- - - Chiến tranh đã kết thúc.

Trận chiến bắt nguồn từ sự mục rữa trong chính Camelot đã khép lại với chiến thắng một lần nữa dành cho cô... Và đây cũng là chiến trường cuối cùng mà cô tham gia

---"Hộc...hộc hộc---!"

Tuy nhiên, vẫn còn một hiệp sĩ đang chạy trong tuyệt vọng giữa biển xác người ấy.

Ánh hoàng hôn ma mị, đỏ như màu máu tươi, giờ đã nhường chỗ cho màn đêm đen tuyền.

Xác chết chất đống trên ngọn đồi, nhiều đến mức mà lớp đất cỏ hoàn toàn bị chôn vùi bởi máu thịt các chiến binh. Sợ hãi, tuyệt vọng và oán hận là những gì còn sót lại trên những gương mặt xác chết ấy, trông như thể họ đang nguyền rủa những kẻ còn sống vì đã đẩy họ xuống cõi chết vậy.

Giữa khung cảnh khiếp đảm đó, một hiệp sĩ vẫn đang vừa chạy vừa thở hổn hển.

Bên cạnh anh là con ngựa trắng đã bị thương trong trận chiến. Nó tha thiết việc chạy theo anh bởi lẽ nó biết anh sẽ là người đưa chủ nhân nó - đưa vua Arthur đến nơi an toàn.

Những người duy nhất còn giữ được hơi thở sau trận chiến chỉ sót lại nhà vua và vị hiệp sĩ đó.

----"Đức vua...! Vua Arthur, lối này...!"

Có lẽ bản thân vị hiệp sĩ cũng bị thương, nhưng anh vẫn chạy băng qua chiến trường nhanh nhất có thể.

Vị vua mà anh nguyện sẽ hiến dâng cả mạng sống của mình cho ngài, giờ đang phải chạy đua với tử thần.

Mặc dù nhà vua đã hạ gục Mordred trên ngọn đồi ấy, nhưng chính bản thân ngài cũng đã ăn trọn một đòn chí mạng.

Vết thương trầm trọng đến nỗi khiến vị hiệp sĩ cảm thấy bất lực trước cái chết sớm muộn gì cũng sẽ xảy đến với vị vua mà anh phục tùng.

---"Xin ngài hãy cố thêm chút nữa...! Nếu chúng ta có thể đến được khu rừng đó, chắc chắn...!"

Anh gọi nhà vua trong tuyệt vọng.

Có lẽ vị hiệp sĩ tin rằng lời đồn đó là sự thật.

Rằng vị vua của anh là bất tử. Rằng miễn là ngài có thánh kiếm ở bên, cái chết sẽ không bao giờ có thể chạm đến ngài.

----"Hộc, hộc hộc...!"

Tâm trí và nhịp thở của vị hiệp sĩ trở nên hỗn loạn. Dẫu vậy, anh vẫn gắng hết sức để đưa nhà vua đến khu rừng ấy, nơi mà mùi tanh của máu sẽ không thể tới được.

Anh tin vào sự bất tử của nhà vua. Tin rằng ngài sẽ hồi phục nếu có thể rời khỏi chiến trường đáng nguyền rủa này.

Không, nói đúng hơn là sự bất lực của anh ép anh tin vào điều đó.

Không giống như những hiệp sĩ khác, anh luôn trung thành với vị vua của mình mặc cho việc ngài bị cô lập trong chính Camelot, bị chính những thần dân, hiệp sĩ của mình nghi ngờ và sợ hãi.

Anh luôn tự hào về vị vua trẻ nhưng đầy lí tưởng của mình, người mà ngay cả trong những hoàn cảnh ngặt nghèo nhất cũng không bao giờ để lộ cảm xúc của mình.

Thực chất, vị hiệp sĩ không hề phụng sự Anh quốc, mà anh chỉ phụng sự chính đức vua của mình.

Chính vua Arthur đã đặt niềm tin vào anh, trao cho anh thanh kiếm và coi anh như cánh tay phải đắc lực của ngài mặc cho tuổi đời còn rất trẻ của anh khi ấy.

Nhưng vị vua ấy lại chẳng để lộ bất kì cảm xúc nào. Ngài luôn đặt tính khách quan lên hàng đầu, giải quyết mọi vấn đề anh minh và lí trí.

Tất cả những gì anh muốn là được nhìn thấy những cảm xúc sâu thẳm nhất trong trái tim vị vua trẻ tuổi ấy. Những xúc cảm khác xa với vẻ lạnh lùng trên khuôn mặt mà ngài luôn chưng ra ở lâu đài hay trên chiến trường.

