Tôi đã trò chuyện rất lâu với Francesca.

Bầu trời bên ngoài dần dần được nhuốm đỏ rực lúc chạng vạng.

Những chiến thuật cho Giải đấu đã được lên kế hoạch từ trước nên giờ chúng tôi dành thời gian còn lại để tám chuyện.

Cô ấy rất thích vẽ.

Cô ấy yêu cầu tôi làm người mẫu nhưng tôi từ chối, cô ấy lại yêu cầu lần nữa và tôi lại từ chối, nhưng cô ấy lại cố gắng thêm mấy lần nữa…chúng tôi ỏm tỏi lên chỉ vì một chuyện nhỏ như thế.

Hằng ngày cô ấy đều tập kiếm, thứ kiếm pháp mà cô ấy đã học được từ người mẹ quá cố của mình.

Khi bà ấy còn trẻ, bà ấy gặp một người lữ khách, Persius, và đã bổ nhiệm anh ta làm cận vệ của mình bất chấp mọi sự phản đối của những người xung quanh.

Và cả mẫu đàn ông ưa thích!

Về khoản này, tất nhiên là chúng tôi không cùng một ý kiến.

Có một sự khác biệt lớn giữa chúng tôi!

“Alice. Cô mơ mộng quá đấy desuwa~~~. Y như là một đại tiểu thư ấy~~~”

“…Nếu Fran đã nói vậy thì, chắc là đúng, nhỉ?”

Cuối cùng thì tôi lại bị gọi là Đại tiểu thư cơ đấy.

Tất nhiên là chúng tôi không nói về việc tôi thích kiểu đàn ông nào, mà chỉ xem xét thử kiểu người như vậy có ổn hay không thôi.

Rồi kết lại thì cũng không phải là tôi thích kiểu đàn ông nào mà sẽ là kiểu người ấy có tốt hay không, thế thôi.

Về vấn đề này, chúng tôi chả ăn nhập gì với nhau cả!

“Nếu tôi mà là con trai, liệu cô có yêu tôi không?”

“Yêu cô à? Alice chắc chắn sẽ là một quý ông lịch lãm…Tôi không nghĩ đến chuyện đó đâu.”

“Không thể nào?”

“Sao cô lại ngạc nhiên thế?”

…Chốt lại thì tôi diễn hơi bị sâu đấy nhỉ?

Mà kể cả vậy, tôi cũng nên vui mừng chứ.

Chả có nhầm lẫn gì hết cơ mà.

“Nhưng mà, desuwa~~ Tôi chắc chắn sẽ không ghét Alice được đâu.”

Khuôn mặt của cô ấy đỏ bừng, và còn đỏ hơn bởi ánh mặt trời chạng vạng, khiến tim tôi đập mạnh. (Suu: :)))))) )

“Thiệt sao? Ồ…nếu khi sinh ra tôi con trai thì tốt biết mấy.”

Vì một vài lý do, bỗng nhiên tôi thấy buồn và muốn làm chuyện ai-cũng-biết-là-chuyện-gì-đó, còn không thì hun thôi cũng được…

“Ufufu…vậy, hẹn đến kiếp sau nhé, Alice.”

Theo lời Till thì tôi sẽ sống rất thọ…

Cuộc trò chuyện bị cắt ngang khi tên quản gia đi vào phòng ăn.

Có lẽ ông ta chuẩn bị nói chuyện gì đó quan trọng nhưng khi thấy tôi thì ông ta khựng lại.

“Không sao, cứ nói đi.”

Nghe Francesca nói, tên quản gia liền tiếp tục mặc dù trông vẫn khá bối rối.

“----Nhà Austria đã bắt đầu hành động.”

Khi nghe tin đó, Francesca liền đứng bật dậy.

“Chúng không thể chờ cho đến khi giải đấu kết thúc sao? Lũ khốn manh động!”

Lời nói của Fran với người hầu của mình thật khác với cuộc trò chuyện của chúng tôi lúc nãy, và cũng không phù hợp với độ tuổi của cô ấy chút nào. Francesca Wilmington.

