Nhận được lệnh thủ tiêu một dũng giả của nhân tộc từ Satoshi, gã thú nhân Barkas run rẩy vì vui sướng.
Gã khuỵu gối xuống tại chỗ sau khi đọc xong những dòng thông báo ghi trên tờ giấy.
Quỳ lạy trước trước bàn thờ thánh thú, gã đã dành cả đêm để nguyện cầu.
Chỉ thế thôi là đã đủ để thấy được lòng trung thành dành cho Thú vương to lớn đến đâu.
Cho dù vị trí ấy có truyền lại cho ai, niềm tin vẫn không lay chuyển.
Giữa cái thế giới loạn lạc này, thú nhân chỉ quy phục trước kẻ mạnh.
Đường đường chính chính, kẻ nào bị đánh bại, kẻ đó không có quyền lên tiếng.
Barkas là tộc nhân của tộc cá sấu, một phân nhánh của thú nhân.
Thật sự mà nói, ngoài những cái vảy xanh lục trên người ra, bọn họ cũng không khác biệt với con người là bao.
Hàm răng dài sắc bén ẩn bên trong miệng, nhãn cầu chẻ dọc có màu vàng.
Ngay cả trong mùa hè, gã vẫn thường hay mặc một chiếc áo khoác trùm đầu để che đi bộ vảy, cùng với tất dài và một chiếc quần da.
Màu sắc ưa thích của gã là xam lam nhạt, nâu và đen, gã cũng biết cách để hòa nhập vào xã hội loài người.
Khuất đi khỏi định kiến và phân biệt đối xử.
Gã rất tự tin vào cơ thể cứng cáp của mình, nhưng lại không thích khoe khoang.
「Này, mày có nghe không đấy. Tao vừa nhận được một con dao găm mithril từ chỗ công chúa này. Nhìn cái gia ấn trên đây mà xem.」
Gã điểu nhân vừa bay vừa lên giọng. Tiếng vỗ cánh vang lên ầm ĩ.
Barkas thấy khó chịu ra mặt, nhưng gã kiềm lại.
Là người đưa tin của Thú vương, khoác lên mình dáng vẻ hợp thời trang với cái mũ mềm có vành, Rack tươi cười khoe ra thanh gươm báu.
Hắn đang nhẩm tính xem mình có thể bán thanh dao ấy với giá bao nhiêu.
Gã không muốn nghe, thế nhưng vẫn phải dựa vào hắn để xác định được vị trí mục tiêu đang hòa lẫn trong đám đông.
「Dẹp đi. Chưa làm xong việc thì đừng có bàn đến chuyện phần thưởng.」
Siết chặt bộ vuốt tẩm độc của mình, gã không biết rằng dùng đến chiêu này thì có thô lỗ quá hay không.
Móng vuốt và răng nanh của Barkas có chứa chất độc.
Không chỉ một loại, mà là tổng hòa của hàng tá độc dược.
Việc này khả thi là nhờ khả năng đề kháng đặc biệt của chủng loài.
Dù chỉ làm trầy xước được đối phương không thôi, thì trận đấu cũng coi như đã kết thúc.
――những thú nhân có hạng cao thường rất dựa dẫm vào năng lực bẩm sinh của mình.
Ngay lúc nghe được rằng 『Cảm quan dũng giả』 Shouji・Wick là một kẻ có sở trường chiến đấu bằng tay không, gã đã hét vào mặt Rack.
Nếu như đối thủ mà không trang bị gì, sẽ thật là hèn nhát nếu dám dùng thủ đoạn.
Gã có hơi do dự khi sử dụng đến độc dược, thế nhưng đây lại là thứ mà gã đã quen thuộc từ thời tấm bé vì nó không ảnh hưởng gì đến gã.
Dù là vậy, cảm giác bất công vẫn còn đó.
Có lẽ là gã không nên ra tay hạ sát cho đến khi đối phương cầm được một món vũ khí nào đó. Đúng vậy. Trước tiên là đưa cho đối phương một thanh dao găm mithril đã.
