Thêm một buổi sáng phiền hà nữa đã đến. Chỉ huy hiện trường, Kaizel hiện đang lên kế hoạch đột kích căn chòi.
Ngồi trên một cái ghế tự chế đơn sơ, dù là đang họp bàn chiến thuật với thuộc hạ của mình, gã vẫn không hề ngưng theo dõi động tĩnh xung quanh.
Gã không thể tin tưởng đám thuộc cấp đang gà gật kia được. Đúng như những gì mà gương mặt cứng nhắc của mình thể hiện, gã đang rất căng thẳng.
Ánh bình minh vàng nhạt ló dạng từ chân trời phía đông. Mặt trời đang mọc lên từ biển cả. Cơn gió thoảng lướt qua khẽ mơn trớn làn da.
Hai bờ mi nặng trĩu vì gã vẫn chưa chợp mắt được chút nào. Gã dùng đầu ngón tay day day hai bên khóe mắt. Phải chuẩn bị sẵn sàng.
Không bao lâu nữa, mọi chuyện sẽ kết thúc. Đến lúc đó thì chỉ cần lo liệu giấy tờ xong là gã đã có thể nghỉ ngơi.
Sau khi đã tính toán kỹ lưỡng, kế hoạch là cử một nhóm ma pháp sư để phủ đầu kèm theo trấn áp kẻ địch từ xa.
Trong đơn vị chỉ có một người, vậy nên gã đã phải gom cho đủ mười người trong đêm.
Gấp rút phi ngựa đến đây, mặc dù chỉ là một đội hình hỗn tạp tập hợp quân nhân đã hết ca trực, nhưng dù gì thì bọn họ cũng đã cố gắng hết sức.
Chiến thuật lần này là công kích bằng một loạt các ma pháp như Gây mê, Tê liệt và Làm choáng.
Cả ba loại này đều không gây thương tích, nên dù con bé ngu ngốc kia có dính phải thì cũng chẳng sao.
Gã có hơi do dự vì phải dùng đến ma thuật diện rộng, cơ mà giờ không phải lúc để kén cá chọn canh.
Mười người trong bộ quân phục và mang áo choàng đỏ xếp thành vòng tròn xung quanh căn chòi. Tất cả đều đang chờ lệnh.
「Làm đi!」
Ngay lập tức, tiếng niệm chú đồng loạt bắt đầu.
Đã được quyết định từ trước, những câu thần chú căn bản vang lên như tiếng tụng kinh.
Trong trường hợp của những ma pháp sư đặc biệt từ hạng A trở lên như Holly, thần chú thường đã được biến cải cho phù với người sử dụng, thế nhưng cơ bản thì tất cả đều sẽ giống nhau. Như vậy thì độ ổn định cũng sẽ được cải thiện.
「……hự-」
「Ư-」
「Kư-」
Một vài ma pháp sư đột nhiên rên rỉ đau đớn, khụy gối xuống nền đất rồi bất tỉnh. Hàng chân mày của Kaizel giận dữ co giật.
「Chuyện gì vậy!」
Nghe thấy tiếng gầm cáu gắt kia, một ma pháp sư vẫn còn tỉnh táo liền đứng thẳng người dậy rồi chạy đến.
「Xin lượng thứ. Ma pháp đã bị phản lại ạ.」
「Báo cáo rõ ràng hơn đi!」
Bị vẻ giận dữ kia làm cho hoảng loạn, lời đáp trở nên ấp úng.
「Việc đó……nghĩa là, chuỗi phản ứng đã……ừm, đã thất bại ạ.」
「Sao có thể……ngươi đang nói rằng kẻ địch là một tên pháp sư quái quỷ nào đó ư?」
「Ể, à, vâng.」
「Chết tiệt, làm lại lần nữa! Ta đã phải đợi các ngươi lâu lắm rồi đấy.」
「Cũng được thôi ạ. Thế nhưng, kẻ địch chắc chắn là mạnh hơn chúng tôi rất nhiều.」
「Ờ, vậy hả. Giờ thì ta biết các ngươi vô dụng đến mức nào rồi. Tất cả lùi lại ngay, đợi đến khi nào ta nguôi giận thì thôi!」
Giậm mạnh lên nền đất, Kaizel sôi máu lườm về phía căn chòi. Gã nghiến răng rồi vò đầu bứt tai.
Tên khốn nạn này định trốn cả đời trong đó chắc. Có nên cho toàn bộ quân lính xông vào hay không đây. Không biết chắc được con tin sẽ gặp phải chuyện gì, thế nhưng chỉ cần bảo rằng đấy là tai nạn là xong. Nếu có thể băm nhuyễn cả cái chỗ đó ra thì hay biết mấy.
Bình tĩnh lại đi――đó không phải là ý hay đâu.
Một giọng nói điềm đạm vang lên từ trong tâm trí gã. Cho dù có hành động nông nổi vì tuyệt vọng, thứ đón chờ gã cũng chỉ là địa ngục mà thôi. Dù cho cố gắng bịt miệng thuộc cấp bao nhiêu, cây kim trong bọc cũng sẽ có ngày lòi ra.
Không đời nào gã chịu mất đi chức vị của mình chỉ vì chuyện tầm thường như thế.
Trong lúc gã còn đang suy nghĩ miên man, một giọng nói đáng tởm vang lên. Ngay cả tiếng lũ quỷ dữ thì thầm còn đáng yêu hơn thế.
「Này, vừa nãy là gì vậy! Hát hò gì nghe tởm vãi chưởng luôn!」
「Là để cầu siêu cho ngươi đấy! Ngươi nên thấy vui đi!」
「Cảm ơn nhé! Giờ thì chuẩn bị xe ngựa để cho tao và mấy đứa bạn trốn thoát nhanh lên! Xong rồi thì tao sẽ thả con bé nào đó ra cho!」
「Ngươi nghĩ rằng ta sẽ nghe theo cái yêu sách vua ban ấy chắc!」
「Tao cũng sẽ giao ra mấy lọ potion nữa! Thấy sao hả! Đã đủ chưa!」
Kaizel liền nhún vai. Gã nhanh chóng đáp lời để đối phương không biết được mình đang nghĩ gì.