Cô ấy thực sự là người lãnh đạo có quyền hành to lớn đi kèm với nghĩa vụ đè nặng trên vai.

Ngay lập tức, tất cả các người hầu đã được tập trung và mệnh lệnh được ban ra.

“Lệnh cho những Hiệp sĩ mau chóng di tản người dân.”

Khi nghe mệnh lệnh từ Francesca, những người hầu liền lui ra.

Cũng giống như những người còn lại, họ lắng nghe những chỉ thị và thực hiện chúng, bỏ lại Francesca trong phòng.

“Đội tiên phong, Di chuyển! Trung quân, tiến lên. Liên lạc viên duy trì mạng lưới thông tin!”

Cô ấy không hề bối rối.

NNN--- Nếu không có người lãnh đạo thì người dân sẽ khó mà di tản.

Francesca tất nhiên là hiểu tình hình hiện tại.

“Quân đội chuẩn bị đến đâu rồi?”

“Vẫn đang tập trung và chuẩn bị hành quân.”

“Quân đội Hoàng Gia sẽ không tham gia. Họ không muốn lộ sơ hở để quân Cộng hòa tấn công. Quân đội của nhà Wilmington sẽ phải tự mình giải quyết việc này.”

“Ta biết rồi.”

Đó là giọng nói đều đều của tên quản gia.

Hắn ta trả lời bình tĩnh và đầy toan tính.

Ngay cả tôi, người chứng kiến tất cả mọi việc, cũng phải nghĩ đến trường hợp tệ nhất.

“Fran! Chúng ta sẽ tham gia cuộc chiến sao!?”

Tôi nói to đến mức những người lính có thể nghe thấy, và như một phản xạ, tôi lấy tay bịt miệng mình lại…

Francesca nhận thanh kiếm từ người quản gia và trả lời một cách lạnh lùng:

“Đây không phải chiến tranh------mà là khủng bố. Chúng ta sẽ đập tan cuộc nổi loạn này!”

Tam đại gia tộc.

Austria, Sacramento, Wilmington.

Mỗi gia tộc đều có lãnh địa riêng bao gồm những khu dân cư đông đúc.

Và nơi ở hiện giờ của Francesca chẳng khác nào một biệt thự nghỉ dưỡng.

Bởi vì họ đều là những quý tộc hàng đầu, thuộc dòng dõi Công tước cao quý.

Nói ngắn gọn thì, họ đứng đầu các phe phái trong vương triều.

Thề trung thành tuyệt đối với vương triều, họ phụng sự bên nhà vua từ đời này sang đời khác. Tuy nhiên, họ sở hữu những lãnh địa riêng, những vùng đất to lớn và những khu dân cư riêng biệt.

Uy quyền của Tam đại gia tộc quá lớn, thế nên họ thiết lập sự cân bằng của quốc gia dựa trên cán cân quyền lực của ba gia tộc này.

Bởi vì Romusu Wilmington đang làm quan nhiếp chính, nhà Wilmington sở hữu đội quân đồn trú ở thủ đô.

Và trong thời điểm này, Francesca đã nắm được thông tin nhà Austria đã huy động binh lính trong lãnh thổ của mình.

Tuy rằng vẫn chưa tuyên bố chính thức, nhưng thông tin rò rỉ này đã khiến nhà Austria mất đi thế chủ động.

Việc này đã khá rõ ràng, tuy nhiên nguyên nhân gây chiến lại khá mơ hồ. Dẫu vậy thì đây chắc chắn là nổi loạn rồi.

____Và Thủ đô hoàng gia thì đang chìm trong biển lửa.

Cuộc chiến giữa vương quốc và Cộng hòa đã bị ngăn chặn, tuy nhiên phía trong bức tường thành, cuộc nổi loạn lại bắt đầu.

Trong khi đang giúp đỡ người dân di chuyển khỏi cơ ngơi tổ ấm của mình, tôi nhìn về phía cung điện hoàng gia.

Cuộc chiến giữa những người lính nhà Austria và tiểu đoàn hiệp sĩ đã lan ra khắp thủ đô.

Trận chiến giữa các hiệp sĩ và kẻ địch có thể nhìn thấy ở khắp mọi nơi, kể cả trên đường cái.

