“Chỉ là một đòn thổi bụi mà cứ thích cường điệu lên thế? Phiền phức quá.”

“Kh, không thể nào......

Thằng này, nó thậm chí còn không có lấy một vết xước...”

Mặc dù trực tiếp lĩnh một đòn Ma Thú Gào Thét Pháo, song Raito lại chẳng hề hấn gì. Đầu tóc và quần áo cậu thậm chí còn không có lấy một vết xước hay bị cháy.

Ma Thú Gào Thét Pháo chính là đòn nhất kích tất sát ở cấp độ 500. Chỉ với ma cụ phòng thủ và các ma thuật nửa vời sẽ không thể nào chặn đứng nó được.

Lý giải cho điều này... chỉ có thể là do cách biệt về cấp độ và sức mạnh mà thôi.

Không chỉ Garou, tất cả các thú nhân từng tán dương Quái thú Fenrir trước đó đều đang chết lặng khi nhìn vào Raito.

Cậu mỉm cười mà không để tâm đến họ.

“Vậy thì đến tôi nhỉ?”

Cậu cho tay vào túi như Garou và lấy ra một lá bài.

“Sẽ rất đáng tiếc nếu một con chó hoang như này bị hiểu lầm là Fenrir. Vì vậy, để tôi cho mọi người xem hàng [Chính hãng] nó ra sao nhé. Thẻ bài hạng UR, [Thần Thú Thủy Tổ - Fenrir Level 9000], giải phóng.”

Ngay khi Raito vừa dứt lời, chiếc thẻ phát ra một luồng sáng chói lòa.

Thứ ánh sáng đó nhanh chóng dịu đi và để lộ ra hình dáng của một con quái vật.

Một cơ thể khổng lồ với tổng chiều dài lên đến 15m. Khoác trên mình là bộ lông trắng tinh như tuyết, và những chiếc răng nanh sắc nhọn đủ để cho thấy sức mạnh của nó.

Không cần phải giải thích.

Mọi người trong nháy mắt đều hiểu rằng.

Sự tồn tại đang sờ sờ trước mặt đây mới chính là Fenrir.

Một khi đã biết [Thần Thú Fenrir cấp 9000] nó như nào, bạn đương nhiên có thể gật đầu mà nói rằng [Quái Thú Fenrir cấp 500] cũng chỉ là con chó hoang mà thôi.

Raito nói với một giọng cao như trẻ con. (?)

“Thủy tổ Fenrir, giết con chó đó đi nào.”

“Auw!”

Theo lệnh của chủ nhân mình, [Thần Thú Thủy Tổ Fenrir] kêu lên một tiếng.

Chỉ bằng cách giơ chân lên rồi vung nhẹ, con [Quái Thú Fenrir] – Fenrir giả mạo bị xé theo chiều dọc, trở thành một cục băng và vỡ ra, tan biến vào hư vô.

Tất cả những gì còn lại của nó, thậm chí là cả cọng lông cũng không còn. Cứ như thể [Quái Thú Fenrir cấp 500] chưa từng tồn tại bao giờ.

“Ừm, làm tốt lắm.”

“Woof! Auuw!”

Raito khen [Quái Thú Fenrir] vì đã làm đúng theo lệnh rồi vuốt ve nó như một phần thưởng.

[Thần Thú Thủy Tổ Fenrir] vui mừng vẫy đuôi như một con cún khi được khen. Có lẽ nó đang hạnh phúc lắm đây.

“.........”

Mei không khỏi cảm thấy ghen tị với Fenrir khi nó được Raito vuốt ve và ca ngợi.

Mặt khác, những người bên phe Garou thì...

“A, ahhhhhh...”

“Hii, hii, hii”

“.........”

Tất cả bọn họ đều rên rỉ như thể đứt hơi rồi ngồi bệt xuống.

Tất nhiên, Garou đang cực kì sợ hãi và kinh ngạc trước cái tình huống mà bản thân không thể nào hiểu được.

“Cái quái, x... xóa sổ con Fenrir cấp 500 chỉ trong nháy mắt...”

“Ngay cả khi không triệu hồi [Thần Thú Thủy Tổ Fenrir], tôi cũng có thể giết con quái vật đó chỉ trong một nốt nhạc. Bởi vì cấp độ hiện tại của tôi đã là 9999 rồi.”

“.....Hả?”

