Edit: Ngọc Hân – Diễn đàn

Chương này cũng thiếu một đoạn, không hiểu sao luôn, hic.

“Có ý gì?” Ánh mắt hơi kinh ngạc nhìn Cố Minh Hải.

Cố Minh Hải cười với cô ta, không nói gì, nhưng từ trong ánh mắt của ông ta Cố Lệ Tình biết ông ta muốn nói ra, ánh mắt giật mình, khó tin nhìn ông ta, “Thật vậy chăng? Là ai có thù oán với cô ta?” LQĐÔNI

“Những chuyện này con không cần để ý tới, người kia là người không phải nhà chúng ta có thể chọc tới, con vẫn nên hiểu chuyện chút đi.” Chuyện giữa Cổ Thục Anh và ông ta càng ít người biết càng tốt, nếu chuyện này bị tiết lộ ra ngoài, ngộ nhỡ Bách Lý Hàn Tôn biết thì ông ta sẽ gặp phiền toái.

Ánh mắt Lê Tuệ Quyên cưng chiều nhìn Cố Lệ Tình, tay dịu dàng vuốt tóc cô ta, dịu giọng nói, “Ngoan ngoãn nghe lời ba con đi, ba con là vì tốt cho con.” Đầu hơi nghiêng, khoảnh khắc đó đáy mắt hiện vẻ áy náy.

Ban đêm, những vì sao lấp lánh như kim cương, ánh trăng dịu nhẹ như một bức tranh mỹ lệ.

Ánh trăng chiếu vào phòng, dưới ánh đèn mờ, Cố Tuyết Y nằm trên giường, lông mi dài như cánh bướm, cô ngủ no giấc, lông mi khẽ chớp động, chậm rãi mở mắt ra, đồng tử mê man, đôi mắt yên lặng nhìn trần nhà, thân thể truyền tới cơn đau nhức, gợi nhớ tới hình ảnh cô và anh điên cuồng triền miên.

Da thịt trắng ngà đỏ lên, giống như trái cây chín mọng, khiến người ta muốn cắn một miếng.

Đưa tay sờ sang vị trí bên cạnh, hơi lạnh, chứng tỏ người mới thức dậy chưa lâu.

***********

Thư phòng.

Ánh đèn mờ ảo, ngũ quan kiêu căng lạnh lùng của Bách Lý Hàn Tôn tựa như càng thêm nghiêm túc, giữa đôi mày rậm hiện ra hố sâu thăm thẳm lạnh như băng, đồng tử đen nhánh như đêm đen nhìn tài liệu trên tay.

Khoảnh khắc đó cửa thư phòng mở ra, Cố Tuyết Y đi tới, đôi mắt Bách Lý Hàn Tôn chống lại tầm mắt cô, động tác vô thức cầm tài liệu trên tay đút dưới ngăn kéo, nhưng anh quên độ mẫn cảm của Cố Tuyết Y, ánh mắt nhìn anh không bình thường.

Anh đứng dậy đi về phía cô, khóe miệng cười dịu dàng không thay đổi, “Em dậy làm gì? Sao không ngủ thêm lát nữa?”

Sau đó tầm mắt anh rơi trên mái tóc ướt át của cô, anh nhíu mày, “Em tắm rửa xong sao tóc cũng không sấy khô mà đã chạy tới tìm anh?”

Cô cong môi, cánh tay trắng như tuyết ôm bờ eo cường tráng của anh, “Đây chẳng phải là em đi xem anh ở đâu à, muốn anh sấy tóc cho em.”

Từ lần đầu tiên anh giúp cô sấy tóc, mỗi lần cô gội đầu đều do anh sấy khô cho cô, lâu ngày cô thích ỷ lại anh, cũng thích cảm giác được anh che chở như vậy.

“Được, em chờ anh chút, anh đi lấy máy sấy, anh còn đặc biệt làm chút đồ ăn sáng mà em thích khi em đang còn ngủ, bây giờ anh đi bảo Tiểu Vi hâm nóng.”

