Chương 11
Tôi nhìn kỹ nam sinh trước mặt sau khi đứng lên.
Mặt mũi coi như là thanh tú, mái tóc rối ướt đẫm mồ hôi —— Có lẽ là vừa mới kết thúc hoạt động câu lạc bộ xong.
Nhưng thứ đầu tiên tôi chú ý đúng là chiều cao của cậu ta.
Nam sinh cùng tuổi giống như Yuu, tuy là cao hơn so với tôi và cũng chỉ cao khoảng một cái đầu.
Nhưng nam sinh trước mặt này hiển nhiên đã bước vào cảnh giới 1m8.
Chỉ đứng ở đó thôi, tôi liền có thể cảm nhận được áp lực to lớn.
Kết hợp với phát ngôn 'muộn thanh sắc lang' mới vừa rồi, tôi lùi về phía sau mấy bước theo bản năng.
[muộn thanh sắc lang (Mussolini): ám chỉ nhân vật nam trong thế giới 2D vừa buồn tẻ vừa biến thái. Cứ là chủ đề về tình dục thì sẽ phản ứng ngay lập tức nhưng sẽ không dừng lại cho đến khi kết thúc. Nhưng cuối cùng, không nhận ra bản thân biết rõ về tình dục. Điển hình như Kouta Tsuchiya trong Baka to Test to Shoukanjuu. ]
Có lẽ đối phương cảm nhận được tâm tình của tôi mà hơi ngồi xuống và lên tiếng.
"Yo, mình xin tự giới thiệu bản thân trước, mình là Chino Akihiko. Khu cao trung bên kia."
Cái tên thật kỳ lạ.
Nhưng đúng là cao trung bên kia nhỉ.
Nhưng khoảng cách giữa trung học cơ sở và trung học phổ thông có một đoạn mà thực sự không thể nói là ngắn.
"Khu cao trung, cách nơi này rất xa chứ?"
Vừa thấy được người xa lạ, nội tâm tôi có cảm giác căng thẳng không thể giải thích được.
Tôi định dùng câu ngắn nhất có thể để biểu đạt ý của mình.
"À... Tui có một chút chuyện phiền lòng, thuận tiện đi một chút vòng quanh sân trường. Hơn nữa, tui nghe nói hoa anh đào nơi này nở."
"Muốn tìm người trao đổi, đến gần nơi đó."
Tôi chỉ vào hộp thư cách đó không xa khi nói như vậy.
"Hộp thư? Tui thấy rồi... Còn có thứ này sao! Tui chưa bao giờ nhìn thấy nó khi học trung học cơ sở!"
"Có lẽ là gần đây mới xuất hiện..."
Tôi đột nhiên hơi hối hận khi cái này có coi như là tìm việc cho mình hay không.
"Không, nhưng chẳng có ai bỏ phiếu vào trong thứ này ——"
"Nhìn không tệ lắm, tui cũng phải quảng cáo với các em gái em trái một chút! À, quên nói đến, tôi là chủ tịch câu lạc bộ bóng rổ."
... Sợ rằng cuộc sống nhàn nhã của câu lạc bộ phải kết thúc.
"Nếu không có gì thì tui đi trước, chủ tịch câu lạc bộ-san."
Vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt sau lưng, tôi rời khỏi đó khi mang cảm giác hơi căng thẳng.
Mặc dù ngủ trưa ở chỗ này có cảm giác thật ấm áp.
Nhưng gần đến hoàng hôn, quả nhiên là hơi lạnh.
Ngày hôm qua tôi cũng ngủ như vậy ở nơi đó.
Buổi sáng cũng cảm giác kỳ lạ ở vùng bụng dưới và lúc này cảm giác đó trở nên mạnh liệt hơn nữa.
Nhưng không có cảm giác lạnh...
Thật kỳ lạ...
Rin lại ôm lấy đầu tôi trong khi cô ấy nói như vậy.
Vừa xoa đầu vừa ôm đầu, tôi luôn cảm giác mình bị xem như là con vật gì đó một cách tế nhị.
Có lẽ sự bất mãn của tôi đã thực thể hóa và tay hai bên Rin dần dần thả ra.
"E hèm... Đúng, rất xin lỗi. Là do Sou-chan quá đáng yêu thôi..."
Cho dù cậu bảo mình đáng yêu dễ thương thì mình cũng không vui vẻ nổi.
Rốt cuộc Yuu bên cạnh cũng tìm được cơ hội nói xen vào.
"Ừm... Cho nên tại sao chủ tịch câu lạc bộ bóng rổ gặp Sou-chan vậy?"
"Ah ta chỉ đi ngang qua thôi, đi ngang qua thôi."
Tôi cảm thấy giải thích sẽ càng phiền toái hơn.
"Tỏ tình thật là tuyệt ha ~ Chẳng biết tại sao, cho đến bây giờ không có ai tìm đến tỏ tình mình —— Dĩ nhiên là mình chỉ thích anh!"
Đã ngầm thừa nhận tôi bị tỏ tình sao...
"Rõ ràng là dáng người với khuôn mặt không hề thua kém chút nào..."
Không phải là không hề thua kém, là quá tuyệt vời.
Rin-chan à, cậu chắc chắn không hiểu đâu.
Ở trong một lớp bình thường, người ngay từ khi sinh ra đã mang khí chất đại tiểu thư và cộng thêm họ Nakamura, ai dám đến tỏ tình chứ...
Tôi dám tin chắc rằng trong trường nhất định có một tổ chức như nhóm hỗ trợ Rin.
Người muốn tỏ tình Rin, chỉ sợ rằng phải vượt qua một cửa ải kia trước tiên.