“Cấp độ của tôi là 9999 rồi.”

Làm như Garou trước đó, cậu mở bảng trạng thái lên cho hắn xem.

Ở đó đang hiển thị dòng chữ [Level 9999].

Các Thú nhân đứng hình, mặt cắt không còn gọt máu.

Trong khi nhìn vào họ, Raito tuyến bố một thứ còn tuyệt vọng hơn nữa.

“Không chỉ có tôi, Mei hiện tại cũng đang ở cấp độ này đấy. Mei nhỉ?”

Theo lời của cậu, cô mở bảng trạng thái lên.

Cũng giống như Raito, trên đó hiển thị một dòng chữ [Level 9999].

Những Thú nhân chìm trong tuyệt vọng và lắp bắp.

“C, cấp 9999...”

“Ch, chuyện này không lý nào là thật được...”

“Không phải giới hạn của Nhân tộc chỉ là khoảng 100 sao?”

“Chúng ta không đời nào có thể thắng được cái thứ này...”

Không một ai trong số những chàng trai của tộc Thú nhân phủ nhận sự thật rằng họ đang đối mặt với [Level 9999].

Có thể triệu hồi [Thần Thú Thủy Tổ Fenrir] rồi giết chết con Fenrir cấp 500 như một trò đùa.

Garou cũng chẳng còn đứng vững nổi nữa trước đòn tấn công của [Thần Thú Thủy Tổ Fenrir].

Không một ai ở đây có thể bỏ qua lời nói của Raito.

Garou nhìn chằm chằm vào cậu với khuôn mặt tái mét, mồ hôi thì chảy như suối.

(T, tại sao mình lại không nhận thấy chứ?......

Raito, nó không hề lớn thêm chút nào sau ba năm. Tại sao mình không chịu để ý điều đó?)

Raito chỉ là một đứa trẻ 12 tuổi đến từ vùng nông thôn.

Đã gần 3 năm trôi qua kể từ cái ngày định mệnh ấy, và cậu hẳn phải 15 tuổi rồi.

Trong thời kì dậy thì của Nhân tộc từ 12 – 15 tuổi, họ sẽ phát triển mạnh về chiều cao, bắt đầu có yết hầu và khuôn mặt cũng sắc nét hơn.

Sẽ thật là lạ nếu cậu không hề thay đổi một tí gì.

Nhưng Raito trông vẫn như vậy.

Ba năm trôi qua, dung mạo của cậu chẳng hề khác cái ngày mà cả nhóm phản bội rồi giết cậu.

Vậy tại sao lại xảy ra [Hiện tượng bất khả thi] như này?

(Cấp độ 9999 không phải là trò lừa mà thằng ngu này bịa ra...

Nếu chuyện đó là thật thì quá trình lão hóa hẳn đã dừng lại. Và cũng giống như con Fenrir kia, Raito đã trở thành một con quái vật cấp 9999...)

Chính xác mà nói thì không phải do cấp độ, mà là sức mạnh của một vật phẩm thần thoại mang tên [Vòng Tay Bất Lão] cậu nhận được từ [Gacha Vô Hạn]

Để có thể khắc sâu nỗi tuyệt vọng, buồn bã và sự thống khổ khi bị phản bội, Raito đã dùng đến [Vòng Tay Bất Lão] rồi mãi mãi ở lại tuổi 12.

Cuối cùng thì Garou cũng tin vào lời nói của cậu và vô cùng sợ hãi. Những thú nhân khác thì cuộn tròn đuôi lại với ánh mắt và giọng nói tuyệt vọng.

“G, Garou aniki...”

“G, Garou-sama, chúng ta phải làm sao đây?”

“Làm thế nào bây giờ Garou aniki...”

Những chàng trai từng cầu xin để cùng đến [Địa Ngục] với hi vọng sẽ được [Hít quà ngon].

Giờ đây lại đang chờ đợi chỉ thị của trưởng nhóm để có thể sống sót.

Tất cả sự chú ý đổ dồn về phía Garou...

Anh ta lập tức quỳ rạp xuống đất với khuôn mặt tái mét.

“Tôi thực sự xin lỗi vì sai lầm của bản thân từ trước đến nay! T, tôi đã lừa dối Raito-sama theo lệnh của quốc gia, không phải là chủ ý đâu ạ! Vì vậy, mong ngài tha thứ cho tôi! Bọn kia, ngài muốn làm gì chúng nó cũng được. Nên làm ơn, hãy chừa cho tôi một con đường sống đi!”

