Chương 09
Lúc này đã 8 giờ tối.
Nakamura Yuu vừa mới kết thúc công việc ở hội học sinh.
Từ khi nhận được tin nhắn của Sou-chan vào buổi sáng đến nay, cũng đã một ngày chưa nhìn thấy cô ấy.
Ban đầu Yuu chủ yếu chịu trách nhiệm quản lý tài chính ở trong hội học sinh và công việc vô cùng nhàn nhã.
Chỉ là hội trưởng hội học sinh —— Cũng chính là anh trai cùng cha khác mẹ với Yuu và luôn sắp xếp lượng công việc lớn quá mức cho cậu.
Trong góc nhìn của Yuu, những công việc kia, thành phần làm khó dễ vượt quá xa thành phần làm việc.
Mặc dù Yuu đã quen với nó từ lâu nhưng cậu vẫn thở dài một hơi thật sâu.
Yuu nghĩ đến việc gọi điện thoại cho Sou-chan và lấy thiết bị đầu cuối ra.
"Tu tu ——"
Lúc này, em gái Rin gọi điện thoại đến.
————————————— Quay ngược thời gian —————————————
"Hy vọng cậu có thể chú ý đến... Lời nói của cậu có khả năng ảnh hưởng đến toàn trường."
"Hả? Cậu có ý gì?"
Ngay tại lúc này, tôi nghe tiếng nói chuyện bên ngoài.
Mắt bị che kín và một mảng đen như mực. Cơ thể cũng bị buộc thật chặt.
Ở trong trạng thái năm giác quan thiếu sót, thính giác cũng trở nên nhạy một cách khác thường.
"Làm sao mày cũng trói cả XXX!"
"Không phải ngài XXXX nói..."
"Mày nói là trẻ con, TM. Tao làm sao biết người kia là XXXXXXX! Thôi kệ, ..."
[TM: đậu má ]
Thứ quan trọng nghe không hiểu và tôi chỉ có thể nghe ra được một chút động từ với đại từ đơn giản.
"Ken két."
Tiếng chìa khóa mở cửa và khiến cho bầu không khí của cả căn phòng lại trở nên căng thẳng.
Tôi nín thở và chờ đợi hành động của đối phương.
Cái gì thế này.
Tôi nhớ lại chuyện mấy ngày qua.
Đầu tiên là Rin nhận được tin nhắn đe dọa, sau đó tôi mời cô ấy đến quán cà phê và sau đó bị trói ở giao lộ.
[giao lộ: nơi cắt nhau của các đường giao thông trên bộ ]
Nhưng bây giờ tôi bị bỏ lại ở đây, Rin bị đuổi về nhà Nakamura —— Nếu như hắn không có lừa gạt mình.
Điều này có ý nghĩa gì?
"Sẽ có người hài lòng mà thôi" , trói hai nữ sinh trung học cơ sở mà không làm gì cả, có điểm nào đáng để vui vẻ chứ?
Tôi càng nghĩ càng chẳng biết nói gì.
Sau khi chuyển sinh đến đây, tôi đã gặp phải nhiều chuyện không thuận lợi.
Có lẽ căn phòng rất lâu chưa có người đến và thậm chí tôi có thể cảm nhận được xúc cảm tương tự như mạng nhện lúc cơ thể cử động.
Dựa vào cảm giác, tôi có ý thức tránh những thứ này và lại khiến cho trên người dính đầy bụi bặm.
Cơm tối cũng chưa ăn, tôi rất đói.
Tiếp theo, tôi cũng chỉ có thể cầu nguyện sẽ có ai đó tìm được mình.