Cho đến khi phủ doãn Kinh Triệu cho mời đại phu đến để bắt mạch cho Liễu Nhứ Nhứ, nhằm xác định nàng ta có thai từ khi nào.

Một lát sau, đại phu chẩn đoán Liễu Nhứ Nhứ đã mang thai hơn năm tháng.

Nghe đại phu nói, đôi mày cau có của Thẩm Thừa Ý hơi giãn ra.

Năm tháng trước, hắn ta quả thực đã chung chăn gối với Liễu Nhứ Nhứ.

Hắn ta tràn đầy tự tin, dường như đã chắc chắn đứa bé trong bụng Liễu Nhứ Nhứ là của mình.

Không ngờ, nam nhân thật thà bên cạnh nghe Liễu Nhứ Nhứ đã mang thai năm tháng, cũng tỏ vẻ chắc chắn.

Ta và Lạc Vãn Ngâm nhìn nhau, trong mắt đối phương đều hiện rõ cùng một cảm xúc, sau đó cả hai đều âm thầm thở dài.

Không ngờ Liễu Nhứ Nhứ lại có tâm kế như vậy, có thể cùng lúc qua lại với hai nam nhân.

Nhưng xem ra, e rằng ngay cả Liễu Nhứ Nhứ cũng không thể xác định phụ thân của đứa bé trong bụng mình rốt cuộc là ai.

Trong hai nam nhân này, chắc chắn sẽ có một kẻ bị lợi dụng thảm thương.

Thấy mấy người trong đại sảnh giằng co không dứt, ta và Lạc Vãn Ngâm đang hóng chuyện say sưa thì Thẩm Thừa Ý đột nhiên hất tay áo, rồi mặt mày sa sầm bỏ đi.

Liễu Nhứ Nhứ không màng đến việc mình đang mang thai, cũng không màng đến nam nhân thật thà đang ra sức níu kéo kia, ôm bụng đuổi theo.

Hết rồi sao?

Nhìn Thẩm Thừa Ý và Liễu Nhứ Nhứ đi xa dần, đám đông dần dần tản đi, ta cũng không khỏi thở dài, cảm thấy vở kịch này xem quả thật chưa đã ghiền.