“G, Garou aniki anh phản bội bọn em ư!?”

“Thằng hèn này! Không còn chút xấu hổ nào khi quay lưng bỏ mặc đồng đội sao?”

“Câm mồm! Tao không giống chúng mày! Đúng là tao đã phản bội Raito-sama thật. Nhưng cái ngày mà Raito-sama lần đầu đặt chân lên phố, tao cũng từng giúp ngài ấy rất nhiều thứ! Phải không Raito-sama?”

Garou mỉm cười và xoa hai bàn tay vào nhau như thể tất cả chỉ là nói dối.

“Tao đã từng mua cho ngài ấy một xiên nướng ở quán ăn nhanh và cả nước hoa quả. Tao thậm chí còn đánh nhau với mấy thằng dám phân biệt đối xử Raito-sama rồi đuổi chúng nó đi nữa! Nhớ lại những ngày tháng gian truân bên nhau, chỉ có tao mới là người xứng đáng được tha mà thôi!”

“.........”

Raito lặng lẽ nhìn xuống Garou, người đang quỳ dưới đất và nịnh nọt.

Trong khi đó, những Thú nhân khác tiếp tục đổ lỗi cho anh ta.

Một lúc sau, cậu khẽ giơ tay lên.

Tiếng ồn ào đến nhức cả tai, những lời chửi thề độc địa cũng ngay lập tức ngưng lại. Chỉ còn đó sự im lặng đến vô tận như thể một nghĩa địa lúc nửa đêm.

Raito hỏi trong khi nhìn xuống Garou.

“Trước khi được giúp thì nói hết những điều anh biết đã. [Master], chính xác nó là thứ gì?”

“T, tôi cũng không biết ạ. Tôi chỉ được lệnh từ cấp trên rằng phải đi tìm [Master]...”

“Tại sao quốc gia lại tìm kiếm [Master]?”

“Tôi không biết.”

“Tại sao quốc gia lại ra lệnh trừ khử khi phát hiện ra tôi không phải [Master]?”

“T, Tôi không biết.”

“......”

Raitou đang dần trở nên mất kiên nhẫn với câu trả lời của Garou.

Nhận thấy điều đó, anh ta vội vàng bào chữa.

“T, Tôi thật sự không biết gì mà! Có lẽ đây chỉ là phỏng đoán thôi, nhưng chắc những trưởng lão của tộc Thú nhân cũng không biết về nó. Mặc dù chúng tôi dễ dàng thăng cấp hơn Nhân tộc nhờ vào khả năng thể chất và sức mạnh. Nhưng đối với các chủng tộc khác, chúng tôi cũng chỉ là giống loài thấp kém [Có ích hơn con người một chút]. Vì vậy cả tôi và những trưởng lão đều không được cung cấp nhiều thông tin.”

“...Các Thú nhân khác có biết về [Master] không?”

Để trả lời cho câu hỏi hòng giữ được cái mạng của mình, các Thú nhân nhìn vào Raito rồi lắc đầu nguầy nguậy.

Nhưng nhiên chẳng ai trong số họ biết về [Master] cả.

“.........”

Raito quay lại nhìn Mei.

Hiểu được ý định của cậu, cô gật đầu một cái.

Cô liền sử dụng ma thuật phát hiện nói dối để điều tra từ phản ứng của họ.

Quả nhiên, mấy người này không biết tại sao Raito lại bị nhắm tới và [Master] là cái gì.

Cậu thở dài một tiếng trước kết quả đáng thất vọng đó.

“Mặc dù đã đoán trước rồi, nhưng không ngờ chúng ta lại moi được ít thông tin như thế...”

“Vậy phải làm sao đây ạ?”

Raito nhẹ nhàng trả lời câu hỏi của Mei.

“Họ đã thấy mặt chúng ta rồi thì không có lý do gì để sống nữa. Ngoại trừ Garou ra, khử tất cả đi.”

“Đã rõ.”

“!?”

Khoảnh khắc mà Mei cúi đầu xuống, tất cả mọi thứ ngoại trừ Garou đều bị chém thành từng mảnh nhỏ.

Họ thậm chí còn không đủ thời gian để hét lên.

