứ.
Nước Cộng hoà, chế độ quân chủ, Công tước gia tộc Osita, công tước gia tộc Sacramento, công tước gia tộc Wilmington.
Nơi đâu sẽ là quốc gia dễ thở nhất cho tất cả chúng ta cùng chung sống chứ?
Mỗi lần suy nghĩ về điều đó, lòng tôi lại ngập tràn căm hận.
Sự thừa kế chính là cội nguồn quyền lực của các nước Cộng hoà ,nên giả sử tôi –người hiện nay không có một chút cơ hội nào để lên ngôi ,trong hoàn cảnh đó có thể sẽ được trở thành hoàng đế ngay lúc này.
Như những gì ông nội đã tin tưởng, mục tiêu hiện tại của quốc gia chính là truyền lại công việc cai trị cho tôi.
―― Vậy nên Maria là người “bạn thân” trong thời gian này và là một người hầu cận bị ràng buộc nhỉ. Tôi nghĩ
Maria là ai đó chúng tôi tìm thấy ở trên đường và cưu mang.
Một người kết thúc ‘sứ mệnh’ lang thang của mình bằng cách trôi dạt và được tìm thấy bất tỉnh tại một con đường dẫn vào nhà Wilmington.
Và vì tôi đã mời cô ấy làm người hộ tống danh dự cho lâu đài nên mẹ và ba đã phải có nghĩa vụ tiếp thu nhiều cái mới trong công việc coi sóc.
Tôi vẫn nhớ như in từng từ tôi nói với họ nói hôm ấy.
―― Mọi người đều nên có một cuộc sống bình đẳng như nhau.
Ba mẹ tôi chỉ còn biết nhìn nhau thở dài và đồng thời thừa nhận sự ích kỉ của bản thân .
Tám năm đã trôi qua kể từ ngày hôm đó.
………………………………..
Tôi có thể nào nói lại những lời như vậy bây giờ không?
―― Dòng tâm trạng của tôi chợt bị cắt ngang do một tiếng gầm dữ dội giữa trận chiến.
Từ trên đồi, tôi bắt đầu nắm bắt tình hình về những thi thể xung quanh.
Tiếng gầm vang vọng như muốn xuyên thủng bầu trời vậy.
Một viên ngọc bí ẩn.
Cung không hiệu quả.
Sức nóng được tạo ra từ các vụ nổ của Fire Crystal bị thổi dạt đi theo gió.
Cả bộ binh lẫn kị binh đều bị nó giẫm đạp lên.
Kế hoạch của chúng tôi đã bị con át chủ bài của đối phương đơn thương độc mã phá tan thành từng mảnh!
“Thứ này là… một con bạch long? Tôi chưa bao giờ nghe đến nó cả -wa!”
Nó là một con rồng lửa ư? Hay là băng ? Đất ? Gió? Nó chẳng là gì trong số chúng cả! Đây là gì vậy?
Thêm nữa, tại sao một con rồng lại xuất hiện ở một nơi như thế này cơ chứ?
Rồng và Elf là hai giống loài quí hiếm. (Hiếm gì mà 3 con rồng đi nhong nhong từ đầu truyện tới giờ vậy? Còn 2 con elf nữa^_?)
Lại còn xuất hiện công khai trước mắt mọi người nữa chứ, hiếm thật?!
Dẫu vậy thì điều đó có thể là… họ đã thuần hoá được một con rồng! (Ở đây employ nghĩa là ‘dùng, sử dụng’ nhưng mình thấy nghĩa thuần hoá đúng hơn^^)
Nhận định ban đầu của tôi là việc tập hợp toàn bộ lực lượng và trang bị có thể đương đầu với thứ này.
――Hiện tại thì không còn gì trong tầm kiểm soát của tôi nữa.
Con rồng dễ dàng xé toạc đội hình và cuộc tấn công của quân bọc hậu bên phía chúng tôi.
Tiền tuyến bắt đầu vỡ trận.
Để dừng cái thứ đó lại thì chính tôi phải ra tay sao!?
Có nên sử dụng nốt quân tiếp viện không?
Không, sẽ chẳng thay đổi được gì nhiều cả.
Lính quân đồng minh sẽ đột kích vào giờ nghỉ để cắm trại và chém con rồng.
Hậu quả sẽ nghiêm trọng nếu chúng tôi đầu hàng ngay bây giờ.
Sẽ ra sao nếu đất nước bị chủ nghĩa khủng bố đè bẹp! (Hitler muôn n*m)
Chiến đấu một mình thôi~――!
"―― Ta sẽ dẫn đầu tiền tuyến để giữ chân nó-wa!
Nắm chặt lấy thanh nguyền gươm- một báu vật của gia tộc ,tôi đứng phắt dậy và trấn an binh lính.