「Cũng tại vì ngươi mà nhiều binh lính đã hy sinh!」
「Nếu ông chỉ muốn giết thằng này thì ông cũng toi đời là cái chắc!」
Rất đáng suy ngẫm――nếu như gã để hắn đi, rất có thể sẽ khiến cho đối phương để lộ sơ hở.
Có khiến cho hắn như một con rùa trốn trong mai mãi cũng chẳng ích gì. Và gã cũng đã mệt mỏi với việc phải để ý đến từng tiếng động một lắm rồi.
Gã cũng đã nhận được chỉ thị rằng phải giải quyết mọi chuyện nhanh nhất có thể.
Tất cả sẽ rất đơn giản nếu như gã có thể ra lệnh nổ súng càn quét mọi thứ, ấy là nếu như không có vấn đề của con tin.
「Ta sẽ chuẩn bị! Ngươi nhớ giữ lời đấy!」
「Nếu cái quân hàm bằng vàng của ông không phải đồ trang trí, thì cố mà giữ lấy nó đi!」
Hắn xuất hiện thì chỉ cần bắn tỉa là được. Kaizel cân nhắc rồi cho gọi người phụ tá.
Phải thổi tung đầu thằng khốn đó như một quả dưa hấu rồi ném xuống rãnh nước thì mình mới hả dạ nổi.
Lòng quyết tâm lại càng thêm sắt đá.
.
.
.
△▼△
.
.
.
「Này……cô có sao không?」
Như thể vừa bị nhúng vào nước sôi, cả hai bàn tay của Holly phồng rộp lên hết cả, hơi nước vẫn còn đang tỏa ra từ vết bỏng kia.
Đứng giữa căn phòng và quan sát xung quanh như thể đang theo dõi dòng chảy của không khí, cô cho hai bàn tay bỏng rát vào túi quần rồi nhún vai với vẻ lãnh đạm.
「Không sao. Mặc dù tôi rất tự tin vào khả năng hóa giải thuật chú của mình, nhưng công nhận là nhiều quá đáng thật.」
「Xin lỗi nhé.」
「Được anh quan tâm làm tôi thấy kỳ lạ quá. Đúng là tôi sẽ giúp anh trốn thoát……nhưng nếu là đánh nhau, tôi sẽ không tham gia đâu.」
Ngả lưng xuống cái ghế dài cạnh tường, Holly chớp chớp mắt ra vẻ mệt mỏi.
Với tay lấy cái bình nước giữa bàn, cậu đi làm một chút nước chanh rồi đưa cho cô.
Sau đó cậu cẩn thận bước đến bức tường rồi áp tai lên. Mặt dù ngoài mặt thì đối phương đã chấp nhận thỏa luận, thế nhưng chẳng ai có thể nói trước được điều gì.
Tiếng bước chân của kẻ xâm nhập có thể vang lên bất kỳ lúc nào.
「Tôi nợ cô lần này.」
「Hy vọng là ngày nào đó anh sẽ trả lại.」
「Sau khi đã xong việc thì cứ nói ra điều mà cô muốn. Nếu được thì tôi sẽ ám sát đối thủ chính trường của cô.」
「À thôi, khỏi đi……nếu là gì cũng được thì tôi muốn thứ khác.」
「Gì cũng được thì hơi khó, nhưng tôi sẽ cố gắng để trả ơn.」
Đặt một ngón tay lên bờ môi, Holly ra chiều thích thú như một nữ hoàng vừa gặt hái được vụ mùa bội thu ngoài dự kiến.
Suy nghĩ mất một hồi lâu, và một ý tưởng lạ lùng từ đó mà xuất hiện.
「Đúng rồi ha, phụ thân có bảo tôi tham dự Đại lễ Mùa thu tại thủ đô. Anh cùng đi với tôi nhé.」
「Là hộ tống à. Đừng có mà mong chờ gì vào khả năng hầu hạ của tôi đấy.」
「Các bữa tiệc thượng lưu thường chỉ cho phép một cặp nam nữ tham dự thôi. Tôi đang rất phiền vì không có ai để mời đi cả.」
「Chuyện đương nhiên. Nhưng mà, muốn mời một tiểu thư danh giá đi dự tiệc thì phải được mẹ của đối phương cho phép. Tôi không qua nổi cửa đó đâu.」
「Mẫu thân của tôi qua đời rồi. Tôi là con gái út trong nhà. Phụ thân cũng hiểu rằng tôi đã sắp quá tuổi kết hôn nên chẳng sao hết.」
「Có rất nhiều người ở Vương đô biết mặt tôi. Mặt dù không quan tâm lắm, nhưng mấy tên đồng đội thân thiết ngày xưa, giờ đã có địa vị cao, thể nào cũng sẽ nghĩ rằng tôi tới tìm bọn nó để phục thù.」
「Phục thù à……nếu thực sự có thù oán, tại sao anh lại không làm gì cả?」
Chỉ là một câu hỏi bâng quơ.
Lúc nhận được danh hiệu Dũng giả, phía trước mặt Shouji là một tương lai sáng lạng đang chờ đón.
Gã quý tộc đã khiến cho tiền đồ của cậu tối tăm giờ cũng đã xanh cỏ nấm mồ, và đúng thật là cậu vẫn còn căm ghét những kẻ đã ép cậu đến bước đường cùng.
Nếu đã chẳng còn gì để mất, rất có thể cậu sẽ đi hạ sát tất cả để thấy thoải mái hơn.