Mei đã tạo ra những sợi chỉ siêu mảnh từ găng tay của cô và quấn vào các Thú nhân. Loại chỉ này vốn đã cực kì tốt rồi, nhưng nếu cô nạp ma thuật của mình vào thì nó còn cắt được thép hoặc orichalcum dễ như cắt bánh.

“Hii......”

Quần của Garou bỗng ướt đẫm khi chứng kiến thảm cảnh trước mặt.

May mắn thay, ngay cả khi anh ta sợ đái ra quần thì cũng chẳng ai biết vì mùi máu tanh nồng nặc khắp căn phòng.

Raito không buồn bực chút nào mà chỉ đút tay vào túi.

“Cuối cùng cũng loại bỏ những kẻ phiền phức và có được thứ chúng ta cần rồi, đi thôi nhỉ...

A tí thì quên. Này Garou.”

“Hii. V, vâng!”

Garou giật bắn người, sợ hãi đáp lại. Cùng lúc đó, những vũng máu bắt đầu loang ra, và những mảnh thịt cũng văng tung tóe.

Cậu nở một nụ cười cay đắng trước bộ dạng lố bịch của anh ta rồi hỏi.

“Trước khi lên đường, tôi muốn hỏi anh cái này. Anh nghĩ rằng chúng tôi có cơ hội chiến thắng các quốc gia trên mặt đất không?”

“Ch, chuyện đó...”

“.........”

Đây là cái hoàn cảnh mà anh ta không nên nói dối để làm tụt hứng của Raito...

Mà nếu điều ấy có xảy ra, Mei ở bên cạnh cũng sẽ phát hiện ngay nhờ ma thuật của cô.

Câu hỏi đó thật nực cười, nhưng anh ta nghĩ mình không thể nào nói dối được.

Garou lấy hết can đảm và thốt lên những suy nghĩ của mình.

"Q, quả thật là nhóm Raito-sama rất mạnh, lại cũng có Fe, Fenrir-sama nữa, vì vậy tôi nghĩ nếu thách thức với từng quốc gia thì tạm thời vẫn chiếm ưu thế. Nh, nhưng mà dù cho level cao đến đâu đi nữa, cá nhân vẫn là chỉ là cá nhân. Không có khả năng để giành chiến thắng cả một quốc gia đâu ạ......"

Rốt cuộc, dù một cá nhân có mạnh đến đâu thì phạm vi mà người đó phát huy hết sức mạnh vẫn rất hạn chế.

Bất kể bạn nghĩ thế nào về việc đối phó với sinh vật khổng lồ mang tên [Quốc gia], chỉ một vài cá nhân là điều không thể.

Raito vốn cũng đã xét đến chuyện này rồi.

Garou tiếp tục.

“Có khả năng các loại vũ khí, áo giáp và vật phẩm huyền thoại tồn tại hàng nghìn năm vẫn đang say ngủ ở từng quốc gia. Nếu họ dùng đến chúng, không quan trọng nhóm Raito-sama mạnh đến đâu, một nửa hoặc một phần ba thế giới chắc chắn sẽ bị phá hủy.”

“Ừm, hiểu rồi...

Quả đúng như dự đoán. Dù cho mạnh đến đâu thì những thứ có thể làm vẫn bị giới hạn.”

Sau khi nghe được câu trả lời, Raito gật gù thỏa mãn.

Cậu quay lại và đưa ra một mệnh lệnh nữa.

“Tiếp theo sẽ tương tự như câu trước, nhưng tôi muốn hỏi anh cho chắc. [Liệu tôi có thể thắng nếu gây chiến với toàn bộ quốc gia trên mặt đất bằng lực lượng này không?].”

“Dạ...?”

“Đi luôn chứ nhỉ? Chuyển dịch, phát động, giải phóng.”

“!?”

Vừa dứt lời, một luồng ánh sáng cực mạnh bao lấy ba người họ và con quái thú.

Garou là người duy nhất ngạc nhiên khi đôi mắt của anh chỉ còn hai màu đen trắng.

Mei và [Thần Thú Thủy Tổ Fenrir] thì không có phản ứng gì rồi biến mất.

Xung quanh anh mờ đi trong một khắc nhưng mọi thứ nhanh chóng trở lại bình thường.

“!?!?!?!?!?”

