Một cô hầu gái xinh đẹp tên Mei nói rằng Raito không phải một đứa con trai thứ hai của một gia đình nông dân bần hàn. Cô ấy không thể nói ra tên của cha mẹ, nhưng thực chất, Raito là đứa con của một gia đình quý tộc. Do hoàn cảnh, họ phải gửi lại cậu ấy cho một người nông dân nghèo.
Cuối cùng thì, gia đình thật có thể giang tay đón cậu trở lại. Nhưng thật không may, tình trạng và vị trí của Raito hiện vẫn là ẩn số.
Họ tìm đến đội “Liên minh các chủng tộc” như một tia hi vọng cuối cùng. Nhưng việc đó rất tốn thời gian vì đội này đã bị giải tán từ trước.
Dù cho không còn tia hy vọng nào, cô ấy vẫn muốn ít nhất được biết về những ngày cuối cùng của Raito. Và nếu có thể, hãy dẫn cô đến chỗ đó.
Chỉ cần đưa cô đến địa điểm đó thôi, cô ấy sẽ trả rất nhiều tiền, một số tiền đủ để xây một căn nhà nhỏ.
Trong nội tâm, Garou nhảy múa điên loạn.
Con Người là một lũ đần thối! Bọn chúng sẵn sàng trả rất nhiều vàng chỉ để được dẫn đến nơi chết của một đứa trẻ! Và con ả này, sau khi bắt cóc và chơi đùa thỏa thích, mình sẽ bán nó cho bọn buôn nô lệ để đổi lấy nhiều vàng hơn nữa!
Và--. Anh ta nheo mắt lại.
Khi Raito bị tình nghi là một Master, mọi thứ về cậu ta đều được điều tra không chỉ bởi bọn mình mà còn cả các quốc gia khác nữa. Mà vậy sao, một người phụ nữ tuyệt đẹp đến nhường này lại có thể bị bỏ lỡ? Thật sự quá đáng ngờ. Nhưng cũng có thể là con ả này đang lầm tưởng Raito với một đứa trẻ khác...... Dù sao, cơ hội này là quá tốt để bỏ qua.
Anh ta vuốt ve con át chủ bài của mình, thứ mà anh giữ trong túi.
Đây là con át chủ bài anh ta luôn giữ bên mình từ trước khi anh gia nhập “Liên minh các chủng tộc”
Tuy nhiên, vì cấp độ của Mei là quá thấp, nên việc đưa cô ấy đến tầng trung của hầm ngục lớn nhất, khó nhất, tàn nhẫn nhất thế giới – Naraku là vượt quá sức Garou.
Anh ta không cần tiền.
Thay vào đó, để tăng thêm danh tiếng, Garou tập hợp những Người Sói trẻ yêu quý mình.
Bên cạnh đó, trong mắt Garou, hưởng thụ cơ thể Mei quan trọng hơn rất nhiều.
Nếu anh ta muốn bắt cóc, cưỡng hiếp, và vui vẻ với cô ấy, chọn một nơi mà không ai có thể nhìn thấy thì sẽ tốt hơn.
Theo lý đó, hầm ngục là một nơi vô cùng thuận tiện.
Các vương quốc nên trừ khử lũ Con Người vừa ngu dốt, vừa yếu đuối, không thể hiểu nổi một thứ đơn giản như vậy đi thì hơn. Mà dù sao thì, nhờ đó mà mình mới có khoảng thời gian tuyệt vời như này.
Garou nhận lời đề nghị của Mei.
Họ thống nhất ngày và thời gian khởi hành.
Nhân lực ngay lập tức được tập hợp.
Thực tế là, khi Garou – ứng cử viên hàng đầu cho vị trí thủ lĩnh tộc Người Sói lên tiếng, thậm chí cả những Thú Nhân không phải Người Sói cũng sẽ có mặt.
Như kiến thu hút bởi mật ong, rất nhiều người muốn được lọt vào mắt xanh của Garou.
Cho đến khi khởi hành, việc tuyển thành viên lại tốn thời gian và công sức hơn việc lựa chọn lộ trình.
Cuối cùng thì, 10 Người Sói trẻ trung với cấp độ rơi vào khoảng 150 đã được chọn.
Tính cả Garou và Mei, tập hợp lại thành một nhóm lớn gồm 12 thành viên.
Khác với “Liên minh các chủng tộc”, họ có nhiều Thú Nhân Hơn, nhưng cấp độ thì không cao cho lắm.
Đó là lý do vì sao họ dùng số lượng để bù vào.
Ngoài ra, do đặc điểm riêng của loài, Thú Nhân mạnh ở chiến đấu theo nhóm hơn là độc mã. Vì thế họ quyết định tập hợp một nhóm lớn.
Nhờ vào khứu giác nhạy bén của Thú Nhân, họ đã tới được đích đến mà không phải chạm trán bất cứ con quái vật nào. Mặc dù đích đến của họ là tầng trung của hầm ngục lớn nhất, khó nhất, tàn nhẫn nhất thế giới – Naraku.
“Vậy đây là nơi mà ngài Raito đã...”
“Đúng vậy, tại đây Raito đã dính một đòn tấn công bất ngờ của quái vật. Cậu ta còn đen đủi đến mức bị rơi vào một bẫy dịch chuyển được đặt ngẫu nhiên, rồi biến mất khỏi tầm mắt của chúng tôi.”
Mei đưa cả hai tay lên miệng. Có vẻ như cô ấy đang cố gắng nén lại nỗi đau.
Khi đó, cột tóc đuôi ngựa của cô rung lên như một chú cún thương tiếc cho người chủ mà mình sẽ không bao giờ được gặp lại nữa.
Khi kể lại cho Mei câu chuyện giả tạo kia, Garou quay ra nhìn lũ thanh niên anh ta đưa đi cùng.
Vì bọn họ đều đã được giải thích từ trước, họ lặng lẽ di chuyển đến vị trí chặn lối vào để ngăn Mei trốn thoát.
Ban đầu, nơi này chỉ là một không gian nghỉ ngơi trước khi tiến vào tầng trung của Naraku, nên nó chỉ có một lối vào. Trần cao và không gian rộng rãi, biến nơi này thành một chỗ hoàn hảo để nghỉ lấy sức.
Chỉ có một số lượng nhỏ mạo hiểm giả có thể sử dụng địa điểm này, tọa lạc tại Naraku.
Nếu họ chặn lối vào này lại, Mei chỉ có chạy đằng giời.
Nhưng ngược lại, nếu như lối vào bị chặn, bọn họ cũng sẽ chẳng có đường chạy thoát.
Mei vừa khóc vừa để ý tới hành động của bọn họ.
Vừa thầm lặng chế nhạo cô, “Bọn Con Người thật quá dễ dãi”, Garou tiếp tục đóng vai kẻ giàu lòng trắc ẩn.
“Khi đó thật quá đột ngột, chúng tôi không phản ứng kịp thời, với vết thương như vậy, có lẽ cậu ta sẽ chẳng chịu được bao lâu. Tôi xin lỗi vì đã không thể bảo vệ cậu ấy mặc dù tôi đã ở ngay cạnh.”
“Hẳn là nó phải đau đớn lắm. Ở một nơi tối tăm và bẩn thỉu như thế này, ngài đã bị phản bội và tra tấn bởi một lũ rác rưởi... Giá như em đã tới bên ngài sớm hơn, mọi chuyện đáng lẽ đã không thành ra như vậy. Em thật xấu hổ cho bản thân mình.”
“...... Mày?”
Không thèm để ý đến lời an ủi của Garou, Mei khóc lóc một mình khi nghĩ về sự phản bội của “Liên minh các chủng tộc” gần ba năm về trước.
Garou mất một lúc mới hiểu ra lời nói của Mei.
Anh ta từ từ lùi xa cô ra.
Đám thanh niên nhận thấy hành động kỳ lạ của Garou và trở nên lo lắng.
Khi đã lùi đủ xa, anh ta hỏi.
“... Mày là con chó nào? Sao mày lại biết chuyện đó?”
Raito bị tình nghi là một Master và họ đã lên kế hoạch lấy mạng cậu trong hầm ngục để đề phòng. Nhưng trước khi họ có thể ra tay, cậu ta chạm vào một bẫy dịch chuyển và biến mất.
Chỉ có một vài người biết về chuyện này.
Mei, người đã phất lơ lời an ủi của Garou, đáp lại câu hỏi đó.