Anh đã luôn muốn nhìn thấy con người thật của ngài, muốn nhìn ngài mỉm cười như bao người khác.

Có lẽ chỉ khi thoát khỏi cương vị là người đứng đầu đất nước, nhà vua mới có thể cởi bỏ tấm mặt nạ nặng nề ấy.

Nhưng anh lại chưa từng được diện kiến con người đó của nhà vua.

Mặc dù anh là Hiệp sĩ Bàn Tròn mà vua Arthur tin tưởng nhất, là cận vệ luôn đứng bên cạnh ngài gần hơn bất kì ai khác, là người luôn đứng sau quan sát từng hành động của nhà vua.... Anh vẫn chẳng thể nhìn thấu được những gì mà ngài đang cảm thấy trong lòng.

Chưa một lần anh thấy nhà vua mỉm cười vì chính bản thân ngài.

----"Hộc... Hộc hộc hộc...!"

Từ lúc nào mà sự bất lực dần trở thành cơn tức giận trong anh.

Tại sao vị vua đó đã đem đủ mọi loại vinh quang cho đất nước, dân tộc Anh, lại bị chính những thuộc hạ của mình phản bội!? Tại sao ngài không được người dân tung hô, được yên vị ngồi trên chiếc ngai vàng mà ngài xứng đáng có được!? Tại sao ngài không thể thể hiện khuôn mặt mãn nguyện dù chỉ một lần!?

Anh không thể tha thứ cho điều đó, lại càng không thể tin vào số phận nghiệt ngã của nhà vua.

Và vì vậy, anh đã ước, rằng một ngày nào đó, ánh sáng sẽ len lỏi được vào trái tim buốt giá đó của nhà vua, trao cho ngài hơi ấm và hi vọng.

Nhưng điều ước đó đến giờ vẫn chưa được thực hiện.

Nhà vua vẫn đang cô đơn. Và vì vậy, anh sẽ không bao giờ cho phép cái chết lấy đi người mà anh trân quý nhất.

Anh không thể để mọi chuyện kết thúc ở đây. Anh muốn được nhìn thấy nhà vua hưởng những điều tốt đẹp sau những gì mà ngài đã phải chịu.

---"Đức vua, xin hãy nán lại đây một chút. Thần sẽ gọi người khác đến."

Sau khi tới được khu rừng, vị hiệp sĩ đặt nhà vua của mình dưới một gốc cây cổ thụ.

Đây một cuộc đua với thời gian.

Doanh trại gần nhất là ở bến cảng, và mặc cho anh có thúc ngựa nhanh tới cỡ nào, đên được đó cũng phải mất nửa ngày trời.

Liệu mạng sống của nhà vua có kéo dài tới lúc đó? Hay ngài sẽ ngã gục trong lúc anh đi?

---"Xin hãy kiên nhẫn chờ thần cho đến lúc đó. Thần thề rằng sẽ đưa ai đó về trị thương cho ngài!"

Vị hiệp sĩ cúi chào nhà vua đang dần mất đi ý thức rồi lên lưng ngựa chuẩn bị khởi hành.

----'... ... ...Bedivere--- "

Nhưng trước đó, nhà vua đã kịp tỉnh lại và nói với vị hiệp sĩ.

---"Đức vua!? Ngài tỉnh rồi ạ...!?"

---"...Ừm... Ta chỉ mới thiếp đi một lúc... Ta vừa có một giấc mơ dài..."

Một giọng nói thều thào đầy yếu ớt. Nhưng đối với vị hiệp sĩ, đó là âm thanh ấm áp nhất mà anh từng được nghe.

---"Giấc mơ sao...?"

Anh hỏi lại nhà vua, nhưng ý thức của ngài đang dần mờ đi.

Nhờ có tiếng gọi của anh mà nhà vua mới có thể giữ lại được chút tỉnh táo cuối cùng.

---"Ừ, đúng vậy... Ta rất ít khi mơ nên đây là một trải nghiệm khá thú vị với ta..."

----"...Điều đó... Được rồi, vậy thì ngài hãy ở lại đây và nghỉ ngơi một chút, thần sẽ gọi những người khác đến."

----"......"

Ánh mắt của nhà vua mở to nhìn vị hiệp sĩ. Như thể ngài thấy bất ngờ trước lời nói của anh.

----"Đức vua? Thần có làm gì phật ý ngài không...?"

----"...Không. Chỉ là ta rất ngạc nhiên trước những gì ngươi nói.