Vậy thì tại sao cậu lại không làm? Đau đớn thay, cậu đã quá rõ lý do.
Biết là thế, nhưng đầu cậu không đủ nguội để mà nói ra. Cậu không muốn nói rằng đó chính là vì thứ tình bạn mà giờ đây đã không còn nữa.
Vì không nghe hồi đáp, Holly nở một nụ cười đầy ẩn ý rồi lên tiếng trêu chọc cậu.
「Mà, mọi người ai cũng thích bất ngờ hết. Phải vừa sang trọng vừa thú vị mới được. Cái này là bí mật nhé, thật ra tôi chán phải chĩa súng săn rồi bắn xuống chân của mấy người dân trong lãnh địa lắm rồi.」[note38006]
「……thôi được rồi. Tôi sẽ đi mua màn che mặt. Một đôi bốt nhọn màu đen và thêm cả một cái quần ống rộng nữa.」
「Thêm cả một bộ tóc giả nữa. Nhớ chưa hả, Mister・Lỗi thời.」
Nói rồi Holly liền vừa tưởng tượng vừa bật cười thật to. Vỗ vỗ hai đầu gối rồi cố gắng bụm miệng lại mà khúc khích.
Shouji thở dài thành tiếng.
Dù có bàn bạc đến mức nào, tất cả cũng chỉ là tưởng tượng.
Mặc cho việc đó có thú vị đến đâu đi chăng nữa, cậu hiểu rõ rằng một kẻ không có địa vị mà xuất hiện thì chẳng khác nào có thêm một tên hề đến làm trò cả.
Việc này làm sống dậy những kỷ niệm đắng cay của thời huy hoàng đã mất, thứ mà cậu rất nhiều lần cậu cố gắng quên đi.
Để có thể tham dự được vào một bữa tiệc của tầng lớp thượng lưu, không chỉ cần tiền mà còn cần cả quan hệ.
Lời đề nghị của Holly đúng là quá ư cám dỗ, thế nhưng mặc cho cái cảm giác buồn cười và thú vị kia, cậu biết rõ rằng chuyện đó sẽ không bao giờ đến.
Cậu không ngây thơ đến mức nghĩ rằng có thể mong chờ điều gì đó từ một cô gái chỉ mới ngủ với mình có một đêm.
Mặc dù có thể hiện tại thì rất vui, thế nhưng cảm xúc lại là thứ rất dễ thay dời.
Cô không thể nào dính líu tới một gã đàn ông độc ác và gian trá mãi được.
「Ưn. Wick. Bạn của anh đang bị mang đến chỗ xe kéo kìa.」
「Ờờ……thấy rồi.」
Cả tay và chân đều bị trói, ba người đàn ông đang bị những người lính mang đến chỗ xe kéo rồi chất lên.
Cả ba dính đầy bụi bẩn và chỉ thở cầm hơi, cơ thể bọn họ trông yếu ớt đến mức có thể mất mạng bất kỳ lúc nào.
Cơn giận trào lên từ thực quản. Thường thì cậu chẳng hề bận tâm. Cậu không biết sợ. Cậu đã quen với cô độc, và cũng chưa hề thương nhớ một ai.
Thế nhưng, Shouji rất thích vẻ tốt bụng thô thiển đến từ đám bạn của mình.
Chỉ riêng thứ đó thôi là đã đáng giá hơn tất thảy.
「Các anh là bạn bè kiểu nào vậy?」
「Tất cả đều thích potion.」
「Chân thành cảm ơn vì lời giải thích không thể dễ hiểu hơn ấy.」
Ra vẻ kinh tởm chuyện nghiện ngập kia, Holly hé đầu qua vai Shouji rồi tiếp tục theo dõi.
Theo lẽ thường tình, nghiện potion thì tức là đã đầu hàng trước bản thân. Nghiện potion cũng không khác gì nghiện rượu là mấy.
Khẽ nhúc nhích, nhận ra rằng bầu ngực lộ rõ ra ngoài vì bộ quần áo tả tơi của cô đang chạm lên vai Shouji, Holly liền vội vàng tránh sang một bên.
Sau đó thì ngượng ngùng đưa tay che ngực lại.
「Tiểu thư ngây thơ à.」
「Đừng, đừng có trêu tôi……」
Đã thế còn bị chọc ghẹo. Xấu hổ quay mặt đi, thế rồi sực nhớ gì đó nên cô lên tiếng hỏi.
「Mà-, mà này, Wick. Anh thích kiểu phụ nữ thế nào? Giả dụ là để kết hôn ấy.」
「Để xem……trong thế giới của bọn tôi thì một người vợ đúng chuẩn phải thỏa mãn ba tiêu chí. Tôi chưa từng thấy một người nào như vậy cả.」
「Ồ, là gì vậy?」
Cảm thấy rằng đối phương đã trở nên hứng thú, Shouji bắt đầu giơ mấy ngón tay lên đếm như thể đang ngồi kể chuyện phiếm trong một quán rượu ven đường.
Không muốn để cô nàng biết rằng đây là chuyện đùa, cậu giữ nguyên quả mặt nghiêm túc của mình.
「Thứ nhất là mặt phải đẹp. Thứ hai là dáng phải chuẩn……cái cuối cùng là cái khó nhất.」
「……giàu ấy hả?」
Nghe Holly đoán, Shouji đặt bàn tay lên cằm rồi suy tư, song lại phủ nhận.
「Không, là dị ứng kim loại cơ.」
「Gì vậy chứ. Như vậy thì còn chẳng cầm nổi cái chảo chiên nữa. Lý do là gì?」
「Không cần phải mua tặng nhẫn hay vòng.」
.
.
.
△▼△
.
.
.
Một cỗ xe ngựa hai con kéo dừng lại ở trước căn chòi.
Dây cương vẫn còn đang được giữ lại. Kaizel đang đợi cho đội bắn tỉa vào vị trí.