Cô ấy bỏ hai tay ở miệng ra và chậm rãi quay ra nhìn về phía bọn họ.
Đôi mắt của cô nhuốm đậm màu của cơn thịnh nộ, đậm tới mức nó có thể được nhìn thấy ngay cả trong bóng tối.
“Ta đã nói với ngươi từ nãy rằng ta chỉ trung thành với ngài Raito. Nếu ngươi dám xúc phạm danh dự hầu gái của ta, ta sẽ cho ngươi thấy ruột gan của mình có mình có màu gì ngay đây và ngay lúc này.”
“Huh?”
Không chỉ mỗi Garou.
Bộ lông của tất cả những Thú Nhân khác trong phòng này đều dựng đứng hết cả lên.
Luồng sát khí của Mei đã làm choáng ngợp lũ Thú Nhân, bọn mà được cho rằng so với Con Người thì vượt trội hơn cả về sức mạnh, các cơ quan nhạy bén, và cả kỹ năng chiến đấu.
Như thể họ đang lướt đi trên mặt biển và một thứ gì đó khổng lồ bất ngờ di chuyển bên dưới họ. Họ cảm nhận được rõ ràng sát khí toát ra từ Mei.
Đáng lẽ ra đối phương chỉ là một ả Con Người! Cô ta là một con mồi dễ xơi, sau khi chơi đùa với cô ta ở trong hầm ngục này, mình sẽ bán cô ta cho bọn buôn nô lệ đổi lấy vàng chứ! Nhưng cái cảm giác sợ hãi choáng ngợp này là sao? Như kiểu mình đang đối mặt một con quái vật đi ra từ ngọn lửa của địa ngục!
Tình huống bất thường này làm bọn Thú Nhân còn lại la hét hoảng sợ và bắt đầu phá vỡ đội hình.
“Anh Ga... Garou, ch... chuyện quái gì đang xảy ra vậy?”
“A, đại ca, anh nói đây là một công việc dễ xơi cơ mà!? Anh lừa bọn em à!?”
“Anh đang định giết tất cả bọn em sau đó chuyển sang phe kẻ địch để sống sót một mình sao? ......”
“Đại ca Garou đang phản bội chúng ta ư!? Không phải thật đâu đúng không?
Đám thanh niên trở nên run rẩy trước luồng sát khí kinh khủng từ Mei và bắt đầu nghi ngờ Garou vì là người đã đưa ra lời đề nghị này.
Về cơ bản, Thú Nhân rất coi trọng đồng đội. Nếu không thì làm sao họ có thể hợp tác săn quái vật và nâng cấp độ.
Tuy nhiên nếu như một trong số chúng phản bội, kẻ đó sẽ bị trừng phạt rất nghiêm khắc để làm gương. Đó là kiểu trừng phạt mà sẽ làm cho kẻ phản bội chỉ muốn chết đi cho rồi.
“Mày, thằng ngu này! Ta là ứng cử viên hàng đầu cho thủ lĩnh tộc Người Sói. Tại sao ta lại từ bỏ vị thế tốt như hiện tại để sang phe vương quốc khác cơ chứ!? Dùng đầu của mình đi, lũ đần này! Hay là mày muốn chống lại tao, ứng cử viên hàng đầu cho thủ lĩnh tộc Người Sói? Thay vì có khoảng thời gian vui vẻ, tao sẽ tẩn mày một khi quay trở lại.”
Garou lớn tiếng đe dọa để xua đi những hoài nghi, nhưng anh ta không thể nói hết câu.
Đó là vì người mà đáng lẽ ra đã chết, thản nhiên bước ra và lên tiếng như thể cậu ta vừa mới đi tản bộ về.
“Mei, từ từ chưa động vào chúng vội. Đặc biệt là Garou, đó là con mồi của ta.”
“!?”
Cả lũ Thú Nhân đều quay mặt lại, giọng nói đó phát ra từ phía sau lưng bọn họ.
Cậu ta đội một cái mũ trùm đầu màu đen, tay cầm một cây trượng của pháp sư còn cao hơn cả người cậu.
Người không quá cao, và nếu như phỏng đoán từ giọng nói, cậu sẽ rơi vào khoảng 12 đến 13 tuổi.
Thú Nhân có chiếc mũi rất nhạy bén. Bọn họ nhận ra ngay lập tức bên đối phương là một con người.
Nhưng mặt khác, họ thấy khó hiểu.
Tại nơi hầm ngục lớn nhất, khó nhất và tàn nhẫn nhất thế giới – Naraku, tại sao lại có một đứa trẻ loài người có thể đứng ngay sau lưng họ mà không ai nhận ra?
Khi cậu nhóc xuất hiện, luồng sát khí choáng ngợp kia tan biến như thể nó chưa từng ở đó.
Khi cậu gọi lại, biểu cảm của Mei thay đổi, cô ấy phát ra một rung cảm vừa ngọt ngào vừa mềm dịu y như một thiếu nữ đang yêu.
Cậu nhóc nhẹ nhàng giơ tay đáp lại và kéo mũ xuống.
Đúng như họ nghĩ, là một cậu bé loài người xuất hiện bên dưới cái mũ trùm đầu.
Mái tóc cậu được cắt tỉa gọn gàng, đôi mắt lớn, và đôi lông mi thì đủ dài.
Làn da có màu sữa khỏe mạnh như một đứa trẻ, kết hợp với đôi môi màu đỏ hoa hồng. Cậu ta giống như một bé gái xinh xắn hơn là một cậu bé.
Cậu thuộc tuýp bé trai sẽ trở nên nổi tiếng.
Ngay từ trước khi cậu kéo mũ trùm xuống, Garou là người duy nhất vẫn còn choáng váng vì sốc.
“Không, không thể nào... Mày vẫn còn sống ư... Raito?”
“... Chào Garou. Tôi đến để báo thù điều anh đã làm ba năm về trước.”
Garou như được gặp lại một người bạn lần đầu tiên sau một thời gian dài. Cậu nhóc, Raito mỉm cười với mục tiêu trả thù của mình.
Khi đứa trẻ đứng đằng sau lũ Thú Nhân gọi tên anh ta, Garou trông rất ngạc nhiên.
Tuy vậy, cái vẻ ngạc nhiên đần thối của Garou không kéo dài được bao lâu.
“Tao không nghĩ rằng mày vẫn còn sống đấy... kukuku, lại còn báo thù nữa? Một đứa yếu ớt cấp độ 15 như mày mà đòi báo thù! Gyahahahaha! Tao rất biết ơn rằng Con Người chỉ là một lũ bại não đấy!”
Garou, người vừa bị Mei dọa cho khiếp vía, cười lớn như thể anh ta vừa được đưa cho kho báu toàn vàng và bạc, một bữa ăn sang trọng, và một lượng lớn lựa chọn toàn những phụ nữ xinh đẹp.
Sau khi cười hết cỡ, anh ta làm một nụ cười xấu xí, giống hệt với cái lúc phản bội Raito.
“Tao không biết mày đã sống sót như thế nào, nhưng tao rất ngạc nhiên khi mày dám vác mặt đến gặp tao đấy! Nếu chúng ta giết thứ sinh vật này và mang xác nó trở về, tộc Thú Nhân sẽ cho tộc Long Nhân một ân huệ! Đây là một kèo vô cùng ngon đấy! Thay vì chỉ là ứng cử viên hàng đầu, ta chắc chắn sẽ trở thành thủ lĩnh tộc Người Sói!”
Đứng trước ánh mắt và giọng nói đầy dục vọng của Garou, Raito thở dài, cảm thấy thật kinh tởm.
“Dù sao thì, ta đã thẩm định Raito từ trước rồi, kĩ đến từng nếp nhăn trên mông của cậu ta. Cậu ta cũng chỉ là một thằng nhóc bình thường với kỹ năng hơi chút đặc biệt nhưng cũng chỉ là đồ vô dụng thôi. Hẳn nó đã may mắn sống sót và được cứu giúp bởi con phụ nữ đáng sợ đằng kia. Có đúng không?”
“... Mà, cũng không sai.”
Cậu không lý gì phải giải thích tình tiết của kỹ năng [Gacha vô hạn] cho bọn chúng cả.
Với câu trả lời của Raito, Garou tin chắc rằng giả đỉnh của mình là chính xác.