...Giấc mơ có phải là thứ mà ta vẫn có thể cảm nhận được sau khi tỉnh dậy không?

Liệu khi ta nhắm mắt lại, giấc mơ đó sẽ lại hiện về chứ...?"

Lần này đến lượt vị hiệp sĩ ngạc nhiên.

Anh đành nói dối nhà vua, mặc cho cổ họng anh ra sức chặn lại câu trả lời đó.

----"...Vâng... Chỉ cần ngài tập trung nghĩ về nó, chắc chắn rằng giấc mơ đó sẽ được tiếp tục. Bản thân thần cũng từng có những lần như vậy."

Tất nhiên, không hề có chuyện như vậy xảy ra. Ngay từ đầu, giấc mơ là thứ mà bạn chỉ nhìn thấy một lần duy nhất, không phải là thứ có thể tiếp tục.

Nhưng vị hiệp sĩ đã nói dối. Đây là lần đầu tiên... và có thể là lần cuối cùng anh nói dối đức vua của mình

---"Ra vậy. Có vẻ ngươi biết rất nhiều thứ nhỉ, phải không Bedivere?"

Nhà vua thì thầm như thể đang ngưỡng mộ.

Ngài đã không còn có thể cử động được nữa, thậm chí không thể ngước lên nhìn vị hiệp sĩ trung thành của mình.

Hơi thở của nhà vua càng lúc càng yếu dần...

---"...Bedivere... cầm lấy thanh kiếm của ta."

Bằng một giọng khàn khàn, ngài đưa ra mệnh lệnh cuối cùng.

----"Nghe đây... Ngươi hãy rời khỏi khu rừng này, băng qua ngọn đồi đẫm máu đó... ở đó có một chiếc hồ rất rộng... hãy ném thanh kiếm của ta xuống đó."

---"...!

Nhưng đức vua...!?"

Vị hiệp sĩ biết điều đó có nghĩa là gì.

Thanh thánh kiếm của nhà vua được các tiên nữ ở chiếc hồ đó rèn nên.

Thanh kiếm đó là biểu trưng cho vương quyền, và cũng là báu vật bảo vệ sự sống cho nhà vua. Trả lại nó đồng nghĩa với việc cái chết sẽ đến với vị vua mà anh phụng sự.

----"....Đi đi!... Khi ngươi làm xong việc đó, ta muốn ngươi quay lại đây và kể cho ta nghe những gì ngươi đã thấy..."

Vị hiệp sĩ do dự cầm cây thánh kiếm trên tay. Anh miễn cưỡng tuân theo mệnh lệnh của nhà vua mặc cho tâm can anh đang gào thét.

Nhưng vị hiệp sĩ đã do dự, không chỉ một, mà những hai lần. Anh đã băng qua ngọn đồi hết lần này đến lần khác, nhưng không lần nào có đủ can đảm để ném thanh thánh kiếm xuống.

Cái hồ vẫn ở đấy, lặng thinh chờ thanh kiếm được trả về.

Nếu trả lại thanh Excalibur cho các tiên nữ dưới chiếc hồ đó, nhà vua chắc chắn sẽ bỏ mạng.

Mối ân tình của vị hiệp sĩ với nhà vua quá sâu nặng, anh không thể để nhà vua chết một cách như vậy...

Nhưng nhà vua vẫn chỉ lặp lại một mệnh lệnh duy nhất...

Mặc cho anh đã nói dối rằng mình đã ném thanh kiếm xuống, nhà vua vẫn nhìn thấu tất cả và liên tục nhắc anh "Tuân lệnh của ta, Bedivere!"

Đối với một hiệp sĩ, việc không tuân theo mệnh lệnh của nhà vua sẽ bị coi như phạm tội tày trời.

Nhưng anh lại trái lệnh vua tận hai lần.

Mỗi khi đối mặt với cái hồ, hình ảnh về cái chết của vị vua mà anh hằng ngưỡng mộ lại hiện về. Nỗi sợ hãi như hoá thành sợi dây trói chặt tay anh với thanh kiếm.

... Nhưng đến lần thứ ba.

Lần này anh đã lấy mọi dũng khí để nhìn thẳng lên khuôn mặt nhà vua.... Và anh nhận ra rằng, nhà vua đang cầu xin anh trả lại thanh kiếm đến nhường nào. Đó là di nguyện cuối cùng của nhà vua, và anh là người duy nhất mà ngài tin tưởng giao phó.

.... Và cuối cùng, anh cũng trả lại thanh thánh kiếm về nơi nó thuộc về.