Những hiệp sĩ thuộc tiểu đoàn được in huy hiệu Mặt trời và Sư tử ở trên chiến giáp, khiến họ rất dễ nhận biết. Trang bị và phối hợp cùng đồng đội là yếu tố then chốt trong một cuộc chiến.

Và nếu bị tấn công vì đồng đội nhầm lẫn thì sẽ rất tai hại.

Những hiệp sĩ dưới trướng của Francesca nhanh chóng hành động nhưng những hiểu lầm của những người dân ở thủ đô đã khiến cuộc bạo động lên đến đỉnh điểm.

Vẻ ngoài như Ai-đồ cũng như tên tuổi lẫy lừng của tui thực sự có ích trong dịp này!

Theo những gì Francesca nói, có rất nhiều người biết khả năng của tôi trong Giải đấu như là đại diện của nhà Wilmington, vì thế người dân ngoan ngoãn nghe theo lời tôi.

Tôi hướng dẫn họ di tản tới những vùng được Francesca sắp xếp từ trước.

“Tôi thực sự xin lỗi, nhưng tôi không muốn trải qua cảm giác mất mát một lần nữa! Dù chỉ còn một người, tôi cũng sẽ cứu họ!”

Tôi nhớ lại tai nạn xảy ra ở Rinnal.

Tôi muốn làm những việc mà mình có thể làm.

Tôi không có thời gian cho Francesca.

Cuộc bạo loạn này diễn ra ở cả trong và ngoài thủ đô. Rắc rối gấp đôi.

Cho dù phải nhanh chóng ổn định lại trật tự, nhưng như thế thì tôi sẽ phải chống lại 10 nghìn binh lính của nhà Austria.

So sánh đơn giản thì lực lượng của Francesca có 8 nghìn vì sự vắng mặt của binh lính Hoàng gia.

Đó là chỉ là một con số.

Trận chiến còn phụ thuộc vào khả năng của binh sĩ cũng như chiến thuật được sử dụng có hiệu quả hay không

Dù là gì đi nữa, cũng không được phép phạm phải sai lầm nào cả.

Nếu lực lượng hoàng gia mà tham gia thì rủi ro sẽ giảm đi đáng kể.

Tuy nhiên mối đe dọa từ nước Cộng hòa cũng không thể xem nhẹ.

Ồ, đó có thể là một phần trong kế hoạch của kẻ địch.

Kẻ địch của Francesca đã gây áp lực đáng kể ở cả trong và ngoài thành phố.

Do Romusu Wilmington không thể trực tiếp chỉ huy, không hề nói quá rằng Francesca đã được tin tưởng để lãnh đạo mọi người!

Với việc Đức vua băng hà, quyền lực mà vị hoàng tử nhỏ tuổi đang nắm giữ trong tay cũng không thể phát huy được.

Thiếu sự quản lý hiệu quả, quân nổi dậy đã lợi dụng thời cơ một cách hoàn hảo.

Vương quốc Arusento đã đi đến lưng chừng của khủng hoảng.

Và, tôi đang bận tiễn những tên lính đang châm lửa đốt nhà, hay những tên giết người, xuống mồ.

“Tinh linh Sét Bạc ở giải đấu sao? Tất nhiên rồi, đó là một sự kiện nổi bật, và vì thế bạn sẽ trở nên nổi tiếng đấy.”

Tôi không ngờ rằng mình bị dắt mũi bởi Francesca, nhưng đúng là rất khó để lường trước được những hiểm họa trong Giải đấu.

Và những tên lính tràn ngập đường phố này là minh chứng rõ ràng nhất.

Binh lính của nhà Austria thực sự rất phiền phức.

Cũng có việc khác khiến tôi lo lắng.

Đó là những thông tin tôi phải thu thập trong khi vẫn phải chiến đấu.

“____kìa!”

Ở dưới con đường, một bé gái mất đi mái tóc và ngã xuống.

Những tên lính đang cố gắng tấn công cô bé!

“Tại sao các người có thể làm việc tàn nhẫn như thế!!!?”