“Dạ!”

Bách Lý Hàn Tôn đi chưa được mấy bước, đột nhiên dừng chân quay lại, đồng tử màu mực lúng túng nhìn Cố Tuyết Y.

“Anh có gì muốn nói à?” Nhất thời Cố Tuyết Y không rõ vì sao anh quay lại.

“Chuyện kia….” Khuôn mặt kiêu căng bỗng đỏ bừng.

Nhìn thế nào cũng giống đứa bé xấu hổ.

“Chuyện gì?” Đôi mắt hoang mang trong suốt như nước.

“Ừm, thân thể em không sao chứ? Còn đau không?” Nói xong ánh mắt anh không dám đối diện với cô, nhìn lung tung đồ đạc trong thư phòng.

Cố Tuyết Y mỉm cười, khẽ cong môi, một lát sau mới nói. “Em đã không sao, cho dù là có việc gì thì hai ngày nữa cũng sẽ ổn, chuyện này là điều bình thường.” Hơn nữa mỗi một người phụ nữ đều phải trải qua.

“Anh đi lấy máy sấy đây.” Tay chân anh luống cuống ra khỏi thư phòng.

Cửa đóng lại, cô trộm nghe bước chân càng lúc càng đi xa.

Cố Tuyết Y chậm rãi xoay người nhìn chỗ Bách Lý Hàn Tôn vừa ngồi, vẻ mặt hơi do dự, đi qua đó.

Mở ngăn kéo cầm tài liệu lên, từng con chữ khiến người khác khiếp sợ hiện ra trước mắt cô, vẻ mặt không ngừng lộ vẻ kinh ngạc.

Hồi lâu sau cô đặt tài liệu vào lại ngăn kéo, đôi mắt màu hổ phách như chìm sâu dưới đại dương, thoạt nhìn rất đỗi thâm sâu.

Bách Lý Hàn Tôn đi vào, cô còn chưa thu hồi biểu cảm của mình, anh nhìn thấy.

Hai người yên lặng nhìn nhau.

Bách Lý Hàn Tôn sấy tóc cho cô, không lên tiếng hỏi gì.

Nửa giờ toàn nghe tiếng máy sấy tóc.

Anh tắt máy cất đi.

Bách Lý Hàn Tôn đối mặt với cô. “Em có gì thì cứ hỏi, đừng giấu trong lòng, như vậy khiến lòng anh càng thêm khó chịu.”

“Chuyện trên kia có đúng không?” Cô nhìn anh hỏi.

“Đúng.”

“Sao anh biết? Không, hẳn là sao anh phát hiện ra?” Chuyện như vậy người bình thường sẽ không phát hiện được.

“Lúc còn nhỏ anh cảm thấy mình không bình thường, nếu không sao bà ta cam lòng đối xử với con mình như vậy.” Anh dùng giọng điệu nhàn nhạt nói, nhìn ra được anh không quan tâm chuyện này mấy, cũng sẽ không vì chuyện này mà mất hứng.

“Mẹ người khác đều rất yêu con mình, mẹ anh là một người ngoại lệ.” Anh đã sớm quen.

“Anh có thể…”

Dường như anh nhìn ra cô muốn nói gì, anh tranh nói trước, “Chuyện này mà bà ta cũng làm ra được thì anh sẽ không mềm lòng với bà ta, hơn nữa bà ta chọc giận em, như vậy chứng tỏ chuyện kia đối với em mà nói là không cách nào nhịn nữa mới phản kháng lại bà ta.” Cô không muốn nói, anh sẽ không ép cô nói.

Cố Tuyết Y nhìn anh không lên tiếng.

Thời gian lại trôi qua nhiều ngày, nhưng trước kia chưa từng yên tĩnh như vậy, yên tĩnh đến mức cảm thấy bão táp sắp tràn tới.