“Mày nghĩ rằng con nhỏ cứu mày có thể đánh lại bọn tao và trả thù cho mày ư? Mày thật khờ khạo quá! Mày còn không thể thấy được sự cách biệt về sức mạnh!”
Garou lại một lần nữa coi thường Raito và chậc lưỡi. Sau đó anh đưa ra chỉ thị cho đám thanh niên đang đứng đờ người quan sát, không hiểu chuyện gì đang diễn ra.
“Oi! Lũ chúng mày đang đứng đó làm gì đấy? Chúng mày không có não à? Với xác của cậu ta mang về, chúng ta sẽ khiến cho tộc Long Nhân nợ một ân huệ, sau đó ta chắc chắn sẽ trở thành thủ lĩnh tộc Người Sói! Nếu chúng mày muốn có khoảng thời gian vui vẻ thì nhanh ra chặn cửa để chúng nó không còn đường chạy đi, lũ đần này!”
“!?”
Phần là vì Garou, chỉ huy chiến dịch lần này đã ra lệnh. Nhưng đối với họ việc có thể khiến tộc Long Nhân mang một món nợ là quan trọng hơn cả.
Tộc Long Nhân là là tộc mạnh nhất trong cả sáu chủng tộc.
Điều đó có nghĩa là phía vương quốc sẽ nợ họ một ân huệ.
Với họ, chuyện này là vô cùng quan trọng.
“Tôi... tôi hiểu rồi đại ca Garou! Chúng tôi sẽ khống chế chúng ngay thôi! Này, chúng bây, quay ra phía sau!”
“Đã rõ! Này, đi thôi!”
“Chúng ta đều là phụ tá của thủ lĩnh tộc Người Sói! Cuối cùng thì may mắn cũng về phía ta rồi!
Với đôi chân khỏe khoắn, hai người họ di chuyển đến phía cửa vào với tốc độ cao... có điều. Như những con búp bê mỏng manh, đầu của họ lìa ra khỏi cổ và lăn lông lốc trên đất.
Hai thi thể vô đầu chạy thêm một đoạn nữa và chỉ dừng lại khi đâm vào bức tường.
Tay chân họ co giật khi máu trào ra.
Nơi hầm ngục tràn ngập trong mùi máu nồng nặc.
“Ta sẽ không để các ngươi chạy thoát đâu.”
“Cái gì vậy?”
Mei đã đứng ngay cạnh Raito từ lúc nào mà họ không biết.
Dựa vào những gì cô ấy vừa nói, có vẻ như Mei là người đã cắt bay hai cái đầu kia. Tuy thế... Garou và những người khác không hề biết cô ấy đã làm như thế nào.
Khi họ kịp nhận ra, hai cái đầu đã đang lăn trên mặt đất rồi.
Trong khi Garou và các Thú Nhân khác còn đang trong cơn sốc, Raito thản nhiên khen ngợi Mei như thể việc cô vừa làm là điều hiển nhiên.
“Cảm ơn em, Mei. Hãy tiếp tục chặn lối vào và ngăn bọn chúng chạy thoát đi.”
“Vâng, thưa ngài. Em thề trên danh dự một hầu gái, em sẽ thực hiện mệnh lệnh của ngài không một chút sai sót.”
Mei cúi đầu rồi bước lùi lại để chặn lối vào.
Raito lại một lần nữa đối mặt với Garou và những người còn lại.
Raito và Mei đã chặn lối vào lại.
Ngay cả Thú Nhân, bọn mà thường hay coi rẻ Con Người, đã bị sốc khi được chứng kiến năng lực của Mei.
Ngoài ra, đối diện Raito, người trông vô cùng tự tin, khiến bọn họ cảm thấy kinh sợ và chỉ muốn chạy thoát thân.
Garou là người duy nhất trở nên giận dữ và quát tháo.
“Bình tĩnh đi, lũ đần này! Ta không biết làm kiểu gì, nhưng bọn nó chỉ bị giết bởi một đòn tấn công bất ngờ thôi! Nếu chúng ta cẩn thận thì sẽ không bị đánh bại dưới tay bọn Con Người đâu!”
“Trời ạ.... Anh vẫn coi thường Con Người y như ba năm về trước nhỉ. Anh nghĩ rằng bọn tôi yếu sao?”
“Đừng gây sự với tao! Làm gì có chuyện bọn tao yếu hơn cả lũ Con Người còn không thể nâng cấp độ cơ chứ!”
Các thú nhân khác gật đầu đồng tình với lời nói của Garou.
Đây chính là nguyên nhân dẫn đến sự khinh bỉ của họ đối với Con Người.
Người Lùn vô cùng khỏe khoắn và khéo léo. Họ có thể làm ra những vũ khí và áo giáp mạnh mẽ, giúp họ dễ dàng nâng cấp độ.
Yêu Tinh thì vượt trội về khoản ma thuật và có tuổi thọ dài, vì vậy họ có thể dễ dàng đạt đến cấp độ cao.
Tộc Long Nhân và tộc Quỷ Nhân cùng có thể lực mạnh mẽ, pháp lực cao, sinh lực dồi dào, và tuổi thọ dài. Vì thế cho nên có rất nhiều cá thể cấp độ cao trong số họ (Long Nhân thường có cấp độ cao hơn so Quỷ Nhân nhờ vào các kỹ năng cơ bản cao hơn).
Mặt khác, Con Người gặp nhiều khó khăn hơn khi nâng cấp độ. Họ có thể chất và pháp lực thấp hơn hẳn, cơ thể của họ lại rất mỏng manh, và tuổi thọ thì ngắn củn.
Về cơ bản, cấp độ của Con Người thấp hơn đáng kể so với các tộc khác.
Tộc Thú Nhân cũng có pháp lực yếu và tuổi thọ ngắn như Con Người. Nhưng họ có sức mạnh thể chất, sinh lực và độ nhanh nhẹn vượt trội hơn. Ngoài ra, họ có thế mạnh trong chiến đấu theo nhóm, các giác quan sức bén giúp họ dễ dàng tìm thấy con mồi, đó cũng là một yếu tố nâng cấp độ nhanh hơn.
Địa vị hiện giờ của Con Người là “có cấp độ thấp hơn các tộc khác”, vì thế Con Người đã luôn bị khinh thường.
Do đó, Garou và bè lũ của anh ta hiện đang coi rẻ Raito và Mei như một lũ “Hạ cấp” và “Không thể mạnh hơn chúng ta được”.
“Đừng tự tin thái quá, thằng Con Người... Tao sẽ bóc lớp ngụy trang của mày ra ngay bây giờ! Tất cả bọn bây, làm cùng tao!”
Garou sử dụng cùng một bộ móng vuốt thép với ba năm về trước và đạp chân lên nền đất.
Các Thú Nhân khác cũng cùng lúc tấn công, dù rằng họ chậm hơn hiệu lệnh của anh ta một nhịp.
Thú Nhân mạnh nhất trong các tộc khi nói về khoản phối hợp. Mặc cho bọn họ chỉ ứng biến với nhau, họ thể hiện sự phối hợp điêu luyện còn hơn một đội nhóm Con Người giàu kinh nghiệm.
“Chết đi thứ Con Người rác rưởi thích tự tin thái quá!”
Móng vuốt, cú đá, kiếm, giáo ngắn, và dao rựa lũ lượt bay tới cậu từ mọi hướng, nhưng Raito không thèm di chuyển một bước mà chỉ vung cây trượng phản lại mọi đòn tấn công.
“Gee!?”
“Gugo!”
"Ngigyi!?"
Họ hét lên như mấy con lợn bị đá. Nhóm Thú Nhân vừa tấn công cậu, kể cả Garou, bị đánh gục dễ như không.
Raito cúi mặt nhìn xuống những Thú Nhân đang bò trên mặt đất trong đau đớn, cậu nói chuyện như thể đã bắt đầu cảm thấy chán nản.
“Sao vậy? Chỉ thế thôi sao?”
Câu nói vừa rồi đã thực sự làm tổn thương lòng tự tôn của Garou.
Anh ta bò đi trên mặt đất, mắt anh chảy ra máu khi anh giữ mạnh tay vào vết thương ở vùng bụng.
“Huh? Mày chỉ là một thằng Con Người mà dám coi thường tao! Mày chỉ là một thằng Con Người mà dám coi thường tao! Mày chỉ là một thằng Con Người, đừng có mà coi thường tao như vậy! Tao là ứng cử viên hàng đầu cho vị trí thủ lĩnh tộc Người Sói đấy! Con Người làm gì có quyền được coi thường tao! Chết tiệt! Nhưng mày đã không kết liễu tao. Sự bất cẩn đó sẽ khiến mày mất mạng!”