Việc hoàn thành nhiệm vụ đã là bắt buộc. Không có chỗ cho sự thất bại ở đây.
Phải chuẩn bị sẵn tinh thần――Barkas khoanh tay lại rồi cố gắng tịnh tâm trước những tiếng ồn xung quanh.
Tiếng chuyện trò của Rack nhỏ dần đi, gã cảm thấy tâm trí mình dần tĩnh lặng như mặt hồ.
「Ê, tới rồi kìa.」
「……Ờờ.」
Hòa vào dòng người, đối tượng được xác định là đang sống trong một căn nhà trọ rẻ tiền.
Việc theo dấu rất khó khăn, có lẽ là vì tên đó không hề có một nơi lưu trú cụ thể nào: ngủ ở nhà bạn, qua đêm ở nhà kho tại bến cảng, hoặc là gom gỗ rồi cắm trại trên núi.
Vậy nhưng, đối phương lúc nào cũng xuất hiện tại guild ngầm vào mỗi cuối tuần.
Nhận nhiệm vụ hạ gục ma thú, thám hiểm dungeon để kiếm thêm thu nhập, vướng vào rắc rối với những băng đảng khác, tất cả đã là chuyện thường ngày.
Hiện tại, Shouji đang vừa thơ thẩn bước đi vừa nhai một ổ bánh mì dài mới mua từ một tiệm bánh.
Có vẻ là đang ăn sáng.
Sau khi đã điều chỉnh lại nhịp thở, Barkas bước ra trước con đường lát gạch.
Quang cảnh xung quanh bị che mờ trong một màn sương xám.
Làn hơi nước ẩm ướt bám lên vảy của Barkas.
Những tòa nhà xung quanh chỉ lờ mờ ẩn hiện, tầm nhìn rất kém.
Dù cho có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa, cư dân xung quanh cũng sẽ không bị làm phiền……
「Tên ta là Barkas. Ta đến từ Wazz・Family. Ngươi là Wick đúng không……hử-」
Mặc dù Barkas đã đứng chặn đường, thế nhưng Shouji vẫn không hề dừng lại.
Chẳng mấy chốc cả hai sẽ va vào nhau.
Barkas không hề lùi bước, thế nhưng gã cũng có đôi chút sợ hãi nên liền giơ tay lên để thủ thế.
――và.
Ngay trước lúc va phải đối phương, Shouji bất chợt dừng lại và vung tay đánh thẳng vào má trái của Barkas như thể đang đuổi ruồi.
Không có chút cảm giác dồn lực nào, cũng không hề thủ thế hay gì khác――thế nhưng lực gió tạo ra lại xuất hiện sau tiếng vang của đòn đánh.
Barkas lảo đảo sau khi lãnh đòn, gã loạng choạng bước lùi ra giữa lòng đường, miệng lẩm bẩm rên rỉ.
Mặt gã nhuộm đỏ vì nhục nhã khi bản thân bị xem thường.
Gã điên tiết. Cởi cái mũ trùm ra, gã xoay người và đưa tay chỉ thẳng vào mặt đối phương.
「Ngươi! Danh dự của ngươi đâu hết rồi hả――」
Bất chợt, một cỗ xe kéo bốn bánh ẩn mình trong màn sương tiếp cận Barkas từ phía sau.
Người đàn ông rậm râu điều khiển cỗ xe bất ngờ khi trông thấy bóng người xuất hiện giữa đường, cố gắng kéo cương lại, nhưng đã quá muộn.
Con ngựa hoảng loạn vì mệnh lệnh bất ngờ nên đã rống lên và chồm tới, ngay sau đó Barkas bị giẫm nát bên dưới vành móng của con ngựa to lớn kia.
Áp lực của hàng trăm ký dồn trực tiếp lên đầu gã. Hộp sọ của gã ngay lập tức bị nghiền nát, phần não tràn ra từ hai bên tai.