Kết quả có ra sao cũng được. Chỉ cần tặng cho tên đó một viên kẹo chì thôi cũng giúp gã đỡ điên tiết hơn.
Báo cáo lần lượt gửi về. Chỉ huy của nhóm cảnh vệ sẽ ra quyết định, nhưng vẫn phải chờ cho gió lặng đi.
Những cơn gió thoảng thổi từ hướng đông nam yếu dần. Chẳng mấy chốc trời sẽ đứng gió.
Hằng ngày vẫn luôn phải tuần tra dọc bờ biển này. Đọc được hướng gió là chuyện đương nhiên.
「Được, đã ổn.」
Tiếng guốc ngựa thi thoảng lại vang lên. Cỗ xe đã sẵn sàng.
Họ phải tận dụng được khoảnh khắc ngay trước lúc đối phương bước lên. Rất nhiều người đang cùng nhau nín thở mà theo dõi động tĩnh.
Két-, tiếng cửa của căn chòi mở ra――để lộ một căn phòng trống, không có ai bước ra cả.
Một vài phút căn thẳng trôi qua. Vẫn chưa có ai mất tập trung, thế rồi một người lính đang đứng gác ở gần biển hét toáng lên.
「Thuyền trưởng, có hai bóng người trên vách núi! Đang bỏ chạy!」
「Cái-……tất, tất cả, nhanh lên! Đuổi theo!」
Tại sao gã lại không nghĩ đến cơ chứ.
Rõ ràng là không thể loại trừ khả năng hắn sẽ dùng bạn mình làm mồi nhử rồi tẩu thoát một mình. Đối với một kẻ vô lại mục rữa như hắn thì đây là điều tất nhiên.
Toán lính với khẩu súng ngắm trên tay đã dàn đội hình từ lúc nãy trên đê, giờ nhanh chân nhảy sang bờ dốc đá gồ ghề.
Một vài người té ngã, vài người thì chĩa súng về phía đối tượng. Thuốc súng được châm ngòi và viên đạn đáp xuống ngay cạnh hai bóng người đang trùm áo choàng kia.
Rùng mình, khuôn mặt của Kaizel hóa xanh như cái màu quân phục của gã.
Cả cái áo choàng kia đều giống nhau và đều trùm kín mặt, không thể giết nhầm người được.
「Đồ ngu! Đừng bắn! Lũ biếng nhác vô dụng này! Phải bắt sống chúng!」
Tất cả quân nhân liền trượt xuống dốc và đuổi theo.
Có những đoạn đường zigzag gồ ghề, nhưng cũng có những người không đi trên đường mà nhảy hẳn qua các chướng ngại vật.
Một hạ sĩ quan tự tin vào khả năng di chuyển của mình đã bỏ xa đồng đội và chạy thật nhanh để cố bắt kịp đối tượng. Dù gì thì phía kia của vách núi cũng là biển lớn.
Nếu hắn định tẩu thoát bằng cách bơi đi thì càng tốt. Chẳng có việc gì ngu ngốc hơn thách thức một thủy thủ trong khoảng bơi lội cả.
Người sĩ quan thầm sung sướng khi có thể khiến cho thuyền trưởng nhớ mặt mình.
Khi chỉ còn cách có ba mét, cậu ta rút kiếm ra. Áp sát một trong hai và nắm lấy áo choàng của đối phương.
「Không được cử động!」
Bóng người thôi không chạy nữa. Cả hai, đều đứng im.
Gỡ cái mũ trùm tối đen ra――bên trong hoàn toàn không có gì cả.
Không một ai. Chỉ có mỗi cái áo choàng không đầu.
Trong khi tất cả còn đang bối rối, cả hai cái áo rơi xuống nền đất. Chỉ còn lại những tấm vải, và hai bóng người bỏ chạy đã biệt tăm. Không hẳn, thật ra thì trên áo choàng có dính một bầy vi sinh vật, thế nhưng không ai để ý.
Người hạ sĩ quan quay mặt sang nhìn thuyền trưởng đang tựa lưng vào vách núi.
「Đây là mồi nhử!」
「……cái-」
Kaizel quay lại nhìn chỗ căn chòi. Một tiếng ngựa hí vang lên, và cỗ xe đã bắt đầu lăn bánh.
Ngồi trên ghế lái, Shouji giơ hai ngón tay lên rồi vẫy chào và cong môi nở một nụ cười chế giễu.
Kaizel ngay lập tức rút ra một khẩu súng ngắn đeo bên hông rồi bóp cò. Chớp lửa đầu nòng lóe lên, và cái đầu của Shouji bật ngược về phía sau.
Phát bắn tỉa thần sầu nhất của gã――lẽ ra đã đục một lỗ thông gió trên mặt hắn――thế nhưng viên đạn lại bị cắn chặt giữa hai hàm răng. Nụ cười toe toét vẫn còn đó.
Một cảnh tượng thật khó tin. Ném khẩu súng đi, hai bàn tay gã run rẩy với vẻ giận dữ như một đứa trẻ.
Cả khuôn mặt gã nóng bừng vì sôi máu.
「Đuổi theo! Dù có chết cũng phải đuổi theo cho bằng được-!」
.
.
.
△▼△
.
.
.
Hai con ngựa với bộ lông bờm màu hạt dẻ đang chạy rất nhanh. Mặc dù mồ hôi chảy ròng trên cổ nhưng chúng vẫn không hề giảm tốc.
Tiếng guốc ngựa khô khốc vang vọng khắp không gian.
Bánh xe để lại dấu lún. Không thể xóa dấu vết được. Bị theo đuôi là điều khó tránh.
Shouji ngoái lại nhìn 『Nhà máy Thiên hóa』 đang khuất dần sau lưng. Cậu không hề có ý định sẽ quay lại cái khu phức hợp trông như đá tảng vuông vức kia thêm một lần nào nữa.