Mặc dù lấy lại được tầm nhìn, nhưng cảnh tượng trước mắt Garou còn tuyệt vọng và đen tối hơn cả hắc ín.

Anh đã bị đưa xuống đáy của hầm ngục lớn nhất, khủng khiếp và tồi tệ nhất thế giới – [Địa Ngục] nhờ vào thẻ bài [Chuyển Dịch].

Nhưng những gì đang chờ đợi anh ở đây chỉ có một quân đoàn quái vật khủng khiếp trong thần thoại.

Đám quái vật xếp thành hàng trong đại sảnh với chiều dài bằng một sân bóng và trần nhà cao đến mức khó có thể nhìn thấy vì sương mù.

Một tấm thảm đỏ rực nối thẳng tới ngai vàng ở đằng xa. Nó được treo đầy đồ trang sức và kim loại quý hiếm ở phía sau, hơn nữa còn có một lá cờ quân sự khổng lồ đính lên bức tường.

Ngay phía trước chiếc ngai vàng uy nghi tráng lệ, ba cô gái xinh đẹp xếp thành hàng dưới bậc thang.

Còn có một con rồng khổng lồ, một cự nhân và một con chó ba đầu to như [Thần Thú Thủy Tổ Fenrir] vậy. Trông chúng không chỉ đơn giản là bọn quái vật đáng sợ thôi được.

Theo sau đó là những cô nàng xinh đẹp mặc trang phục hầu gái cùng đôi cánh trong suốt ở sau lưng. Một hiệp sĩ mặc bộ giáp hoàng kim lộng lẫy. Một thiếu nữ có thể dễ dàng nhấc bổng được chiếc rìu chiến lớn. Ngoài ra còn có những cô gái cầm một cái ống dài như ngọn giáo và một khẩu súng hỏa mai, thứ mà Garou chưa hề biết đến.

Quân số ở đây phải lên đến 3000.

Thoạt nhìn thì trông tất cả có vẻ không nhất quán, nhưng bằng cách nào đó, Garou lại cảm nhận được ý chí thống nhất mạnh mẽ và lòng trung thành điên cuồng từ họ.

Mặc dù đứng trước một đội quân quái vật thần thoại nhưng Raito trông vẫn rất thoải mái mà ra lệnh.

“Mọi người, cùng khoe bảng trạng thái đi nào.”

Giọng nói của cậu không hề đủ lớn để có thể vang đến phía cuối phòng.

Dẫu vậy, tất cả đều mở bảng trạng thái ra không chút chần chừ.

“A...

AAAAAAA......”

Garou hét lên một cách yếu đuối.

Những nàng tiên nữ [Level 500] xếp thành hàng ngang trong tầm mắt, những con quái vật hình thù kì dị cũng khoảng [Level 1000 – 9000], còn ở trong góc thì là một kị sĩ mặc giáp vàng [Level 5000].

Riêng ba cô gái xinh đẹp đứng trước ngai vàng, họ đều là [Level 9999], giống như Raito và Mei vậy.

Raito từ tốn bước lên chiếc thảm đỏ ở giữa một đội quân đang hiển thị bảng trạng thái.

Mei cũng bước đi theo cậu, và con [Thần Thú Thủy Tổ Fenrir] thì quay về chỗ của đám quái vật khổng lồ.

Riêng chỉ Garou là chết lặng ở đó.

Cứ mỗi khi Raito bước qua một toán quân, những con quái vật với cấp độ khủng khiếp lập tức khuỵu gối cúi đầu.

Hành động của họ trông rất tự nhiên, không...

Phải là họ đã làm điều đó với tất cả tấm lòng như thể phục vụ cho Raito là công việc cao quý và thân thương nhất trên thế giới này.

Raito thản nhiên bước trên tấm thảm với điệu bộ [Đây là lẽ tự nhiên khi họ làm thế với tôi].

Cả ba cô gái đang chờ trước ngai vàng cũng quỳ gối cúi đầu.

Mei lập tức hòa vào đám đông để bày tỏ lòng trung thành của mình.

Raito không ngừng lại mà cứ thế đi lên từng bậc thang.

Sau khi tới nơi, cậu ngồi xuống như thể đã quen với chiếc ngai lộng lẫy đến khó tưởng rằng nó thật sự tồn tại.

“Ngẩng đầu lên nào.”

Những con quái vật thần thoại làm theo lệnh của Raito một cách chân thành.