Cố Tuyết Y vẫn theo Bách Lý Hàn Tôn tới công ty viết tiểu thuyết như ngày trước, nhưng hôm nay vẻ mặt cô thoạt nhìn hơi bất an.

Cô dứt khoát nghỉ tay không viết nữa, dù sao không có linh cảm thì tiểu thuyết viết ra cũng không chất lượng.

Vương Tiểu Vi hiểu tính cô, ra ngoài châm trà cho cô.

Lúc xế chiều, Cố Tuyết Y nhìn thấy Mộ Hòa Húc thì cô biết rất nhiều chuyện cũng như suy nghĩ của cô bao ngày nay bất ngờ đánh tới.

Hai người tới quán café dưới lầu.

Cố Tuyết Y gọi một ly café, ánh mắt lạnh nhạt như có như không nhìn anh ta.

Mộ Hòa Húc cười cười, “Thật ngại quá khi hẹn cô ra đây.”

“Biết ngại thì mau nói cho hết đi! Anh cũng biết Hàn Tôn họp xong sẽ ra ngoài, nếu không thấy tôi anh ấy lại sốt rột tìm tôi.” Lời nói lạnh nhạt như dao găm cắt từng vết lên mặt Mộ Hòa Húc, hết sức lúng túng còn không nói, còn cảm thấy đau nhức.

“Chuyện của em gái tôi và Hàn Tôn tôi đã khuyên nó buông tay, mặc dù nó không đồng ý nhưng trong lòng tôi có tính toán, khoảng thời gian này mang tới phiền toái cho cô và Hàn Tôn, thật sự rất ngại.” Cười cứng ngắc nói.

“Không phải tôi đã nói hết rồi à? Nếu anh cảm thấy áy náy thì phiền anh đừng để cô ta xuất hiện trước mặt tôi nữa, anh nên biết tôi không phải là người dễ dàng bắt nạt đâu.” Mấy hôm trước lúc trong công ty đã nói vậy rồi, cô nhớ một rõ hai ràng, thái độ của Mộ Hòa Húc khi đó khác bây giờ.

Càng như thế cô mới càng để ý, nhất là sau khi cô biết rõ chuyện kia.

Cô chậm rãi buông tách café trong tay xuống, lạnh lùng nhìn anh ta, “Tính cách em gái anh thế nào sao anh không biết? Nếu cô ta học được cách buông tay thì đã làm từ mười mấy năm trước còn chờ tới bây giờ làm gì.” Mày rậm nhíu chặt, “Tôi thật sự không rõ mục đích của tổng giám đốc Mộ làm vậy để làm gì? Là muốn tôi thả lỏng phòng bị? Hay là……”

“Tiểu thư Cố, cô hiểu lầm rồi.” Mộ Hòa Húc vội cắt ngang lời cô.

“Phiền tổng giám đốc Mộ gọi tôi là phu nhân Bách Lý hoặc là thiếu phu nhân Bách Lý.” Khóe miệng châm chọc càng lúc càng rõ nét, “Không nghĩ tới người như tổng giám đốc Mộ mà trí nhớ kém ghê, xem ra lâu rồi tổng giám đốc Mộ không uống canh bổ.”

Người trông thành phố D có thói quen, nhất là uống ít canh súp hoặc canh thuốc bắc để bồi dưỡng thân thể.

“Liều mạng làm việc nhưng cũng vô dụng, có những thứ cuối cùng sẽ có trong sinh mạng, có những thứ mặc kệ anh cố gắng thế nào cũng không có trong cuộc sống của mình.” Đôi mắt màu hổ phách như ngọc lưu lý sắc bén nhìn thẳng vào anh ta.