Thanh kiếm ném lên, một nguồn ma lực từ dưới mặt hồ nhẹ nhàng đỡ lấy nó. Thanh kiếm toả ra một vầng hào quang vàng óng rồi biến mất trong hư vô...

Và thế là vị hiệp sĩ đã chấp nhận cái kết này, chấp nhận rằng hành trình của vị vua Anh quốc sẽ dừng lại tại đây...

Anh trở về bên nhà vua lần cuối. Trời lúc này đã sáng, bóng đêm nơi khu rừng đã bị xua tan bởi ánh mặt trời ấm áp.

Ở xa xa nơi ngọn đồi, không còn tiếng binh khí va vào nhau nữa. Ánh ban mai và hương thơm dịu của cỏ cây phần nào đó át đi dư âm của cuộc chiến đẫm máu.

Anh nhẹ nhàng quỳ xuống bên nhà vua. Những tia nắng yếu ớt đang khẽ xoa lên làn da lúc này đã tái nhợt của ngài.

----"Thưa đức vua... Thần đã.... trả lại thanh kiếm như ngài dặn. Chắc chắn rằng Tiên nữ Hồ Thánh đã nhận được nó…”

Nhà vua từ từ tỉnh dậy trước giọng nói trầm ấm của vị hiệp sĩ.

----"Vậy à... Ngươi đã làm rất tốt, Bedivere... Xin lỗi vì ta không thể thưởng cho ngươi bất kì điều gì..."

Nhà vua cất những tiếng đầy dịu dàng... như thể ngài đã chấp nhận cái chết của mình.

Vị hiệp sĩ không dám ngước nhìn vẻ mặt của ngài lúc này. Anh chỉ lặng lẽ gật đầu.

... Đây chính là hồi kết của câu chuyện.

Chặng đường dài mà cô đã đi cuối cùng cũng kết thúc.

Giờ đây, việc đất nước chìm trong chiến tranh, bệnh dịch hay nghèo đói sẽ không còn là trách nhiệm đè nặng lên đôi vai cô nữa.

Giờ đây, những con dân mà cô ra sức bảo vệ trong suốt mấy thập kỷ qua sẽ phải tự đứng vững trên đôi chân của mình.

Vị vua trẻ đã hoàn thành xuất sắc sứ mệnh của mình.

...

Ánh sáng ngày một rời xa đôi mắt cô.

Có lẽ cô đã hoàn toàn kiệt sức sau tất cả mọi chuyện.

----"Xin lỗi, Bedivere.... Có lẽ ta sẽ thiếp đi một chút... Một giấc ngủ... sẽ dài lắm đấy..."

Cô dần nhắm mắt lại, chìm vào giấc ngủ ngàn thu.

Những tia sáng rạng đông như đang tiễn đưa linh hồn cô về nơi an nghỉ cuối cùng.

Khu rừng trở nên yên ắng, chỉ còn tiếng những chiếc lá xào xạt và tiếng hót của những loài chim.

Vị vua trút hơi thở cuối cùng.

Một vị vua cô đơn, chỉ có duy nhất một người hiệp sĩ theo cô đến cuối cùng.

Vị hiệp sĩ nhìn cô lần cuối.

Một hình ảnh mà anh hằng mong ước thấy được từ cô.

Một khuôn mặt với nụ cười dịu dàng đang say giấc nồng.

Cuối cùng, nhà vua đã có được sự bình yên mà trước đây cô chưa từng có.

Từ tận đáy lòng, anh thấy mừng cho cô.

Anh thầm cảm ơn trời đất vì đã ban cho cô món quà mà đáng nhẽ cô xứng đáng được nhận từ lâu.

...

Bầu trời trong xanh. Những cơn gió đầu thu như báo hiệu rằng nước Anh sắp bước vào một thời kì mới...

----"...Ngài có thấy không, vua Arthur?”

Lời thì thầm của anh bay theo gió.

Còn nhà vua, chìm vào giấc ngủ, như chìm vào màu xanh vô tận,

----"...Đoạn kết cho giấc mơ của ngài...?"

Một giấc mơ thật dài, đầy bi kịch và khổ đau...

Trận chiến đã kết thúc,

Chẳng còn gì tuyệt vời ngoài hơn việc gác lại thanh kiếm,

Và tìm đến những chốn bình yên.

Hãy mơ một giấc mơ thật dài,

Rồi bình minh sẽ hé rạng,

Rồi ngày mới sẽ đến,

Rồi ta sẽ tiếp tục theo đuổi những gì mình còn dang dở...