Tất cả cùng ngẩng đầu lên mà không bị lộn xộn.

Raito hỏi Garou, người vẫn đang ngồi trên thảm đỏ.

“Đây là sức mạnh mà tôi đã tích lũy được trong ba năm. Garou, để tôi hỏi lại lần nữa. [Liệu tôi có thể thắng nếu gây chiến với toàn bộ quốc gia trên mặt đất bằng lực lượng này không?].”

“A, aaaaaaa,......”

Garou không trả lời.

Không, cái nhìn tuyệt vọng của anh ta đã chính là câu trả lời rồi.

(Cái quái gì thế này? Mình vừa lạc vào xứ sở thần tiên à? Số lượng quái vật nhiều đến mức không đếm được, mà chúng còn đang xây dựng lực lượng ở tầng đáy nữa cơ chứ. Vũ khí, áo giáp, vật phẩm thần thoại...

Liệu chúng thật sự có tác dụng khi đối đầu với đám này không?”

Và người đã chuẩn bị tất cả những thứ này chỉ là một thằng nhóc nông dân nghèo.

Các thành viên của [Liên Minh], bao gồm cả Garou đã từng luôn khinh bỉ cậu. Cuối cùng, họ quyết định phản bội, xỉa xói rồi đẩy cậu đến chỗ chết.

Cậu vẫn không hề thay đổi so với ba năm trước.

Vị vua của tàn tích đang ngồi trên ngai vàng và cười ngây ngô như một đứa trẻ.

Tuy nhiên, cậu ấy lại sở hữu thứ sức mạnh đủ để đặt dấu chấm hết cho thế giới dễ như không.

(......À đúng rồi. Chuyện này xảy ra vì cả nhóm đã cố gắng để giết Raito nhỉ?)

Garou nhận ra.

Trước khi bị phản bội, Raito đã từng là một đứa trẻ ngây thơ và tốt bụng biết bao nhiêu.

Một đứa trẻ bình thường có thể tìm thấy ở bất cứ đâu.

Tuy nhiên, Raito đã thay đổi bởi vì Garou và những thành viên khác phản bội cậu rồi cố gắng trừ khử hậu họa theo lệnh của quốc gia. Không, nói đúng hơn thì cậu đã biết rằng, số mệnh của mình là bị lợi dụng và bỏ rơi rồi.

Sau đó, dưới sự chỉ đạo của các quốc gia, [Liên Minh Chủng tộc] đã cùng nhau hạ sát Raito. Đó là khi cậu nhận ra một sự thật rất đơn giản rằng mình phải giết hoặc bị giết.

Nếu Raito không ngẫm ra được sự thật đó, cậu sẽ chẳng bao giờ cất công gây dựng một đội quân lớn đến nhường này.

Bởi vì họ đã nhe nanh vuốt về phía cậu trước nên cậu sẽ không ngần ngại mà sử dụng thứ sức mạnh khủng khiếp ấy.

Chính quốc gia là những kẻ đã cố giết cậu. Thành ra một khi phát động chiến tranh thì hàng nghìn, hàng chục nghìn, hàng trăm nghìn hay thậm chí là hàng trăm triệu cái xác phải nằm la liệt cũng chẳng đáng để cậu quan tâm.

Tự tay họ đã tạo nên sự tồn tại khủng khiếp nhất với khả năng phá hủy thế giới mà họ đang thống trị này.

Garou tuyệt vọng trong khi bộ lông dần bạc trắng rồi rụng xuống. Hai hàng nước mắt của anh cũng chảy dài.

Trước bộ dạng đó, Raito cuối cùng cũng nở nụ cười hài lòng.

“[Im lặng là vàng, hùng biện là bạc]. Tôi đã đúng khi lựa chọn Garou làm con mồi đầu tiên. Mặc dù không thông minh kể từ cái thời còn ở Liên Minh, song bản năng của anh lại cực kì nhạy bén. Từ cái phản ứng đó, chắc là chúng tôi đủ sức để phá hủy từng quốc gia rồi nhỉ.”

Raito cười phá lên và lạnh lùng nhìn Garou.

“Thôi thì cho anh một phần thưởng vậy. Tôi sẽ để anh sống cho đến khi biết được tất cả sự thật và quyết định liệu có nên xóa sổ tất cả chủng tộc ngoại trừ nhân loại ra không. Vậy nên đừng có chết, ngay cả khi anh muốn đấy nhé.”

