Edit: Ngọc Hân – Diễn đàn Lê Quý Đôn

Anh cúi người, điên cuồng liếm mút đôi môi trong mộng, mùi thơm đặc biệt thuộc về cô thấm vào vị giác của anh, anh như kẻ say, chìm trong hương thơm mềm mại của cô. LQĐ

Trái tim như nai con đi lạc, không ngừng reo hò muốn cô, muốn nếm thử hương vị mỹ miều của cô.

Ý nghĩ muốn cô càng lúc càng mãnh liệt, động tác xoa nắn dưới chăn càng lúc càng điên cuồng, tựa như không thể chờ đợi muốn nhấm nháp hương vị ngọt ngào của cô, tay anh không thể khống chế…..

Cố Tuyết Y đang sa vào trong nhu tình của anh, chỉ nghe tiếng pằng, cô cảm thấy da thịt mát lạnh.

Quần áo cô rơi tán loạn như hoa rụng dưới đất.

Cô vô thức đáp lại anh, cánh tay trắng như ngọc ôm chặt cổ anh.

Dần dần, hai người hai người thẳng thắn đối mặt nhau.

Anh nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của cô, môi sưng đỏ, cô như vậy càng có sức hấp dẫn, càng khiến anh không cách nào kiềm chế.

“Anh muốn đi vào.”

Giọng trầm thấp dịu dàng ngọt chết người.

Đôi mắt màu hổ phách thoáng ngượng ngùng, đồng tử nóng rực nhìn anh, khẽ gật đầu, “Được!” Cô giao mình cho anh là quyết định chính xác nhất đời này của cô, bất kể lúc nào cô cũng tin tưởng anh, giờ phút này cô nguyện ý vứt bỏ hết tất cả đi theo anh, đây cũng là lần đầu tiên có suy nghĩ như vậy.

Thắt lưng động một cái.

“Ư……” Cố Tuyết Y nhíu chặt mày, mím chặt môi, không để cơn đau phát ra tiếng.

Anh lập tức dừng lại, kinh hoảng nhìn cô. “Có phải đau lắm không? Có muốn anh rút ra không?”

“Không cần.” Cô ôm anh, “Không cần, em chịu được mà.” Cười ma mị như yêu tinh, trên mặt lộ vài phần yếu đuối.

“Hay là chúng ta thôi nhé! Nếu không hôm nào chúng ta…” Thấy cô như vậy, trong lòng anh không nỡ, đau đớn tràn ra.

“Nếu anh không tiếp tục thì em sẽ đau hơn đó, anh chậm một chút là ok.” Cô biết trong lòng anh nghĩ gì, càng như thế cô càng muốn trở thành người của anh, lại càng yêu anh thêm, giống như nước biển không bao giờ cạn vậy, chỉ biết tăng chứ không hề giảm.

“Ừ!”

Một lúc sau, trong phòng truyền ra âm thanh khác thường, vườn xuân sắc rộng mở.

***************

Dưới ánh đèn, trang thiết bị xa hoa, bên chiếc bàn dài, có đám người hậu hạ đứng bên cạnh.

“Phu nhân, sao ngài lại thả Cố Tuyết Y rời đi như vậy? Cho dù nói thế nào thì ngài cũng phải dạy dỗ cô ta mới đúng chứ, cô ta còn chưa bước chân vào nhà họ Bách Lý đã phách lối như thế, vậy sau này còn không phải leo lên đầu phu nhân giương oai à?” Mộ Tâm Nghiên xiên miếng thịt bò để lên miệng, đôi mắt quan sát nhất cử nhất động của Cổ Thục Anh.

Cổ Thục Anh không nói gì, ưu nhã đưa miếng thịt bò bỏ vào miệng, làm như không nghe Mộ Tâm Nghiên nói gì, Mộ Tâm Nghiên lúng túng liếm môi, quay sang nhìn Mộ Hòa Húc, “Anh, anh nói có đúng không?” Bình thường, khi cô ta nói chuyện, cho dù là với phu nhân hay ba cô ta, đều trưng cầu ý kiến của anh cô ta, dần dà, Hòa Húc đối với cô ta tựa như vị thần, chuyện gì cũng có thể hỏi thần.