Cậu đã có được lợi thế khi có thể chạy thoát, thế nhưng chẳng mấy chốc bọn họ cũng sẽ bị đuổi kịp. Một cỗ xe được kéo bởi mấy con ngựa già thì đời nào có cửa với những con tốc mã.
Cậu kéo dây cương về phía vùng rừng rậm ở phía đông, tránh xa trung tâm Thị trấn・Error・Knife. Ít ra thì việc này sẽ giúp đánh lạc hướng đối phương.
Cỗ xe ngựa tiếp tục phi nước đại trên còn đường đất có cây cối mọc ở hai bên. Vẫn chưa thấy dấu hiệu của cuộc rượt đuổi.
「Ê, để tao.」
Với một vẻ mặt thiếu kiên nhẫn, Band đề nghị đổi người cầm cương. Shouji thấy khó xử nhưng rồi cũng chấp nhận. Trong trường hợp khẩn cấp thì cậu chỉ còn biết nhờ vào gã.
Đặt chân lên thanh nối, cậu chuyển lại dây cương cho Band.
Cổ áo phất phơ trong gió, Band nói lớn.
「Shouji, cô nàng đó có đáng tin không?」
「Mặc dù không phải là đồng minh, cơ mà mông thì ngon lắm.」
「Vậy hả. Trong lúc chúng tao nằm đo đất thì mày lại phởn phết nhỉ.」
「Ờờ, tụi tao còn hứa là sẽ cùng nhau đi dự tiệc nữa cơ. Với lại cổ giàu lắm. Có khi sẽ tài trợ cho tụi mình cũng không biết chừng.」
「Độ lươn lẹo của mày đúng là khiến cho người khác phải ngả mũ thán phục đấy.」
Giở tấm màn ra, Shouji bước vào bên trong cỗ xe. Có một cái cửa sổ nhỏ ở đằng sau, Stark đang ngồi cạnh tường. Kế bên là Dold đang nằm dài với cánh tay đặt lên vết thương vẫn còn chưa khỏi hẳn.
Khoang gỗ của cỗ xe trông rất đơn giản với bề ngang hẹp, thế nhưng phần trần thì lại đủ cao để cậu có thể đi đứng thoải mái.
Dold vẫn còn đang bất tỉnh vì đau, Stark đang vừa uống nước vừa loay hoay với tứ chi. Vết dây trói vẫn còn hằn lên cơ thể khiến máu bị tắc nghẽn khắp nơi.
Holly thì đang khoanh tay và bắt chéo chân với vẻ tức giận.
「Đừng có xem người khác như túi tiền.」
「Nhưng tụi này cần tiền thật. Nếu cô chịu đầu tư thì hay quá.」
「Tôi không có dễ dãi vậy đâu.」
「Anh biết là em tốt bụng mà, honey.」
Giở giọng nài nỉ bông đùa, cậu đặt tay lên đầu gối cô rồi thì thầm với giọng điệu ngọt ngào, cuối cùng Holly nhắm một bên mắt rồi miễn cưỡng nói.
「Xin lỗi……nhưng tôi chỉ có thể chi khoảng mười triệu thôi.」
「Khụ khụ-」, tiếng sặc nước của Stark vang lên, còn Dold thì ngẩng đầu dậy rồi liếc nhìn Shouji như thể cậu là ung nhọt của xã hội này vậy.
Hơi sốc vì sự chênh lệch giàu nghèo ở tầm vĩ mô kia, Shouji bước sang bên cạnh Holly rồi ngồi xuống ghế.
「Holly, bàn đến chuyện đó sau nhé. Chúng ta phải xử lý tình huống nguy cấp trước mắt đã.」
「Nói thẳng ra, thì mấy người toi đời rồi. Bọn họ sẽ săn lùng các người bằng bất cứ giá nào, và cho dù có trốn thoát được đi chăng nữa, thì lệnh truy nã khẩn cấp nhất vẫn sẽ được ban. Tốt hơn hết là các người nên trốn khỏi Errorknife rồi chuyển sang nước láng giềng đi.」
「Chờ đã nào tiểu thư. Tụi này chỉ ăn trộm với lại bắt cóc thôi mà. Sao phải đến mức đó.」
「Bạn của các người đã sát hại bảy quân nhân. Hơn nữa món hàng ăn trộm còn là bí mật quân sự. Bất kể là liên quan đến Nội các hay Hải quân, cho dù là trộm cướp hay gì thì bọn họ cũng sẽ không để yên đâu.」
「……tao có người quen trên đảo Waldhard. Sang đó lánh nạn cũng được. Chỗ đó có cá hồi với lại mấy tay bợm nhậu được lắm.」
Stark lên tiếng đề nghị cả bọn đi lánh nạn ở một Quốc đảo ngoài khơi, nhưng giọng nói xem chừng rất thiếu sức sống.
「Tôi có một phương án khác đây. Ấy là nếu như mấy người chịu tin tôi.」
Kế hoạch của Holly dựa hoàn toàn vào cô, và chỉ cần cô phản bội thì tất cả sẽ hết đường tẩu thoát.
Không quen biết gì nhiều với cô, theo lẽ thường tình, Stark không đồng ý, còn Shouji thì phân vân vì kế hoạch này quá đơn giản.
Sau khi đã nghe xong, Stark đặt tay lên đầu rồi phủ quyết.