Anh ta bỏ tay ra khỏi vùng bụng đang đau đớn và mò mẫm trong túi.
Anh lấy ta một quả bóng phát sáng cỡ một quả bóng bàn.
Garou không hề do dự sử dụng con át chủ bài của mình.
“Tao không biết mày đã sử dụng mưu mẹo gì, nhưng đừng tự mãn chỉ vì mày đã mạnh hơn chút ít! Tao sẽ khiến cho mặt mày tô điểm màu của nỗi tuyệt vọng ngay thôi. Xuất hiện đi, ma thú Fenrir!
Không chút đắn đo, Garou sử dụng con át chủ bài – quả [Thú Ma Cầu].
[Thú Ma Cầu] là một vật phẩm ma thuật hiếm có thường được tìm thấy trong các di tích hoặc hầm ngục. Bên trong chứa một con ma thú cấp độ cao.
Bằng việc phá vỡ quả cầu, người chủ có thể triệu hồi một con quái vật với cấp độ cao trong khoảng thời gian ngắn, khiến nó tuân theo mệnh lệnh của mình. Tuy nhiên, điều này chỉ là tạm thời và con quái vật sẽ biến mất trong khoảng một giờ.
Nhiều mạo hiểm giả hạng nhất như Garou giữ nó bên mình để giúp bản thân thoát khỏi tình huống hiểm nghèo.
Hiển nhiên, giá cả của nó vô cùng đắt đỏ. Mức giá thấp nhất là 100 triệu Yên Nhật.
Một con quái vật bị phong ấn xuất hiện khi Garou phá vỡ quả [Thú Ma Cầu].
Một con sói khổng lồ dài khoảng bảy mét với bộ lông màu xanh dương nhạt.
“Grrrrrrr!” Con thú gầm gừ đầy đe dọa về phía Raito và đồng bọn.
Garou lớn tiếng cười, biểu cảm của anh ta tràn đầy sự tự tin vào chiến thắng.
"Gyahahahaha! Tao đã luôn giữ con át chủ cho một tình huống khẩn cấp như thế này! Một con ma thú cấp 500, Fenrir! Vận may của mày đã bị rút cạn khi mày quá tự mãn và không kết liễu tao lúc nãy!”
Sự xuất hiện của Fenrir, ma thú cấp 500 đã giúp hồi phục tinh thần chiến đầu cho các Thú Nhân vừa bị Raito dễ dàng hạ gục.
“Thật là một con ma thú tuyệt đẹp và mạnh mẽ ...”
“Quả đúng với mong đợi từ đại ca Garou, người từng là thành viên của đội nhóm hàng đầu. Tôi không hề biết anh nắm giữ một tuyệt kỹ như vậy.”
“Đây chính là năng lực của một mạo hiểm giả hạng nhất, ứng cử viên hàng đầu cho vị trí thủ lĩnh tộc Người Sói!”
“Ngài Garou có khác, thật đúng như kỳ vọng!”
Với ánh mắt đầy kính trọng, đám thanh niên nhìn vào Garou và Fenrir, con ma thú cấp 500. Chúng trông mấy đứa nhóc khi được gặp một cầu thủ bóng đá chuyên nghiệp.
Mặt khác, Raito thở dài kinh tởm trước sự ngu dốt của họ.
“Cấp 500?... Như thế mà gọi là con át chủ bài sao? Thật yếu đuối quá thể.”
"Gyahahahaha! Mày vừa nói cấp 500 là yếu đuối sao. Có vẻ như đối mặt với Fenrir đã làm mày mất trí rồi! Tao cá rằng mưu mẹo đánh bật lại chúng tao khi nãy là sức mạnh từ một vật phẩm ma thuật nào đó! Nhưng cái này là hàng thật, cấp độ 500 đấy. Tao sẽ thổi bay những mánh khóe nhỏ nhặt của mày! Tại sao mày không bò ra mặt đất cầu xin tha mạng luôn đi? Nếu mày có thể giải trí tao bằng cách nhìn mày cầu xin mạng sống. Tao có lẽ sẽ đổi ý và không giết mày nữa. Đúng vậy, làm ngay và luôn đi!”
Dĩ nhiên, Garou không hề có ý định để cho Raito sống kể cả khi cậu có cầu xin tha mạng.
Đám thanh niên cạnh Garou cũng hiểu được tình hình và cúi xuống nhìn Raito với một nụ cười nhếch mép.
Ngược lại, Raito thở dài chán nản. Thay vì xin tha mạng, cậu ta lại thúc giục hãy họ tấn công đi.
“Thật sao! Một con ma thú cấp 500 là con át chủ... OK, OK, tôi sẽ không di chuyển một bước nào hết, vậy nên thích làm gì thì làm đi.”
Raito giang hai tay ra khiêu khích đối phương.
Ai nhìn vào cũng sẽ nhận thấy, cậu ta không di chuyển một bước như đã nói.
Tất nhiên, mặt Garou đỏ bừng mặt trước hành động khiêu khích của cậu và nổi điên lên.
“Được rồi, thích thì chiều, tao sẽ giết mày không chừa lại một mẩu xương nào hết! Ma thú Fenrir, triển đi! Ma Thú gào thét Pháo!
"WOOOOOOo!"
Người đã phá vỡ quả [Ma Thú Cầu] sẽ tạm thời được nhận diện là chủ nhân của con ma thú và có thể nắm được cấp độ, đặc điểm, giống loài, điểm yếu và khả năng của nó.
Garou sử dụng sức mạnh này để ra lệnh cho con ma thú Fenrir sử dụng đòn tấn công mạnh mẽ nhất của nó, đòn [Ma Thú Gào thét Pháo].
Đây là một đòn tấn công đặc biệt của ma thú Fenrir, có thể giải phóng toàn bộ ma lực.
Đi cùng với tiếng gầm thét, con ma thú mở rộng khuôn miệng, ma lực màu trắng xanh được tích tụ lại ––– rồi phóng ra!
Nó chuyển đổi toàn bộ ma lực cấp độ 500 của mình vào một đòn tấn công.
Chắc chắn rồi, đó là một đòn cực chết chóc. Ngay cả khi đối thủ có cấp ngang hàng hoặc cao hơn, bất cứ ai phải hứng chịu đòn tấn công đó đều sẽ bị chấn thương nặng.
“Với một đòn chỉ để thổi cát bụi, con thú này quá ồn ào. Thật là phiền phức.”
“Không... không thể nào...... cậu, cậu ta không hề hấn gì...”
Cho dù bị tấn công trực diện bởi đòn [Ma Thú gào thét Pháo], Raito còn không có một vết xước nào, thậm chí một vết cháy xém trên tóc hoặc quần áo cũng không.
[Ma Thú gào thét Pháo] là một đòn tấn công chết người của một con Fenrir cấp 500. Nó không thể được ngăn chặn chỉ bằng vài phòng ngự nửa vời hay vật phẩm ma thuật.
Nếu chuyện vừa rồi là sự thật... nó sẽ chỉ khả thi nếu có một khoảng cách rất lớn về sức mạnh và cấp độ.
Garou và tất cả Thú Nhân vừa rồi đã ca ngợi ma thú Fenrir đều đang ngẩn người ra nhìn Raito.
Raito khẽ mỉm cười mà không thèm để tâm đến bọn họ.
“Giờ tới lượt tôi.”
Cậu cho cho tay vào trong túi giống như Garou và lấy ra một thẻ bài.
“Sẽ thật đáng buồn nếu mọi người hiểu nhầm con thú hoang thảm hại kia là Fenrir. Vì vậy giờ tôi sẽ đặc biệt cho anh thấy “Hàng thật”, Thẻ UR “Thần thú Fenrir cấp 9000”, giải phóng.”
Raito nói xong, lá bài phát sáng lên.
Luồng ánh sáng nhanh chóng mờ đi, và một con thú xuất hiện.
Đó là một con thú khổng lồ cao 15 mét. Lông của nó trắng như tuyết, và bộ vuốt cực kỳ uy lực.
Không cần một lời giải thích nào hết.
Tất cả mọi người nhìn thoáng qua là hiểu.