Vẻ mặt Mộ Hòa Húc dịu dàng, trên người tản ra khí chất lạnh nhạt, trong mắt hàm chứa ý cười, “Tâm Nghiên, có một số việc phu nhân sẽ có suy nghĩ của ngài ấy, chuyện phu nhân đồng ý với em có chuyện nào không làm được chưa? Phu nhân từ Pháp vừa trở về thành phố D, còn chưa kịp điều chỉnh chênh lệch múi giờ, em lại làm ầm ĩ với phu nhân, điều này chỉ khiến phu nhân càng thêm phiền não, yên lặng ăn hết bít tết đi, đừng nháo với phu nhân nữa.”

“Dạ!” Mộ Tâm Nghiên ấm ức đáp lại một tiếng, trong lòng có chút không vui.

Lực độ cắt thịt bò mạnh hơn lúc nãy.

Cổ Thục Anh chậm rãi để dao nĩa xuống, quản gia Phó đứng bên cạnh lập tức đưa khăn lụa cho bà ta.

Bà ta nhận lấy, nhẹ nhàng lau khóe miệng, sau đó đặt khăn lụa sang một bên, ngước mắt nhìn Mộ Tâm Nghiên, tầm mắt lại rơi vào trên người Mộ Hòa Húc, bà ta cười ưu nhã, trong mắt không che giấu tán thưởng với Mộ Hòa Húc, “Vẫn là Hòa Húc hiểu chuyện hơn, hiểu tính ta hơn.” Tầm mắt vừa vặn chống lại Mộ Tâm Nghiên vừa nâng mắt lên, “Chuyện ta đồng ý với con nhất định sẽ làm được, vợ người nhà Bách Lý phải là con.”

“Vậy tiếp theo ngài tính làm thế nào? Bây giờ thừa dịp có anh Bách Lý làm chỗ dựa nên Cố Tuyết Y sợ ai hết, con còn nghe nói mấy cổ đông trong hội đồng quản trị rất bất mãn với Cố Tuyết Y, anh Bách Lý vẫn cứ dẫn cô ta tới phòng họp.” Mộ Tâm Nghiên hỏi tiếp.

“Sau cơm trưa con lên lầu nghỉ ngơi đi, thời gian ngủ trưa đừng thay đổi, không tốt cho cơ thể con, biết chưa?” Khóe miệng Cổ Thục Anh cười có chút xa cách, giọng lạnh nhạt như đang nhắc nhở Mộ Tâm Nghiên.

Nhưng thật ra bà ta không muốn tiếp tục trò chuyện về đề tài này với Mộ Tâm Nghiên nữa.

Mộ Tâm Nghiên kinh nhạc nhìn bà ta, nháy mắt vài cái, tựa như không rõ vì sao Cổ Thục Anh lại nói như vậy, mà không trả lời câu hỏi của cô ta.

Mộ Hòa Húc cười dịu dàng nhìn cô ta, “Tùy tiện thay đổi giờ giấc ngủ trưa thì không tốt đâu, Tâm Nghiên, lát nữa chúng ta lên lầu nghỉ thôi!”

“Nhưng mà…..” Mộ Tâm Nghiên nhíu mày, vấn đề cô ta muốn hỏi Cổ Thục Anh còn chưa cho cô ta một đáp án chính xác, rốt cuộc đối phó với Cố Tuyết Y ra sao? Cô ta phải làm thế nào mới cướp anh Bách Lý về được?

“Có đôi khi nóng lòng thì không làm nên chuyện gì đâu.” Cổ Thục Anh lạnh nhạt nhìn cô ta, khẽ nói, nhưng giọng điệu kia khiến người khác cảm thấy là đang cảnh cáo, Mộ Tâm Nghiên nghe thế trong lòng hết sức bất an, giật mình gật đầu.