Tập trung chủ yếu vào độ chính xác thay vì uy lực. Đòn tấn công của tôi chỉ đánh trúng những tên lính!

“Thunder!!”

Những tên lính đang giơ cao thanh gươm liền đổ gục xuống.

Điều chỉnh tia sét trở thành một đường thẳng và mỏng, tôi tấn công vùng bụng không được phòng vệ của lũ khốn đó.

Kẻ thù mất hết sức mạnh và ngã xuống.

Tôi liền chạy ngay đến chỗ bé gái.

“Em! Salt-san đâu rồi? Có biết là đi một mình nguy hiểm lắm không?”

“Ehhhhhhhh, De-Deshi? Aaaaaa!”

Em ấy nhận ra tôi và ôm thật chặt tôi.

“Ehhhhhhhh!”

“Nào, nào, mọi thứ sẽ ổn thôi mà! Chuyện gì đã xảy ra với Onii-chan vậy?”

Tôi xoa đầu và vỗ nhẹ vào lưng em ấy để khiến em bình tĩnh lại. Em ấy đã hoảng sợ đến mức không nói thành lời.

Cuối cùng, em ấy bắt đầu lau nước mắt và cố gắng cất giọng.

“_____ed”

“Eh?”

Nghe thấy giọng em ấy bên tai, tôi sững người lại.

“Onii-chan chêt ttttttttt rồi!!”

Tôi bàng hoàng.

Trong một khắc, tôi không biết phải nói gì.

_____Anh ta chết rồi?

Ai cơ?

Tên Kuro Zukume đó sao?

“Không…thể…nào…”

Ở Rinnal, những tên cướp chả là cái đinh gì với anh ta cả

Người đã cùng tôi chiến đấu chống lại con rồng băng…Salt san?

“___ồ, nhìn cô kìa, không phải cô cô bé ở nhà ăn đó chứ?”

Tôi không thể suy nghĩ thông suốt được.

Như có một màn sương mờ vây lấy tâm trí tôi vậy…và tôi cất giọng.

“_Ngươi…”

Hạ thấp thanh kiếm vẫn còn rỉ máu, hắn ta đội một chiếc mũ nổi bật.

Tên mà tôi gặp ở Ruffin, và thi uống bia với tôi…Chính hắn!

“Cô cũng tham gia sao? Tái ngộ ở một nơi như thế này…Số phận cũng khéo trêu ngươi chúng ta nhỉ?”

Hắn ta lau những vết máu trên thanh trường kiếm bằng miếng giáp vai và nhìn tôi.

Cô bé nhìn thấy hắn liền run rẩy dữ dội và bám chặt vào tôi.

“Ngươi…giết người sao?”

“Ồ, vì trong lúc này, việc ấy là cần thiết, cô biết không?”

Một nụ cười quái gở không phù hợp chút nào hiện ra trên mặt hắn, khiến tôi rùng mình.

“Ahhh~~ Thật đáng tiếc, đáng tiếc. Tôi luôn muốn nhẹ nhàng với phụ nữ, nhất là với cô em đã từng uống với tôi.” (Suu: Ăn hành sml :3)

Hắn ta nói thật nhẹ nhàng, và cũng không hề cười.

Hắn nhanh chóng tiến lại gần chúng tôi.

“ Hikkku, Deshi! Hắn ta! Chính hắn…Onii-chan…”

“!?”

Khi cô bé vẫn còn khóc, tôi né thanh gươm chém xuống bằng cách nhảy lùi ra sau.

Trong khi bế đứa trẻ, tôi sử dụng Ma pháp để bù vào sự thiếu hụt về mặt thể lực.

“wow, Quý cô. Cái tên Tinh linh Sét bạc không phải là hư danh, nhỉ? Có thể di chuyển như vậy dù phải bế đứa trẻ.”

“Ngươi đã giết anh ta?”

“Ai?”

“Ngươi đã giết…Salt-san?”

“Salt? Xin lỗi, nhưng tôi chả biết ai tên Salt cả. Nhưng hắn mặc toàn đồ đen, và tôi chém hắn lúc nãy…Dù là người thú, nhưng hắn ta di chuyển thật vụng về.”