“Aaaaaaaaa, aaaaaaaaa, Aaaaaaaahh!”

Lần đâu tiên Garou hét lớn đến vậy kể từ lúc anh đến đây.

Từ giờ trở đi, anh sẽ phải đối mặt với sự tra tấn tinh thần trong tuyệt vọng cho tới khi Raito đưa ra quyết định của mình.

Họ đã tự tay tạo ra tên Ma vương mạnh nhất và nham hiểm nhất. Và khi Raito nói sẽ xóa sổ tất cả các chủng tộc ngoại trừ con người tùy vào tâm trạng của cậu, Grarou đã hoàn toàn phát điên.

Những con quái vật tiến tới từ hai phía để bắt lấy Garou, kẻ đang điên loạn không ngừng gào thét, đem nhốt vào ngục.

Garou không hề có dấu hiệu bỏ chạy, cũng như chẳng quan tâm tới mái tóc đang bạc trắng và rơi rụng của mình. Anh ta hỏi Raito một câu.

“Rốt cuộc thì mày là cái thứ gì?......

Một con quái vật bước ra từ trong cổ tích để đem đến hồi kết cho thế giới à?”

“.........”

Raito nhẹ nhàng giơ tay lên trước câu hỏi ấy.

Cậu đã ngừng những con quái vật đang định đưa Garou đi.

Theo mệnh lệnh của chủ nhân, lũ quái vật dừng lại như thể chúng bị ấn nút tạm ngưng.

Raito trả lời câu hỏi của Garou bằng một thái độ vô tư.

“Không phải [Quái vật từ cổ tích] hay gì cả. Tôi chỉ đơn giản là muốn báo thù, muốn biết được sự thật và tìm ra lý do vì sao các anh lại đối xử với tôi như một con bọ mà thôi. Một khi hiểu được mọi thứ, tôi sẽ trở lại cuộc sống ban đầu của mình. Hơn nữa, tôi thậm chí sẽ giúp đỡ thế giới này bằng món quà [Gacha Vô Hạn] cơ.

“Ahahahahahahahaha! Ihihihihihihihihihi! Kikikiki!”

Garou cười như điên trước câu trả lời ấy.

“Ý mày là gì khi nói [Giúp đỡ mọi người, có ích với thế giới]!? Không lý nào một tồn tại dị thường như mày lại giúp được người khác đâu! Tất cả những thứ mà mày đem đến sẽ chỉ có cái chết, sự hủy diệt và giết người mà thôi! Mày đang định trở thành một vị thần đấy à!!”

Đám quái vật xung quanh bắt đầu sôi máu lên trước những lời đó.

Garou đã nguyền rủa chủ nhân của chúng một cách độc địa.

Thông thường, trái tim anh ta hẳn sẽ ngừng đập và đón nhận cái chết từ lâu rồi. Nhưng Garou hiện tại lại hoàn toàn trở nên vụn vỡ.

Anh ta chỉ còn biết cười như điên.

“...Đưa anh ta đi.”

Raito đưa ra mệnh lệnh sau khi chứng kiến phản ứng của Garou.

Anh ta bị kẹp bởi hai con quái vật mỗi bên và bị kéo lê vào trong ngục.

Suốt khoảng thời gian đó, anh ta vẫn không ngừng cười.

Cánh cửa cuối cùng cũng mở ra rồi khép lại.

Sau một hồi im lặng, Raito nghĩ.

“......Thần à? Ừm, cách nghĩ như vậy cũng được.”

Raito lẩm bẩm rồi hồn nhiên bật cười.

“Vậy tôi sẽ trở thành một vị thần. Nếu đó là điều anh muốn thì tôi sẽ làm thế. Để biết được sự thật của thế giới, sự thật đằng sau việc tôi bị giết như một con bọ vào ba năm trước. Tôi sẵn sàng trở thành một vị thần. Đúng rồi, tại sao lại không nhỉ.”

Cậu quay về phía cấp dưới của mình.

“Biểu hiện của Garou cho thấy rằng sức mạnh của chúng ta là đứng đầu thế giới. Tuy nhiên, anh ta cũng đã chỉ ra thế giới này không hề dễ dàng gì. Chúng ta nên cẩn thận thì hơn.”