Sinh vật đang đứng trước mặt họ chính là Fenrir hàng thật.
Chắc chắn rồi, nếu đã biết về Thần thú Fenrir cấp 9000 từ trước, ma thú Fenrir cấp 500 sẽ chỉ trông như một con chó hoang đáng thương hại.
Raito cất tiếng nói với một chất giọng trẻ con cao vút.
“Fenrir, giết con chó hoang kia đi.”
“Oouw!”
Tuân theo lệnh chủ nhân, Thần thú Fenrir sủa nhẹ.
Chỉ bằng việc giơ một chân lên và nhè nhẹ vẫy đi, Ma thú Fenrir hay còn gọi là “Fenrir nhái” bị xé toạc theo phương thẳng đứng, biến thành một tảng băng, vỡ ra, rồi tan biến như những hạt bụi.
Tất cả những gì còn sót lại của nó biến mất khỏi thế giới này, thậm chí không một cọng lông sót lại. Như thể Ma thú Fenrir cấp 500 chưa từng tồn tại.
“Tuyệt quá, làm tốt lắm cu.”
“Wan! Ouw!"
Raito khen ngợi chú chó vì đã giết con Ma thú Fenrir như theo mệnh lệnh và nũng nựng nó như một phần thưởng.
Con Fenrir được chủ nhân khen ngợi như một chú cún, vẫn đuôi qua lại lộ rõ vẻ hạnh phúc khi được cưng nựng.
“.........”
Mei nhìn vào bọn họ với ánh mắt ghen tị khi Raito vỗ về và khen ngợi con Thần thú Fenrir.
Bên phía còn lại, Garou và nhóm Thú Nhân hiện đang...
"Ah, Aaaah ..."
"Hii, hii, hii"
“…………”
Bọn họ hét toáng lên rồi ngã khụy xuống.
Tất nhiên, Garou cũng trở nên sợ hãi và choáng váng. Nỗi sợ kinh hoàng trước một cảnh tượng mà anh ta không hiểu nổi khiến anh mất hết sức lực và ngã đập mông xuống.
“Cái gì vậy, mày tiê...tiêu diệt con Fenrir cấp 500 tr... trong nháy mắt...”
“Kể cả khi tôi không triệu hồi Thần thú Fenrir, tôi vẫn có thể giết cái loại ma thú đó chỉ trong tích tắc. Bởi vì cấp độ của tôi là 9999 mà.”
“... Gì cơ?”
“Bởi vì cấp độ của tôi là 9999 mà.”
Cũng như Garou khi trước, Raito tiết lộ bảng trạng thái của mình.
Bảng trạng thái của cậu đúng là đang hiển thị “Cấp độ 9999”.
Sắc mặt của nhóm Thú Nhân càng trở nên tồi tệ hơn.
Khi đang nhìn vào bọn họ, Raito kể cho bọn họ một thứ mà thậm chí còn làm họ tuyệt vọng hơn.
“Không chỉ tôi thôi đâu. Mei cũng có cấp độ tương tự. Mei.”
Theo lời của Raito, Mei lặng lẽ tiết lộ bảng trạng thái.
Giống với Raito, bảng trạng thái của cô hiển thị “Cấp độ 9999”.
Biểu cảm của nhóm Thú Nhân tràn ngập sự tuyệt vọng và thốt lên.
“Cấp... cấp 9999...”
“Điều... điều này là thật ư...”
“Hả, chẳng phải giới hạn cấp độ của con người chỉ là 100 thôi sao?”
“Có nằm mơ ta cũng không thắng nổi thứ đó...”
Không một ai trong số lũ thanh niên Thú Nhân có thể phủ nhận sự thật rằng họ đang đối mặt một cấp độ 9999.
Cậu ta đã triệu hồi Thần thú Fenrir và dễ dàng giết chết con Fenrir cấp 500 ngay trước mắt họ.
Garou ngã đập mông xuống và không thể đứng dậy do quá sợ hãi sau khi chứng kiến một đòn kết liễu của Thần thú Fenrir.
Không một ai tại đó có thể bật lại lời của Raito.
Garou nhìn và Raito với khuôn mặt tái mét, mồ hôi như thác nước.
Tại sao... Tại sao mình lại không để ý điều này...? Raito không lớn lên một chút nào kể từ ba năm về trước? Tại sao mình lại không để ý điều đó?
Raito là một đứa trẻ 12 tuổi đến từ một ngôi làng nông dân.
Đã khoảng ba năm kể từ thời điểm đó, cậu ta hẳn đã phải 15 tuổi rồi.
Độ tuổi giữa 12 và 15 là khoảng thời gian phát triển của con người. Khi đó một cậu bé sẽ trở nên cao hơn, họng của cậu hiện rõ ra, và khuôn mặt thì trông trưởng thành hơn.
Sẽ thật kỳ lạ nếu cậu ta không thay đổi một chút nào.
Ngoại hình của Raito không hề thay đổi kể từ khi bọn họ phản bội và cố gắng lấy mạng cậu ba năm về trước.
Vậy tại sao cái “hiện tượng không thể” này lại có thể xảy ra.
Cấp độ 9999 không phải chỉ là một mưu mẹo của thằng oắt đần độn này... Nếu đó là thật, việc cậu ta không già đi và khiến một con Thần thú như vừa rồi ngoan ngoãn tuân theo lệnh sẽ trở nên hợp lý. Điều đó có nghĩa là Raito thật sự đã trở thành một con quái vật cấp 9999.
Chính xác hơn, không phải do cấp độ của cậu. Đó là nhờ vào sức mạnh của [Vòng tay bất tử], một vật phẩm thần thoại cậu rút ra được từ [Gacha vô hạn], giúp cậu trở nên bất tử.
Để ghi nhớ sự tuyệt vọng, nỗi buồn và cơn tức giận khi bị phản bội, Raito sử dụng [Vòng tay bất tử] để giữ lấy ngoại hình 12 tuổi.
Khi Garou cuối cùng cũng tin vào lời nói của Raito và hoảng sợ, các Thú Nhân khác cong đuôi lại cùng với vẻ ngoài và tông giọng tuyệt vọng.
“Anh... anh Garou...”
“Ng... ngài Garou, chúng ta phải làm gì đây?”
“Chúng ta nên làm gì đây, anh Garou...”
Một nhóm Thú Nhân được tuyển dụng và đưa vào Naraku với hứa hẹn được thưởng hậu hĩnh đang cầu xin chỉ dẫn từ Garou – thủ lĩnh của họ.
Họ đang chờ đợi sự chỉ dẫn về những việc họ cần làm và cách để giữ được mạng sống.
Mắt bọn họ cùng lúc đổ dồn vào Garou.
“Em rất xin lỗi vì đã luôn thất lễ! Em... em chỉ lừa dối ngài Raito theo lệnh của phía vương quốc! Không phải do em muốn thế! Vậy nên, xin hãy tha cho em! Em không quan tâm bọn kia ra sao, làm ơn tha cho em! Em cầu xin anh đấy!”
“Anh... anh Garou! Anh đang phản bội bọn em à?”
“Thằ... thằng hèn! Bây giờ mày quay lưng lại với bọn tao mà không có chút liêm sỉ nào à!?”
“Câm mồm! Tao không như bọn mày! Đúng là tao đang phản bội ngài Raito một lần. Nhưng khi ngài Raito mới đến thị trấn, chẳng phải tao đã chăm sóc cho ngài theo nhiều cách khác nhau à! Có đúng vậy không, ngài Raito?”
Garou đang mỉm cười, cọ xát hai tay, và nịnh hót Raito như thể thái độ khi nãy chỉ là một lời nói dối.
“Tao đã mua cho ngài kushiyaki [note46384] ở quầy hàng đồ ăn, tao đưa cho ngài nước hoa quả để uống. Tao còn đánh đuổi bọn đang chế giễu ngài Raito?! Có đúng không? Tao chắc chắn đã có những kỉ niệm với ngài Raito, những điều mà bọn tao đã cùng nhau chia sẻ! Vì vậy sẽ hoàn toàn bình thường khi tao là người duy ngài ấy tha mạng!”
"............"
Raito lặng lẽ cúi xuống nhìn Garou, người đang quỳ gối xuống và buông lời tâng bốc cậu.
Trong khi đó, các Thú Nhân khác vẫn tiếp tục quở trách Garou.
Sau một hồi, Raito nhẹ nhàng đưa tay lên.