「Tôi không tin tiểu thư đây được. Đôi bên quá khác biệt với nhau. Chúng tôi chỉ đang cố gắng để được ăn no trong khi tiểu thư thì mặc váy đầm, tận hưởng cao lương mỹ vị và chẳng bao giờ chạm đến thức ăn thừa như tụi này cả.」
「Stark……nếu cần thì tao sẽ quay lại và thủ tiêu hết toàn bộ nhân chứng.」
「Thế thì thành chiến trường mất rồi. Có khả thi không?」
「Không khó khăn gì mấy. Số lượng quân lính còn lại là khoảng bảy mươi lăm người. Không có nhiều quân tinh nhuệ và ma pháp sư thì dưới cơ Holly. Nếu có gì đáng lo thì chính là việc bọn chúng có thể trốn thoát. Không được để bất kỳ ai sống sót quay về.」
「Ở đây có hai khẩu súng mà mày đã trộm được. Mấy đứa chạy trốn cứ để tao với thằng Band xử cho. Tao cũng cay cú bọn nó lắm rồi. Đi đồ sát hết nào.」
Stark đứng dậy rồi nắm chặt lấy khẩu súng trường nằm trong góc của khoang xe. Được cảm giác an tâm khi có vũ khí trong tay tiếp thêm tinh thần, gã lên đạn với một nụ cười hung tợn.
Quay cái đầu hói để quan sát phía sau thông qua khung cửa. Gã sôi máu khi nghĩ đến những kẻ địch vẫn chưa thấy tăm hơi đâu.
Nhắm chặt mắt, Holly im lặng lắng nghe ý tưởng tàn độc kia.
Đối với tội phạm thì luật lệ vốn không tồn tại, bọn họ không thể hiểu được đề nghị của Holly.
Nhưng.
Một giọng nói yếu ớt vang lên.
「Tao……tao……không muốn. Tụi bây, lạ quá……chúng ta chỉ đi kiếm tiền thôi mà. Có phải đi giết người lấy tiếng đâu cơ chứ……」
Tiếng rên rỉ thảm thương của Dold khiến tất cả im lặng. Dường như mục đích ban đầu đã bị quên mất vì chuỗi sự kiện bất ngờ.
Mất tinh thần, Stark hạ súng xuống với vẻ khó xử.
Holly không phải là người duy nhất ở đây thấy tội lỗi trước việc giết chóc, Stark cũng đã cúi mặt với một biểu cảm tối tăm, rõ ràng là chút nhân tính vẫn còn sót lại.
Gã nhún vai như thể muốn nói rằng sẽ để quyền quyết định lại cho Shouji.
「Wick. Mày nghĩ sao?」
「Trước mắt thì hãy làm theo kế hoạch của Holly đã. Dù cho có thất bại thì tình hình cũng chẳng khác nhau là mấy.」
「Mày tin một đứa con gái vừa mới gặp vào ngày hôm kia à?」
「Bỏ cái từ “con gái” đi, Stark à. Dù là phụ nữ thì vẫn có thể là bằng hữu. Thay đổi cách nhìn đi.」
「Hả-?」
Holly bất ngờ cất giọng, nhưng Stark thì gật mạnh đầu như thể đã chịu thua.
「……chậc, tao hiểu rồi. Nếu mày đã nói vậy, thì đánh liều một pha cũng được.」
「Tôi không định kết giao bằng hữu gì đâu, cơ mà――nếu có thể thì, làm ng-người, người, người yêu có được không-」
「Holly, không còn thời gian đâu. Bắt đầu kế hoạch đi.」
「Tiểu thư à. Nhờ cô cả đấy.」
Bị cắt ngang, Holly liền muốn cằn nhằn, nhưng rồi cũng đành nuốt giận mà đồng ý.
Cô đúng là loại con gái dễ bị lừa bởi đàn ông.
.
.
.
△▼△
.
.
.
Cưỡi trên một con ngựa lạ lẫm, Kaizel vung tay quất cây roi da và băng xuyên qua khu rừng.
Gã vốn chẳng thích thú với ngựa gì cho cam. Chúng đa phần đều hèn nhát, và đặc biệt là khác với nhân loại, chúng chẳng bao giờ muốn đâm đầu vào một cuộc chiến cả.
Hơn nữa chúng còn tước đi khả năng di chuyển tự do. Dù cho kỹ năng có thuần thục đi chăng nữa, người ta khi cưỡi ngựa thường là mục tiêu dễ dàng cho ma thuật và những họng súng.
So với việc dong buồm tự do trên biển thì chẳng thể nào so sánh nổi, thế nhưng giờ có nói ra thì cũng chẳng ích gì.
Đành phải giao phó việc truy tìm vết bánh xe cho toán lính đi trước.
Gã muốn tận tay bắt sống tên đó, thế nhưng việc đó là không thể. Tốn quá nhiều thời gian.
Và nếu như mọi chuyện không mang lại kết quả thì sao đây.
Nếu như, gã mà để bọn chúng chạy thoát, danh dự của gã sẽ không còn.
Gã chỉ vừa mới xây xong được căn dinh thự tại trung tâm thành phố sao cho hợp với khiếu thẩm mỹ của bà vợ, và gã đang phải vô cùng tốn công tốn sức, chạy vạy cả tiền bạc và quan hệ, để có thể đưa đứa con trai đang thất nghiệp của mình vào trong nội các.
Bằng mọi giá gã phải tham dự được vào bữa tiệc của các vị tai to mặt lớn.
Gã cũng phải đạt được thành tựu đáng chú ý nào đó, dù cho đó có là gì đi chăng nữa.
Thật khó để kiềm chế lại nỗi lo lắng dâng trào. Gã hắng giọng để bắt lại nhịp thở. Rồi bỗng gã lại nhớ về cái thời độc thân vô lo vô nghĩ, lênh đênh trên biển cùng con tàu của mình.
Gã chạy trốn khỏi thực tại phũ phàng bằng cách thả hồn vào bầu trời xanh kia. Chẳng thể nào vứt bỏ những thứ mình đã đạt được. Cảm giác vừa vui sướng lại vừa đau khổ.
Nỗi âu lo rồi cũng chấm dứt. Gã gần như thấy được ánh sáng từ thiên đàng khi thuộc cấp quay lại và báo cáo rằng đã tìm thấy cỗ xe của kẻ địch và cũng đã giải cứu được cho vị Tiểu thư kia.
