Đặc biệt: 『 Cùng nhau xử lý 』
"Oa a ~~ Thật lợi hại!"
Tôi —— Con nuôi của Trương gia, Chích Ảnh nhìn con cá khổng lồ đặt trên thớt trong phòng bếp của Trương phủ và không khỏi cảm thán.
Con này thậm chí còn to hơn cả người trưởng thành đang đứng đằng kia!
Lão tướng tóc trắng râu bạc đã mang đến con cá lớn này ——
Lễ Nghiêm mỉm cười.
"Ta chỉ câu cho vui mà thôi, cuối cùng lại câu được một con cá to như vậy ——
Như ngài thấy đấy, mặc dù Lễ Nghiêm tôi đây đã già, nhưng bản thân cũng không hề thua kém thanh niên đâu!"
"Thật đúng là một thứ tuyệt vời, tôi thực sự muốn cho lão đa nhìn thấy nó!"
Lão đa ——
【 Hộ Quốc 】 Trương Thái Lam bảo vệ phía bắc của Đế Quốc Vinh khỏi sự xâm phạm của dị tộc, đang chỉ huy quân đội ở tiền tuyến
và không có ở Kính Dương.
Nếu một người thích câu cá và săn thú như lão đa biết được chuyện này, ông chắn chắn sẽ cảm thấy đáng tiếc vì không thể nhìn thấy con cá này.
Trong khi tôi ló đầu nhìn con cá to này, thiếu nữ xinh đẹp tóc bạch kim mắt xanh biếc —— Trưởng nữ của Trương gia, Trương Bạch Linh bước vào phòng bếp với nữ quan hầu hạ mình, Triều Hà.
"Chích Ảnh, bên này ồn ào gì vậy —— ..." "Chà chà."
Bạch Linh luôn luôn điềm tĩnh trước mặt mọi người, lấy tay che kín khóe miệng và Triều Hà cũng mở to hai mắt.
Tôi đắc ý mỉm cười và khẽ vẫy tay trái với bọn họ.
"Rất lợi hại, đúng không? Lão già câu được đó!"
"... Thực sự quá lợi hại. Không hổ là, Lễ Nghiêm."
Bạch Linh đã lấy lại tinh thần, đi đến bên cạnh tôi và bắt đầu khen lão già.
Nụ cười trên khuôn mặt của lão tướng càng sâu hơn và ông hành lễ chào một cách cường điệu.
"Vâng! Cám ơn lời khen của ngài, đại tiểu thư Trương Bạch Linh."
"... Thế nhưng ~~"
『 ? 』
Tất cả mọi người đều đưa mắt nhìn về phía Triều Hà đang nghiêng đầu.
Nữ quan tóc nâu đỏ tỏ vẻ bối rối và lúng ta lúng túng bày tỏ sự lo lắng của mình.
"Cái —— Cái đó... Ở Trương gia, sợ rằng không ai có thể xử lý được con cá lớn như vậy."
『 ... 』
Lễ Nghiêm, Bạch Linh, người hầu và các nữ quan nhìn trộm phía nhà bếp, những người phụ trách phía sau nhà bếp đảo mắt.
Quả thật, sợ rằng chưa từng có ai xử lý con cá to như vậy.
Lão già trông có vẻ thất vọng.
".... Thất, thất sách... Không ngờ tới điểm này, làm việc sát sinh một cách vô nghĩa..."
Khi nhìn thấy lão già chán nản, Bạch Linh bước lên phía trước.
... Một dự cảm không lành. Tôi với Triều Hà nhìn nhau.
Thiếu nữ xinh đẹp tóc bạch kim dịu dàng nhìn Lễ Nghiêm.
"Hãy để cho ta xử lý ——"
"Tôi sẽ xử lý nó. Triều Hà, đi lấy con dao làm bếp dài nhất từ trong nhà kho ra giúp tôi."
"Tuân lệnh! Lễ Nghiêm đại nhân, xin ngài cũng đến hỗ trợ."
"Này, này!"
Để át đi giọng nói này, tôi ra lệnh cho Triều Hà.
Khi phát hiện ra ý đồ của tôi, nữ quan tóc nâu đỏ lập tức đáp lại. Mọi người cũng hoảng hốt chạy ra khỏi nhà bếp.
Khi nhìn thấy mọi người biến mất, Bạch Linh bắt đầu cảm thấy khó xử.
"... Chích Ảnh?"
"Mà ~~ 'Thước có khi ngắn, tấc có khi dài' nhỉ?"
[thước có khi ngắn, tấc có khi dài (尺有所短, 寸有所长): cái gì cũng có thế mạnh riêng của nó, thước tuy dài cũng cũng có điểm yếu, phi đao tuy ngắn nhưng lại có điểm mạnh ]
—— Trương Bạch Linh văn võ song toàn.
Ngoài trừ đối với tôi, tính cách cũng rất dịu dàng.
... Thế nhưng, ngay từ đầu cô ấy đã không giỏi nấu ăn!
Bạch Linh không vui nhìn chằm chằm vào tôi và lẩm bẩm.
"Trong khoảng thời gian ngươi đến Lâm Kinh, ta đã luyện tập rất nhiều..."
"Ồ!"
Tôi đã đi một mình đến thủ đô Lâm Kinh của Đế Quốc Vinh trong nửa năm và cho đến mấy ngày trước mới quay về.
... Khi cô ấy đã nói đến chuyện này, tôi cũng không có cách nào khác.
Nhưng cho dù trình độ nấu nướng của cô ấy đã được cải thiện... Tôi cũng không thể để Bạch Linh xử lý con cá to này, trái tim tôi chịu không nổi.
Xét từ phản ứng của Triều Hà, sự phát triển này cũng nằm như dự đoán của cô ấy.
—— Vậy thì.
Tôi nhẹ nhàng vẫy tay trái và đáp lại với đại tiểu thư giận dỗi.
"... Hiểu rồi, tôi sẽ đi mổ cá, cô sẽ nướng, hai người cùng nhau xử lý nó."
"Cùng nhau! —— ... Ta hiểu rồi, hiện tại cứ làm như vậy trước."
Ngay lập tức, Bạch Linh giả vờ bất đắc dĩ đồng ý và đôi mắt xanh biếc như đá quý của cô ấy mở to.
Gò má của cô ấy dường như hơi ửng hồng —— Không, là ảo giác của tôi. Ừm, là ảo ảnh.
Rốt cuộc, không có gì phải xấu hổ cả!
—— Sau đó, con cá to bị tôi mổ ra một cách bình an vô sự, Bạch Linh nướng miếng cá được cắt ra một cách hào sảng và chiêu đãi mọi người.
Mặc dù mùi vị ngon...
『 Giống như một cặp vợ chồng trẻ vui vẻ hòa thuận ♪ 』
Bởi vì bị đám Triều Hà trêu chọc, tôi cuối cùng hạ lệnh kín miệng.
Nếu những lời này lọt vào tai Bạch Linh, điều đó sẽ vô cùng nguy hiểm!
... Cô nàng chết tiệt đó sẽ làm nũng với lão già 『 Ngài hãy câu một con cá to nữa đi! 』, chuyện này cứ coi như là không nghe thấy đi.
*