Thời khắc cậu dơ tay lên, mọi tiếng chửi rủa ồn ào và xấu xí, nghe là thấy đau tai khi nãy đã dừng lại.
Cả hầm ngục im lặng như nơi nơi đây là bãi tha ma lúc nửa đêm.
Raito nhìn xuống Garou và hỏi.
“Trước khi tôi giúp anh, hãy nói những gì anh biết trước. Đầu tiên, chính xác thì Master là cái gì?
“Em... em không biết. Tất... tất cả những gì em biết là cấp trên đã sai em đi tìm các Master...”
“Vậy tại sao phía vương quốc lại muốn tìm các Master?”
“Em không biết.”
“Tại sao họ lại muốn giết tôi khi biết được tôi không phải một Master?”
“Em... em không biết.”
"............"
Raito trông có vẻ mất kiên nhẫn với câu trả lời này.
Garou vội vã đưa ra lời giải thích.
“Em... em thực sự không biết! Em chỉ được sai đi tìm các Master! Đây là em đoán thôi, nhưng em nghĩ rằng thủ lĩnh các tộc Thú Nhân khác cũng không biết nhiều về chuyện này. Sau cùng thì, bọn em cũng chỉ có thể mạnh hơn Con Người. Đây... đây chỉ là quan điểm chung thôi, nhưng nhờ vào sức mạnh thể chất vội trội hơn, bọn em có thể dễ dàng nâng cấp độ. Từ góc nhìn của các chủng tộc khác, bọn em có tuổi thọ ngắn hơn, cấp độ thấp hơn, và các kỹ năng cấp thấp. Cùng lắm thì, họ chỉ coi bọn em như một con tốt hữu dụng hơn Con Người một chút thôi. Đó là lý do vì sao họ không cung cấp cho các thủ lĩnh quá nhiều thông tin.”
“... Vậy các Thú Nhân khác thì biết những gì về Master?”
Câu hỏi này khiến đầu của tất cả Thú Nhân còn lại quay cuồng nhanh hơn bao giờ hết, như thể họ đã tìm thấy một tia hy vọng để sống sót.
Tuy nhiên, không một ai trong số họ có bất cứ thông tin gì về Master.
"..........."
Raito quay lại nhìn Mei.
Cô ấy hiểu ý cậu và gật đầu.
Cô sử dụng phép phát hiện nói dối để kiểm tra.
Có vẻ như, bọn họ thực sự không biết gì về Master và tại sao mạng sống của Raito lại bị nhắm đến.
“Tôi đã đoán trước điều này, nhưng thế này còn ít thông tin hơn tôi nghĩ...”
“Ta nên làm gì đây?”
Raito trả lời câu hỏi của Mei với chất giọng mềm mại.
“Giờ chúng đã thấy ta rồi, không có lý do gì để cho chúng sống cả. Trừ Garou ra thì khử hết đi.”
“Vâng chắc chắn rồi.”
“!?”
Ngay khi Mei cúi đầu, tất cả mọi người trừ Garou đều bị thái ra thành từng miếng nhỏ.
Họ còn không có thời gian để la hét.
Với găng tay của mình, Mei tạo ra những sợi chỉ siêu nhỏ và cuốn quanh bọn Thú Nhân.
Sợi chỉ này rất mỏng, nhưng nó lại đủ sắc để cắt thép hay cả orichalcum [note46385] nếu cô sử dụng phép thuật lên nó.
"Hiii......"
Quần của Garou ướt sũng khi nhìn thấy cảnh tượng kinh hoàng trước mắt.
May thay, ngay cả khi anh ta đái ra quần, không một ai có thể biết được do mùi của máu đã át đi rồi.
Raito hoàn toàn không bị ảnh hưởng gì và và nhìn vào trong túi của mình.
“Ta đã dọn bỏ lũ phiền phức kia và bắt được người mình muốn rồi, hãy di chuyển tiếp thôi... Oh, tôi suýt quên mất. Garou.”
"Hiii! Vâng!"
Garou kinh sợ và vô thức nhảy lên khi nghe thấy Raito gọi.
Cùng lúc đó, bể máu xung quanh gợn sóng, bắn tung tóe, và những miếng thịt tươi vung vãi ra.
Raito khẽ cười trước cái nhìn lố bịch này và hỏi.
“Trước khi ta đi tiếp, để tôi hỏi anh, anh có nghĩ bọn tôi có thể thắng một cuộc chiến chống lại các vương quốc trên bề mặt với những gì mình đang có không?”
“Điề... điều đó...”
"............"
Những lúc như này, tốt nhất là nên nói dối để không làm Raito tức giận... Nhưng Mei, người đang sử dụng phép phát hiện nói dối, sẽ có thể phát hiện ra ngay.
Kể cả là nịnh hót, giả dối sẽ không giúp gì vào lúc này.
Garou lấy hết can đảm để đưa những suy nghĩ của mình ra khỏi cổ họng.
“Ngài Raito và những người khác quả là rất mạnh, và đương nhiên, ngài Fenrir cũng đang ở đây nữa. Tôi nghĩ nếu các ngài chống lại các vương quốc trên thế giới, các ngài sẽ có một số lợi thế. Tuy vậy, cho dù cấp độ có cao đến đâu, một người thì vẫn là một người. Việc đánh bại cả một quốc gia gần như là không thể...”
Sau cùng thì, bất kể một người có mạnh đến đâu, khả năng của anh ấy hay cô ấy là có giới hạn.
Cho dù anh ta có nghĩ thế nào, sẽ rất khó để một người có thể đánh lại cả một quốc gia.
Raito cũng đã dự đoán điều này.
Garou tiếp tục giải thích.
“Có khả năng rằng sẽ có những vũ khí, áo giáp, vật phẩm huyền thoại được cất giấu trong các vương quốc từ hàng ngàn năm. Nếu chúng được lấy ra, cho dù ngài Raito và những người khác mạnh đến đâu, một nửa, hay thậm chí một phần ba thế giới sẽ bị hủy diệt...”
“Đúng vậy, tôi hiểu rồi...... Đúng nhưng chúng tôi đã nghĩ, cho dù có mạnh đến đâu, điều mà một người có thể làm là có giới hạn.”
Sau khi nghe câu trả lời này, Raito gật đầu thỏa mãn nhiều lần.
Cậu quay ra Garou một lần nữa và ra lệnh.
“Câu hỏi tiếp theo sẽ khá giống với câu trước, nhưng tôi muốn xác nhận lại. Liệu tôi có thể thắng một cuộc chiến chống lại các vương quốc với đội quân này không?”
“Hả...?”
“Tiếp tục di chuyển ngay nào. Dịch chuyển, kích hoạt.”
"!?"
Ngay cùng lúc với lời nói của Raito, ba người họ và con quái thú được bao quanh bởi ánh sáng.
Garou là người duy nhất ngạc nhiên, tầm nhìn của anh ta chuyển thành trắng và đen.
Mei và Thần thú Fenrir không có chút phản ứng nào.
Trong một thoáng chốc, tầm nhìn của họ chuyển thành đen nghịt, nhưng trở lại bình thường ngay sau đó.
Tầm nhìn đã trở lại, nhưng cảnh tượng trước mắt họ lại có thể làm bất cứ ai nhìn vào cảm thấy vô cùng tuyệt vọng. Nó tối đen và thô cứng hơn nhựa đường.
Bằng cách sử dụng thẻ [dịch chuyển], Garou đã ngay lập tức bị dịch chuyển đến tầng thấp nhất của hầm ngục lớn nhất, khó nhất và tàn nhẫn nhất thế giới – Naraku.
Điều đang chờ đợi anh ta ở đó là một quân đoàn ma thú.
Tại một đại sảnh với kích cỡ một sân bóng đá, trần nhà cao đến mức không thể được nhìn thấy qua màn sương mù, những con quái vật đang đứng đợi theo hàng lối.
Một dải thảm đỏ thắm chạy dọc theo chiều dài căn phòng, một ngai vàng làm từ vàng, trang sức và nhiều kim loại quý được đặt ở cuối đường. Một lá cờ quân sự to đùng được treo ở cuối căn phòng.
Trước ngai vàng, ngay trước bậc cầu thang, có ba cô gái xinh đẹp đứng xếp thành hàng.
Ngoài ra, còn có một con rồng, một người khổng lồ, và một con chó ba đầu to ngang Thần thú Fenrir. Chúng không đơn thuần chỉ là những con quái vật đáng sợ.