Suýt nữa đã rơi lệ vì mừng rỡ, nhưng gã cố gắng kiềm chế để nghe hết báo cáo.
「Hình như là bọn chúng đã đồng loạt tự tử. Ngài có thể tự mình đến xem.」
「Tự tử……? Vô lý, cái lũ sống giai như gián ấy ư.」
Không thể tin được, gã nhanh chóng đến hiện trường.
Trên con đường là một vết xe cong dài lộn xộn.
Đây là bằng chứng của việc mất tay lái. Trọng tâm bị nghiêng sang một bên khiến cho dây cương không thể nào trụ nổi. Đến nước này thì chỉ còn cách dừng xe lại mà thôi.
Không thì.
Có thể dễ dàng tưởng tượng ra――cỗ xe kéo đã lệch khỏi đoạn đường rừng và tông sầm vào một gốc cây lớn ven đường. Phần mái đã tả tơi và bánh trước cũng bị hỏng hóc nặng nề.
Thân xe đã vỡ vụn, các mảnh gỗ văng tứ tung, còn những con ngựa kéo thì đang kêu gào thảm thiết vì bị đè bên dưới.
Khi trông thấy cô gái kia――Holly・Detromix đang quấn một tấm khăn ở gần đó, Kaizel lên tiếng.
「Xin hỏi, tiểu thư đây là con gái của Đức ngài đúng không ạ? Thần là Kaizel・Eustis. Rất hân hạnh――」
「Tại sao……lại không cứu tôi sớm hơn? Chắc chắn các người phải có cách chứ.」
Tông giọng kia rất rõ ràng và chất chứa vẻ giận dữ. Kaizel không nói nên lời.
Đã có nhiều người phải bỏ cả mạng sống của mình. Bọn họ không xứng đáng bị nói như thế.
Vậy nhưng――gã không thể chống đối lời buộc tội này được. Như vậy là bất kính, Kaizel chỉ là thường dân. Gã chỉ còn cách cúi đầu cho đến khi đối phương nguôi giận.
Xét đến cả những sang chấn tâm lý mà cô gái này phải chịu đựng sau khi bị bắt bởi một kẻ ác nhân, nếu như những tủi nhục của cô mà không được thừa nhận, vị trí của gã sẽ chỉ tệ đi mà thôi.
「Chúng tôi đã cố gắng hết sức……thành thật xin lỗi.」
「Không, tôi cũng xin lỗi. Tôi đã nóng tính quá rồi. Rất cảm ơn ông, thuyền trưởng. Tôi sẽ không quên tên ông đâu. Phụ thân tôi sẽ ghi nhớ chuyện này.」
「Thưa không, tôi chỉ là làm tròn trách nhiệm của mình thôi ạ.」
Gã mỉm cười trịnh trọng rồi ái ngại đáp lời. Dù đã không còn là Bộ trưởng nhưng Harry, phụ thân của cô gái vẫn nằm trong chính trường.
Ông ấy chắc chắn là một nhân vật cốt cán trong tầng lớp thống trị. Hơn nữa còn là bạn thân của Quốc vương Điện hạ.
Một tương lai tươi sáng hiện ra trước mắt. Thành tựu đạt được ở thời đại này, khác với thời chiến, chắc đến mười mươi sẽ được đăng lên trang Báo Hải quân, vốn đang thiếu đói tin tức kia.
Tên tuổi của gã sẽ được bạn bè trong giới Hải quân biết đến. Dù chỉ trong chốc lát, nhưng gã vẫn sẽ là người có tiếng tăm. Quả là một vinh dự lớn.
Siết chặt nắm tay, gã ra vẻ hiên ngang trong lúc theo dõi những thuộc cấp của mình khám nghiệm hiện trường.
「Thần nhất định sẽ treo cổ bọn chúng.」
「Ngài thuyền trưởng……tôi có thể kể lại mọi chuyện được không.」
「Thật đau đớn. Nhưng nếu ngài không phiền, thì cứ tự nhiên.」
Gã cho gọi người để chuẩn bị ghế gấp và một cái bàn. Thêm cả nước sôi để pha trà nữa.
Mọi việc giờ đã xong xuôi, dù cho có mỏi mệt nhưng tâm trạng của Kaizel vẫn rất tốt.
「Tên đó đã bắt cóc rồi mang tôi lên cỗ xe ngựa để chạy trốn. Hắn đã cười thật to, bảo rằng các ngài là ngu ngốc và hữu danh vô thực. Bọn chúng đã nghĩ rằng mình sẽ có thể trốn thoát.」
Kaizel có thể dễ dàng tưởng tượng ra.
Lũ vô lại đó rất đơn giản và nông cạn. Chúng còn chẳng có tí phẩm giá hay chút sáng suốt nào. Vậy nên chúng mới làm việc xấu.
Không đời nào chúng chạy trốn nổi, nhưng cũng khó nói.
「Bọn chúng đều là một lũ nghiện potion vô phương cứu chữa, và những lọ potion trộm được thì vẫn còn đó. Chúng không biết giá trị của món hàng và đã định mang bán, nhưng rồi rốt cuộc lại rủ nhau uống vào.」
「Vậy nên chúng mới lên cơn rồi mất lái à.」
Gã kinh ngạc.
Thật đáng xấu hổ khi để những kẻ như vậy qua mặt.
「Không, mọi chuyện còn kỳ lạ hơn cơ. Chúng quằn quại rồi biến thành cát vụn. Tôi chưa từng thấy loại potion nào có tác dụng như vậy cả.」
「Hừm……có chuyện như vậy ư?」
Đã từng uống một lọ potion trị liệu, thế nhưng Kaizel chẳng biết gì đến việc này.