Thứ còn sót lại chỉ là một cái xác không hồn, người đánh xe dừng lại nhìn cái xác của Barkas một lúc, để rồi lập tức đánh ngựa chạy đi vì không muốn gặp thêm rắc rối.
Không liếc nhìn sang phía Barkas dù chỉ một giây, Shouji trông thấy Rack đang đứng cạnh bờ tường nên đã giơ tay lên chào.
「Chào, Rack đấy à. Khỏe không?」
「À, ừ-」
Hai người có quen biết với nhau, đủ để chào hỏi mỗi khi gặp mặt.
Ngập ngừng giơ một bên tay lên, Rack vốn là người vận chuyển hàng hóa, vậy nên Shouji cũng có sử dụng dịch vụ của gã.
Dịch vụ đường chim bay và mở rộng mạng lưới thông tin, tất cả đều là những yếu tố then chốt.
Gã không ngờ đến việc người mà mình phải ám sát lại lên tiếng chào hỏi, nhưng nếu gã mà hớ hênh gì, thì sẽ cầm chắc cái chết trong tay.
「Nhìn mày không được khỏe lắm nhỉ. Có chuyện gì à.」
「Đâu-, đâu có, tao bình thường mà.」
Hai bên má gã co giật liên tục. Rack đang phải vật vã hết sức bình sinh để giữ được bình tĩnh.
Đứng trước mặt gã là một con quái vật giết người tùy theo tâm trạng. Cho dù có là quỷ dữ thì cũng phải đắn đo đôi chút trước khi xuống tay, thế nhưng tên này thì không.
「Nhìn mày mệt mỏi lắm luôn ấy.」
「Ể, không, làm gì có, tao không sao thật mà.」
「Tao nghe nói hình như lão vua chết rồi đúng không. Để coi, 『Bất khả xâm phạm』, Hall・Totnakun nhỉ. Có lần lão chăm sóc tao kỹ lưỡng lắm, nên là tao cũng muốn đến để chào hỏi một tiếng.」
Gã không rõ thứ cảm xúc đang ẩn chứa phía sau nụ cười nham hiểm kia là gì. Tất cả những gì gã cảm nhận được là một cơn ớn lạnh.
Có vẻ như là tên này đang lên kế hoạch trả thù, hoặc là hắn thật sự biết ơn đối phương. Gã không khỏi bàng hoàng.
Mối liên hệ giữa cựu thú vương phẩm giá ngút trời và Shouji, một tên côn đồ đầu đường xó chợ, là thứ vượt ngoài tầm tưởng tượng của ngay cả Rack, người phục vụ cho tập đoàn mười năm nay. Cuộc chiến giữa loài người và thú nhân đã kết thúc hơn hai mươi năm về trước.
Tàn dư vẫn còn sót lại, mong muốn báo thù cho người thân đã khuất cũng có thể là một khả năng, nhưng cái tên đứng trước mặt gã không có vẻ gì là kiểu người có mối quan hệ sâu đậm với gia đình.
Nếu là từng giao đấu với nhau, chuyện này đáng ra đã được biết đến, và chắc đến mười mươi là một trong hai lẽ ra đã chết.
「Ừ, ừ đúng rồi. Tang lễ cũng xong xuôi rồi.」
「Đây, tiền phúng điếu. Đưa giúp tao. Nói sao nhỉ, cảm ơn trước nhé.」
「Ờ-, ừ.」
Nói rồi hắn đưa cho gã vài tờ tiền nhăn nheo, Rack run rẩy nhận lấy rồi nhét vào túi của mình.
「Nghe người ta đồn là con gái lão lên ngôi, và sắp tổ chức lễ đăng quang gì đó đúng không? Chiêu đãi đủ loại sơn hào hải vị trên khắp thế giới. Là lễ truyền ngôi luôn nhỉ?」
「Mày biết nhiều thật. Ừ……đúng là vậy.」
Lễ truyền ngôi sẽ được cử hành sớm nhất có thể.
Những trưởng lão――nếu như chưa được các vị hiền triết của rừng xanh công nhận, Satoshi sẽ chỉ là một vị vua trên danh nghĩa mà thôi.