Mặt trời bên ngoài lên chính giữa không trung, mùa đồng sắp đến rồi, nhưng đối với thành phố D mà nói, thời tiết mùa đông giống như mùa hè, nóng bức như đang ở bên lò nướng, ánh mặt trời sáng chói khiến người ta không thể mở to mắt.

Nếu có thể hóng gió dưới tàng cây thì thích chí lắm, đó chính là chuyện sảng khoái nhất đời người.

Cổ Thục Anh ngồi trong hoa viên hóng gió, nhàn nhã tự tại uống trà.

Lúc này quản gia Phó giẫm bước đi tới, cung kính hành lễ với Cổ Thục Anh, “Phu nhân, người tôi đã mang tới.”

“Ừ!” Bà ta lạnh nhạt đáp một tiếng.

Cố Minh Hải sau lưng quản gia Phó đi ra, quản gia Phó ám hiệu giục Cố Minh Hải chào hỏi, vẻ mặt Cố Minh Hải hiện lên vài phần nịnh nọt, đôi mắt vụng trộm quan sát Cổ Thục Anh rốt cuộc là hạng người gì.

“Xin chào phu nhân! Không biết hôm nay phu nhân mời tôi đến có chuyện gì?”

Cổ Thục Anh chậm rãi thả chén trà trong tay xuống, ngước đôi mắt cao quý nhìn Cố Minh Hải. “Hôm nay tôi tìm ông tới là muốn ông làm cho tôi một chuyện, sau khi chuyện thành công thì tôi sẽ tặng ông và một nhà nhà ông một công ty lớn bằng công ty nhà ông bây giờ, nếu chuyện không thể thành công, vậy thì ông sẽ mất tất cả những gì giờ đang có.” Giọng nhàn nhạt ẩn chứa cảnh cáo.

Trên mặt Cố Minh Hải không có gì khác thường, thực tế khi ông ta nghe Cổ Thục Anh nói xong trong lòng rùng mình một cái, ông ta thật vất vả mới vượt qua cửa ải khó khăn, bây giờ lại muốn………

“Ông hẳn đã nghe tới gia tộc Bách Lý chứ!”

Mặc dù ở bên Pháp xa xôi, nhưng trong nước không hề thiếu sản nghiệp thuộc về gia tộc Bách Lý, sao ông ta có thể chưa từng nghe tới.

“Tôi chính là phu nhân gia tộc Bách Lý, cũng là mẹ Hàn Tôn, còn con gái ông lại không biết khó mà lui, nhất quyết gả cho Hàn Tôn, sở dĩ tôi tìm ông là muốn ông xử lý chuyện này.”

“Mười năm trước Tuyết Y đã rời khỏi gia đình, sao giờ nó bằng lòng nghe lời tôi cơ chứ.” Hiện tại là thân phận thiếu phu nhân tôn quý của gia tộc Bách Lý, ông ta nào dám chọc tới cô, cảnh cáo lần trước đến bây giờ ông ta vẫn nhớ như in, hiện giờ ông ta chỉ muốn bảo vệ tốt cho sự nghiệp của ông ta thôi.

“Có nghe lời ông hay không cũng chẳng phải cô ta có thể định đoạt, nói thế nào đi nữa thì ông cũng là ba cô ta, cho dù làm ba không đúng mực thì ông vẫn là ba cô ta, điều này vĩnh viễn cô ta không thể thay đổi sự thật được, nếu ông bảo cô ta làm chuyện gì thì cũng là đạo lý hiển nhiên, còn nếu cô ta không làm thì cô ta bất hiếu, xã hội bây giờ ai cũng phê bình con cái không hiếu thuận.” Cổ Thục Anh chậm rãi đưa mắt nhìn Cố Minh Hải, trên mặt không biểu lộ gì rõ ràng, “Tôi nói nhiều như vậy, ông hẳn là hiểu ý của tôi chứ!”

“Phu nhân, tôi hiểu ý ngài, chỉ có điều chuyện của Cố Tuyết Y không tới lượt tôi lên tiếng, tôi muốn….”