Những cô gái xinh đẹp mặc đồ hầu gái với đôi cánh trong suốt đằng sau lưng. Những kị sĩ mặc bộ áo giáp bằng vàng sáng chói và tráng lệ. Một người phụ nữ xinh đẹp cầm cây rìu chiến to lớn trong tay dễ như ăn bánh. Còn có một cô gái cầm một cái ống dài trông như cây giáo và một khẩu súng hỏa mai, những thứ mà Garou không hiểu nổi.
Số lượng quân lính rơi vào khoảng 3000.
Thoạt nhìn đầu, đây là một loạt các loại thứ khác nhau không nhất quán, tuy nhiên bằng cách nào đó Garou cảm thấy rằng bọn họ đều được đoàn kết lại bởi một ý chí mạnh mẽ – lòng trung thành đến không tưởng.
Mặc dù bọn họ đang đối mặt một quân đoàn ma thú, Raito trông rất thoải mái và thản nhiên ra lệnh.
“Tất cả, mở bảng trạng thái ra.”
Giọng của cậu chắc chắn không đến được phía sau căn phòng.
Tuy vậy, không chút chậm trễ, tất cả mọi người mở bảng trạng thái lên theo mệnh lệnh để bên thứ ba có thể nhìn thấy.
"Aah...... Aaah...... aaaah!"
Garou không thể không hét lên một tiếng yếu ớt.
Những hầu gái tộc tiên xếp hàng trước mắt anh, cũng như các con quái vật với hình thù kì lạ có cấp độ khoảng từ 1000 đến 9000, và cả những người lính áo giáp vàng cấp 5000 đứng ở trong góc.
Ba cô gái tuyệt đẹp đứng ở trước ngai vàng là có cấp độ cao nhất, giống với Mei và Raito. Họ đã đạt đến cấp 9999.
Raito bước đi trên thảm đỏ trải qua giữa đội quân đang phô diễn bảng trạng thái của mình.
Mei đi theo sau cậu, Thần thú Fenrir di chuyển đến một góc nơi các sinh vật khổng lồ đang tập hợp.
Garou là người duy nhất đứng yên một chỗ.
Theo mỗi bước Raito đi trên thảm đỏ, những con quái vật cấp độ cao sẽ quỳ xuống và cúi đầu chào.
Cử động của họ trông rất bình thản, tự nhiên, không phải... Họ làm vậy như thể phục vụ Raito là việc làm cao quý nhất và thân thương nhất trên thế giới.
Raito đi trên thảm đỏ trông rất tự nhiên, như thể họ phục vụ cậu chỉ là lẽ tự nhiên.
Ba cô gái tuyệt đẹp đang đứng trước ngai vàng cũng như vậy mà quỳ gối xuống đầy trìu mến.
Mei cũng đứng vào hàng ngũ, vui vẻ phục vụ cậu.
Raito bước lên bậc thang không chút chùn bước.
Cậu bước hết bậc thang và ngồi vào ngai vàng, thứ mà trông sang trọng tới độ nó trông như không thuộc về thế giới này.
“Ngẩng đầu lên đi.”
Những con ma thú đầy trung thành ngẩng đầu lên theo lệnh của Raito.
Chúng làm theo một thứ tự vô cùng hoàn hảo.
Raito hỏi Garou, người vẫn đang ngồi bệt xuống dải thảm đỏ.
“Đây chính là sức mạnh tôi đã tích tụ trong suốt ba năm. Garou, để tôi hỏi anh một lần nữa – Nếu tôi khơi mào một cuộc chiến chống lại các vương quốc trên mặt đất với lực lượng này, liệu tôi có thắng không?”
"Aa, aaaah,......."
Garou không trả lời lại.
Không, biểu cảm tuyệt vọng của anh ta chính là câu trả lời.
Cái gì thế này, mình đã đi lạc vào thế giới huyền ảo hay gì? Có nhiều quái vật đến nỗi không thể đếm nổi. Chúng đang tích lũy thêm sức mạnh ở dưới tầng thấp nhất của Naraku...... Mình không chắc những vũ khí, áo giáp, hay vật phẩm các vương quốc đã tích lũy qua hàng ngàn năm có đủ sức đánh lại bọn này hay không.
Người đã tạo ra tất cả những thứ này lại là một thằng nhóc từ một gia đình nông dân bần hàn.
Thành viên của “Liên minh các chủng tộc”, bao gồm của Garou, trong thâm tâm vẫn luôn coi thường cậu. Cuối cùng, họ phản bội, chế giễu, và cố gắng lấy mạng cậu.
Cậu ta không hề thay đổi chút nào suốt ba năm qua.
Bây giờ thì Chúa tể Hủy Diệt đang ngồi trên ngai vàng, mỉm cười ngây thơ như một đứa trẻ.
Tuy vậy, đứa trẻ đó lại sở hữu sức mạnh có thể dễ dàng phá hủy thế giới này, chỉ như phá vỡ một khối đồ chơi.
......Oh, mình hiểu rồi. Cả lũ đã cố giết Raito, và đó là lý do vì sao giờ mình bị dính vào đống hỗn độn này.
Garou đã hiểu ra.
Trước khi bị phản bội, Raito chỉ là một đứa trẻ đơn thuần, hay nói thô ra, một đứa trẻ khờ dại.
Một đứa trẻ bình thường với chuẩn mực đạo đức bình thường có thể được tìm thấy ở mọi nơi.
Tuy nhiên, Raito đã thay đổi bởi vì Garou và những người khác phản bội cậu và cố gắng rũ bỏ cậu, nghe theo mệnh lệnh của nhiều vương quốc khác nhau. Hay có lẽ sẽ đúng hơn khi nói cậu ấy đã học được bài học. Cậu biết rằng số phận của cậu là bị sử dụng và bị vứt bỏ.
Và rồi, theo mệnh lệnh của các quốc gia, “Liên minh các chủng tộc” cùng phối hợp để giết Raito, và đó là khi cậu hiểu ra. Một sự thật đơn giản, nếu cậu ta không giết họ, cậu sẽ bị giết.
Nếu Raito không nhận ra sự thật đó, cậu đã không chuẩn bị cả một đội quân kinh hoàng trải ra ngay trước mắt anh ta như thế này.
Nhưng vì họ đã giơ nanh vuốt ra trước, cậu sẽ sử dụng sức mạnh to lớn này không chút do dự.
Chính các vương quốc đã cố giết cậu ấy. Nếu cậu muốn giơ nanh vuốt ra, cậu sẽ phải chuẩn bị để tiến công. Vì thế, cậu không quan tâm cho dù có hàng nghìn, hàng chục nghìn, trăm nghìn, hay hàng triệu xác chết sẽ chất chồng lên nhau.
Bọn họ đã tạo ra sự tồn tại kinh khủng nhất bằng chính bàn tay mình, thứ mà có thể phá hủy toàn bộ thế giới mà họ trị vì.
Garou chìm vào tuyệt vọng, mái tóc đầy kiêu hãnh của anh ta chuyển sang màu bạc và rụng ra. Không hề cố gắng che dấu nó, anh tiếp tục khóc ròng.
Raito cuối cùng cũng mỉm cười thỏa mãn khi thấy cảnh tượng này.
“Im lặng là vàng, tài hùng biện là bạc. Tôi biết mình đã đúng khi chọn Garou trước. Anh ta không giỏi suy luận lắm hồi còn ở “Liên minh”, nhưng bản năng của thì sắc bén như một con thú. Từ phản ứng của anh ta, có vẻ như chúng ta đã có đủ sức mạnh để chiến đấu và phá hủy các quốc gia.”
Raito cười lớn và đưa ánh mắt lạnh lùng về phía Garou.
“Tôi sẽ trao cho anh một phần thưởng. Tôi sẽ để anh sống đến khi tìm ra được sự thật rồi sẽ quyết định có tuyệt diệt hết tất cả trừ Con Người hay không. Anh không được chết. Hãy chắc chắn rằng anh không thể chết cho dù có muốn đi chăng nữa.”
"Aaaaah, aaaaaaaah, aaaaah, aaaaaaaaaaaah!"
Đây là lần đầu tiên Garou hét lớn thành tiếng kể từ khi đặt chân đến nơi này.