Ngay cả khi đang lo liệu mọi việc, món quà [Gacha Vô Hạn] của cậu vẫn liên tục tạo ra các thẻ bài.

Bằng một mẹo khá đặc biệt, cậu có thể khiến nó tự động gacha mỗi 24 giờ.

“Sức mạnh của chúng ta đúng là sẽ được nâng lên theo thời gian, nhưng chúng ta vẫn cần nắm rõ các quốc gia và lực lượng quân sự của họ để tăng thêm tỉ lệ thắng. Đặc biệt là về [Master].”

Mặc dù không biết gì về [Master], nhưng mọi người ở căn phòng này đều hiểu đó là một tồn tại cực kì mạnh mẽ.

“Nếu có người sở hữu khả năng dị thường như tôi thì khả năng cao họ sẽ bị nhắm tới. Vì vậy để biết được sự thật, trước tiên hãy tập trung thu thập thông tin từ từng quốc gia đã. Tôi sẽ đích thân lên đường để làm điều đó, có ai phản đối không?”

Raito đã dành tới ba năm để có thể chinh phục được Địa Ngục, cày cấp, học hỏi và chuẩn bị cho chiến tranh. Tất cả chỉ để được bước lên trên mặt đất.

Sau khi chắc chắn rằng không có ai phản đối, cậu gật đầu và nói.

“Trường hợp tệ nhất có thể là chiến tranh nổ ra ngay khi tôi lên trên đó. Trong trường hợp ấy, chúng ta sẽ nhập nhóm với nhau như đã bàn từ trước. Nazuna sẽ là người đứng đầu.”

“Cứ giao cho em! Em sẽ giết, giết và giết tất cả những thứ dám cản đường chủ nhân! Em sẽ tự mình xây nên một núi xác với dòng sông máu chảy quanh thế giới!”

Đồng tử của Nazuna giãn ra theo chiều dọc vì phấn khích.

“Việc phụ tá, chỉ huy tác chiến và lập kế hoạch sẽ do Eri đảm nhiệm.”

“Em thề sẽ cống hiến toàn bộ tài năng của mình cho ngài.”

Eri bỏ mũ xuống, nâng chiếc váy gothic lolita lên và cúi đầu duyên dáng.

“Aoyuki thì sẽ chỉ huy binh đoàn quái vật. Em làm được chứ?”

“Vâng, tất cả những thứ em làm đều là vì ngài. Em thề sẽ phục vụ ngài cho đến từng hơi thở cuối cùng.”

Cô nàng kéo chiếc mũ áo hoodie tai mèo che đi đôi mắt và nói bằng chất giọng lạnh lùng không thường dùng.

Xem chừng cô ấy thực sự sung lên rồi đây.

Cuối cùng, Raito quay sang Mei.

“Mei sẽ quản lý việc tình báo, hậu cần và hỗ trợ, chỉ ra những vấn đề mà tôi không biết để đưa ra giải pháp...

Em làm được chứ?”

“Thề trên danh dự của một hầu gái, em sẽ xử lý tất cả công việc được giao một cách hoàn hảo nhất.

Raito gật đầu hài lòng trước sự nhiệt tình của Mei.

“Thế giới...

Nếu sự thật bị che giấu là chính xác, tôi sẽ trở thành một vị thần [Đem đến sự hạnh phúc]. Thế giới...

Nếu chân lý của nó chỉ toàn sự méo mó thảm hại. Tôi sẽ không ngần ngại trở thành một [Ma Thần] đem đến sự hủy diệt, tuyệt vọng và cái chết. Khi thời điểm đó xảy ra, tôi sẽ san bằng từng quốc gia một.”

Raito hồn nhiên cười.

Trong khi cười như một đứa trẻ, cậu cất lên bài ca về ngày tàn của thế giới.

Mặc dù cậu hoàn toàn có đủ sức mạnh để làm thế―

“Giờ thì, từ địa ngục bước lên mặt đất. Từ bóng tối bước ra ánh sáng. Bắt đầu cuộc hành trình tìm kiếm sự thật nào.”

Chỉ với một câu nói duy nhất của Raito, tất cả bắt đầu di chuyển ngay lập tức.

Một đội quân đủ sức để đem đến hồi kết cho thế giới giờ đây đang bắt đầu tiến lên mặt đất từ hầm ngục lớn nhất, khó nhất và tồi tệ nhất – [Địa Ngục].