Rất có thể rằng đó là thứ potion mà gã đã nhận lệnh phải lấy lại cho bằng được. Nếu vậy, đây quả là nhất tiễn hạ song điêu.
Gã cho gọi thuộc hạ đến, phía dưới cỗ xe đúng thật là một đống cát. Số potion còn lại cũng đã được tìm thấy.
Thêm cả quần áo của bốn người.
「Ngài thuyền trưởng, tôi đúng là đã quá ngây thơ. Tôi không muốn dây dưa vào thế giới của những kẻ đó nữa……tôi đã mệt mỏi lắm rồi. Nếu được đưa về nhà thì tôi sẽ rất biết ơn.」
「Tất nhiên rồi ạ. Này.」
Một vị sĩ quan đẹp mã nhẹ nhàng cầm tay Holly và đỡ cô lên ngựa.
Nói chuyện chừng này với Holly đã là quá đủ rồi. Gã nên nhanh chóng tiễn cô đi trước khi cô thấy khó chịu.
Thật lòng mà nói, Kaizel không ngờ đến việc kẻ sát nhân sẽ hóa thành một đống bụi như thế này.
Chẳng lạ gì khi nạn nhân lại hoảng hốt đến thế.
Sau khi nghe báo cáo xong xuôi――để phòng hờ, gã đã đích thân kiểm tra thêm lần nữa để có thể kể lại công trạng của mình với cấp trên.
Chúng đã chạm tay vào thứ bị cấm đoán và chết, chỉ như vậy thôi.
.
.
.
△▼△
.
.
.
Cả bốn gã đàn ông đang nấp trong vũng lầy được tạo ra nhờ ma thuật triệu hồi của Holly.
Thứ chất bùn cấu thành từ phần mặt đất bị đám vi sinh vật lên men là nơi mà cả những người lính cũng tránh xa.
Với vẻ ngoài được ngụy trang kỹ lưỡng, bộ tứ đã an toàn ẩn mình khỏi hiện trường.
Ai nấy đều cố gắng nín thở đến hụt hơi, nhưng rồi sau khi hoàng hôn buông xuống và tiếng bước chân của quân lính đã không còn, Band bắt đầu mở mắt ra rồi buông lời chửi rủa.
「Cái con ả chằn tinh đó, dám nhìn vào cây hàng của tao rồi lẩm bẩm『Nhỏ……quá nhỉ.』mới cay chứ. Đợi lúc tao lên max rồi xem ả còn dám nói vậy không.」
「Bình tĩnh nào cậu ‘bé’. Đàn ông quan trọng là ở trái tim.」
「Nè, tao ngủ bao lâu rồi vậy. Người tao đau quá.」
「Dold, muốn uống máu tao không? Máu thánh đó.」
Cả bốn người vừa nằm dài ra vừa trò chuyện.
Đống cát kia là kết quả của việc hiến tế tầm vài chục con chuột, nhưng chừng đó vẫn là chưa đủ, nên bọn họ đã ngụy trang bằng cách đục lỗ trên xe để trông như đó chỉ là phần còn lại.
Holly quyết định rằng giả chết chính là cách tốt nhất để cứu vớt thể diện cho phía quân đội.
Trò bịp này đã thổi bay mọi mặc cảm tội lỗi của đối phương.
Vốn dĩ, Hải quân cũng hiếm khi nào vào ra Error・Knife. Dù cho họ có bị phát hiện ra là còn sống đi chăng nữa, phía kia cũng chẳng dại gì mà đào lên để vạch áo cho người xem lưng, vì đã mọi chuyện đã xong xuôi hết rồi.
Một chiến thuật không đến nỗi nào, và mọi thứ đã diễn ra rất trơn tru.
「Aaa, pha này thất bại rồi. Chết tiệt thật. Tiền lấy được cũng chẳng còn xu nào luôn sao.」
「Không đâu, còn ba triệu Edoll lận. Đây nè.」
Shouji giơ một cái túi vải lên. Một cái túi được ngụy trang bằng bùn nằm trong tay cậu ta. Phần đáy trũng xuống――không nhiều, nhưng bên trong là kha khá tiền.
Ba người còn lại tỏ vẻ vui sướng, nhưng chuyện của Stark bị khui ra.
「Thế mà thằng nào bảo là không tin nàng tiểu thư ấy nhỉ?」
「Làm sao tao biết được. Tao có động vào cái cặp mông ngon lành ấy đâu.」
「Mày là nhất đấy Shouji ạ. Đúng chuẩn đàn ông đích thực luôn. Ngày mai cùng nhau đi uống rượu mạnh rồi gọi thêm vài cặp mông nào.」
「Tao……chắc là, phải đi bệnh viện cái đã.」
「Tất nhiên rồi, tiền sẽ chia ra. Phi vụ lần sau lại nhờ chúng mày vậy.」
Cả ba người kia nín lặng trong chốc lát――nhưng rồi cùng nhau bật cười không chút sức lực.
「Lần kế thì là ngân hàng nhé. Đến chỗ văn phòng thu thuế của mấy lão trùm đáng ghét cũng được.」
「Tao thì đề nghị là dinh thự nhà giàu. Dễ ăn hơn nhiều. Thể nào tao cũng sẽ mở được hết khóa của đám ma pháp sư cho coi.」
「Thôi bán potion là được rồi. Cái gì chắc chắn thì mới là nhất.」
Sau khi đã trao đổi xong, Shouji đề nghị là sẽ dành ra một tuần để nghỉ ngơi.
Chừng này tiền cũng không quá nhiều, nhưng đã đủ để thư thả một thời gian.
Nhất định phải có cho được những thứ mà họ muốn. Chỉ thế này thôi thì vẫn chưa thấm vào đâu. Phải có nhiều tiền hơn nữa.
Sau đó, sống một cách an nhàn.
Thế nhưng mà.
Bây giờ, thì phải nghỉ ngơi cái đã.