Anh ta còn không thèm kìm nén tiếng hết tràn đầy tuyệt vọng này khi nghĩ đến nhưng hình thức tra tấn anh sẽ phải chịu đựng cho đến khi Raito đưa ra quyết định.
Bọn họ đã tạo ra con quỷ vương mạnh nhất và tồi tệ nhất bằng chính bàn tay mình. Anh ta phát điên khi nhận ra rằng tất cả các chủng tộc ngoài Con Người có thể sẽ tuyệt chủng hết tùy vào tâm trạng của Raito.
Những con quái vật bước đến hai bên của Garou khi anh ta tiếp tục la hét và phát điên lên.
Garou không cho thấy bất kỳ dấu hiệu muốn chạy trốn, cũng như anh ta không quan tâm đến việc tóc mình đang chuyển bạc và rụng ra. Anh hỏi Raito một câu.
“Mày là cái gì vậy? Là cái gì?... Có phải mày là một con quái vật trong truyện cổ tích sẽ hủy diệt thế giới?”
"............"
Raito nhẹ đưa tay lên trước câu hỏi này.
Cậu khiến những con quái vật đang đưa Garou vào ngục phải dừng lại.
Theo mệnh lệnh của chủ nhân, lũ quái vật dừng lại như thể cậu ta vừa bấm nút tạm dừng.
Raito trả lời câu hỏi của Garou với một chất giọng dễ gần.
“Tôi không phải một quái vật trong chuyện cổ tích hay một sự tồn tại vĩ đại nào đó. Tôi chỉ muốn báo thù tất cả các anh, tìm hiểu tại sao các vương quốc lại muốn giết tôi như một con bọ và tìm ra sự thật đứng đằng sau. Sau khi báo thù thành công và biết được sự thật, tôi sẽ quay trở lại cuộc sống ban đầu. Đúng hơn, với sức mạnh của [Gacha vô hạn], tôi sẽ giúp đỡ những người khác, trở nên hữu dụng với xã hội.”
"Ahahahahahahahahahahaha! Ihihihihihihi! Kihihihihihi!"
Garou cười lớn tiếng trước câu trả lời này.
Anh ta cười như thể mình đã tan vỡ.
“Mày nói Giúp đỡ người khác, trở nên hữu dụng với xã hội á? Làm gì có chuyện một sinh vật hư hỏng như mày lại có thể đem đến lợi ích cho mọi người và thế giới cơ chứ! Tất cả những điều một sinh vật như mày có thể làm được là chết chóc, phá hủy và giết bách! Mày đang định làm thần hay gì?”
Lũ quái vật tức lên.
Garou đã sỉ vả chủ nhân của chúng.
Thường thì tim của anh ta sẽ ngừng đập, cuộc sống sẽ kết thúc, nhưng Garou đã trở nên điên loạn và phớt lờ cơn thịnh nộ này.
Anh ta chỉ tiếp tục cười lớn như một kẻ khùng.
“...Đưa anh ta đi.”
Raito chứng kiến phản ứng này và đưa ra mệnh lệnh tiếp theo.
Garou bị kẹp giữa bởi lũ quái vật và kéo lê vào ngục tối.
Trong suốt lúc đó, anh ta tiếp tục cười một mình.
Cửa trước được mở ra rồi đóng lại.
Sau khi tiếng cười của Garou tan đi, Raito suy nghĩ một hồi.
“...Thần à? Ta hiểu rồi... Đó cũng là một cách nghĩ.”
Raito lẩm bẩm với chính mình và cười vô tư.
“Vậy thì tôi sẽ làm thần. Đúng vậy ha, nếu đó là điều anh muốn, vậy hãy làm thôi. Nếu tôi có thể biết được sự thật về thế giới này, lý do tại sao tôi suýt bị giết như một con bọ ba năm về trước, tôi sẽ trở thành thần linh. Ah, sao lại không nhỉ.”
Cậu quay về phía các thuộc hạ trước mặt mình.
“Phản ứng của Garou đã thuyết phục ta rằng sức mạnh của chúng ta là hàng đầu thế giới. Nhưng một lần nữa, như anh ta đã nói, thế giới không dễ dàng thế đâu. Chúng ta nên cẩn thận.”
Ngay cả trong lúc này, kỹ năng [Gacha vô hạn] vẫn đang hoạt động và tiếp tục cho ra thẻ bài.
Với một chút bí thuật, cậu có thể liên tục quay Gacha suốt 24 giờ.
“Sức mạnh của chúng ta đang tiếp tục được nâng cao theo thời gian, nhưng chúng ta cần biết thêm về mỗi vương quốc và sức mạnh của họ để tăng khả năng thành công. Đặc biệt là về Master.”
“Chi tiết về Master hiện tại là không khả dụng. Nhưng mọi người trong phòng này đều đoán trước đó là một thực thể vô cùng mạnh mẽ.”
“Nếu như có một ai đó cũng sở hữu một kỹ năng dị thường như ta, rất có khả năng rằng người đó sẽ bị nhắm vào. Đó là lý do vì sao ta sẽ tập trung vào thu thập thông tin về mỗi vương quốc trước tiên, để tìm ra sự thật. Có ai phản đối gì không?”
Raito đã mất tới ba năm để chinh phục Naraku. Cậu sẽ tiến lên mặt đất, nâng cao cấp độ, học hỏi để cải thiện học thuật và mở rộng kiến thức chiến tranh của mình.
Khi đã chắc chắn rằng không có chút phản đối nào, cậu gật đầu và nói.
“Điều xấu nhất có thể xảy ra là chiến tranh tức thời. Trong trường hợp đó, chúng ta sẽ sắp xếp theo như đã quyết định từ trước. Ta sẽ để Nazuna dẫn đầu.”
“Cứ để đó cho em! Em sẽ giết, giết và giết hết những chướng ngại vật ngáng đường chủ nhân! Em sẽ chất chồng một đống xác chết và tạo nên những dòng suối máu đỏ dọc khắp thế gian này!”
“Ta sẽ giao việc phụ tá, điều hành hoạt động và lên kế hoạch cho Elly.”
“Như ngài Raito mong muốn, em thề sẽ hiến dâng tất cả.”
Elly hạ mũ xuống, nâng chiếc váy Gothic Lolita [note46386] lên và cúi đầu duyên dáng.
“Aoki, chỉ huy binh đoàn quái vật. Em có làm được không?”
“Vâng. Mọi điều em làm đều là vì chủ nhân, em sẽ phục vụ chủ nhân cho tới giọt máu cuối cùng.”
Em ấy che mắt là với chiếc áo hoodie tai mèo và đáp lại bằng một chất giọng lạnh nhạt mà em không thường hay sử dụng.
Nó cho thấy rằng em ấy thực sự rất hăng hái.
Cuối cùng, Raito gọi Mei.
“Mei sẽ điều hành thông tin được chuyển tới, quản lý việc vận chuyển, cung cấp hỗ trợ, chỉ ra những vấn đề mà ta không nhìn thấy, đưa ra giải pháp... Em có làm được không?”
“Em thề với danh dự một hầu gái sẽ làm mọi điều có thể và hoàn hảo nhất.”
Raito gật đầu thỏa mãn với câu trả lời đầy nhiệt thành của Mei.
“Thế giới này... nếu sự thật bị che dấu kia là sự thật, ta sẽ là người lan tỏa hạnh phúc, với tư cách là một vị thần tốt bụng. Thế gian này... nếu sự thật bị bóp méo, bi thảm và tàn ác, ta sẽ không ngần ngại để trở thành người reo rắc chết chóc, tàn phá, giết bách và tuyệt vọng. Ta sẽ tự gọi mình là vị thần độc ác. Khi đó, ta sẽ phá hủy mọi vương quốc.”
Raito nở nụ cười ngây thơ.
Khi đang cười tươi như một đứa trẻ, cậu hát ca về một thế giới bị tàn phá.
Khi đang sở hữu sức mạnh có thể hủy diệt thế giới.
“Giờ thì, từ Naraku lên mặt đất. Từ bóng tối vươn tới ánh sáng. Chúng ta hãy cùng khởi động cuộc diễu hành tới sự thật.”
Chỉ với lời nói của Raito, bọn họ bắt đầu di chuyển.
Một đội quân với sức mạnh đủ để phá hủy thế giới bắt đầu cuộc diễu binh tiến tới bề mặt từ chốn hầm ngục lớn nhất, khó nhất, và tàn nhẫn nhất thế giới – Naraku.