“Tôi biết rõ ông đang băn khoăn điều gì, nếu Cố Tuyết Y lật đổ hết của ông thì tôi sẽ nâng dậy, cho dù bao nhiêu lần cũng thế.” Đối với bà ta mà nói, một tập đoàn Cố thị nhỏ nhoi chẳng qua chỉ là hạt cát trong sa mạc so với tài sản dưới danh nghĩa của bà ta.

“Nhưng……….” Cố Minh Hải chần chừ.

Trong lòng ông ta suy đoán quan hệ giữa Bách Lý Hàn Tôn và Cổ Thục Anh, nếu hai người này quan hệ không tốt, vậy chẳng phải ông ta đang xúc phạm người có quyền thế? Thiếu chủ Bách Lý mười mấy tuổi đã kế thừa gia tộc Bách Lý, thủ đoạn mạnh mẽ cỡ nào mới chống đỡ nổi gia tộc lớn như vậy. Nếu ông ta không làm, vậy gián tiếp đắc tội Cổ Thục Anh, bất kể ông ta tiến hay lùi đều chết, hoàn toàn không có con đường thứ ba để ông ta chọn lựa.

“Ông tốt nhất nên hiểu, cơ hội chỉ có một lần.” Cổ Thục Anh lạnh lùng liếc xéo ông ta, lông mi hơi nhướng lên.

“Phu nhân, nếu ngài không thích Cố Tuyết Y vào nhà Bách Lý thì sao bà không nói thẳng?....” Vì sao bắt ông ta làm chuyện như vậy chứ.

Mặt Cổ Thục Anh không biểu tình, tự nói tiếp, “Tôi nhớ khi ông còn chưa quen biết Liễu Mỹ Ngọc thì vẫn là một kẻ nghèo hèn, sau khi quen biết Liễu Mỹ Ngọc ông trở thành tổng giám đốc, ông nói trong quá trình này trải qua như thế nào? Tôi vô cùng tò mò, ngay cả đám phóng viên truyền thông kia, bọn họ cũng rất tò mò.”

Cố Minh Hải tái mặt, nở nụ cười cứng ngắc, “Có rất nhiều người biết chuyện tôi xuất thân là người nghèo, chuyện này chẳng có gì kiêng kị cả, cho dù…” Lên báo cũng chẳng làm ông ta sợ hãi.

“Ông xác định?” Cổ Thục Anh cười lạnh cắt ngang lời ông ta, “Ông xác định để tôi bảo đám phóng viên truyền thông kia đưa tin cũng có lợi cho ông?”

Trái tim Cố Minh Hải lập tức đập rộn ràng, ngực không tự chủ phập phồng vài cái, tốc độ cực nhanh.

Chẳng lẽ Cổ Thục Anh biết chuyện gì rồi? Nhưng ông ta dần xóa hết quá khứ đi, xem ra năng lực Cổ Thục Anh không thể xem thường hoặc là lừa dối được.

“Hai hôm trước tôi xem báo chí ngày xưa viết về ông.” Ngón tay Cổ Thục Anh lướt qua huyệt thái dương, tựa như bà ta đang nhớ lại chuyện gì đó, “Tôi nhớ trên đó viết tổng giám đốc trẻ tuổi Cố Minh Hai lo lắng cho vợ bị bệnh tâm thần, không rời không bỏ.” Khóe miệng cười lạnh, “Đây thật là không rời không bỏ hả? Hay là ông dùng chút thủ đoạn? Rõ ràng chính ông ngoại tình trước, lại nói thành ông như một người đáng thương, vợ ông bây giờ là ông quen biết trước khi quen Liễu Mỹ Ngọc, hơn nữa các người còn rất yêu đối phương đúng không? Nếu không phải vì quyền lực thì chắc ông không lấy Liễu Mỹ Ngọc…..”

“Cho dù những chuyện này bị đưa ra ánh sáng, danh tiếng mờ nhạt như tôi cũng chẳng việc gì.” Như vậy ông ta cũng không cần chờ đợi lo lắng sợ người khác uy hiếp ông ta nữa, có lẽ không khuyến khích phơi bày sự việc, nhưng chuyện đối với ông ta cũng có chút lợi ích.

Hết chương 30