Sắc mặt Mộ Hòa Húc rõ ràng hơi giật mình, sau đó mới cười, “Cảm ơn phu nhân Bách Lý quan tâm, nhưng tôi không hiểu rõ ý của phu nhân Bách Lý lắm.” Ánh mắt không hiểu nhìn Cố Tuyết Y. LQĐIÔN

Khóe miệng Cố Tuyết Y cười lạnh nhạt không thay đổi.

Thật là một người đa mưu túc trí.

“Hôm nay tổng giám đốc Mộ tìm tôi không phải để nói mấy lời này đấy chứ?” Nếu nói lời quá rõ ràng thì chẳng phải tất cả đều không ý nghĩa gì nữa sao? Cô cho rằng anh ta sẽ nói chuyện kia, xem ra….

“Vậy phu nhân Bách Lý hi vọng tôi nói cái gì?”

“Anh muốn nói gì, trong lòng anh tự hiểu.” Anh ta muốn đánh Thái Cực quyền (Ý là không nóng vội), vậy cô cũng sẽ đánh với anh ta.

“Không hiểu.”

“Sao anh trùng hợp theo mẹ Hàn Tôn tới thành phố D?” Vấn đề này chỉ sợ ngoài cô ra thì chẳng ai hỏi anh ta.

“Phu nhân Bách Lý nói chuyện thật sự rất buồn cười.” Đồng tử Mộ Hòa Húc tràn ý cười nhìn cô, lưng dựa sát sofa, “Tôi và phu nhân tới thành phố D chẳng qua là chuyện tình cờ, hơn nữa nhà hai chúng tôi rất gần gũi, tôi và phu nhân đến thành phố D thì cũng không có gì kỳ lạ chứ?”

“Có lẽ anh nói đúng, nhưng tại sao trước kia anh lại xuất hiện ở thành phố D? Những chuyện này anh giải thích thế nào?” Ánh mắt sắc sảo âm u lạnh lẽo nhìn anh ta, trong thoáng chốc khí chất cao quý trên người cô tản ra làm người ta hít thở không thông, nếu không phải Mộ Hòa Húc có phòng bị với cô, chỉ sợ anh ta thua cô trên phương diện này mất.

Sắc mặt anh ta dịu dàng, khóe miệng cong lên, “Tôi không biết phu nhân Bách Lý đang nói gì, từ nhỏ tới lớn tôi đều ở bên Pháp, đây cũng là lần đầu tiên tôi tới thành phố D, có thể cô lầm chăng?”

“Lầm?” Trên mặt cô không hề hoang mang, mặt không biểu tình, “Sao tôi lại không biết nhỉ? Có người nói cho tôi biết, lúc trước anh đã tới thành phố D, hơn nữa là trước khi tôi gặp chuyện không may.” Nếu như không phải tập tài liệu đêm kia, chỉ sợ cô chẳng nghĩ tới những chuyện này.

Rõ ràng Mộ Tâm Nghiên ngu xuẩn hơn người, sao lại nghĩ ra kế hoạch bắt cóc cô? Hơn nữa kế hoạch lại tỉ mỉ như vậy, thì ra là có người giở trò quỷ sau lưng.

“Vậy ý tứ của phu nhân Bách Lý là nói… Chuyện cô bị bắt cóc là tôi làm đúng không?” Giọng điệu hơi cao, hỏi. Nhưng biểu hiện trên mặt vẫn ấm áp như cũ, ấm áp giống ánh mặt trời ngoài kia.

Khuôn mặt tinh xảo lạnh nhạt nhìn anh ta, “Không phải à?” Đã nói rõ như vậy cô cũng chẳng sợ đắc tội Mộ Hòa Húc.

“Phu nhân Bách Lý, cô thật sự hay nói giỡn.”

“Anh đã xuất hiện hiện tượng lặp lại lời nói.” Cô nhìn anh ta, lạnh nhạt nhắc nhở anh ta.

Sắc mặt Mộ Hòa Húc bỗng cứng đờ, tựa như giờ mới phát hiện ra vấn đề này.

Hết chương 32