Nghe vậy, cô bé khóc lớn.

“Vì thế, nếu tôi ko đuổi theo cô bé này, sẽ thật tàn nhẫn lắm, Cô có nghĩ vậy không?”

Hắn nghĩ rằng nhân từ là để cho em gái được đoàn tụ với người anh trai ở dưới suối vàng sao?

“Làm sao…làm sao ngươi có thể làm một việc như vậy!?”

Khi vẫn dỗ cô bé, tôi chĩa mũi dao về phía hắn ta, lúc này đang cười như điên.

Và hắn ta bỏ chiếc mũ ra khỏi mái tóc bạc trắng.

Và ở đó là mội đôi tai rách rưới…Đôi tai mèo.

“Thú nhân tộc…”

“Đúng vậy, quý cô. Quý cô có biết cuộc sống của chúng tôi khổ cực như thế nào không?”

Hắn ta nhấc chiếc mũ lên và quăng đi như thể nó không còn cần thiết chút nào nữa.

“Trong quá khứ, mỗi khi có đụng độ giữa vương quốc và cộng hòa, chúng tôi đều bị đẩy ra tiền tuyến. Tôi, người được sinh ra ở vùng đất giáp nước Cộng hòa, phải chiến đấu giành giựt cuộc sống từng ngày một, không ngày nào là tôi được thư giản cả!”

Trong khi nói, hắn lại từ từ tiến về phía chúng tôi.

“Vì lợi ích của một đất nước mà tôi không thuộc về! Nhưng vì lợi ích của những người anh em của tôi, vì miếng cơm manh áo của gia đình tôi, tôi bước lên chiến trường dù biết rằng mình không khác gì một con tốt thí.”

“....”

“Và những gì chờ đợi chúng tôi khi chúng tôi trở về? Chịu đựng những tổn thương sâu sắc, và bị áp bức bởi vì sự kì thị của con người. Chúng tôi bị nô lệ hóa và bị tra tấn bởi loài người. Những người anh em của tôi bị treo cổ cũng bởi loài người.”

Hắn ta thở dài.

“Vì thế, tôi đã chán lắm rồi. Tôi chán ghét chiến tranh. Thế nên tôi muốn loại bỏ tất cả kẻ thù của mình. Đó là lý do tôi ở đây.” (Suu: Logic :))) )

Một lần nữa, hắn ta lại tiến đến trước mặt tôi

“Nếu chỉ có mình cô, cô có thể trốn thoát. Tôi không có chút sự cảm thông cho đối thủ của mình đâu, bời vì họ là kẻ thù và cũng sẽ là chiến tích của tôi…Thế nào? Quý cô? Cô có cách nào không? Tôi thật ngốc nhỉ, cô làm gì có cách nào để thắng tôi chứ?” (Suu: Thằng này trẻ nghé à)

Tôi nghiến răng thật chặt.

Nghe tiếng khóc của cô bé, suy nghĩ trong tôi bỗng trở nên rõ ràng.

Hắn ta giơ cao thanh kiếm một lần nữa.

“Tuy nhiên!!!!”

Lần này hắn di chuyển rất nhanh.

Mang theo đứa trẻ và nhảy lùi lại là rất nguy hiểm!

Tôi không còn cách nào khác hơn là nhận lấy đòn tấn công và giảm tối thiểu sát thương, sau đó sử dụng phép hồi phục, nhỉ!?

“_____Độ sắc bén của đòn tấn công này…!!”

Một bóng người di chuyển nhanh như gió thoảng hiện ra trước mặt tôi. Với một thanh gươm quen thuộc---Knife--- tôi đánh bật đòn tấn công của kẻ thù. Bóng hình thân thương mà tôi luôn nhớ.

Mái tóc ngắn màu hạt dẻ.

Trang bị giáp nhẹ giúp tăng tốc độ khi di chuyển.

Dù thuộc hai thế giới khác nhau, nhưng tấm lưng mà tôi thấy không biết bao nhiêu lần khiến tôi bình tĩnh lại.

“O-Onee-chan!!!”

Không nhầm lẫn gì nữa, đó là Shion.