「Cho tao tham gia với. Tao cũng muốn ăn thử thức ăn ngon nữa. Nhai rác nhiều cũng chán.」
Vừa lên tiếng xin xỏ, Shouji vừa cắn một mẩu bánh mì khô khốc.
Hàm răng hắn lộ ra như một con dã thú, cùng với biểu cảm khó ở khi nhai ổ bánh mì.
Ngay cả Rack cũng bị sốc khi biết đối phương muốn đến chỗ giữa lòng kẻ địch. Buổi lễ là nơi tụ tập hàng nghìn thú nhân từ khắp nơi đổ về.
Nếu như nhân tộc――và nhất là kẻ thù mà xuất hiện, bị giết thôi là hãy còn nhẹ lắm.
Cái lối tư duy của hắn được hình thành như thế nào vậy chứ. Gã không biết và cũng không muốn biết.
「Này này, chẳng phải mày ghét thú nhân lắm sao.」
「Tất nhiên là tao ghét. Nhưng mà, nếu đó là một buổi lễ thì ngay cả tao cũng biết điều mà giữ im lặng chứ. Nếu cứ suốt ngày ghét đủ thứ, thì mệt lắm.」
「Nhỉ?」, hắn chêm vào, không hề có chút dối trá nào toát ra.
「Nếu được thì tao cũng muốn dẫn mày đi, cơ mà……muốn bước vào cổ thành Lara・Pazar thì mày phải là thú nhân mới được. Ở đó có một kết giới do cựu anh hùng dựng nên.」
「Vậy chẳng phải chỉ cần phá kết giới là được rồi sao?」
「Đừng có nói dễ vậy. Mà có muốn cũng chẳng được đâu. Người ta đồn là ngay cả lửa của rồng cũng chẳng làm nó suy suyển nổi. Cho dù có cố đến mức nào thì cũng vô ích thôi.」
Shouji gật gù trước lời phủ nhận quyết liệt kia.
Điều mà gã biết chắc là cho dù có dùng bùa nện vào thì cũng chẳng ăn thua gì, gã giơ tay lên để phản đối ý tưởng của đối phương.
「……vậy à, thế thì nhớ mang quà về đấy.」
「Ờờ, thế thôi nhé, Jumping Fire điên.」
Nhún vai tỏ vẻ thất vọng, Shouji sau đó rời đi, còn Rack thì dựa lưng vào tường rồi nhìn lại cái xác đang nằm giữa lộ.
Gã không muốn nhìn chút nào, thế nhưng phải mang nó đi chôn.
Chắn hắn ta cũng biết rõ.
Gã tưởng tượng ra một viễn cảnh tệ hại, rất có thể hắn ta muốn tham dự buổi lễ cốt là để giải quyết người đứng đầu.
Không――hắn không thể nào bất cẩn đến mức đó được. Chắc là hắn đã tính toán gì đó.
「Phải làm gì mới được đây-……」
Đưa một tay kéo cái mũ mềm, Rack cố gắng hút một điếu thuốc. Thế nhưng gã vô ý nhai nát nó, để rồi phun ra trong tức giận.
Doanh thu của chuỗi cửa hàng giả kim trực thuộc Tập đoàn Dược phẩm Starp hiện đang tuột dốc. Khó mà lờ đi hệ lụy của những lọ Perfect Potion được bán tại chợ đen kia. Thị trường của họ đang bị cạnh tranh từng chút một.
Những con nghiện vốn hài lòng với những sản phẩm pha chế sẵn có, giờ cũng thi nhau tìm mua thứ dược thủy kia vì những lời truyền tai. Mặc dù so với quy mô của cả hệ thống thì chẳng đáng là bao, thế nhưng cũng chẳng thể nào ưa nổi.
Ba sát thủ mà gã phái đi đều đã bị tiêu diệt.
Quá dễ dàng. Đối phương thậm chí còn chẳng có thương tích.
Phải mạnh tay hơn nữa thì còn họa chăng.